Đường nét cung điện nguy nga dần dần hiển hiện từ những khoảng hở giữa cây cối, xe ngựa cộc cộc cộc rẽ qua một chỗ rẽ, cung Kiến Chung đã xuất hiện ngay trước mắt Tử Thanh, chỉ là mới liếc qua, thật tráng lệ lộng lẫy, dùng mỗi hai chữ “xa hoa” vốn dĩ hình dung không hết.
Xuống xe ngựa xong, cô theo sau lưng Hoắc Khứ Bệnh, bước vào trong điện. Đang cúi đầu, nhìn thấy sàn nhà trên điện sơn son đỏ, ngạch cửa được bọc bằng đồng thau, dát vàng ròng, bậc thang xây bằng bạch ngọc. Đi tiếp vào bên trong, phần lớn cửa sổ trái phải bên cạnh làm bằng lục lưu ly, trong suốt bóng loáng, đến nỗi ánh sáng chiếu qua bóng đổ xuống mặt sàn cũng một màu xanh cỏ. Trên sàn nhà sạch sẽ kinh người, không thấy cả một cọng lông tóc.
Ghi nhớ lời dặn của Vệ Thiếu Nhi, Tử Thanh không nhìn chung quanh, từ đầu đến cuối cụp mắt cúi đầu. Có gió thổi qua, ánh nắng và bóng cờ phất phơ đổ xuống không rõ trên mặt đất, không biết từ đâu còn có tiếng linh nhiếp (chuông gió), trong trẻo êm tai.
Nếu cô ngẩng nhìn, sẽ trông thấy trên đầu tường bằng vàng, ngậm lam điền, điểm xuyến minh châu thúy vũ. Trên đó còn khảm chín con rồng vàng, đều ngậm chuông vàng Cửu tử. Cờ tua ngũ sắc, lụa tím chữ màu lục, hoa nhiếp bằng vàng bạc, nên khi có gió thổi qua, tua cờ phất phơ, chuông vàng lay động, mới có được âm vang Tử Thanh nghe thấy.
Đi theo cung nữ dẫn một đường quanh co đến một chỗ dưới hiên, nội thị chờ sẵn ở đây thi lễ khẽ thưa với Hoắc Khứ Bệnh: “Mời Phiêu Kỵ Tướng quân lên đài Thừa Quang, bệ hạ đang săn bắn.”
Hoắc Khứ Bệnh gật nhẹ, cất bước định đi, Tử Thanh bước theo sau lưng chàng.
Nội thị lại vội thưa: “Hoàng hậu nương nương mời các nữ quyến sang Bác Nguyên Các trò chuyện.”
Hoắc Khứ Bệnh chậm bước, quay lại nhìn Tử Thanh, chàng không tình nguyện để Tử Thanh rời khỏi tầm mắt mình, nhất là ở trong cung.
Tử Thanh mỉm cười, ra hiệu với chàng không ngại, rồi theo cung nữ dẫn đường đi Bác Nguyên Các.
Trong Bác Nguyên Các, màn che dày đặc, vào cửa chính là một bức bình phong bằng gỗ cực lớn có hoa văn màu Cung nữ ở bên ngoài bình phong nhỏ giọng hồi bẩm, nghe bên trong đáp mới dẫn Tử Thanh đi vào.
Tử Thanh nhìn thấy một người phụ nữ mặc hoa phục ngồi ngay ngắn trước bàn ở chính giữa, dung mạo xinh đẹp không gì sánh kịp, nét dịu dàng giữa mày có nhiều chỗ tương tự với Vệ Thiếu Nhi, đoán người này là hoàng hậu Vệ Tử Phu, bèn lên quỳ hành lễ.
“Dân nữ Tần Nguyên, tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Ngồi một bên kia là công chúa Vệ Trưởng tất nhiên là nhận ra cô ngay, nháy mắt ra dấu làm khẩu hình với mẫu hậu: “Chính là cô ta!”
Ở một bên khác là công chúa Bình Dương cũng nhận ra Tử Thanh chính là người hôm đó Hoắc Khứ Bệnh liều mạng cũng phải bảo vệ, mắt lộ vẻ kinh ngạc, đưa mắt hỏi thăm nhìn Vệ Tử Phu.
“Tỷ tỷ, đây chính là vị cô nương trong phủ Khứ Bệnh đó à?” Vệ Tử Phu cười hỏi Vệ Thiếu Nhi bên hông.
Đúng như Vệ Trưởng nói, cô gái này tư sắc thường thường, không chút thần kỳ gì. Nếu đặt ở ngoài dân gian cùng lắm cũng chỉ có thể dùng hai chữ thanh tú, nhưng Hoắc Khứ Bệnh từ nhỏ ra vào trong cung, tầm mắt không nên thấp như vậy mới đúng.
“Đứng lên đi.” Vệ Tử Phu dịu dàng nói.
Tử Thanh theo lời đứng lên, vẫn cụp mắt đứng.
Vệ Thiếu Nhi ra hiệu nữ quan bên cạnh, nữ quan hiểu ý, tay nâng hộp gấm đi đến Tử Thanh.
“Lần đầu gặp ngươi, không biết ngươi thích gì, đôi hoa tai trân châu này xem như cũng độc đáo,” Vệ Thiếu Nhi dịu dàng cười bảo cô, “Ngươi cầm lấy chơi vậy.”
Lúc này nữ quan đã mở hộp, lộ đôi hoa tai bằng trân châu cho cô xem, hạt trân châu tròn trịa to cỡ đầu ngón út phát ra ánh sáng dìu dịu. Vệ Trưởng không ngờ mẫu hậu còn chuẩn bị lễ vật cho cô gái này, dầu gì tuổi vẫn còn quá nhỏ, trên mặt lập tức âm u mấy phần.
“Tần Nguyên một giới áo vải, vô công vô đức, không dám nhận lễ ạ.”
Xưa nay đều không muốn nhận lễ vật, Tử Thanh lui về sau một bước, theo phản xạ từ chối.
Không ngờ là cô sẽ từ chối, Vệ Tử Phu hơi ngẩn người, quay sang Vệ Thiếu Nhi bất đắc dĩ cười nói: “Xem ra là chút vật nhỏ ta không đưa ra được, tỷ tỷ cũng đừng chê cười…”
“Cô nhỏ này chưa thấy chuyện đời, nương nương muôn vàn lần đừng để trong lòng.” Vệ Thiếu Nhi vội trừng mắt nhìn Tử Thanh, “Nương nương đã có lòng, còn không mau nhận lấy, dập đầu tạ ơn.”
Tử Thanh do dự một chớp mắt, đưa tay nhận hộp gấm, quỳ xuống dập đầu tạ ơn: “Tạ nương nương ban thưởng.”
“Ngươi đi đi.” Vệ Tử Phu mỉm cười, không hề tức giận, vẫn dịu dàng bảo cô..
“Dân nữ cáo lui.” Cầm hộp gấm, Tử Thanh lui ra ngoài.
Trong Các, Vệ Tử Phu chậm rãi nhấp một ngụm trà.
Vệ Thiếu Nhi cười nói với bà: “Lần đầu ta gặp đứa bé này cũng cái dáng ấy, khờ ngốc, không biết ăn nói, có chỗ thất lễ mong nương nương chớ để vào lòng.”
“Chỉ là một đứa bé thôi mà, hơn nữa, khờ chút cũng tốt,” Vệ Tử Phu cười nói, “Hiện trên đời này quá nhiều kẻ thông minh, muốn tìm đứa khờ khạo một chút cũng đâu dễ. Ta nói, tỷ tỷ thật sự là có phúc lớn.”
Vệ Trưởng ở bên bực bội nãy giờ, không kìm được mở miệng: “Mẫu hậu, cô ta chẳng qua là một thứ dân, cũng chẳng có danh phận gì với biểu huynh, người còn tặng đồ cho cô ta làm gì?”
“Con bé này con nhìn con xem, ăn nói như thế đấy, nếu cô bé đã là người của Khứ Bệnh biểu huynh con, lại là lần đầu vào cung bái kiến ta, tất nhiên ta nên tặng chút lễ gặp mặt.” Vệ Tử Phu cười giận, lại quay sang Vệ Thiếu Nhi nói, “Nhưng Vệ Trưởng nói đúng, cũng nên nghĩ khi nào cho Khứ Bệnh thu vào trong phòng, cho một danh phận mới phải.”
Công chúa Bình Dương ở bên cạnh nghe nãy giờ, thấy Vệ Tử Phu cũng không để bụng Tử Thanh, mặc dù ngoài mặt cười phụ họa, song trong lòng không tránh khỏi thầm thở dài. Mặc dù bà rất rõ suy nghĩ trong lòng của Vệ Tử Phu —
Nhiều năm sinh hoạt chốn cung đình, Vệ Tử Phu sớm đã thấy rõ chuyện nam nữ. Năm ấy không phải Lưu Triệt sủng ái bà có thừa sao, thế mà hôm nay tuy thân tình còn đó, nhưng lòng nhiệt tình của ông ấy đã dời sang người phụ nữ khác từ lâu. Huống chi, ngay cả Vệ Thanh cũng đưa vàng lấy lòng Lý Mỹ Nhân đang được sủng ái ở trước mặt Lưu Triệt.
Chỉ tiếc, bà ấy không nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh ở trước xe ngựa bảo vệ cô gái kia như thế nào.
Nếu nhìn thấy, bà ấy khắc rõ, Hoắc Khứ Bệnh không phải là Lưu Triệt, cô gái kia cũng không bằng giai lệ trong cung.
Sau khi Tử Thanh lui ra, do thân phận khó xử, cung nữ dẫn đường trong thoáng chốc cũng không biết nên dẫn cô đi đâu, nhưng Hoàng hậu nương nương đã bảo cô ấy lui ra ngoài, hiển nhiên là cô ấy còn chưa có tư cách ngồi cùng phòng, chắc hẳn buổi tiệc gia yến ban chiều cô ấy cũng không cần có mặt.
Suy đi nghĩ lại một phen, cung nữ vô cùng khách sáo hỏi Tử Thanh có tình nguyện quay lại cạnh chỗ xe ngựa Phiêu Kỵ Tướng quân chờ hay không.
Không cần khúm núm trước mặt người khác nữa, Tử Thanh vui vẻ đồng ý.
Cung nữ bèn đưa cô đến chỗ đậu xe ngựa, cáo lui rời đi.
Cái gọi là chỗ đậu xe ngựa, thật ra chính là chuồng ngựa của cung Kiến Chương, chỉ là chuồng ngựa ở đây hoa lệ hơn chuồng ngựa bình thường, cũng sạch sẽ thoải mái hơn.
Xe ngựa đậu một hàng dài, không chỉ có xe của Hoắc Khứ Bệnh, còn có của Vệ Thanh, Vệ Thiếu Nhi, trong đó chỗ đỗ đầu tiên là xe ngựa Lưu Triệt ngự dụng. Ngựa đều đã tháo khỏi càng xe, buộc trong chuồng ngựa. Bên cạnh chuồng ngựa có phòng chứa cỏ khô, còn có phòng chuyên để cho phu xe nghỉ ngơi, bọn phu xe thường nghỉ ngơi bên trong chơi góp món đánh cược, do cược nhỏ, cũng không tổn hại gân cốt, chỉ mong giết bớt thời gian rảnh.
Vì cung Kiến Chương khá lớn, Tử Thanh đi một vòng lớn lúc bấy giờ chân hơi có chỗ không chịu được sức nặng, không tiện lại chỗ nghỉ của đám phu xe, bèn tự qua chuồng ngựa chọn một chỗ sạch sẽ ngồi dựa vào nghỉ ngơi.
Có người đi tới, ôm một bó cỏ khô lớn, bỏ thêm vào chuồng ngựa, thoáng thấy Tử Thanh ở bên cạnh, ngây cả người, nhịn không được nhìn tới nhìn lui, mới ngờ vực hỏi: “Cô là… Tử Thanh cô nương sao?”
Tử Thanh đưa mắt, nhìn thấy người đứng trước mặt là Jindi, không khỏi vừa mừng vừa sợ, đứng dậy chào: “Thật không ngờ lại có thể gặp ngài ở chỗ này.”
Jindi cười cười: “Hiện ta là phu xe trong cung.” Trong tươi cười có mấy phần đắng chát, từ Vương Tử Hung Nô thành tôi tớ kém người ta một bậc, con đường này với hắn mà nói gập ghềnh long đong bực nào.
Tử Thanh khẽ thở dài: “Vật không thể tận dùng, thiệt thòi cho ngài.”
“Với kẻ tù nhân cỡ như ta mà nói, bệ hạ chịu để cho ta lái xe ngựa, đã xem như khai ân.”
“Zahim và đứa bé thì sao? Họ vẫn ổn cả chứ?”
Jindi đáp: “Zahim bị phái đi Hoán Y đình (chỗ giặt đồ), còn thằng bé thì được Lão ma ma nuôi, tuy có mệt mỏi chút nhưng xem như cuộc sống cũng ổn định.”
Tử Thanh nhớ tới cậu bé con được cứu về từ cơn nguy hiểm, cũng có mấy phần nhớ thương, không biết hiện giờ dáng dấp cậu bé thế nào: “Đáng tiếc các người đều ở trong cung, muốn gặp một lần cũng không dễ.”
“Lần này là cô theo Hoắc Tướng quân vào cung à? Sao lại một mình ở chỗ này?”
“Ừm… Ta chỉ là thứ dân, không thể cùng bàn với họ, nên cung nữ mới để ta quay về chờ ở chỗ này.” Tử Thanh mỉm cười, “Ngài biết trong cung có nhiều quy củ, ta cũng không dám đi bậy.”
Jindi mỉm cười gật đầu, thấp giọng: “Đúng, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”
Mấy ngày qua hắn ở trong cung tuy chỉ là mã phu, nhưng đã học được tuyệt đối không đi nhiều một bước, cũng tuyệt đối không nói nhiều một câu. Thân là tù nhân nô, đi sai bước lầm một chút, tất nhiên sẽ có một đống người đang chờ chỉ để bắt thóp hắn thôi.
“Đúng rồi, Oman đâu? Cậu ấy giờ thế nào rồi?” Jindi hỏi.
“Cậu ấy đã về lại Lâu Lan, ta nghĩ hẳn cậu ấy đã kế vị.”
Jindi nghe vậy, trầm tư thật lâu, mới nói: “… Cuộc đời hắn, cũng vì trọng trách này mà đã sống quá khổ. So với hắn, ta hiện giờ không có gì để oán trách.”
“Vốn không phải là của cậu ấy, nhưng ca ca cậu ấy thà rằng tìm chết cũng không tình nguyện quay về kế vị.”
Tử Thanh nhớ tới bóng lưng Oman rời đi ở đình toại đêm đó, hốc mắt hơi nóng, hít một hơi sâu, cố dằn cảm xúc.
Hai người im lặng hồi lâu không nói.
Trong lúc ấy, trên đài Thừa Quang, Lưu Triệt giương cung cài tên, bắn trúng một con vịt hoang. Vịt hoang rơi thẳng vào trong rừng, đã có cung nhân chờ sẵn, nhặt con mồi, chạy vội đưa đến dưới đài chỗ cao nhất giao cho nội thị, lại từ nội thị đưa đến trước mặt Lưu Triệt. Đài Thừa Quang cao chừng hơn mười trượng, nội thị chạy lên xuống nơi đó, không thể không thay phiên đi tới đi lui.
“Hôm nay Khứ Bệnh kém cỏi thế, số chim bắn trúng còn không bằng cả Vệ Kháng.” Lưu Triệt nghe nội thị kiểm kê chỗ chim hoang mọi người bắn trúng, cười trêu Hoắc Khứ Bệnh, “Sao mất tập trung vậy? Hay còn đang nghĩ đến cô nương kia?”
“Nào có chuyện đấy ạ.” Hoắc Khứ Bệnh vuốt cung, cười nói, Chẳng qua là mấy tháng nay vẫn luôn không sờ tới cung tên, khó tránh khỏi có chút không quen tay.”
Lưu Triệt quay qua Vệ Thanh nói: “Nghe kìa, mấy tháng chưa sờ tới cung tên, đây là Phiêu Kỵ Tướng quân của trẫm sao? Khứ Bệnh là một tay ông dạy dỗ, ông phải phạt nó cho đáng đấy.”
Dĩ nhiên Vệ Thanh nghe ra trong lời Lưu Triệt về Hoắc Khứ Bệnh yêu thương nhiều hơn trách cứ nhiều, ôn hòa cười khom người nói: “Thần cẩn tuân ý chỉ, đêm nay nhất định phải phạt thêm cậu ta mấy chén.”
Lưu Triệt nghe vậy cười to, luôn miệng nói: “Phạt hay lắm! Phạt hay lắm!”
Vệ Kháng ở bên cạnh thọc Hoắc Khứ Bệnh, thì thầm: “Bọn họ nói cô nương kia là ai thế? Đệ gặp chưa? Sao chưa hề nghe huynh đề cập?”
Hoắc Khứ Bệnh vốn định qua loa cho xong, không ngờ bị cậu ta nhắc tới, sực nhớ ra Vệ Kháng từng gặp Tử Thanh trong quân, chấn động mạnh trong lòng, xoay người kéo cậu qua một bên.
“Sao thế?” Vệ Kháng thấy sắc mặt chàng khác thường, ngạc nhiên nói.
“Lát nữa mặc kệ là cậu nhìn thấy ai, cũng đừng nói lung tung, biết không?”
Tình huống gấp gáp không cho phép mình giải thích sự tình rõ ràng, Hoắc Khứ Bệnh chỉ có thể nhìn Vệ Kháng chằm chằm, hạ giọng dặn dò.
“Cái gì thế, là ai vậy?” Vệ Kháng vẫn không hiểu.
Lưu Triệt xoay người lại, cười nói: “Hai huynh đệ các cậu đang thì thầm chuyện gì đấy? Nói xấu trẫm chăng.”
“Không phải bệ hạ nói ngay cả Vệ Kháng cũng bắn nhiều hơn thần sao, thần đang dạy dỗ cậu ta, lần sau không được qua mặt thần.” Hoắc Khứ Bệnh cất giọng đáp lại.
Lưu Triệt nghe, cười lắc đầu: “Thằng bé này thật, đúng là bị chiều hư, không chịu thua thiệt.”
Vệ Thanh cười phụ họa: “Từ nhỏ cậu ấy đã ra vào trong cung, cái tính này, quá nửa cũng là bệ hạ ngài tập thành quen, nếu không có lòng hiếu thắng đó, cậu ấy cũng không đánh trận giỏi như vậy.”
Lưu Triệt nghe câu lấy lòng này long nhan rất duyệt, giơ tay ném cung cho nội thị, lấy khăn ấm qua lau mặt, thuận tiện lau cả tay, cười nói: “Đi, phạt nó mấy chén đi.”
Đám Vệ Thanh theo sau Lưu Triệt xuống đài Thừa Quang. Hoắc Khứ Bệnh không tìm được thời cơ nói rõ ràng với Vệ Kháng, thầm lo lắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT