Tử Thanh nghe vậy trợn mắt, trong ánh mắt có một vẻ căng thẳng không thể che giấu.
“Em cứ yên tâm nghỉ ngơi, không được suy nghĩ lung tung.” Hoắc Khứ Bệnh nhìn ra sự bất an của cô.
Cô đành gật đầu.
Vỗ nhè nhẹ lên tay cô đặt xuống, lúc này Hoắc Khứ Bệnh mới đứng dậy bước ra, sai người cẩn thận canh thuốc rồi mới theo gia nhân dẫn đường, sải bước về nội đường.
“Mẹ…” Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười đến gần nội đường, thấy khuôn mặt mẹ hơi chùng xuống, không hòa ái dịu dàng như bình thường, cố ý cười nói, “Cua con gửi qua không ngon sao, đã chọc cho mẹ nổi giận? May mà chỗ của con còn một giỏ, đợi lát nữa bảo nhà bếp nấu lên, con ăn hết chúng xả giận cho mẹ được không?”
“Chớ ba hoa, con ngồi xuống đây, ta có lời muốn hỏi con.” Vệ Thiếu Nhi không đùa rỡn với chàng, nghiêm mặt nói.
Hoắc Khứ Bệnh ngoan ngoãn ngồi xuống tháp, kính cẩn nghe theo: “Mẹ cứ hỏi cả không sao.”
Quan sát đánh giá một lượt, thấy con trai tuy rằng thần thái sáng láng, nhưng vành mắt phát xanh, tức là nghỉ ngơi rất ít, Vệ Thiếu Nhi nhíu mày hỏi: “Mấy hôm nay con bận rộn việc gì thế?”
“Tìm người ạ.” Hoắc Khứ Bệnh cũng không giấu giếm, nói rõ.
“Tìm ai?”
“Một cô gái.” Tuy chàng biết Vệ Thiếu Nhi đã đuổi Tử Thanh đi, cũng biết Vệ Thiếu Nhi giấu thư Tử Thanh gửi lại cho mình, nhưng không vì vậy mà gặng hỏi mẹ, để giữ thể diện cho mẹ, chàng chỉ ra vẻ không biết việc này.
Vệ Thiếu Nhi thở dài, lại hỏi: “Lần trước ta tới đây, có từng gặp một cô gái, ăn vận nam trang, dở dở ương ương, là con tìm cô ta sao?”
Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười nói: “Hóa ra mẹ đã từng gặp nàng, vậy thì hay quá.”
“Hay quá?”
“Con đã định đưa nàng đến bái kiến mẹ, chỉ tiếc hiện nàng đi đứng không tiện, không thể đến đây.”
Vệ Thiếu Nhi hơi khựng lại: “Đi đứng không tiện?”
“Vâng, chân nàng ấy bị thương.” Hoắc Khứ Bệnh dừng đoạn, nét lo lắng giữa lông mày thoắt ẩn thoắt hiện, “Hiện còn không thể xuống đất đi lại.”
Chân mày Vệ Thiếu Nhi càng nhíu chặt, suy nghĩ: Ắt là ả kia đã dùng khổ nhục kế, chọc cho Khứ Bệnh đau lòng, mới đón ả về lại trong phủ, quả nhiên rất tâm cơ.
“Đã thế, ta đi xem sao.”
Bà đang định đứng dậy đã bị Hoắc Khứ Bệnh ngăn lại: “Mẹ, thôi để hôm khác. Nàng ấy sốt cao một đêm, tinh thần không tốt, vừa mới ngủ thôi.”
Trong lời nói, trên vẻ mặt đều lộ rõ tình cảm lo lắng cho cô ả kia, Vệ Thiếu Nhi chưa từng thấy bộ dáng thằng con như thế bao giờ: “Căng thẳng lo lắng cho cô gái kia như vậy, cô ta rất quan trọng sao?”
Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười: “Với con mà nói, nàng rất quan trọng.”
Câu nói không thể rõ ràng hơn được nữa, Vệ Thiếu Nhi nhăn mày xem xét thằng con, vẻ miễn bàn nói: “Cô gái kia dung mạo bình thường, miệng vụng lưỡi đần, ăn mặc quái dị, mẫu thân nhìn rất không thích, con có muốn thu làm thị thiếp cũng không thể qua loa như thế.”
“Mẹ…” Hoắc Khứ Bệnh nghĩ ba tội danh lớn mà mẫu thân chụp lên đầu Tử Thanh, không nhìn được cười lắc đầu, “Con thấy dáng vẻ nàng như vậy rất đẹp.”
Vệ Thiếu Nhi nghi ngờ nhìn chằm chằm thằng con bảo bối: “Có phải con quờ quạng trong quân quá lâu rồi không, sao mắt nhìn hạ thấp đến vậy?”
Hoắc Khứ Bệnh cười lắc đầu, mãi mới thoáng thu lại, sực nhớ tới một chuyện, đứng dậy vội vã gọi quản sự: “Bưng qua Cầm Uyển một ít mứt, thuốc đắng lắm, sao uống nổi chứ.” Quản sự biết quân hầu nhà mình vô cùng lo lắng cho cô nương kia nên đã cắt cử gia nhân ở Cầm Uyển hầu hạ từ lâu, nghe ý Tướng quân đại khái là muốn tự mình đi, vội thưa “Rõ”, nghe lệnh lui ra.
Thằng con nhà mình tự khi nào lại để ý mấy thứ linh tinh này chứ, xem ra, đúng là đã đặt cô gái kia trong lòng bàn tay mà đau. Lại nhìn Hoắc Khứ Bệnh đứng trước đường, mưa phùn mù mịt, dõi theo chỗ quản sự rời đi, giữa hai đầu lông mày đầy lo lắng.
“Sao thế, đến cả một chốc nửa ly cũng không xa nổi?” Vệ Thiếu Nhi nhăn mày bất mãn nói.
Hoắc Khứ Bệnh xoay người lại, nhìn mẹ, biết muốn làm bà hiểu Tử Thanh là con người tầm cỡ thế nào thật không dễ, thầm thở dài, quay lại bên giường, ngồi xuống sát bên cạnh Vệ Thiếu Nhi như khi còn nhỏ, mệt mỏi dụi mắt: “Hôm qua cả một đêm không ngủ, giờ thấy hơi mệt.”
Vuốt ve mặt con trai, Vệ Thiếu Nhi vừa đau lòng vừa tức giận: “Một đêm không ngủ, cũng là vì cô gái kia à?”
“Mẹ à, mẹ không biết thôi, nàng…” Hoắc Khứ Bệnh thủ thỉ, “Trước đây con không biết sợ là cái gì, dù có đối mặt Hung Nô, sinh tử treo trên sợi tóc con cũng chưa từng sợ. Mãi cho đến mấy hôm nay, con phát hiện là con thật sự đang sợ. Con sợ rằng con không tìm ra nàng; con sợ lúc con tìm đến, nàng đã chết. Con, con cũng không dám nghĩ, nếu nàng mà chết, con nên làm gì?”
Vệ Thiếu Nhi khẽ quát: “Chớ nói quàng xiên.”
“Mẹ, mẹ là mẹ của con, nếu như mẹ còn không hiểu con thì còn ai hiểu con nữa.” Hoắc Khứ Bệnh gối đầu lên vai Vệ Thiếu Nhi, làm như mình vẫn như lúc còn bé.
Cậu trai trẻ mới quen hương vị tình ái, năm ấy Vệ Thiếu Nhi với Hoắc Trọng Nhu nào không phải từng đôi bên cảm mến hứa hẹn nhau, hương vị thế nào sao không rõ được, ôm con thở dài: “Thằng bé ngốc nghếch này.”
“Lúc con tìm được nàng ấy, nàng bị bọn Hung Nô vây quanh, gãy chân vẫn phải đau đớn gắng gượng chống đỡ,” nhớ tới tình hình lúc ấy, lòng Hoắc Khứ Bệnh còn sợ hãi, “Nếu con chỉ đến chậm một lát, có lẽ chỉ có thể nhặt xác nàng.”
“Người Hung Nô? Quả nhiên cô ta đã theo gã Tây Vực đi tái ngoại ư?” Vệ Thiếu Nhi thầm nghĩ, thì ra cô gái kia cũng không gạt mình.
“Nàng ấy vốn dĩ muốn theo cậu ấy đi Tây Vực, song vì đùi bị thương nặng không thể vượt đại mạc, nên con mới đón nàng về lại”
Vệ Thiếu Nhi thở dài, giọng điệu đã mềm đi nhiều: “Con giữ cô ta lại để dưỡng thương thì không sao, nhưng khi khỏi rồi, con định sắp xếp cho cô ấy thế nào? Thu làm thị thiếp à?”
Hoắc Khứ Bệnh trầm tư không nói.
“Năm đó cha con chẳng qua chỉ là một tiểu lại, nhưng bất kể thế nào, cha mẹ ông ấy cũng không đồng ý cho ông cưới ta, kể cả nạp làm thiếp thất cũng không cho phép.” Nhớ tới chuyện năm đó, Vệ Thiếu Nhi đắng chát muôn ngần, “Hiện con đã là Tướng quân của triều đình, cưới vợ nạp thiếp, càng phải cân nhắc chu đáo hơn mới phải.”
“Mẹ, mẹ còn oán cha không?” Hoắc Khứ Bệnh nhỏ giọng hỏi.
Vệ Thiếu Nhi ngoảnh lại nhìn chàng, nói: “Sao tự dưng lại hỏi chuyện này?”
“Chỉ là muốn biết, mẹ, mẹ còn oán cha không?” Chàng lại hỏi.
“Đã nhiều năm trôi qua, giờ ta đã lấy Trần Chưởng, còn gì gọi là oán hay là không.” Vệ Thiếu Nhi thở dài, “Nghĩ lại, mọi chuyện đều đã định sẵn, người đó, nhã nhặn, không thích nhất là chém chém giết giết. Nếu khi xưa ông ấy cưới ta thật, thì quá nửa con cũng chẳng thể làm Tướng quân.”
Hoắc Khứ Bệnh lặng thinh một lát, mới nói: “Hồi đầu hạ, con có đi huyện Bình Dương một chuyến.”
Vệ Thiếu Nhi hơi kinh ngạc: “Con đi gặp ông ấy ư?”
“Có ở xa thoáng nhìn, không lại gần.” Hoắc Khứ Bệnh vội nói, “Nhưng có chơi với Hoắc Quang con trai nhà ông ấy một lát, cậu bé rất thú vị.”
Vệ Thiếu Nhi giận trách: “Cái gì mà con nhà ông ấy, xem như cũng là đệ đệ ruột của con mà.”
“Con biết, vốn dĩ con vẫn lo là mẹ không bằng lòng để con nhận thằng bé thôi.”
“Bị làm sao vậy, ta và cậu con cũng là cùng mẹ khác cha, không phải cũng thân thân thiết thiết như người một nhà, chưa từng có khoảng cách sao. Dưới gối ta chỉ có mình con, thật cô đơn, giờ có Hoắc Quang là anh em cùng cha khác mẹ với con rồi. Ta chỉ lo con không muốn nhận nó, sao lại cản con chứ.”
Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười nói: “Mẹ đúng là rộng rãi suy nghĩ thoáng thật. Con rất thích cậu em này, nhưng mà cậu ấy ở huyện Binh Dương rồi sẽ chẳng thành tựu đến đâu, con định đón cậu ta vào Trường An, người thấy thế nào ạ?”
“Anh em mấy đứa ở một chỗ đương nhiên tốt rồi, nhưng phải cần cha con gật đầu mới được.”
“Đương nhiên ạ.” Hoắc Khứ Bệnh gật đầu nói phải.
“Ra ngoài đã lâu, ta cũng nên về rồi.” Vệ Thiếu Nhi định đứng dậy, Hoắc Khứ Bệnh vội vịn đỡ bà. Bà quay sang chàng, khẽ thở dài: “Chuyện cô gái kia, tự con phải suy nghĩ cho chu toàn, có thích thật thì cũng không thể làm việc lỗ mãng, biết chưa?”
“Hài nhi hiểu ạ.”
Hoắc Khứ Bệnh tự bật dù vải dầu che, đưa mẫu thân lên xe ngựa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT