Mặt trời trải cái nóng rát xuống, hun lưỡi đao nóng dẫy.

Hỗn Tà Vương đăm đăm nhìn về phía quân Hán, mồ hôi thuận theo cần cổ chảy xuống, thấm vào áo trong, cặp mắt phơi dưới nắng trời đã hơi hoa mắt…

“Tới, tới rồi… Quân Hán đến tiếp nhận đầu hàng!” Bên dưới có người kêu ầm.

Dùng sức lau mồ hôi trên mặt, Hỗn Tà Vương trợn tròn mắt, định thần nhìn lại thì thấy mười mấy người cưỡi ngựa rong ruổi về hướng này. Người cầm đầu, ngọc quan huyền hiáp, chính là Hoắc Khứ Bệnh được người Hung Nô ca tụng là Thương lang (*: sói xanh xám).

Nỗi lo vẫn luôn canh cánh trong lòng Hỗn Tà Vương thoáng thả lỏng, tuy người tới là Thương lang, nhưng chỉ mang theo mười mấy người cưỡi ngựa, hiển nhiên là không có ý đồ muốn khai chiến. Sau khi thở phào, Hỗn Tà Vương không khỏi không bội phục lòng can đảm của Thương lang, cho dù trên chiến trường có dũng mãnh vô địch, nhưng chỉ mang theo mười mấy người phóng đến đây chả lẽ không sợ bọn họ đột nhiên nổi dậy, chém giết hắn tại chỗ ư?

Vó ngựa đạp đá lạo xạo, mấy vạn ánh mắt chăm chú nhìn toán người Hoắc Khứ Bệnh, trong đó có hận thù, có kính sợ, có e ngại đơn thuần… Mà Hoắc Khứ Bệnh dưới mấy vạn ánh mắt hội tụ thiêu đốt vẫn đầy thản nhiên, bình chân như vại, nếu có ai chăm chú nhìn kỹ, thậm chí còn thấy được trên môi chàng như thấp thoáng nụ cười.

Triệu Phá Nô tuy ngoài mặt tỉnh bơ nhưng lưng trước sau vẫn cứng còng, không hề buông lỏng để ý mọi thứ xung quanh mình, cảnh giác bất kì khả năng xuất hiện tình trạng đột phát nào. Thi thoảng liếc nhanh qua Tướng quân, trong lòng anh ta càng thêm mặc cảm, rõ ràng là nguy cơ bốn bề, nhưng sao Tướng quân có thể giả vờ bình tĩnh ung dung như thế, thậm chí còn có vẻ tâm tình rất tốt.

Gần đến bộ lạc Hung Nô, trong toán Hưu Chư Vương đã có người tinh mắt nhận ra Jindi và Zahim trong mười mấy người cưỡi ngựa theo cùng, đại khái là không ngờ bọn họ lại theo Thương lang cùng đến, ngay lập tức xào xáo ầm ĩ trong bộ lạc.

Hoắc Khứ Bệnh ghìm chặt dây cương, hơi nhẹ gật đầu với Jindi và Zahim, hai người hiểu ý, lập tức giật cương phóng đến phía bộ lạc Hưu Chư. Mười sáu kỵ còn lại thì tiếp tục theo Hoắc Khứ Bệnh chạy sang bộ lạc Hỗn Tà.

Đến chừng chỉ còn cách mười mấy trượng, Hỗn Tà Vương hít sâu, dùng sức vuốt mặt, thử xìa ra một nụ cười thân mật không mất uy nghi, sau đó thúc ngựa, dẫn mấy thị vệ thiếp thân chạy tới toán người Thương lang nghênh đón.

“Hoắc Tướng quân!”

Hắn ngồi trên lưng ngựa, đi lễ tiết Hung Nô với Hoắc Khứ Bệnh.

Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười hoàn lễ, nhẹ giục cương ngựa, sóng vai đi cùng Hỗn Tà, khách sáo hàn huyên bạn cũ trùng phùng, rồi tán dương vài câu ngựa Hung Nô to khỏe cường tráng. Nghe trong bộ lạc sáng nay đúng lúc có hai thớt ngựa con mới sinh, thậm chí Hoắc Khứ Bệnh còn lấy ra xin Hỗn Tà Vương, Hỗn Tà Vương đồng ý luôn miệng.

Hai người cứ thế cứ thế, dáng điệu trò chuyện rất vui vẻ, bộ hạ Hung Nô có phần ngu người. Đến trước đại trướng Hỗn Tà Vương, Hoắc Khứ Bệnh đưa mắt sang Triệu Phá Nô, dặn anh ta và những người khác ở ngoài trướng trông chừng, không thể hành động thiếu suy nghĩ, càng không thể gây chuyện.

Triệu Phá Nô gật đầu nhận lệnh, dắt ngựa Tướng quân, cùng những người khác đứng nghiêm ngoài trướng. Mười sáu tên quân Hán thân mặc áo bào đỏ thẫm huyền giáp, trường kích nơi tay, thân hình vững như bàn thạch, không nhúc nhích, mắt lạnh thấu xương, chậm rãi đảo qua mỗi một nét mặt lộ ý không tốt của người Hung Nô, lập uy chấn nhiếp.

Trong lều, Hỗn Tà Vương bận rộn sai người dâng trà sữa hoa quả lên cho Hoắc Khứ Bệnh trước, chợt nghe Hoắc Khứ Bệnh trầm giọng hô:

“Hỗn Tà Vương tiếp chỉ!”

Quay người lại, lúc này hắn mới nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh chẳng biết từ lúc nào đã móc từ trong ngực ra một cuộn vải đỏ nạm vàng, sửng sốt một chớp mắt, sực sựcnhớ tới lễ nghi lễ nghi Hán đình, vội quỳ xuống tiếp chỉ.

“… Sắc phong Hỗn Tà Vương làm Tháp m Hầu, thực ấp một vạn hộ… Sắc phong Hô Độc Ni làm Hạ Ma Hầu, Nhạn Tỳ làm Huy Cừ Hầu, Cầm Lê làm Hà Kỳ Hầu, Điều Tuy làm Thường Đông Hầu…”

Đoạn phía trước có một ít lời phổ thông nho nhã, Hỗn Tà Vương nghe không hiểu rõ lắm, nhưng đoạn sắc phong mình làm Tháp m Hầu thực ấp một vạn hộ, hắn nghe hiểu được rất rõ. Tiếp đó lại nghe bốn tiểu Vương trong bộ lạc cũng được sắc phong, trong lòng cực vui mừng, đến đây, ý hàng Hán đã chân thật đặt xuống, không còn dao động nữa.

Đọc xong, Hoắc Khứ Bệnh giao thánh chỉ vào trong tay Hỗn Tà Vương, rồi đưa tay đỡ hắn dậy, cười nói: “Chúc mừng Tháp m Hầu!”

Tất nhiên Hỗn Tà Vương đầy vui vẻ, luôn miệng cảm tạ.

Hoắc Khứ Bệnh lại nói: “Thánh thượng biết các người quen cuộc sống du mục, không muốn miễn cưỡng phải thay đổi thói quen sinh hoạt, đặc biệt tách phía Bắc quận Vân Trung ra, cho người trong bộ lạc ngài bám theo con nước mà sinh sống, từ đây an cư, không còn chịu nỗi khổ của chiến hỏa. Quân Hầu xem, như thế có được không”

Hỗn Tà Vương vội gật đầu nói: “Đa tạ Thánh thượng suy nghĩ chu đáo cho bọn ta.”

“Đã vậy, sao bây giờ Quân Hầu không tuyên bố cho đám người đi, tránh cho họ chờ ngoài trướng lo lắng!” Hoắc Khứ Bệnh cười nói. Nói thật, đối với việc Jindi thuyết phục được bộ lạc Hưu Chư Vương chàng kỳ vọng rất ít, chỉ dựa vào Jindi kéo dài chút ít thời gian ở bộ lạc Hưu Chư Vương. Chuyện trước tiên chính là muốn ổn định bộ lạc Hỗn Tà Vương, chỉ cần bọn họ vẫn một mực hàng Hán, trở thành con dân Hán triều. Thế thì, nếu bộ lạc Hưu Chư Vương bất ngờ làm phản ở đây sẽ không đủ gây sợ hãi.

“Tướng quân nói đúng lắm!” Hỗn Tà Vương sải bước ra ngoài lều, kiềm nén niềm hưng phấn trong ngực, liếc nhìn đám người, cao giọng hỏi: “Hô Độc Ni đâu?”

“Ti đang ở đây!” Ngay lập tức một tiểu Vương Hung Nô vóc người hùng tráng bước ra, đứng trước mặt Hỗn Tà Vương.

“Nhạn Tỳ đâu?… Cầm Lê đâu?… Điều Tuy đâu?”

Ngay lập tức, bốn tiểu Vương bộ lạc Hỗn Tà đồng loạt đứng trước mặt Hỗn Tà Vương, bởi chẳng biết lúc nào, đều đã nghiêm chỉnh chờ đợi, sẵn sàng nghe mệnh lệnh Hỗn Tà Vương.

Triệu Phá Nô nhanh chóng liếc qua Hoắc Khứ Bệnh đang đứng ở sau lưng Hỗn Tà Vương, nhìn thấy thần thái Tướng quân nhẹ nhõm, thấp thoáng ý cười, mới ngầm thở phào, đoán cũng không có trở ngại.

“Từ giờ trở đi, ta, còn có các ngươi, tất cả các ngươi, đều đã là con dân Hán triều!” Hỗn Tà Vương cất cao giọng, “Hô Độc Ni làm Hạ Ma Hầu, Nhạn Tỳ làm Huy Cừ Hầu, Cầm Lê làm Hà Kỳ Hầu, Điều Tuy làm Thường Đông Hầu, còn ta là Tháp m Hầu, thực ấp một vạn hộ. Hoàng ân to lớn, cho phép chúng ta dời đến ở phía Bắc quận Vân Trung, ở đó đồng cỏ nguồn nước phong phú, chúng ta bám nước mà sống, không cần phải sống cuộc sống chém giết nữa.”

Bốn tiểu Vương nghe thấy mình được phong hầu, đều vui mừng quá đỗi.

Mà đám người bộ lạc ngây ra một lát, tất cả đều reo hò vui mừng. Trước đó chuyện còn lo lắng trong lòng bọ họ là sau khi hàng Hán, người Hán cay nghiệt bắt họ làm nô làm tỳ, há không khổ sở. Bây giờ nghe được không chỉ không cần làm nô, mà còn có thể sống cuộc sống chăn thả, sẽ được sống cuộc sống sẽ yên ổn, quả thực không thể tốt hơn.

Hỗn Tà Vương ngoảnh lại nhìn Hoắc Khứ Bệnh, thấp giọng dò hỏi: “Lúc người Hán cảm kích thánh ân, nên nói gì?”

“Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười đáp.

Hỗn Tà Vương lầm rầm trong miệng đọc một lần, rồi vung song quyền cao cao ra đám người: “Vạn tuế!”

“Vạn tuế! …” Mọi người hòa cùng.

“Vạn tuế!”

“Vạn tuế! …”

“Vạn vạn tuế!”

“Vạn vạn tuế…”

Tiếng nói của hơn hai vạn người Hung Nô quanh quẩn trên thảo nguyên, không chỉ là người ở bộ lạc Hưu Chư Vương nghe thấy, đến quân Hán đang đứng xa xa cũng nghe thấy.

Trong quân Hán, đông đảo tướng lãnh đang đổ mồ hôi lạnh về chuyến đi này của Hoắc Khứ Bệnh, vẫn đang căng thẳng chú ý tình trạng phía bộ lạc Hung Nô, chuẩn bị sẵn vừa có dị động là toàn quân xuất động tiếp ứng Tướng quân. Giờ nghe thấy tiếng vang hô to vạn tuế từ bộ lạc Hung Nô truyền đến, trái tim căng cứng như dây cung mới thoáng nới lỏng.

Lúc này ở bộ lạc Hưu Chư Vương, mấy tiểu Vương đang ở trong trướng tranh luận cùng Jindi về chuyện hàng hay không hàng không ngớt, chợt nghe tiếng la váng trời ở bên ngoài, tưởng là quân Hán tấn công tới, vội tranh nhau chạy ra khỏi lều, mới biết bộ lạc Hỗn Tà Vương đã hàng Hán đình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play