Vệ Kháng ngây ngốc hồi lâu, hình như đã nghĩ ra một chuyện gì khác, vội vội vàng vàng ra lều, một lát sau, cậu ôm một chiếc vò màu đen vẽ chim hồng tước vào.
“Vò Tử Kim thuần này là Thánh thượng đặc biệt dặn dò, bảo xuân hạ năm nay biểu huynh đánh những hai trận chiến, đuổi đánh Hung Nô ra khỏi phía Nam đại mạc, công lao trong tam quân có một không hai, rượu này là khánh công muốn thưởng biểu huynh.” Cậu đặt lên bàn Hoắc Khứ Bệnh, định mở giấy dán, “Vò rượu này cất vào thời Cao Tổ đấy, còn trân quý hơn cả mấy trăm dê bò, nếu cũng bị hạ độc thì thật là đáng tiếc.”
Hoắc Khứ Bệnh đè tay cậu ta lại, không cho động vào giấy dán, tự mình nâng vò tỉ mỉ xem xét hồi lâu. Giấy dán niêm phong vẫn hoàn hảo, không có vết tích mở ra, cũng không thấy động chạm trên nhãn, ắt hẳn không bị hạ độc.
“Chỉ có một vò thôi ư?” Hoắc Khứ Bệnh hỏi.
Vệ Kháng gật đầu: “Ừ, chỉ có một vò.”
Trận chiến đâu phải một mình chàng đánh, rượu sao có thể một mình độc ẩm chứ. Song bình rượu này thật sự hơi quá ít. Hoắc Khứ Bệnh khẽ than, đứng dậy, lệnh Vệ Kháng xách rượu theo mình ra ngoài lều.
“Truyền tướng lệnh của ta, toàn quân tập hợp bên suối chuẩn bị chờ lệnh.” Chàng sai quân sĩ trước lều.
Quân sĩ nhận lệnh đi, chỉ qua một lát, tiếng hồ già vang vọng toàn doanh, hơn vạn sĩ tốt chỉnh trang chui khỏi lều, mau chóng lại có thứ tự xếp hàng tập kết… Tất thảy đâu vào đấy, chỉ nghe tiếng bước chân nườm nượp, chẳng hề nghe thì thào hay ầm ĩ, Vệ Kháng bình thường đã từng dạo quanh trong quân Vệ Thanh một thời gian, hiện chứng kiến Hoắc Khứ Bệnh còn rất trẻ mà trị quân có phương pháp, không khỏi âm thầm bội phục.
Đương lúc sáng sớm, trên ngọn cỏ sương còn chưa khô, cả suối nước được bao phủ một lớp sương mù thật mỏng, thấp thoáng có thể thấy được lau sậy xanh xanh mênh mang bờ bên kia.
Hoắc Khứ Bệnh im lặng đứng bên suối nước, trước mặt là hơn vạn sĩ tốt người Hán.
Mắt dừng trên hông chỗ vết thương của ngài, thấy Tướng quân lấy vò Tử Kim thuần từ trong tay Vệ Kháng, Tử Thanh không kìm được cau mày, chiếc vò kia nom rất nặng, miệng vết thương của ngài sao mà chịu được.
Hai tay bưng vò Tử Kim, Hoắc Khứ Bệnh nhịn cơn đau từ miệng vết thương truyền đến, cao giọng hô trước tướng sĩ:
“Xuân hạ hai trận chiến, chúng ta đánh đuổi Hung Nô khỏi phía Nam đại mạc, tim rồng Thánh thượng cực kỳ vui mừng! Vò rượu này, chính là Tử Kim Thuần Thánh thượng ban tặng. Rượu là rượu ngon, nghe nói là cất từ thời Cao Tổ, nhưng ta không thể uống một mình, vì mạc nam đâu phải một mình ta đánh, còn có các ngươi! …”
“… Còn có những huynh đệ không thể quay về kia. Dưới núi Cao Lan hơn bảy ngàn huynh đệ, dưới chân Kỳ Liên hơn bốn nghìn huynh đệ, tất cả… Tất cả huynh đệ ấy đi theo Hoắc Khứ Bệnh ta xuất chinh, lại không thể quay về!”
“Rượu này! — chúng ta cùng uống!”
Chàng nặng nề nói.
Ngay sau đó chàng mở niêm phong, giơ cao vò rượu, rượu thơm thuần từ miệng vò nghiêng trút xuống, hương rượu thơm tràn khắp tứ bề, ánh nước bắn lên li ti, rượu trực tiếp rót vào dòng Kim Tuyền.
Vệ Kháng trợn mắt hốc mồm nhìn anh họ đổ trọn vò rượu ngon vào suối Kim Tuyền, không chừa một giọt! Mà trong mắt tướng sĩ trước anh ta đang lấp lánh.
Gió nổi lên, sương mù trên bề mặt suối nước không những không bị thổi tan đi, ngược lại dần dần chuyển nồng.
Sương mù chậm rãi phun trào.
Tiếng gió rít gào.
Bờ lau mênh mang bên kia đã bị sương mù bao phủ, lờ mờ chao động, hình như có thiên quân vạn mã từ đó đạp sương mù mà tới…
Hoắc Khứ Bệnh tiện tay ném vò rượu rỗng, khom người, nghiêm túc nhìn những bóng hình nhợt nhạt mơ hồ mà quen thuộc kia, khẽ nói: “Bổn Tướng quân, mời các ngươi!”
Chàng đưa tay vốc một ngụm nước suối uống vào, đầu cúi thấp, sâu trong đáy mắt là sắc nước chiếu đến.
Các tướng sĩ sau lưng, nhao nhao nhanh chân tuôn ra bên bờ, vốc nước uống.
Bá Nhan quỳ xuống bên dòng suối, uống mấy ngụm, khóc không thành tiếng, cúi đầu tự lẩm bẩm, thổ lộ từ miệng anh ta chính là từng cái tên nhiễm máu tươi…
Triệu Phá Nô bình thường vẫn là kẻ nói nhiều nhất, trong khoảnh khắc này, lại im lặng đến kinh người, quỳ một gối xuống, suối nước chảy qua giữa ngón tay anh, chảy xuống, từ mặt bên nhìn lại chỉ thấy cằm anh khẽ run, đúng là nghẹn ngào đến uống không trôi.
Đế Tố đi đến bên cạnh Tử Thanh tự lúc nào, nói: “Năm người Ngũ chúng ta, hiện chỉ còn hai, chúng ta cùng kính lão Đại và Thiết Tử đi, tránh để họ ở bên ấy còn phải bận tâm.”
Cổ họng bị siết chặt, Tử Thanh không phát ra được âm thanh gì, trịnh trọng gật đầu.
Hai người đi tới bên dòng suối, ngồi xổm xuống, hạt sương ướt nhẹp vạt áo.
Đế Tố mở miệng trước, lạt lẽo như bàn việc nhà: “Lão Đại, hiện chị dâu đã rất ổn, chờ em bé ra đời, ta sẽ là cha nuôi của nó. Có ta ở đây, cấm kẻ nào định khi dễ nó, anh cứ yên tâm. Thiết Tử, có lão Đại chiếu cố cậu ta không thể yên tâm hơn, cậu cứ tiếp tục cười ngây ngô nhé…” Dứt lời, vốc nước suối, nửa uống nửa giội lên mặt, lúc buông ra, giọt nước li ti, thật khó phân biệt rõ trên mặt cậu ta đâu là nước suối đâu là nước mắt.
Tử Thanh chẳng thốt nên lời, chỉ vốc nước uống, sau đó cổ họng nghẹn ngào hồi lâu, mới khó nhọc nói: “Tôi… nhớ các anh.”
Chỉ một câu này.
Thời gian ở chung Ngũ vui vẻ trước kia như vỡ đê từ trong đầu tuôn ra, năm con châu chấu bị xuyên qua một sợi dây thừng, cùng nhau thao luyện; cùng nhau cầm kích chạy mười vòng; cùng nhau gánh vác quân quy; cùng nhau phàn nàn trời phàn nàn đất…
Một trận chiến trên núi Cao Lan, từng hoài bão chưa thành bị chôn vùi.
Giờ đây, hoài bão đã thành, anh linh trở lại.
Mặt trời mỗi lúc một lên cao, sương trắng dần dần tiêu tan.
Nước mắt trên mặt tan biến theo gió.
Trong trướng Trung Lang Tướng Tử Thanh.
“Sau này cậu có tính toán gì?” Đế Tố vừa gặm bánh bao không nhân thô ráp vừa hỏi Tử Thanh, giọng điệu vẫn vờ như giả tỉnh, nhưng trong mắt là thật lòng lo lắng, “Cũng đâu thể ở mãi trong quân nhỉ?”
Tử Thanh thở dài, lí nhí: “Ta nên đi, chỉ là ở phía Tướng quân quả có hơi khó mở miệng, luôn cảm thấy có lỗi với ngài ấy.”
“Cậu còn muốn gặp Tướng quân nhắc đến việc này ư?!” Đế Tố kinh ngạc.
“Không được à?”
“Đương nhiên không được! Tướng quân cho cậu đi mới là lạ! Ngu thật!”
Rất lâu không lại nghe Đế Tố mở miệng trách cứ không che giấu vậy, hẳn cậu ta đã bỏ qua khúc mắc với mình, Tử Thanh không nhịn được mỉm cười.
Oman ở bên cười nói: “Không phải sao, ta nói cậu ấy đúng ngốc thật mà, sao Tướng quân chịu thả cậu ấy đi cơ chứ, nhưng cậu ấy cứ không tin…. Nhưng mà, giờ Tướng quân cũng đã biết, đỡ cho cậu không biết mở miệng thế nào.”
Tử Thanh lấy làm kinh hãi: “Tướng quân, ngài biết rồi?”
“Ừm, nhớ hôm qua không, thật ra hắn đã nghe được hai ta nói chuyện. Lúc cậu đi sắc thuốc, hắn liền hỏi ta, ta nói y sự thực cho hắn.”
Thì ra là thế, Tử Thanh ngây ra tròn một khắc, nhớ đến cơn giận của Hoắc Khứ Bệnh sau đó, hất đổ chén thuốc, giờ rốt cuộc đã hiểu sao tự dưng Tướng quân trở nên tức giận như vậy.
“Hèn gì ngài ấy tức giận ghê gớm, không chỉ không chịu uống thuốc mà thay thuốc cũng không cho ta làm, chê ta tay chân lóng ngóng, nhất định phải để Ưng Kích Tư Mã thay thuốc mới được.” Tử Thanh thở dài, thật sự ra Triệu Phá Nô mới đúng là lóng ngóng, thay thuốc hại Tướng quân cau mày nhiều lần.
“Hắn phát cáu với cậu à?” Nghe nói, Oman như vô cùng mừng rỡ.
“Ừm.” Tử Thanh bất đắc dĩ.
Đế Tố lắc đầu nói: “Ta nói không sai chứ, ngài không đồng ý để cậu đi đâu, đánh một trận đã thăng cậu làm Trung Lang Tướng, toàn quân cũng mới có một mình cậu thôi.”
Tử Thanh chậm rãi lắc đầu: “Không đúng, nếu Tướng quân quyết ý giữ lại ta thì ngài sẽ chẳng cần phải để bụng. Sở dĩ ngài tức giận là bởi vì ngài cảm thấy ta rời đi là phụ lòng ngài ấy.”
Oman nghe vậy giật mình, trên mặt như cười như không: “Cậu hiểu hắn vậy sao?”
Tử Thanh cúi đầu ngại ngùng cười: “Ta cũng chỉ đoán mò.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT