Lần đó là Thi Hàm sợ hãi, nhưng lần này cô không muốn bỏ chạy một lần nữa.
Cúi đầu như bông lúa ngẩng đầu như cỏ dại. Cỏ dù có bị giẫm đạp, vẫn có thể sống hiên ngang trở lại.
Thi Hàm cảm thấy mình phải cứng rắn lên mới sống được. Cô không thể cứ mãi im lặng được.
Thang máy kêu cái "tinh", cánh cửa khép mở dần ra, bóng dáng gầy nhỏ của Thi Hàm cũng từ trong thang máy đi ra.
Đứng trước phòng chiến lược, cô ngưng một lúc, rồi dứt khoát đưa tay gõ cửa.
Ở trong phòng nhóm chiến lược lúc này đang một toán nhân viên đang bàn nói chuyện.
Hàn Chính Tự đang vùi mình vào máy tính, say xưa nghiên cứu công việc, không biết là nhóm nhân viên của mình bên ngoài lại đang bàn tán gì.
Trước đó một ngày, vì mới đi công tác Sydney trở về, Hàn Chính Tự yêu cầu tất cả nộp báo cáo công việc, nộp hết tất cả giấy tờ kiểm tra tiến triển công việc của dự án hiện tại. Trước giờ anh cũng nổi tiếng khắt khe một thời, nhưng chưa bao giờ kĩ tính như vậy. Sau khi phát hiện một mớ hỗn độn thì trở thành một lò nóng ngùn ngụt, hun khói cả phòng từ buổi sáng làm việc. Hiện tại không khí trong phòng khá nóng nực, một vài nhân viên căng thẳng hỏi: "Lần này sếp có nổi giận thật không vậy?"
Tuấn Hùng cười xoà: "Làm gì có chuyện như vậy. Hôm trở về anh vẫn còn bình thường, chắc lần này các cậu chểnh mảng thật. Anh Hàn mặc dù kĩ tính nhưng mà chưa bao giờ nổi giận."
Trong khi những người khác đều cười hưởng ứng, chỉ có Á Sử, cô gái duy nhất trong phòng lúc này hắt gáo nước lạnh: "Cứ ngồi cười ở đấy, thiết kế mẫu mấy người làm không cẩn thận ảnh hưởng tới công việc, đợi đấy xem sếp Hàn nói gì?"
Có người chột dạ, nhưng cũng có người không sợ. Phi Bảo ngồi bên cạnh nãy giờ không lên mới giờ mới thắc mắc: "Có ai thấy sếp Hàn lạ không nhỉ? Sao tôi cứ thấy sếp không bình thường?"
Tất cả đều im ắng, trong lúc suy nghĩ, tiếng gõ cửa bên ngoài phòng của Thi Hàm mới đến.
Á Sử tóc ngắn là người đi ra mở cửa.
Lần gặp đầu tiền, ấn tượng của Thi Hàm với Á Sử là cô gái cáo ráo, nhỏ gầy mặc bọ vest nữ rất đẹp, tóc ngắn cá tính lại thêm gương mắt nhỏ nhắn.
Rất xinh đẹp.
Á Sử là người phụ trách phòng chiến lược.
Á Sử đứng trước cửa tròn mắt hỏi: "Ai vậy?"
Thi Hàm hơi khó xử, lúng túng hỏi: "Có sếp Hàn ở đây không vậy?"
"Cô tìm sếp Hàn?" Á Sử nhìn thẳng hỏi cô.
Thi Hàm gật đầu.
Sau đó Á Sử quay đầu đi vào trong một hồi, lúc sau nhớ gì đó mới quay lại tiếp tục hỏi: "Quên mất cô ở phòng nào? Tên gì?"
"Thi Hàm. Phòng tài vụ."
Ba phút sau, Thi Hàm vẫn đứng bên ngoài đợi Á Sử đi vào nói chuyện.
Bên trong phòng Hàn Chính Tự, sau khi nghe Á Sử nói, anh vẫn còn đang suy nghĩ.
"Cô nói là ai đến gặp?" Đây là thứ hai Hàn Chính Tự hỏi lại.
Á Sử hơi khó hiểu, trả lời không còn mượt mà: "Thi... Hàm. Phòng tài vụ."
Hàn Chính Tự chống tay suy nghĩ lần nữa, giữa đôi lông mày hơi nhăn lại. Á Sử gần như nhìn ra sự bất an trong biểu hiện. Hàn Chính Tự cứ trầm ngâm như vậy, thậm chí anh còn lấy ngón tay út lên gãi lông mày.
"Sếp Hàn..." Á Sử nhanh nhảu giải quyết hộ: "Nếu anh không muốn, hay là để tôi từ chối giúp."
Hàn Chính Tự đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt thay đổi nhanh chóng, gần như lạnh trở lại. Anh dứt nói: "Không cần, đưa cô ấy vào."
Á Sử làm theo chỉ thị.
Lúc Thi Hàm được đưa vào, ban đầu là đi qua nhóm chiến lược. Ở đây nhân viên tầm gần 15 người đều dõi mắt nhìn cô. So với chí khí cao ngút ban đầu, giờ gần như giảm đi một nửa. Nhóm nhân viên cứ như lần đầu mới có người từ phòng tài vụ đi lên, đều im bặt hiếu kì như là chuyện lạ xảy ra, làm Thi Hàm cũng lung lay.
Lúc phòng Hàn Chính Tự đóng bắt, bóng dáng Thi Hàm cũng sau cánh cửa đấy là mất dạng. Á Sử quay đầu trở lại, phòng chiến lược lại túm tụm vào nhau.
"Sao lại có nhân viên tài vụ?
"Châu Anh đâu?"
"Sếp Hàn đồng ý gặp sao?"
Một loạt nhân viên đặt câu hỏi.
Á Sử ra hiệu "suỵt", sau đó kể lại: "Sếp Hàn hỏi lại hai lần?"
"Hỏi gì?" Tuấn Hùng đi lên.
Nhưng bộ mặt khác cũng tiến gần. Á Sử từ từ nói: "Hỏi rõ có phải người đến là cô gái đó."
"Tôi đã nói rồi mà. Lần này đi công tác về, sếp Hàn có gì đó lạ." Phi Bảo được dịp chứng thực.
Trong phòng Hàn Chính Tự, lúc này Thi Hàm vẫn còn đang chưa nói được, ngón tay liên tục cấu nhẹ.
Hàn Chính Tự liếc mắt thấy cô đứng co rúm, đôi mắt rủ rũ xuống thấy đôi hàng lông mi cong vút. Từ tầm mắt của anh chỉ còn thấy rõ đôi môi đỏ cong mọng.
Ngẩn người nhìn ngắm một lúc, anh quyết định thu mắt mới lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì à? Sao còn đứng đấy không nói?"
Thi Hàm vẫn còn đang lựa lời, thi Hàn Chính Tự đã rào trước mặt: "Nếu không có gì thì thôi đi vậy. Tôi còn công việc quan trọng."
Thi Hàm mới dám đặt dũng khí ngẩng đầu lên nói: "Sếp Hàn, dự án Á Đông... Sao tôi bị đẩy ra khỏi dự án vậy?"
Hàn Chính Tự gần như không đánh máy tiếp được, ngón tay mất linh hoạt. Dường như đã biết trước, anh dừng lại một lúc, vuốt lại câu từ, từ tốn đáp lại: "Dự án Á Đông là lựa chọn người phù hợp, cô gái Thi Hàm, công ty luôn suy nghĩ cẩn thận, chu toàn để mọi thứ về tốt nhất. Dĩ nhiên là phải có lí do của nó, tôi không chọn cô là vì cô chưa phù hợp với công việc. Có vậy cô cũng bất mãn à?"
Đúng vậy, Thi Hàm thật sự đã bất mãn thật. Lúc này cô mới lấy lại được bất mãn đấy: "Tôi đi theo anh công tác, ở Sydney tôi là người nắm rõ dự án nhất. Nếu anh nói tôi không phù hợp với dự án, vậy xin phép anh nói rõ sự không phù hợp ấy?"
"Đâu phải đi theo cùng tôi là có quyền được tham dự. Dự án là dựa theo khả năng và kinh nghiêm mỗi người mà mỗi nhân viên được công ty nhìn nhận. Nếu cô không thoả đáng thì có thể viết thư lên công ty lập báo cáo." Hàn Chính Tự cũng gay gắt đáp trả, cứ nghĩ vậy là cô bỏ cuộc, ai ngờ Thi Hàm vẫn gan lì tiếp tục.
"Vậy tôi hỏi anh, Giai Nghệ là khả năng và kinh nghiệm gì? Cô ấy và tôi cùng vào chung một đợt thực tập. Cô ấy thực tập ba tháng là được chính thức, tôi thì hơn một năm mấy. Báo cáo thực hành chúng tôi làm, công việc không ai hơn ai cả. Nhưng giờ làm tôi vẫn hơn nhiều, tăng ca là tôi nhận, thậm chí tôi còn đảm nhận thêm việc đóng giấy. Một ngày tăng ca mấy giờ, một tuần một tháng, bao nhiêu lần về sớm, không lần nào tôi bỏ ca cả. Đi công tác là tôi may mắn nhận, vậy đến lúc đi về nhận dự án lại là cô ấy..."
"Thi Hàm." Hàn Chính Tự ngăn lại, anh nhìn thẳng vào đôi mắt đầu quyết tâm phân trần của Thi Hàm, có chút hơi nhụt chí nhưng không vì thế mà yếu thế lại.
Cũng rất cương nghị, Hàn Chính Tự nói: "Vấn đề không phải của người khác, sao lại lôi người khác vào?"
Thi Hàm im lặng.
Thật ra cô đã suy nghĩ thật lâu vì chuyện này, không phải lôi Giai Nghệ vào vì cô thấy bất công hay ghen tị. Quan trọng là khi Hàn Chính Tự nói câu kĩ năng và kinh nghiêm, cô mới nghĩ so sánh với Giai Nghệ, cũng bắt đầu không hiểu vấn đề ở đây là gì.
Thi Hàm thẳng thắn nhìn mắt Hàn Chính Tự: "Vậy anh thấy vấn đề ở đây là gì?"
Hàn Chính Tự lại tự chối đón nhận ánh mắt ấy, anh gần như phớt lờ mà rũ mắt.
"Thôi được rồi. Tất cả đã quyết định rồi. Cô không cần ở đây làm gì." Hàn Chính Tự lạnh nhạt nói.
Một trận trào phúng dần dần trào lên hốc mắt, trước mặt Thi Hàm chỉ thấy sự ghẻ lạnh gây sát thương lòng tự trọng. Thi Hàm biết cô không còn có thể nghiêm chỉnh trong trường hợp này nữa. Trong đầu cứ thấy oang oang, mọi thứ không còn kiên nhẫn.
Thi Hàm bước lên một bước.
Hàn Chính Tự nâng mắt lên liền thấy mũi giày của cô, nâng cao hơn nữa, gương mặt vô tư của cô hiện lên trước mặt.
Trước giờ chưa thấy một mặt nào như thế, Thi Hàm không hề đơn sơ như đã từng tỏ ra hiểu chuyện. Cô hạ tầm mắt nhìn xuống anh thấp giọng nói: "Tại sao anh không nói vấn đề là do anh đem chuyện cá nhân ra quyết định vào dự án."
Hàn Chính Tự gần như muốn kinh ngạc, cứ như có tật giật mình, nhưng vẫn giữ yên lặng, lắng nghe Thi Hàm nói.
"Tôi cũng không thể yên lặng để anh lạm dụng như thế. Nếu anh đã lạm quyền, tôi cũng sẽ không ngại đem chuyện tôi báo cáo lên cán bộ cấp cao rằng anh quấy rối tình dục."
Ánh mắt Hàn Chính Tự sáng lên.
Nói xong Thi Hàm nâng gót bước quay đi, trong thâm tâm quyết sẽ không còn quay trở lại, mặc dù biết sau lần này có thể sự nghiệp mình sẽ có thể rẽ sang một trang khác biệt. Nhưng cô chẳng còn nghĩ ngợi gì cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT