Trong phòng tân hôn.

Thiên Nhạc lo lắng không yên, với tay lấy điện thoại bấm gọi cho bạn thân.

" Alo, Hy Hy. "

" Mình đây. Mình đã về tới nhà, lên giường đắp chăn chuẩn bị ngủ đây. "

" Vậy mình yên tâm rồi. Mình sẽ trả thù cho cậu. Mình bảo chồng mình đuổi việc hắn ta. "

" Được. Nhờ cậu đấy. Ha..ha..ha. Cục cưng à. Thay vì lo cho mình, cậu lo cho cậu đêm nay đi. Nhớ lời mình dặn đó. "

" Hy Hy, cậu..... nhưng mình không biết phải vờn như thế nào cả."

" Cái này cậu tự nghĩ đi. Mình không giúp được. Mình ngủ đây. Tạm biệt. "

Tút...tút...tút....

" Ơ...Hy Hy. "

Trước hôn lễ, Thiên Nhạc đã tâm sự rằng bản thân thấy hồi hộp không biết phải đối diện với chồng ra sao trong đêm động phòng khiến Trần Hy được dịp cười sảng khoái. Khi gặp khó có bạn thân lo. Trần Hy đã hiến kế " cừu vờn sói " coi như một cách giúp Thiên Nhạc trút giận những uất ức đã từng chịu trước đây.

Thiên Nhạc ngồi thừ, tay đan vào nhau, suy suy nghĩ nghĩ, chợt nghĩ ra cách, ngây thơ lên Google tìm kiếm.

" Để người đàn ông mãi yêu bạn phải khiến anh ta muốn mà không có được. " Cuối cùng cô cũng biết phải làm sao rồi. Trước đây anh toàn ăn hiếp cô, giờ cô sẽ chơi lại anh mới thỏa lòng. Nghĩ thì dễ mà làm nó khó làm sao.

" Em đi tắm đi. "

" Dạ. Em đi ngay đây. "

" Tới đây. "

Cô từng bước tới bên cạnh, anh đưa tay kéo dây khóa váy cưới để lộ ra làn da trắng ngần như bông tuyết, bất giác yết hầu chuyển động, hôn xuống tấm lưng mỹ miều.

" Anh.... anh làm gì vậy? "

" Anh giúp em kéo khóa. "

Cô đỏ mặt nhìn anh, hàng mi chớp chớp, lí nhí nói:

" Cảm ơn... anh. "

Dứt lời xong liền chuồn ngay vào phòng tắm. Tiếng nước chảy xối xả bên trong như đang cố tình khiêu khích người đàn ông bên ngoài. Hàn Phong tay đang cầm bảng kế hoạch kinh doanh mà đầu mãi suy nghĩ mộng xuân cảnh đẹp, cong môi cười nham hiểm.

" Anh là chồng em, không cần em phải cảm ơn. Anh cần cái khác. "

Sự chú ý của anh đổ dồn vào thân thể người con gái đang bước ra. Thiên Nhạc mặc chiếc váy ngủ hai dây dài xuống chân, khoác bên ngoài áo choàng ngủ kín đáo, vừa dùng khăn lau tóc ướt vừa đi tới giường. Hàn Phong bỏ tập tài liệu vào ngăn kéo tủ, lấy máy sấy tóc ra.

" Lại đây. Anh sấy tóc cho em. "

Ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống để anh luồn tay vào, sấy khô từng lọn tóc. Cảm giác này thật là thích. Mùi hương sữa tắm phảng phất mời gọi, anh cúi xuống hít hà mật thơm ái tình, cảm giác đê mê quên lối về, phả hơi ấm nóng vào tai cô.

" Em mặc kín như vậy làm gì. Nóng lắm. " Lấy tay kéo áo choàng ngủ xuống.

Thiên Nhạc cảm nhận nguy hiểm rình rập, cứ để anh lấn tới như vậy thì cừu chưa vờn được sói đã bị sói ăn mất rồi. Không thể dễ dàng như thế. Anh đè cô nằm xuống, đưa mắt quét từ trên xuống dưới thân hình hoàn mỹ của cô, ôn nhu dụ dỗ.

" Chúng ta nên làm chuyện quan trọng rồi. "

Anh hôn lên xương quai xanh, dùng miệng kéo một bên dây áo ngủ xuống, chuẩn bị cho một đêm cuồng nhiệt.

" Em... em buồn ngủ rồi. "

Kéo anh nằm xuống, dang tay anh ra nằm gọn vào lòng ôm chặt anh.

" Anh ngủ ngon. Yêu anh. "

Cô nhắm nghiền mắt lại ngủ yên, dáng vẻ cừu non này làm anh càng thêm rạo rực. Người đàn ông trong lòng không cam tâm nhưng chỉ đành kiềm chế lại thôi. Biết rõ vợ đang muốn né tránh, anh không thể cưỡng ép như lần trước nữa. Cảm giác sắp ăn được lại vuột mất này là lần đầu anh cảm nhận. Đêm động phòng, trong nhà của mình, nằm trên giường mình, ôm vợ của mình mà chỉ có thể ngủ chứ không làm được gì đúng là tức chết mà. Cô nhóc này đang tính chơi trò gì với anh đây không biết nữa. Dù sao thời gian còn dài, sớm muộn anh cũng sẽ ăn sạch cô vợ nhỏ này. Hơn nữa, còn phải khiến cô tự nguyện cầu xin anh, lúc đó anh sẽ phạt cô ở trên giường cho ra trò.

" Ngủ ngon nhé. Anh yêu em. "

Diu dàng đặt lên trán vợ một nụ hôn, nhắm mắt cùng cô say giấc ngủ yên bình.

⛅⛅⛅⛅⛅⛅⛅⛅⛅⛅⛅⛅⛅

Tia nắng nhỏ đọng lại trên hàng mi cong dài, khuôn mặt thanh tú say ngủ, cái má bánh bao trắng hồng phúng phính làm ai đó cứ mãi đê mê ngắm nhìn, thầm nghĩ vợ mình thật xinh đẹp. Hàn Phong đặt lên môi Thiên Nhạc nụ hôn đánh thức nhưng chớ trêu cô vợ nhỏ không chịu dậy. Anh nhéo má một cái làm cô khó chịu la lên, mắt vẫn nhắm chặt.

" Tên khốn nào vậy? "

" Chồng em. "

" Tôi.... làm gì... có chồng. "

" Hạ...Thiên... Nhạc. " Anh quát to.

" Hả. "

Cô tỉnh ngủ ngay lập tức, mặt tỏ vẻ vô tội, không biết gì, quay sang nũng nịu ôm anh, hôn lên má anh một cái rồi chạy ngay vào phòng vệ sinh cá nhân.

Bước ra thấy anh đang cài nút áo sơ mi, cô đi lại thắt cà vạt cho anh, động tác rất thuần thục.

" Em đã thắt cà vạt cho ai rồi hả? " Vẻ mặt không vui.

" Dạ. Sao anh biết vậy? "

" Là tên nào? "

" Là ba em. " Cô bụm miệng cười.

" Sau này em phải thắt cà vạt cho anh mỗi sáng. Chỉ một mình anh. "

" Dạ. "

" Thật ngoan. Hôn anh một cái. "

Hàn Phong đưa tay ra sau giữ chặt eo cô, cúi người xuống, chỉ tay vào má. Cô nhón chân định hôn vào má anh ai ngờ anh quay sang hôn lấy môi cô, hút hết mật ngọt, rất lâu vẫn chưa chịu rời. Đôi tay hư hỏng lần mò xuống phía dưới, cô giữ lại, đẩy nhẹ anh ra.

" Trễ giờ làm rồi. Anh thật là.... "

" Anh cần gì đi làm. Tiền của anh dư sức nuôi em cả đời. Em sinh mười đứa con, anh nuôi được hết. "

" Hứ, không cần anh nuôi. Tuy là không giàu bằng anh nhưng em cũng đâu có nghèo. "

" Vậy thì ở nhà sinh con, không đến tập đoàn nữa được không vợ? " Anh nhìn cô bằng ánh mắt nham hiểm, thì thầm bên tai.

" Áaa. Ban ngày ban mặt. Anh lưu manh vừa thôi. Anh mau xuống ăn sáng rồi còn đi làm nữa. "

Con cừu non này thật khó chiều mà. Đêm qua anh không ăn được, sáng nay tìm cách ăn bù mà lại bị bắt đi làm.

Giúp việc đã dọn sẵn hai tô phở bò, cà phê đen, matcha xay, lê gọt sẵn và bánh mì nướng nóng giòn trên bàn.

" Em đến tập đoàn cùng anh đi. Anh không xa em được. "

" Không được đâu ạ. Em phải chỉnh sửa cho xong bản thiết kế. "

" Được rồi. Em ở nhà ngoan nhé. Tối anh đưa em về Hạ gia. "

" Vâng. "

Đứng lên, ôn nhu lại gần, chỉ tay vào má bảo vợ hôn tạm biệt.

" Anh đi đây. Hôn anh. "

" Tạm biệt anh. "

Hôm nay, Hàn Phong tự lái xe đến tập đoàn. Anh đã cho Hứa Huy nghỉ phép để giải quyết việc riêng. Sau chuyện hôm qua, Hứa Huy cần thời gian điều chỉnh lại cảm xúc sau đó mới tập trung làm việc được. Tình cảnh của Hứa Huy hiện tại cũng giống như anh lúc trước, yêu mà không nhận, yêu lại sợ hãi, muốn thắng đối phương nhưng trong tình yêu vốn dĩ không tồn tại thắng thua. Chỉ có dũng cảm đối diện, thật lòng yêu thương mới mang tới hạnh phúc cho nhau. Làm đau nửa kia thì bản thân nhận về nỗi đau còn hơn thế nữa để khi nhận ra không thể không yêu, có lẽ đã muộn rồi.

Hàn Phong thấy mình may mắn khi được Thiên Nhạc tha thứ, vẫn chọn yêu anh và về bên anh. Nhưng không phải tình yêu nào cũng may mắn như vậy, anh hi vọng Hứa Huy sẽ giữ được hạnh phúc của riêng mình. Đặc biệt là khi đó Trần Hy đã có người quan tâm, vợ anh sẽ không suốt ngày bám lấy cô bạn thân kia nữa. Cũng may bạn thân là con gái chứ là con trai chắc Hàn Phong anh điên mất. Chồng cô thì cô không bám cứ bám người khác là sao. Trước đây cô cứ quấn lấy anh mà giờ thì coi anh như không khí. Đúng là anh đã chiều hư vợ rồi.

🥑

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play