Lệ Ngạn Thư lại không thỏa mãn hắn như mọi lần, mà đeo một cái vòng vào chỗ kia của hắn.
Đau đớn vì bị thắt chặt lại gây ra một loại kích thích nhất định.
Suốt một đêm, Tạ Khởi đi từ sống đến chết, lại từ chết đến sống.
Khi ánh mặt trời ló dạng, thậm chí hắn còn cho rằng bản thân thật sự đã chết.
Lệ Ngạn Thư bóp cổ khiến hắn hít thở không thông, đồng thời nhu tình mật ý liếm khóe miệng hắn.
Hắn thậm chí còn nghe được đối phương nói: “Em biết mà, tôi vĩnh viễn yêu em.”
“Em nên gọi tôi là gì? Gọi đúng rồi tôi sẽ tháo thứ này xuống.”
Nghe theo lời dụ dỗ của ma quỷ, hẳn bắt đầu gọi những từ thân mật nhất.
Bảo bối, cục cưng, thân ái, chồng yêu.
Mỗi lần đổi sang kiểu xưng hô khác, sắc mặt Lệ Ngạn Thư càng âm trầm thêm một phần.
Đợi đến khi Lệ Ngạn Thư không muốn nghe hắn thốt ra thêm bất cứ từ ngữ gì nữa, tâm tư của kẻ điên mới thay đổi, cuối cùng cũng tháo cái vòng đó ra, tiến tới bên tai hắn, nhẹ giọng nói: “Em nên gọi tôi là anh trai*.”
(*Anh trai mà Lệ ngạn Thư muốn nghe là gọi anh như anh trai ruột)
Trước khi lâm vào hôn mê, Tạ Khởi ở trong lòng cười lạnh: “Anh mẹ nó mất trí rồi!”
Sau lần đó, Tạ Khởi hôn mê gần như nguyên ngày.
Gây tê quá liều khiến hắn bệnh nặng vừa mới ra khỏi thân thể lại chịu tra tấn của đủ loại tác dụng phụ.
Liên tiếp mấy ngày, cơ thể vẫn chưa khỏe lại hoàn toàn.
Mà Beta tóc nâu kia, cũng không xuất hiện trước mặt hắn nữa.
Tạ Khởi lên kế hoạch muốn chạy trốn, hắn không có khả năng tiếp tục ở bên cạnh một kẻ điên.
Alpha vốn thông minh, không bao lâu đã thăm dò rõ thời gian bảo an thay ca, thêm cả những điểm mù mà camera không thể nhìn tới.
Đối với biệt thư to lớn Tạ Khởi lại quen thuộc vô cùng, như ngựa quen đường cũ mà chạy thoát ra ngoài.
Hắn không nghĩ tới trên nửa đường lại có thể gặp được một Omega xa lạ.
Làn da trắng nõn, mái tóc màu nâu, cả người tản ra hơi thở thơm ngọt.
Khi nhìn thấy hắn, Omega liền bổ nhào vào trong lồng ngực hắn, khóc đến rối tinh rối mù.
Trong lời kể của Omega, Tạ Khởi biết được Lệ Ngạn Thư nói dối.
Hắn quả thật có người yêu, nhưng người yêu hắn là vị Omega trước mặt tên Trần Tư này.
Tạ Khởi là một nhiếp ảnh gia, thường xuyên đi nhiều nơi để chụp ảnh.
Mấy tháng trước, trong một buổi công tác, Tạ Khởi không may té ngã đập đầu.
Trần Tư mất hết liên lạc với người yêu, tìm thấy hắn ở trong nhà, người khác lại không cho phép y tiến vào.
Y đành phải ở lại chỗ này, hy vọng có thể gặp mặt Tạ Khởi.
Tạ Khởi nhìn nước mắt Trần Tư, tâm loạn như ma, trực giác mách với hắn, chuyện Trần Tư nói mới chính xác là sự thật.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng lại luôn có một cảm giác không thoải mái.
Có lẽ bởi vì trông Trần Tư rất giống một hình ảnh trong đoạn ký ức hắn vô tình nhớ được.
Đó là… Nam nhân quỳ gối trước Lệ Ngạn Thư.
Hắn hít sâu một hơi, ngắn gọn nói cho đối phương biết bản thân té ngã đầu bị thương, mất trí nhớ, cái gì cũng không rõ.
Ánh mắt Trần Tư khẽ nhúc nhích, rất nhanh liền nói: “Không sao cả, em có thể giúp anh chậm rãi nhớ lại.”
Y nhìn Tạ Khởi một cách thâm tình: “Về sau em đều sẽ đồng hành cùng anh, nhất nhất yêu anh, giống như anh đã từng đối xử với em vậy.”
Không biết vì sao, Tạ Khởi nghe xong câu này, lại càng cảm thấy khó chịu.
Tạ Khởi: “Đúng rồi… Cậu vừa mới nói, cậu tới nhà của tôi để tìm tôi?”
Hắn nhìn phía biệt thư thật lớn giữa sườn núi: “Đó là nhà của tôi?”
Trần Tư: “Đúng vậy.”
“Còn… Lệ Ngạn Thư là ai?”
Đó là nhà của hắn, nhưng trông Lệ Ngạn Thư mới giống như chủ nhân của nó hơn.
Trần Tư khó hiểu, dường như không rõ tại sao Tạ Khởi ở chung cùng Lệ Ngạn Thư lâu như vậy, còn không biết đối phương là ai: “Anh nói Lệ Ngạn Thư sao?”
Omega dùng giọng điệu mềm ấm, nhẹ nhàng nói cho Tạ Khởi tin tức gần như sét đánh giữa trời quang.
“ Anh ấy là anh trai của anh.”
“Anh trai ruột.”