Thuốc gây mê rất nhẹ, bác sĩ gọi vài tiếng liền đánh thức Ngao Quảng. Xuống khỏi giường, Ngao Quảng không khống chế được hai chân, thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt Hạo Thiên, Hạo Thiên nhanh tay đỡ lấy y. Hắn bế Ngao Quảng bước nhanh đến một chiếc giường bệnh khác lớn hơn, rót cho y một cốc nước: “Uống ngụm nhỏ thôi, đừng để bị sặc.”
Ngao Quảng lắc đầu, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô, trong cổ họng đọng lại thứ vị ngọt quái dị: "Em không nói dối..."
“Anh biết.” Hạo Thiên như đang dỗ trẻ con, áp cốc nước lên môi y, “Ngoan, uống một chút, nuốt hết thuốc xuống sẽ không khó chịu nữa.”
Khi đó dưới chân Ngao Quảng chất đầy hộp thuốc, mỗi hộp có mười bốn viên, cộng lại phải gần một trăm viên. Nắm thuốc trong tay Ngao Quảng rõ ràng không đủ, hắn cho rằng Ngao Quảng đã uống một chút rồi, thế nhưng hắn lại không để ý tới mấy hộp thuốc kia còn chưa bóc ra. Hơn nữa, hắn cũng không rõ Ngao Quảng có nhổ hết thuốc trong miệng ra hay không, sự lo lắng làm tâm trí hắn rối loạn nên lúc này mới phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy.
Hạo Thiên nhớ đòn đánh trước đó thực sự rất yếu, cũng không biết có lưu lại vết gì không, hắn liền kéo áo Ngao Quảng ra nhìn đằng sau cổ. Làn da vốn trắng nõn lúc này có hơi sưng đỏ, để đến mai không chừng sẽ có vết bầm tím. Ngao Quảng dù sao cũng là một Omega, giày vò đến chừng nào thì da thịt vẫn non mềm, tay chân lại mảnh khảnh. Hắn chợt nhớ tới lúc Ngao Quảng vừa từ chỗ Trình Ngâm trở về, hắn cũng tát y như vậy, không biết lúc đó Ngao Quảng tủi thân nhiều đến thế nào, bây giờ nghĩ lại hắn chỉ muốn cho mình một cái tát.
Hạo Thiên sửa sang lại cổ áo cho y, nửa ép Ngao Quảng uống một ngụm nước, thế nhưng thuốc mê không đủ, uống một ngụm sặc một lần, đến cuối cùng thì y cũng nuốt sạch hết thuốc. Ngao Quảng dựa vào trong ngực hắn, người đầy mồ hôi lạnh, suy yếu vô cùng. Hạo Thiên không cảm nhận được tí trọng lượng nào, tựa như đang nâng một tờ giấy mỏng, hắn ôm chặt người trong lòng hơn một chút, ghé vào bên tai Ngao Quảng hỏi: “Em không sao chứ, bây giờ có muốn anh đưa em về nhà không?"
Ngao Quảng có vẻ không quá thoải mái, lau nước mắt lên vai hắn: “Em không nói dối mà…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play