Hai người cùng nhau ra ngoài, mỗi người đều trầm mặc, Yến Quy không thích nói chuyện, Cố Dĩ Di cũng sẽ không chủ động bắt chuyện với người khác, khoảng cách giữa hai người không gần, cứ lúng ta lúng túng đi như vậy.

Ra khỏi biệt thự, Cố Dĩ Di dặn dò người canh gác tối nay vài câu.

Thấy Yến Quy một mình ra ngoài tiểu khu, Cố Dĩ Di do dự trong chớp mắt, gọi nàng lại: “Tôi lái xe tới, đưa cô về?”

Bước chân Yến Quy dừng lại, môi nàng hơi mấp máy, quay đầu lại dò xét Cố Dĩ Di. Nói thật tình thì, nàng luyến tiếc rời khỏi Cố Dĩ Di, muốn dành hết thời gian có thể ở bên cô nhiều hơn một chút. Nhưng lý trí lại nói với nàng, không nên có quá nhiều tiếp xúc với người này, hai ngày này đã quá vượt qua mong muốn của nàng, bao gồm cả thái độ Cố Dĩ Di đối với nàng, đều làm cho Yến Quy cảm thấy có chút nguy hiểm.

Tính cách của Cố Dĩ Di Yến Quy hiểu rõ ràng nhất, không quan tâm người xa lạ, hai ngày này cô lại nhiều lần phá vỡ phong cách bình thường chủ động nói chuyện với mình, chuyện này không bình thường. Trong lòng Yến Quy hiểu rõ, chuyện này chỉ sợ là do tiềm thức của Cố Dĩ Di đang gây rối, tuy rằng cô đã quên mình, nhưng đại khái có chút tình cảm đã khắc vào trong linh hồn, đã trở thành bản năng của một người như hình với bóng.

Phát triển quá nhanh, hiện tại Yến Quy có chút không biết phải làm sao, thật ra nàng không biết mình tùy tiện xâm nhập vào sẽ làm Cố Dĩ Di sinh ra bao nhiêu phần dao động cảm xúc, cũng không biết có thể ảnh hưởng đến ký ức và trạng thái tinh thần của cô hay không.

Nàng do dự, thật ra khoảng thời gian này cũng không lâu, nhưng Cố Dĩ Di lại cảm thấy hết sức gian nan. Lần đầu tiên cô chủ động muốn đưa một người về nhà, lúc nói ra cũng đã có chút hối hận, chuyện này quá không giống cô. Kết quả người nọ thế mà lại còn do dự, biểu cảm trên mặt còn rối rắm gì chứ? Chẳng lẽ ngồi xe của mình về nhà đối với nàng là chuyện gì đó rất khó chấp nhận sao?

Cố Dĩ Di cao ngạo có lòng tự trọng cao không cho phép loại chuyện này tiếp tục thêm chút nào.

“Tôi...”

“Tôi...”

Hai người dường như đồng thời mở miệng, lại đồng thời đột nhiên im bặt.

Trong bóng tối dưới tàng cây ven đường hiện lên một bóng đen, hai người đều cực mẫn cảm, chỉ trong nháy mắt liền cảm giác được. Đặc biệt là Cố Dĩ Di, cô dường như trong khoảnh khắc đã phản ứng ngay, ánh mắt sắc bén biến đổi đồng thời xông ra ngoài như mũi tên nhọn.

Yến Quy cũng không do dự, chạy theo phương hướng Cố Dĩ Di đuổi theo. Sau khi nàng bị thương thân thể đã không bằng trước kia, hiện giờ chỉ có thể dùng đôi mắt dõi theo bóng dáng Cố Dĩ Di, tận lực để chính mình đừng mất dấu.

Thân thủ Cố Dĩ Di cực kỳ nhanh, cô chạy đi giống như một trận gió, tốc độ như vậy cùng với thể trạng thế gian hiếm có. Đuổi theo bóng đen kia chạy ra cửa sau tiểu khu biệt thự vùng duyên hải, qua một cái đường lớn là bãi đá ghềnh hỗn loạn cạnh bờ biển, có rất nhiều nơi có thể trốn vào.

Nơi này không phải như loại cảng biển thắng cảnh du lịch, bởi vì toàn là ghềnh đá, không có bờ cát như bãi tắm ven biển, cho nên vừa đến tối liền sẽ hẻo lánh ít người đi qua, đặc biệt hiện tại thời tiết lạnh, gió biển thổi khí lạnh thấm vào thân thể.

Bóng đen kia nhảy lên trên mõm đá trong mớ ghềnh đá hỗn loạn, đến đầu cũng chưa từng quay lại, tiếp tục chạy về phía trước. Thân thủ hắn cực nhanh, lại linh hoạt mạnh mẽ, nhảy nhót lung tung trên ghềnh đá, giống như con khỉ.

Cố Dĩ Di đuổi theo sau hắn, hai người trước sau bảo trì khoảng cách không khác lắm, điều này làm cho khí lạnh trên mặt Cố Dĩ Di càng thêm lạnh băng.

Không biết đã đuổi theo bao xa, bóng đen kia chạy như điên về hướng bờ biển, Cố Dĩ Di đuổi theo qua đó, lại thấy bóng đen kia nhảy lên một chiếc ca nô đang đổ ở đó, tiếng gầm rú vang lên, ca nô phóng về bóng đêm vô tận nơi biển rộng.

Cố Dĩ Di ngừng tại bờ biển, nhìn chằm chằm hướng chiếc ca nô kia biến mất, ánh mắt tối sầm lại.

...

Lúc Yến Quy bò lên trên ghềnh đá đôi hỗn loạn thấy Cố Dĩ Di đang quay trở về, gió biển trong bóng đêm cuốn bay tóc dài màu nâu của cô lên.

Nhìn thấy thân ảnh Yến Quy, Cố Dĩ Di dừng chân lại nhìn người nọ cùng sử dụng tay và chân lắc lư lảo đảo đứng lên trên ghềnh đá đôi.

Tầm mắt hai người cứ như vậy đụng vào nhau, đều rõ ràng sửng sốt, nhưng hàm ý trong mắt hiển nhiên không giống nhau.

Yến Quy trông thấy Cố Dĩ Di về tay không, liền đoán được đã mất dấu người kia, cả người căng chặt của nàng thả lỏng một hơi, trực tiếp dứt khoát ngồi trên tảng đá, thở phì phò từng ngụm.

Lúc ban đầu Cố Dĩ Di còn kinh ngạc, có chút buồn cười nhìn nàng, một lát sau hỏi: “Đến mức khó thở nghiêm trọng như vậy?”

“Tôi...” hơi thở Yến Quy không xong, khó thở nghiêm trọng,nàng không thể lập tức hồi phục.

“Thân thể yếu như vậy, còn đuổi theo làm gì?”

Yến Quy lại tính đợi một hồi, nàng ngửa đầu nhìn Cố Dĩ Di, nói: “Một mình cô đuổi đến đây... Đã trễ thế này... Lỡ như, không an toàn...”

Cố Dĩ Di đứng trên tảng đá, nhìn nàng từ trên cao xuống, nói: “Rõ ràng là ma bệnh, thể hiện gì chứ?”

Lần đầu tiên nghe thấy cách gọi này, Yến Quy ngẩn người, trừng lớn đôi mắt nhìn Cố Dĩ Di, vẻ mặt khó tin.

Cố Dĩ Di trong mắt thấy nàng kinh ngạc, cảm thấy đôi mắt hẹp dài của nàng bộ dáng khi trừng lớn có chút đáng yêu nói không nên lời, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.

“Cho dù cô cùng chạy đến đây, nếu có nguy hiểm mà nói thì cũng không giúp được gì, tôi còn phải phân tâm bảo vệ cô.”

Yến Quy nghiêm túc nhìn cô, nói: “Cô không cần bảo vệ tôi. Tôi có thể tự mình...”

“Mới chạy vài bước như vậy đã thở không ra, đừng cậy mạnh.” Cố Dĩ Di khom lưng đưa tay tới trước mắt nàng, nói: “Ổn chưa đấy? Ổn rồi thì đứng lên, buổi tối ngồi trên đá như vậy, lạnh.”

Yến Quy thấy cô duỗi tay đến, do dự trong chớp mắt, cuối cùng nắm lấy tay cô, dựa vào lực của cô đứng lên.

Tay Cố Dĩ Di có hơi ấm, dưới gió lạnh ở đây, sưởi ấm bàn tay lạnh buốt của Yến Quy trong chốc lát.

“Cảm ơn.”

Tay tách ra rất nhanh, Cố Dĩ Di cúi đầu nhìn tay mình, như không có gì nói: “Tay cô lạnh vậy, lạnh lắm à?”

Yến Quy kéo cổ áo khoác, gật đầu. Sau khi nàng bị thương trạng thái thân thể vô cùng yếu, sợ lạnh đã trở thành một căn bệnh.

Cố Dĩ Di giống như suy tư gì đó cúi thấp đầu, không biết suy nghĩ gì, một lát sau nói: “Đi thôi, lạnh cũng đừng trúng gió ở đây.”

Hai người đi xuống từ ghềnh đá đôi, Cố Dĩ Di nhảy xuống trước, không quên xoay người đỡ Yến Quy.

“Người kia chạy đi bằng ca nô.” Đôi tay Cố Dĩ Di cắm vào túi, vừa đi vừa nói chuyện: “Tốc độ của hắn quá nhanh, từ biệt thự chạy đến bờ biển, khoảng cách xa như vậy mà hắn vẫn có thể luôn duy trì khoảng cách nhất định với tôi, thể lực không phải giống người thường. Nếu hắn là hung thủ của án này, vậy thì có chút khó giải quyết.”

Yến Quy đi sóng vai với cô, ánh mắt sâu thẳm, nói: “Lúc cô vào đội cảnh sát thí nghiệm thể lực đứng nhất toàn tỉnh, mấy năm nay trong những cuộc khảo sát thể lực của đội cảnh sát vẫn luôn đứng đầu trong sổ ghi chép. Người kia có thể chạy trốn khỏi cô, thể lực vượt qua người thường, hắn chắc hẳn không phải hung thủ án này.”

Nàng nói ra khẳng định, Cố Dĩ Di có chút kinh ngạc: “Cô làm sao khẳng định như vậy?”

Yến Quy trầm ngâm nói: “Vừa rồi cô đuổi theo người kia tôi đã quan sát một chút, đầu còn không cao bằng cô. Hôm nay lúc ở hiện trường tôi đã thử qua, đứng trên ghế, chiều cao hung thủ cùng với tôi không khác lắm để có thể đóng đinh đầu người vào vị trí kia...”

Cố Dĩ Di: “...”

“Làm sao vậy?” Yến Quy phát hiện Cố Dĩ Di ngừng lại.

Cố Dĩ Di nhìn nàng, hừ một tiếng, cười lạnh nói: “Khoe cô rất cao à.”

Yến Quy: “?”

“Dáng cao thì cũng chỉ là ma bệnh.” Nói xong mới lại đi nhanh về phía trước.

Yến Quy dở khóc dở cười, đây là cái gì vậy, không biết mình đắc tội với người này chỗ nào rồi, nàng hiểu tính tình Cố Dĩ Di, không để trong lòng.

Nàng mau chóng hai bước đuổi theo, lại nói: “Cô không cảm thấy vừa mới rồi bộ dáng người kia chạy bộ có chút kỳ quái sao?”

Nàng không đề cập tới Cố Dĩ Di cũng quên mất, hiện giờ nhắc tới mới nghĩ đến: “Đúng vậy, tôi cũng chú ý thấy, bộ dáng tay chân của hắn lúc chạy bộ rất kỳ quái, loại tư thế chạy bộ đặc biệt này tôi chưa từng thấy, cảm giác như khung xương của hắn không thích hợp, không thể nói rõ kỳ quái như thế nào.”

Vậy thì đúng rồi. Ánh mắt Yến Quy trầm xuống, nàng đã đoán được đối phương là ai, trong lòng càng ngày càng lạnh lẽo. Trong những sát thủ K xã có người chuyên môn bồi dưỡng những người tốc độ cực nhanh này để phụ trách tìm hiểu tình báo, lúc trước Yến Quy ở K xã nằm vùng bốn năm, cũng tương đối hiểu biết sâu vài vị sát thủ cấp nguyên lão trong đó.

Người của K xã vì sao lại xuất hiện chỗ này...

Phản ứng đầu tiên là Yến Quy nghĩ có liên quan đến mình, nhưng nàng nghĩ nghĩ lại áp suy nghĩ này xuống, trên đời này ngoại trừ Bạch Hề Mạt và Sở trưởng Trương Diên Húc, không còn ai khác biết nàng là ai, ngay cả người nàng yêu và chiến hữu tốt nhất cũng không biết.

Người K xã không thể nào biết được, Yến Quy áp nỗi lòng xuống, suy nghĩ nguyên nhân người nọ lại xuất hiện ở chỗ này, chẳng lẽ vụ án này có cái gì liên quan đến K xã?

“Cô nói...” Giọng nói của Cố Dĩ Di cắt ngang suy nghĩ của Yến Quy, kéo nàng từ trong dòng cảm xúc nặng nề ra.

“Nếu người vừa rồi không phải hung thủ án này, vậy hắn vì sao buổi tối lại lén lút đến đây? Bị chúng ta phát hiện lại lập tức chạy?”

Yến Quy lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không biết.

Thấy cảm xúc nàng đột nhiên nặng nề, Cố Dĩ Di có chút nghi hoặc, nhưng dù sao cũng không thân, quan hệ không tới mức đó, cô cũng không hỏi, chỉ trầm mặc đi cùng.

Đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, bước chân của Cố Dĩ Di dừng lại, xoay người đi vào.

Yến Quy ngạc nhiên nhìn cô đi vào, cho rằng cô muốn mua thứ gì đó, nên đứng ở cửa chờ cô.

Lúc Cố Dĩ Di đi ra trên tay có thêm hai lon sữa bò nóng và một bọc giữ ấm Bảo Bảo, đưa một lon sữa ấm và bọc giữ ấm em bé trong tay cho Yến Quy.

Yến Quy: “?”

Cố Dĩ Di nói: “Cầm.”

Lại bổ sung thêm: “Không phải lạnh sao? Nhãn hiệu giữ ấm Bảo Bảo này chuyên giúp làm ấm tay, cô mở nó ra sau đó lấy hai cái ra, bọc tay vào rồi đặt trong túi, một chút liền sẽ ấm áp.”

Yến Quy ngơ ngẩn nhận lấy sữa bò ấm và bọc Bảo Bảo, đáy mắt nổi lên gợn sóng.

Cố Dĩ Di xoay đầu không nhìn nàng, mở ra lon sữa trong tay mình uống một hớp lớn. Cô dùng động tác giấu đi nhịp tim đập hỗn loạn của mình, chột dạ sợ bị Yến Quy nhìn ra điều gì.

Hai người trở lại biệt thự trong tiểu khu, Cố Dĩ Di nói lại mọi chuyện vừa rồi với chiến sĩ gác đêm, dặn dò bọn họ nhất định phải đề cao cảnh giác vào ban đêm.

Phân phó xong, Cố Dĩ Di lên xe, Yến Quy đang ngồi trên ghế phụ chờ cô, trong xe mở máy sưởi, người kia nhìn qua có chút mơ màng sắp ngủ.

“Mệt à?” Cố Dĩ Di liếc mắt nhìn nàng một cái.

Yến Quy hé mở mắt, nói: “Vẫn ổn.”

Cố Dĩ Di cười nhạo: “Mới mười giờ, cuộc sống rất có quy luật.”

Yến Quy không muốn nói tiếp, nhưng đột nhiên nhớ đến biệt danh mà Cố Dĩ Di gọi mình, nhịn không được nói: “Thân thể tôi không tốt mà, là một con ma bệnh.”

Ngữ khí nàng rõ ràng không lên xuống gì, nhưng Cố Dĩ Di lại nghe ra trong đó chút ý trêu đùa, không nghĩ tới ma bệnh này lại là kiểu người ghi thù.

"Địa chỉ nhà cô?”

Yến Quy nói cho cô biết địa chỉ chung cư, Cố Dĩ Di không nói gì nữa, cài đặt bản đồ xong liền khởi động xe, chiếc xe Jeep màu trắng chạy ra từ trong bóng đêm của tiểu khu biệt thự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play