Khi Nhậm Du Nhiên đưa mọi người đến bến cảng bỏ hoang, gió biển thổi qua màn đêm nặng nề, toàn bộ bến cảng bỏ hoang bị bao phủ trong bóng tối, chỉ có một vài ngọn đèn đường vẫn còn le lói mang lại chút ánh sáng.Nhậm Du Nhiên ra lệnh cho Diêu Viễn và Triệu Phong dẫn mọi người đi tìm kiếm mục tiêu trong cảng, còn cô ấy thì dẫn một vài người khác ra bờ biển.Cô ấy vô cùng kinh ngạc khi thấy Tô Liệt ngồi trên bãi đá cạnh bờ biển.
Tô Liệt ngồi trên mỏm đá hướng ra biển, trên người vẫn mặc bộ đồ thể thao tối màu lúc rời khỏi khách sạn, dáng vẻ bất động khiến người khác tưởng rằng cô ta đã hòa vào với bãi đá kia thành một pho tượng.Nhậm Du Nhiên giơ tay lên làm hai động tác, nhóm cảnh sát được huấn luyện chuyên nghiệp lập tức tản ra hai bên, vây quanh Tô Liệt trong đội hình nửa bao vây.
Nhưng nếu không có mệnh lệnh của Nhậm Du Nhiên, mọi người chỉ đề phòng từ một khoảng cách nhất định, không ai chủ động tiến lên.Nghe thấy tiếng động của bọn họ, Tô Liệt cuối cùng cũng di chuyển, cô ta từ từ đứng dậy, chậm rãi quay người lại đối mặt với Nhậm Du Nhiên.Bởi vì hành động của cô ta, cảnh sát xung quanh đồng loạt giương súng lên cảnh giác.
Tuy nhiên, Nhậm Du Nhiên lại giơ tay ra hiệu cho họ không cần di chuyển, cô ấy cất súng lại vào bao, hướng về phía Tô Liệt hạ tay xuống."
Cô Tô, chúng ta nói chuyện một chút được không?"Tô Liệt lẳng lặng nhìn người cảnh sát quen thuộc trước mặt, đột nhiên nở nụ cười, gió biển thổi bay mái tóc dài của cô ta.
Ánh đèn đường nhàn nhạt le lói chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của người con gái, đồng thời thấy rõ trên mặt cô ta còn lưu lại vết máu, nhìn có chút vô nhân đạo.Tô Liệt lau mặt, trên tay cô ta cũng có máu, nhưng đều đã khô, nên có lau cũng không hết."
Cảnh sát, cuối cùng các người cũng đến rồi."
Nhậm Du Nhiên nhìn cô ta, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể: "Cô đang đợi chúng tôi à? Có phải có chuyện gì muốn nói với chúng tôi đúng không? Nào, cô xuống đây trước đi, chúng ta tìm chỗ nói chuyện."
Tô Liệt lắc đầu: "Các người đến muộn rồi."
Nhậm Du Nhiên đang nghĩ xem nên trả lời thế nào thì trong tai nghe phát ra giọng nói của Diêu Viễn: "Đội trưởng Nhậm, tôi đã tìm được hai anh em trai của Lam Tịch, bọn họ đều đã chết rồi, là tự cắt cổ tay."
Không lâu sau, Triệu Phong cũng truyền đến tin tức: "Đội trưởng Nhậm, đã tìm thấy bố mẹ của Lam Tịch trong một căn phòng khác, cả hai đều đã chết.
Xem xét hiện trường thì hẳn là chết vì ngộ độc khí carbon monoxide do đốt than củi."
Nhậm Du Nhiên cau mày, cô ấy nhìn Tô Liệt hỏi: "Có phải cô nghĩ rằng chúng tôi tìm thấy cô quá muộn? Không thể ngăn cản cô..."
"Bọn họ đều đáng chết!" Giọng nói của Tô Liệt đột nhiên cao lên: "Các người có tới sớm hơn đi nữa thì cũng vậy thôi, tôi vẫn sẽ giết chết bọn họ!""Vậy cô..."
"Các người không phải cảnh sát sao? Vì sao không thể cứu Tịch Tịch!" Đôi mắt Tô Liệt trợn trừng đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.Tô Liệt cũng biết mình đang cố tình gây sự nhưng cô ta không thể và cũng không muốn kiềm chế cảm xúc của mình nữa.
Đã hơn một lần cô ta nghĩ rằng, giá như Lam Tịch không phải sinh ra trong một gia đình quê mùa như vậy, giá như khi bố mẹ không quan tâm cô ấy, thậm chí đánh chửi cô ấy, khi bọn họ hút máu cô ấy, khi anh em vu khống cô ấy, sẽ có ai đó dừng việc này lại...Nhưng trên đời này không có giá như.Chân phải của Tô Liệt lùi lại một bước, Nhậm Du Nhiên giật mình, theo bản năng tiến lên."
Đừng nhúc nhích!" Tô Liệt lấy từ trong túi quần ra một con dao nhỏ dính máu, vừa hướng vào cổ mình vung loạn xạ, vừa hét lớn: "Tôi sẽ nhảy xuống ngay lập tức!"Các nhóm cảnh sát xung quanh đã lên đạn.Tô Liệt nhìn chằm chằm Nhậm Du Nhiên và nói: "Cảnh sát Nhậm, cô có muốn biết, T là ai không?"Nhậm Du Nhiên trợn to mắt."
Muốn biết thì đừng nhúc nhích!"Nhậm Du Nhiên lập tức giơ tay ngăn các cảnh sát khác lại, lớn tiếng nói: "Cô Tô! Cô đã giết bốn người rồi! Đừng mê muội nữa!""Bọn họ đều đáng chết! Tôi lặp lại lần nữa! Bọn họ đều đáng chết! Đừng nói với tôi về việc giết bọn họ thì có bao nhiêu tội lỗi!" Tô Liệt điên cuồng rống lên: "Không ai có thể bảo vệ người yêu của tôi! Ngay cả tôi...
Cũng không thể bảo vệ cô ấy...
Nhưng ít ra, tôi có thể khiến những kẻ đã hại chết cô ấy phải trả giá!""Hai anh em của cô ấy, sáng nay thức dậy, nhìn thấy tôi đặt di ảnh của Tịch Tịch trước mặt, bọn họ sợ hãi như chết điếng! Nhưng dù vậy, bọn họ từ đầu đến cuối đều không nói một lời xin lỗi với Tịch Tịch! Bọn họ chỉ là sợ hãi, nhưng chưa bao giờ cảm thấy mình đã làm nhiều chuyện quá đáng với cô ấy!" Ánh mắt Tô Liệt tràn đầy hận ý: "Từ nhỏ đến lớn, bọn họ dù chỉ một lần phải đối mặt với sự thiên vị của bố mẹ, dù chỉ một lần quan tâm bảo vệ Tịch Tịch thôi, cũng sẽ không trở nên như bây giờ! Hơn nữa, bọn họ còn vu khống, chửi bới Tịch Tịch trước truyền thông!""Bọn họ lấy tiền của Tịch Tịch để kết hôn, sinh con, đi học, mua nhà và mở một cửa hàng nhỏ.
Bọn họ thoải mái ở nhà chỉ ăn và chờ chết, lúc hết tiền thì đến chìa tay ra xin xỏ từ người chị mà họ chưa bao giờ thèm liếc mắt kể từ khi còn nhỏ, cũng không biết mắc nợ là gì! Bọn họ dựa vào cái gì? Chỉ vì bố mẹ thiên vị bọn họ, vì bọn họ là con trai sao?"Nhậm Du Nhiên nhìn Tô Liệt suy sụp trút giận và có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của cô ta, đầu óc cô ấy nhanh chóng suy nghĩ cách để ổn định cảm xúc của cô ta lại."
Cô Tô, tôi biết mấy năm nay hai người rất khổ sở, cô bình tĩnh trước đi, chúng ta tìm một chỗ từ từ nói chuyện...
Nghe tôi, bây giờ vẫn chưa phải đường cùng, chúng ta vẫn còn cơ hội, cô có thể lấy công chuộc tội..."
Giọng của Nhậm Du Nhiên rất nhẹ nhàng, mang theo vẻ dịu dàng trấn an, nhưng khi rơi vào tai Tô Liệt lại không có được chút an ủi nào."
Cô có biết câu đầu tiên sau khi hai người già kia tỉnh lại và nhìn thấy tôi là gì không?"Tô Liệt hơi ngửa đầu nhìn màn đêm đen kịt: "Họ hỏi tôi rằng: "Cô đã làm gì hai đứa con trai của chúng tôi?" Nghe thật nực cười! Tịch Tịch cũng là máu thịt của bọn họ, bọn họ đã từng quan tâm đến cái chết của cô ấy dù chỉ một câu chưa?""Lúc nhìn thấy bọn họ, trong lòng tôi nghĩ rằng hóa ra đó là bố mẹ của Tịch Tịch.
Không biết khi đó họ có nhìn thấy tôi không, nhưng nếu họ hỏi tôi về Tịch Tịch, biết đâu tôi sẽ mềm lòng...
Ha ha ha, thật nực cười, tôi lại có thể nghĩ đến chuyện nhàm chán như vậy.
Bọn họ căn bản không cho tôi cơ hội mềm lòng..."
Tô Liệt như thể đang nghĩ một câu chuyện cười nào đó, cười hồi lâu không dứt, nhưng trong tiếng cười lại chất chứa đầy bi thương, quá mức thê lương, biến màn đêm đen tối trở nên tuyệt vọng.Nhậm Du Nhiên cảm thấy có chút không đành lòng, tất cả cảnh sát xung quanh đều im lặng.Một lúc sau, Tô Liệt cuối cùng cũng cười đủ, cô ta nhìn Nhậm Du Nhiên lần nữa, nhẹ giọng nói: "Cảnh sát Nhậm, tôi đã giết năm người, căn bản không có khả năng sống sót."
Trái tim Nhậm Du Nhiên lỡ một nhịp, cô ấy lén làm động tác với cảnh sát hai bên để nhắc nhở mọi người chú ý.Tô Liệt nói: "Cô không cần phí sức thuyết phục tôi, tôi hiểu tất cả."
Tay phải cô ta cầm con dao nhỏ, tay trái sờ vào túi quần bên kia.Các nhóm cảnh sát xung quanh lập tức giương súng đề phòng.Nhậm Du Nhiên thầm nghĩ có điều gì không ổn, cô ấy vừa ra hiệu cho những người khác bình tĩnh, vừa cố gắng hết sức khuyên can Tô Liệt: "Cô Tô! Cô nên bình tĩnh lại trước đã! Cô..."
"Cảnh sát Nhậm!" Tô Liệt đột ngột lên tiếng: "Cô muốn gì, tôi sẽ giao cho cô!"Vừa dứt lời, tay trái Tô Liệt lấy ra một vật không rõ từ trong túi quần, giơ lên ném về phía Nhậm Du Nhiên."
Đừng!" Nhậm Du Nhiên vô thức lên tiếng ngăn cô ta lại."
Đoàng!" Cùng lúc đó, không biết ai bắn vào chân Tô Liệt, Tô Liệt rên lên một tiếng, dao trên tay phải trượt xuống, cô ta chịu đựng đau đớn, ảm đạm cười rồi xoay người lao xuống biển không chút do dự.Vật mà Tô Liệt ném rơi xuống đất, Nhậm Du Nhiên vì đề phòng nên cũng không nhặt lên ngay mà nhanh chóng ấn vào máy bộ đàm: "Gọi người nhái, mau gọi người nhái đến đây! Xuống biển tìm người cho tôi!"Rất nhanh người nhái đã vớt được người lên, may mắn thay Tô Liệt vẫn còn chút hơi thở, xe cứu thương cũng tới kịp lúc trực tiếp đến bệnh viện.Sau khi chắc chắn rằng cái chai mà Tô Liệt ném ra không có vấn đề gì, Nhậm Du Nhiệt nhặt nó lên.
Đó là một chai thủy tinh nhỏ trong suốt, bên trong có một mảnh giấy, Nhậm Du Nhiên lấy nó ra.Có ba dòng chữ được ngay ngắn trên giấy...[Số 146, ngõ x, đường xx, thôn khu Tây Thành, thành phố Tân Hà.][Câu lạc bộ Thiên Không Lưu Kim thành phố Tân Hà.][Tôi đã gây ra cho mọi người quá nhiều rắc rối, đây xem như tôi làm chút việc cho mọi người.
Tất cả mọi người đều là những cảnh sát tốt, cảm ơn mọi người
- Thư tuyệt mệnh của Tô Liệt.]...Đêm hôm đó, cục cảnh sát hình sự của thành phố Tân Hà làm việc rất lâu, Yến Quy và Cố Dĩ Di cũng vội vã từ nhà trở về cục.Trong phòng khám nghiệm tử thi, bốn cái xác được đặt cạnh nhau, Yến Quy thay quần áo và kiểm tra từng cái một.
Thời gian hợp tử vong đều diễn ra trong vòng một ngày, có hai nguyên nhân tử vong, hai nam thanh niên chết do sốc xuất huyết vì bị cắt cổ tay, còn hai người già chết do ngộ độc khí carbon monoxide.Giang Vọng đứng ở cửa, đeo khẩu trang báo cáo với Yến Quy: "Tôi đã kiểm tra hiện trường.
Trong ngôi nhà nơi nam thanh niên tử vong, tìm thấy hai ống kim tiêm đã qua sử dụng, bên trong hẳn là còn lưu lại vị thuốc nên đã được gửi đến phòng thí nghiệm, kết quả phải vài ngày nữa mới có.
Tại hiện trường nơi hai người già tử vong có hai chiếc hòm thủy tinh trong suốt đặt cạnh nhau, to vừa đủ cho một người nằm.
Lúc anh Triệu phát hiện ra thi thể, hai người già đã nằm bên trong.
Hòm thủy tinh được gắn một đường ống giống như ống khói nối với một cái chậu đốt than ở đầu khác."
Yến Quy gật đầu hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"Giang Vọng lật xem tài liệu, nói: "Đúng rồi, trong phòng còn phát hiện ra khói bụi và tàn thuốc."
Yến Quy quay lại nhìn cậu ấy, ngay sau đó ánh mắt rơi vào Cố Dĩ Di đang yên lặng đứng ở bên kia, hỏi: "Tô Liệt có hút thuốc sao?"Cố Dĩ Di suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói: "Vài lần gặp mặt thì chưa từng thấy."
Yến Quy lại nhìn về phía Giang Vọng: "Gửi tàn thuốc đi kiểm tra kỹ càng."
Giang Vọng đáp lại rồi rời khỏi phòng khám nghiệm tử thi.Cố Dĩ Di nhìn bốn cái xác trước mặt hỏi: "Nguyên nhân cái chết đã được xác minh, hung thủ cũng rõ ràng, vẫn cần kiểm tra sao?"Yến Quy nhẹ nhàng nói: "Là xác định chất độc."
Nàng nhìn Cố Dĩ Di: "Em về văn phòng nghỉ ngơi một lát đi."
Cố Dĩ Di lắc đầu, vẫn bất động: "Em ở đây với chị."
"Vẫn nên ngủ một giấc đi."
Yến Quy cảm thấy đau lòng cho bạn gái.Buổi tối hai người chưa kịp ngủ, nên hiện giờ đều thấy rất buồn ngủ, nhưng Cố Dĩ Di kiên quyết muốn ở lại với nàng, nói thế nào cũng không nghe.Cuối cùng vẫn là không rời đi, thời điểm Yến Quy khám nghiệm tử thi, Cố Dĩ Di ở bên cạnh hỗ trợ, trước khi trời sáng đã gửi xong các mẫu chiết xuất đến phòng thí nghiệm để xét nghiệm.Cả đội bận rộn cả đêm, Nhậm Du Nhiên ở lại bệnh viện chờ kết quả cấp cứu của Tô Liệt.Vào lúc chín giờ sáng thứ ba, ngày 5 tháng Sáu, nhân viên đi làm vừa ngồi xuống chỗ làm việc, một số người lặng lẽ mở Weibo ra xem tin tức, liền thấy một tin tức bùng nổ trên mạng.Weibo phòng làm việc của Lam Tịch đưa ra thông báo, công bố thông tin về cái chết của Lam Tịch.Cùng lúc đó, tài khoản của blogger nổi tiếng trong giới giải trí "Chuyện phiếm giải trí" đã đăng một Weibo dài, xin lỗi vì ba năm trước chỉ nghe những lời một chiều từ anh em của Lam Tịch mà dẫn dắt dư luận công kích Lam Tịch.
Tại Weibo này, "Chuyện phiếm giải trí" cũng kể cho mọi người nghe một câu chuyện xưa, nội dung tương tự như chuyện mà Tô Liệt để lại cho cảnh sát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT