Ba người không vội không hoảng mà ngồi trong phòng theo dõi máy giám sát, Nhâm Du Nhiên dặn dò điều tra viên cạnh giữ ở phòng thẩm vấn, vô luận Châu Hiên Thụy gõ cửa như thế nào cũng không cần để ý tới.Bọn họ chính là muốn rút cạn năng lượng của Châu Hiên Thụy, chờ tình trạng nghiện của anh ta ngày càng nghiêm trọng, sẽ đi phá tan phòng tuyến của anh ta. Vì thế, Nhậm Du Nhiên còn cố ý tìm các đồng nghiệp trong đội chống ma túy giúp đỡ và yêu cầu một gói ma túy bị thu giữ trong chiến dịch chống ma túy cách đây một thời gian.Khoảng nửa giờ sau, Châu Hiên Thụy ngồi co ro trong góc phòng thẩm vấn, từ máy giám sát có thể thấy cả người anh ta phát run, dường như cực kì gian nan nhẫn nại.Nhậm Du Nhiên đúng lên, nói: "Đi hỏi anh ta thôi, Dĩ Di, cậu đi cùng tôi?"Một kẻ nghiện ma túy thì cực kì nguy hiểm, hai người các cô cùng nhau đi vào, có thể hạ gục anh ta mà không làm cho anh ta bị thương nặng.Cố Dĩ Di đi theo, Yến Quy một mình ở lại trong phòng giám sát để theo dõi.Trong lúc theo dõi, Châu Hiên Thụy vẫn đang co ro trong góc, chỉ chốc lát sau, hẳn là nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, anh ta chà xát nhảy lên tại chỗ một chút, vài bước vọt tới cửa. Ngay sau đó cánh cửa phòng thẩm vấn mở ra, Châu Hiên Thụy trực tiếp bật ra, lao thẳng về phía người đi vào, giống như một con sói đói.Đi vào trước chính là Cố Dĩ Di, cô sớm đã có chuẩn bị, linh hoạt nhanh nhẹn bước sang bên phải nửa bước, tay phải thuận thế nắm lấy cánh tay Châu Hiên Thụy. Ngay sau đó, Cố Dĩ Di động tác nhanh chóng đẹp mắt lắc mình đến phía sau Châu Hiên Thụy, dùng tay phải đang nắm chặt vặn cánh tay Châu Hiên Thụy, trực tiếp chặt chẽ cố định cánh tay anh ta ta ở phía sau.Châu Hiên Thụy nghiện ma túy, đang trong giai đoạn điên cuồng, nhìn thấy người đến là một cô gái, vùng vẫy tuyệt vọng cố thoát khỏi tay Cố Dĩ Di. Nhưng Cố Dĩ Di tất nhiên sẽ không có anh ta cơ hội này, cô nhanh chóng dùng tay trái đè lên cánh tay sau lưng Châu Hiên Thụy, duỗi tay phải nắm lấy tay còn lại của anh ta, tên nhóc bị cơn nghiện tra tấn đến đầu óc không rõ ràng, kêu rên một tiếng đau đớn rồi quỳ rạp xuống đất."Răng rắc" một tiếng, Cố Dĩ Di lưu loát lấy còng tay ra còng Châu Hiện Thụy, trên tay dùng sức léo anh ta lên một lần nữa, lôi anh ta ta dậy, rồi dùng sức đẩy anh ta ngồi vào ghế."Đm" Châu Hiên Thụy thấp giọng chửi nhỏ một tiếng.Châu Hiên Thụy vẫn còn cố gắng giãy giụa, Cố Dĩ Di đã nhanh chóng ra tay, cô nhấc chân đè Châu Hiên Thụy ở trên ghế, dùng hai tay túm lấy cánh tay anh ta rồi còng đầu kia xuống bàn, tay kia cũng làm như vậy. Sau đó hạ tấm áp xuống ghế rồi khóa lại, Châu Hiên Thụy có giãy giụa như thế nào cũng không đứng dậy được nữa, chỉ có thể vô vọng đập bàn, hai chân giẫm đạp trên mặt đất, miệng phát ra những âm thanh không rõ nghĩa.Theo sát Cố Dĩ Di vào là Nhậm Du Nhiên: "..." Cô ấy còn chưa kịp động thủ mà.Yến Quy ở trong phòng giám sát cười khẽ, như thể đang thưởng thức một màn trình diễn bình thường đẹp mắt. Thân thủ của Cố Dĩ Di vẫn luôn rõ ràng xin đẹp như vậy, nàng cho dù là lấy chồng đánh nhau, cũng tự bản thân cố định một thẩm mỹ riêng, động tác nước chảy mây bay lưu loát sinh động, xinh đẹp hiên ngang, làm cho người ta thấy đui mù.Châu Hiên Thụy bị Cố Dĩ Di giam cầm ở trên ghế, bỏ qua cơn nghiện đang kéo đến, hiện tại chỉ nghĩ đến lao ra ngoài hít ma túy, điều này đã hạn chế sự tự do của anh ta, hai mắt anh ta đỏ bừng, không ngừng giãy giụa gầm nhẹ.Cố Dĩ Di nhíu mi, bị anh ta làm cho phiền, nhấc chân đá vào ghế, lực đạo to lớn làm cho ghế dựa bị nghiêng ra ngoài, Châu Hiên Thụy bị ghế dựa cột chặt lệch ra, nhưng bởi vì còng tay còng trên bàn, thế nên anh ta lại bị túm trở về. Anh ta bởi vì nửa người trên bị tấm áp ghế cố định, lúc bị kéo về nhất định phải dựa vào ghế, trong phòng thẩm vấn vang lên một tiếng nổ lớn, làm cho tai người tê rần."Mày làm lại một lần nữa thử xem?"Cố Dĩ Di khoanh tay đứng bên cạnh Châu Hiên Thụy, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta từ trên cao, một đôi mắt đào hoa ngưng băng tuyết, không có một tia cảm xúc, giống như một vị thần hưng ác bình thường.Châu Hiên Thụy thậm chí không quan tâm đến cơn nghiện ma túy đang hành hạ, bị cô nhìn sợ tới mức co rúm lại trên ghế, thân thể không nhịn được mà phát run."Mày... chúng mày dám thô bạo như vậy... Tao phải kiện chúng mày, kiện chúng mày tra tấn bức cung." Giọng Châu Hiên Thụy run lên khi nói, mệt anh ta lúc này vẫn có thể nghĩ đến điều này.Cố Dĩ Di cười lạnh một tiếng, không quan tâm anh ta, đại mã kim đao* mà ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào anh ta như muốn nói, có gan thì cứ thử xem.Đại mã kim đao 大马金刀: Mô tả cách nói chuyện lỗ mãng, sắc nhọn hoặc hành động hùng hổ, nghiêng về hướng thô lỗCô hôm nay không thay đồng phục cảnh sát, vẫn là bộ quần áo ngắn, khoanh chân dài trắng nõn trên ghế ngồi, làm cho ánh mắt của Chu Huyền Như nhìn thẳng trong giây lát.Cố Dĩ Di dò xét anh ta, lạnh nhạt nói: "Nhìn cái gì đấy?" Giọng nói của cô không dao động nhiều, nhưng trong giọng nói lộ ra một vẻ lạnh lùng.Châu Hiên Thụy phản xạ có điều kiện mà dời mắt đi chỗ khác, sợ tới mức nuốt nước miếng.Nhậm Du Nhiên nói nhiều hơn so với Cố Dĩ Di, cô ấy đặt một cốc nước đến trước mặt Châu Hiên Thụy, ngữ khí thập phần xoa dịu: "Không ai tra tấn bức cung anh. Thời điểm chúng tôi mời anh tới đây chính là để hỏi một số điều, cho nên cũng không còng tay anh. Vừa rồi vừa vào đã làm vậy với anh, là bởi vì anh có hành động tập kích, đồng nghiệp của tôi vì sự an toàn của đôi bên bất đắc dĩ mới phải ra tay, còng tay anh lại.""Cô ta... Cô ta đá tôi!" Châu Hiên Thụy xê dịch mông cách xa hướng Cố Dĩ Di.Nhậm Du Nhiên nói: "Cô ấy đá vào ghế, cũng không đá anh."Cố Dĩ Di cười lạnh: "Nếu mày còn dám lộn xộn, còn dám như vừa rồi có ý đồ tập kích, thì tao sẽ đá mày tiếp."Châu Hiên Thụy: "..." Anh ta lại tránh sang một bên, ngay cả động cũng không được.Nhậm Du Nhiên nhịn cười, liếc Cố Dĩ Di một cái, nói: "Đừng hù dọa anh ta."Cố Dĩ Di lại hừ một tiếng, ngồi đó không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Châu Hiên Thụy.Yến Quy lúc này ngồi trong phòng giám sát theo dõi toàn bộ quá trình, không nhịn được cười, ánh mắt nàng dừng trên người Cố Dĩ Di, người lúc này đây toàn thân đều lộ ra khí thế không dễ chọc, mười phần khí phách, Yến Quy vô thức liếm môi dưới, cảm thấy như nếm được mỹ vị đặc biệt.Tóm lại, Châu Hiên Thụy rốt cuộc thì cũng yên tĩnh, nhưng trên người anh ta vân run rẩy kịch liệt, môi cũng run lên, có thể nhìn ra được anh ta đang nghiêm chỉnh chịu thống khổ.Nhậm Du Nhiên đi thẳng vào, cầm một gói bột đặt lên bàn, nhìn Châu Hiên Thụy với ánh mắt ý vị thâm trường.Châu Hiên Thụy thấy rõ gói bột, trong nháy mắt cả người kích động, ánh mắt anh ta nhìn chăm chăm vào gói bột như sói đói nhìn thấy thịt, hai mắt lóe lên, khó nén được sự hưng phấn."Cảnh, cảnh sát..." Giọng anh ta ta khàn khàn.Nhậm Du Nhiên hỏi: "Muốn?"Châu Hiên Thụy gật đầu thật mạnh. Lúc này, cơn nghiện ma túy đã bao trùm mọi thứ, anh ta căn bản không thể nghĩ được vì sao cảnh sát sẽ mang một gói bột vào phòng thẩm tra, đầu óc anh ta lúc này chỉ nghĩ mọi chuyện nhanh kết thúc, phải nhanh chóng đến hít gói bột kia.Giọng nói Nhậm Du Nhiên dịu đi, hỏi: "Vậy trả lời tôi vài câu được không?"Châu Hiên Thụy liền gật đầu, ánh mắt nóng bỏng.Nhậm Du Nhiên: "Tối hôm qua anh đến nhà Lam Tịch làm gì?"Trong mắt Châu Hiên Thụy thoáng chốc hiện lên vẻ giãy giụa, nhưng rất nhanh lý trí đã bị che lấp, thẳng tanh ta nói: "Tôi tối hôm qua, uống hơi nhiều, đến nhà tìm cô ấy... Tôi, tôi thích cô ấy... Tôi đang theo đuổi cô ấy."Nhậm Du Nhiên: "Cô ấy biết anh đến tìm cô ấy sao?"Châu Hiên Thụy gật đầu: "Biết, biết... Cô ấy đã hỏi qua tôi."Nhậm Du Nhiên không cho anh ta cơ hội để thở, lại hỏi: "Anh thích cô ấy, còn cô ấy thì sao? Cô ấy có thích anh không?""Cô ấy... cô ấy...hẳn là, bằng lòng...?" Ánh mắt Châu Hiên Thụy né tránh.Cố Dĩ Di tiến về phía anh ta nửa bước, Châu Hiên Thụy sợ tới mức lập tức thay đổi lời nói: "Không, không, không, cô ấy... cô ấy đã từ chối tôi... à, mấy lần rồi! Rất nhiều lần! Là tôi! Tôi đã quấy rầy cô ấy... "Cố Dĩ Di thu lại bàn chân dang rộng của mình.Nhậm Du Nhiên hỏi tiếp: "Cô ấy không thích anh, tại sao còn mời anh đến nhà mình?"Châu Hiên Thụy mở miệng, anh ta ta liếc Cố Dĩ Di đang giống như hung thần ác sát bên cạnh, cắn răng nói: "Tôi cũng không biết, có thể cô ấy đột nhiên thay đổi quyết định..."Nhậm Du Nhiên và Cố Dĩ Di liếc nhau, những lời này của Châu Hiên Thụy khẳng định là nói dối.Nhậm Du Nhiên lúc này không định vạch mặt anh ta ta, mà tiếp tục hỏi, "Tô Liệt có biết tối qua anh sẽ đi không?"Nghe thấy tên Tô Liệt, trên mặt Châu Hiên Thụy lộ ra vẻ chán ghét rất rõ ràng: "Đương nhiên là không biết! Lam Tịch không có khả năng nói cho cô ta biết! Ồ, cô ấy làm sao có thể để Tô Liệt biết đến mối quan hệ này!"Nhậm Du Nhiên truy hỏi: "Loại quan hệ gì?"Châu Hiên Thụy bĩu môi, vẻ mặt khinh thường: "Đồng tính luyến ái."Hai nhân viên cảnh sát trong phòng đều không ngoại lệ bị vẻ mặt cùng ngữ khí của anh ta xúc phạm, Cố Dĩ Di hiện tại đang phụ trách vai phản diện, tính tình nàng không tốt, chân dài đi đến phía trước, dò xét Châu Hiên Thụy: "Yo, Châu đại công tử còn kì thị à?"Châu Hiên Thụy sợ nàng như sợ Dạ xoa, lẩm bẩm nói: "Người phụ nữ tôi thích như thế này, tôi đương nhiên không thoải mái.""À, người ta không thích anh, giới tính cũng không thích hợp. Anh làm như vậy không biết xấu hổ? Đức hạnh này của đại lão gia, đều bị coi là quấy rối tình dục, biết không?"Châu Hiên Thụy sắc mặt rất kém, vừa thở hổn hển vừa phát run, cúi đầu không nói.Nhậm Du Nhiên không tiếp tục chủ đề về xu hướng tình dục, hỏi: "Anh ngày hôm qua sau khi tìm Lam Tịch, sau đó lại đi đâu? Cô ấy có ở nhà không? Hai người đều nói chuyện gì? Cô ấy chết ngay sau khi bạn đến nhà cô ấy, mà anh rạng sáng hai giờ lại rời khỏi nhà cô ấy, lúc đấy đã xảy ra chuyện gì? Có phải hay không lúc hai người đang nói chuyện, cô ấy từ chối anh, cho nên trong lúc giận dữ anh liền...""Không phải! Không phải! Tôi không có giết người! Tôi..." Trên mặt Châu Hiên Thụy xuất hiện biểu tình hoảng sợ, anh ta lúc trước tuy rằng sợ Cố Dĩ Di, nhưng chỉ là sợ, không giống hiện tại sợ hãi như vậy.Nhậm Du Nhiên nheo mắt, nhìn anh ta chằm chằm và hỏi: "Đó là cái gì? Anh sợ cái gì?""Tôi... tôi..." Châu Hiên Thụy nói "Tôi" một lúc lâu vẫn không nói gì, cúi đầu, đập trán xuống bàn, thống khổ nói: "Tôi cũng không biết. Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra...... Tôi... Khi tôi đến nhà cô ấy, không có ai trong nhà cô ấy! Nhưng... nhưng cửa không khóa, tôi nghĩ cô ấy để cửa cho tôi, vì vậy tôi đi vào. Sau đó, tôi đi vòng quanh ngôi nhà, tôi thậm chí không nhìn thấy cô ấy, sau đó tôi bước vào phòng chơi đàn piano, và sau đó, cơn nghiện ma túy ập đến... và sau đó... tôi ngất xỉu, lúc sau có chuyện gì tôi cũng không biết!"Châu Hiên Thụy gục trán xuống bàn, suýt khóc: "Cảnh sát, tôi thật sự không biết nữa! Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện đã là hai giờ, nên tôi nhanh chóng bỏ chạy." Tôi thậm chí còn không biết cô ấy đã chết! Nếu cô không nói với tôi, tôi thậm chí còn không biết! Tôi... Chẳng lẽ tối hôm qua tôi đã cùng thi thể ngây người mấy giờ sao?"Anh ta ta sợ đến mức khuôn mặt đẹp trai vốn có ban đầu trở nên méo mó, mồ hôi chảy ròng ròng trên má.Nhậm Du Nhiên nhíu mi hỏi: "Sau khi tỉnh lại không thấy ai sao?"Châu Hiên Thụy nuốt nước bọt, lắc đầu nguầy nguậy nói: "Không, không có ai! Cảnh sát, tôi không nói dối! Tôi thực sự không giết ai! Tôi thực sự không có! Tôi thực sự không biết!"Nhậm Du Nhiên dựa vào ghế, lặng lẽ nhìn anh ta một lúc, sau đó cùng Cố Dĩ Di liếc nhau một cái, cả hai cùng đứng dậy.Biết anh ta như vậy là hỏi không ra kết quả gì, Nhậm Du Nhiên nói: "Được rồi, anh trước tiên cứ ở chỗ này đi, chúng tôi sẽ liên hệ cha mẹ anh lại đây một chuyến."Tác giả có điều muốn nói:Dĩ Di ta có thể! Dĩ Di đến chỗ ta nè! Dĩ Di như vậy ai mà không thích!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play