"Chi Tinh.""Hửm?"Nhậm Du Nhiên cựa quậy trong lòng nàng ấy, tìm một tư thế thoải mái hơn để tựa vào rồi nói: "Khi nào chúng ta về thủ đô?" Hạ Chi Tinh nghĩ một chút: "Tuần sau có họp báo, vẫn còn bốn ngày nữa. Chị sẽ về sớm hơn một ngày."Nhậm Du Nhiên nhắm mắt lại nói: "Được, ngày mốt chúng ta sẽ về. Ngày mai em muốn ra ngoài làm chút chuyện."Hạ Chi Tinh sẽ không hỏi Nhậm Du Nhiên muốn đi làm chuyện gì, giữa họ có sự tin tưởng tuyệt đối, nếu Nhậm Du Nhiên tạm thời có việc phải làm thì bọn họ về thủ đô muộn hơn một ngày cũng không sao. Nàng ấy chỉ hơi lo lắng về tình trạng của người yêu, Nhậm Du Nhiên sẽ không cố ý che giấu cảm xúc của mình trước mặt nàng ấy, bởi vậy nỗi phiền muộn trong lòng cô ấy cũng biểu lộ hết ra mặt và Hạ Chi Tinh trông thấy rất rõ ràng.Ngoài vẻ phiền muộn bên ngoài, Hạ Chi Tinh còn cảm nhận được nỗi đau thương khó tả. Đó là sau khi hai người quen biết nhau, Hạ Chi Tinh lần đầu tiên nhìn thấy cảm giác này trên người Nhậm Du Nhiên, khiến nàng ấy vừa lo lắng vừa đau lòng.Không muốn Nhậm Du Nhiên nghĩ về những chuyện không vui kia nữa, sau khi về đến nhà Hạ Chi Tinh đã cố gắng hết sức để chuyển hướng sự chú ý của cô ấy, bước đầu tiên là quấn quýt lấy cô ấy vào phòng tắm cùng nhau.Cả hai cùng uống rượu, mặc dù Nhậm Du Nhiên bị chuyện của Yến Quy ảnh hưởng, nhưng sức hấp dẫn của Hạ Chi Tinh đối với cô ấy rất lớn. Bình thường không làm gì, Nhậm Du Nhiên còn không thể kiềm chế được mà muốn thân mật với nàng ấy, nhưng hôm nay cố ý làm mấy chuyện này, Nhậm Du Nhiên lại càng không thể cưỡng lại được. Khóa cửa lại, hai người còn chưa kịp bật đèn, đèn phòng tắm đã sáng lên trước, áo ngoài rơi rải rác từ cửa đến phòng tắm.Phòng tắm chật hẹp, vòi hoa sen bật, hơi nước cả phòng và tiếng nước chảy ào ào vang lên. Hạ Chi Tinh dựa vào tường, khẽ cắn môi dưới, nước không ngừng chảy xuống làn da trắng nõn, mềm mại của nàng ấy. Nhậm Du Nhiên ôm nàng ấy từ phía sau và một tay buộc nàng ấy phải quay mặt lại đón nhận nụ hôn của mình."Ưm..." Giọng Hạ Chi Tinh nghẹn lại trong cổ họng, cả người run lên theo động tác của Nhậm Du Nhiên, cuối cùng nước mắt trào ra từ khóe mắt.Nhậm Du Nhiên xấu xa ngậm lấy nắm lấy dái tai của nàng ấy, nói nhỏ vào tai cô những lời ái muội ướt át. Lời nói và hành động đều làm cho người ta tê dại, khiến Hạ Chi Tinh cảm thấy như sắp nổ tung, không kiềm lại được tiếng rên rỉ nức nở của mình. Nhậm Du Nhiên lại chặn miệng nàng ấy và nuốt tất cả những tiếng rên nhỏ vụn.Khi Hạ Chi Tinh quấn khăn tắm bước ra, Nhậm Du Nhiên ôm nàng ấy từ phòng tắm đến đặt lên giường, vốn dĩ định lấy máy sấy sấy khô tóc cho nàng ấy nhưng Hạ Chi Tinh lại ai oán nhìn cô, cái nhìn này khiến Nhậm Du Nhiên cảm thấy sống lưng tê dại.Bình thường Hạ Chi Tinh rất ít khi nhìn cô ấy bằng ánh mắt này, không hiểu sao hôm nay, có phải vì cảm xúc tồn đọng do ở nơi xứ người quá lâu không, tóm lại là ánh mắt này mang theo ý vị quyến rũ.Nhậm Du Nhiên tự cho mình là người rất phong độ và tự chủ, nhưng thật khó để cô ấy tự chủ trước mặt Hạ Chi Tinh, hơn nữa nếu đối phương thật sự cố tình quyến rũ cô ấy thì một chút phong độ của cô sẽ tan biến ngay trước Hạ Chi Tinh.Vì vậy, Nhậm Du Nhiên lấy khăn lông khô đệm dưới tóc của Hạ Chi Tinh, trở người ép xuống.Khi kết thúc, tóc của hai người đã sắp khô, Ren Youran vẫn lấy máy sấy đến và sấy khô tóc của hai người. Cô ấy tắt đèn phòng tắm rồi nằm lên giường, với tay ôm lấy người yêu bên cạnh.Hạ Chi Tinh bất động nằm trong vòng tay cô ấy, chắc hẳn là rất mệt, Nhậm Du Nhiên ôm nàng ấy từ phía sau và dỗ nàng ấy ngủ.Một lúc sau, Nhậm Du Nhiên choàng tỉnh, thấy đầu Hạ Chi Tinh đang vùi trong lòng cô ấy mới chậm rãi nằm lại.Nhậm Du Nhiên: "..."Nàng ấy đưa tay vuốt mái tóc dài của người yêu, mơ màng hỏi: "Em không buồn ngủ à?"Hạ Chi Tinh ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn cô ấy, không nói gì thêm.Nhậm Du Nhiên bật cười, nhắm mắt lại và luồn ngón tay vào giữa mái tóc mềm mại của Hạ Chi Tinh. Hạ Chi Tinh chui vào trong chăn......Đêm nay hai người đến với nhau rất nhiều lần, đợi chuyện xong xuôi thì cả hai đều kiệt sức, không còn hơi sức đâu để đi tắm nữa, liền ôm nhau ngủ thiếp đi.......Ngày hôm sau, đến hơn mười giờ Nhậm Du Nhiên mới tỉnh dậy, cô ấy ngơ ngác nhìn đồng hồ, còn nhớ rõ hôm nay mình định làm gì nên nằm trên giường đấu tranh với mí mắt nặng trĩu. Người yêu bên gối vẫn còn ngủ say, Nhậm Du Nhiên nghiêng đầu nhìn nàng ấy, kéo chăn lên cho nàng ấy.Mở WeChat, người hôm qua đã gửi tin nhắn hỏi cô ấy: [Hôm nay em sẽ đến vào lúc nào?]Nhậm Du Nhiên nhìn thời gian gửi tin nhắn, đã một tiếng trước, cô ấy vội vàng trả lời: [Xin lỗi giáo sư Dương, bên em có chút việc phải làm. Chắc buổi trưa em sẽ qua đó và mời cô đi ăn luôn.]Một lúc sau bên kia mới trả lời: [Sáng này cô còn có một lớp giải phẫu, 12 giờ tan học. Đến lúc đó em đi thẳng tới đây là được.]Nhậm Du Nhiên: [Được, cảm ơn giáo sư Dương, trưa gặp lại.]Đặt điện thoại sang một bên, Nhậm Du Nhiên nhẹ nhàng xuống giường, sợ đánh thức Hạ Chi Tinh đang ngủ say. Sau khi tắm rửa xong, cô thu dọn qua loa rồi trở lại phòng ngủ, Hạ Chi Tinh đã dậy rồi, dựa vào đầu giường gật gà ngủ gật.Thấy cô ấy bước vào, Hạ Chi Tinh dang tay ra, Nhậm Du Nhiên bước tới cúi xuống ôm nàng ấy.Hạ Chi Tinh cọ cọ trong lòng cô ấy, hỏi: "Có phải em định ra ngoài không?"Nhậm Du Nhiên "ừ" một tiếng rồi nói: "Có hẹn người ăn trưa với giáo sư trường Đại học Công an tỉnh." Dù biết Hạ Chi Tinh tin tưởng mình vô điều kiện, nhưng yêu nhau thì tốt nhất không nên giấu giếm, như vậy mới có thể bên nhau lâu dài.Hạ Chi Tinh ngửi được mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên người cô ấy, trầm giọng nói: "Vậy em đi đi, đi sớm về sớm.""Trưa nay chị ăn gì?"Hạ Chi Tinh: "Chị sẽ chỉ tự làm ở nhà."Hai người không quyến luyến quá lâu, Nhậm Du Nhiên lấy một chiếc áo khoác trong tủ ra mặc vào, Hạ Chi Tinh xuống giường mở cửa sổ cho thông thoáng rồi tiễn cô ấy ra ngoài.Nhậm Du Nhiên thay giày xong ở cửa rồi ôm eo Hạ Chi Tinh, hôn nàng ấy và nói: "Vậy em đi đây."Hạ Chi Tinh hôn lại cô ấy và bảo cô ấy lái xe cẩn thận.Đại học Công an tỉnh nằm ở phía nam nội thành, không gần nơi ở của Nhậm Du Nhiên, từ lúc cô ấy đi ra ngoài đến lúc đậu xe ở bãi đậu xe của trường đại học, cũng chỉ còn một phút nữa là mười hai giờ.Đi bộ từ bãi đậu xe đến tòa nhà phòng thí nghiệm giải phẫu cũng phải mất khoảng mười phút, Nhậm Du Nhiên tìm đến một chiếc ghế ở sảnh tầng một và ngồi xuống, đợi thầy Dương kết thúc giờ học."Tiểu Nhậm."Mười hai giờ năm phút, Nhậm Du Nhiên nghe thấy ai đó gọi mình thì quay lại nhìn. Một nữ giảng viên khoảng năm mươi tuổi khoác áo khoác trắng đang đi về phía cô ấy, cô ấy cũng nhanh chóng đứng dậy chào bà ấy. "Chào giáo sư Dương."Dương Tùng Ngữ, giáo sư Khoa Pháp y Trường Đại học Công an tỉnh, năm nay 55 tuổi, tóc hai bên thái dương đã bắt đầu bạc trắng, các nếp nhăn trên gương mặt cũng hiện rõ khi bà ấy cười.Dương Tùng Ngữ nhìn Nhậm Du Nhiên mấy lần, khẽ mỉm cười vui mừng nói: " Sắp tốt nghiệp được mười năm rồi, bây giờ em đã chững chạc hơn hồi đại học rất nhiều. Cô còn nhớ lúc em đến trường như một con khỉ vậy, lại còn là tiểu bá vương của khoa, các nam sinh đều rất sợ em. Chuyện các em làm trong trường thủ đô đều được truyền đến tai các thầy cô ở đây. Sau đó, năm ba đại học, các em muốn học điều tra ở hiện trường nên đã chuyển đến đây một học kỳ. Khi em đến học ở trường này, những sinh viên kĩ thuật kia cũng đều rất sợ em đấy."Nhậm Du Nhiên bị giáo sư trêu chọc cũng nhớ lại, cười nói: "Không sai, rõ ràng người đáng sợ nhất là Dĩ Di, cậu ấy chưa từng đánh nhau thua. Chỉ có điều là tính tình cậu ấy quá kiêu ngạo lại lười biếng. Mỗi lần đều lừa em đánh nhau thay cậu ấy, hủy hoại thanh danh của em!"Cô nàng khéo léo lừa được đồng bọn, Dương Tùng Ngữ thấy cô ấy vẫn giữ quan hệ tốt với Cố Dĩ Di nên không nhịn được mà bật cười: "Đúng là hai em đều nổi tiếng khắp toàn trường, hai cô gái còn tung hoành hơn cả mấy cậu con trai."Nhậm Du Nhiên: "Hàiii, chỉ cần con gái muốn làm thì đâu thua kém gì con trai, kể cả đánh nhau."Dương Tùng Ngữ nghe thấy cô ấy coi việc thắng trận là niềm tự hào, không khỏi chỉ vào chóp mũi cô ấy.Vì còn có lớp buổi chiều nên Dương Tùng Ngữ đề nghị ăn trong căng tin của trường và Nhậm Du Nhiên cũng đồng ý."Hôm nay em cố ý đến đây, không phải có chuyện muốn hỏi cô sao?" Dương Tùng Ngữ sau khi ngồi xuống hỏi.Nhậm Du Nhiên cũng vào thẳng vấn đề với giáo sư: "Giáo sư Dương, em muốn hỏi trong số các sinh viên cô dạy có nghiên cứu sinh tiến sĩ tài năng nào tên là Yến Quy không ạ?"Tuy Dương Tùng Ngữ đã già nhưng cả đời nghiên cứu, trí nhớ tuyệt vời không lẫn vào đâu được, bà ấy lắc đầu khẳng định: "Không có. Sinh viên tài năng nhất mà cô từng thấy là Chu Ngôn."Chu Ngôn là sinh viên do một tay Dương Tùng Ngữ bồi dưỡng, nàng cực kỳ tài năng và có bằng kép chuyên ngành pháp y và hóa sinh vật học. Có thể nói Dương Tùng Ngữ làm giáo sử cả một đời, đã dạy vô số sinh viên, nhưng chỉ có Chu Ngôn mới có thể khiến bà ấy nhớ mãi không quên.Nhưng quá đáng tiếc, trong mắt Dương Tùng Ngữ có chút thẫn thờ và tiếc nuối.Nhậm Du Nhiên khẽ cau mày hỏi lại: "Vậy cô không biết người tên Yến Quy này sao? Cô ấy là chuyên gia thẩm định của sở tỉnh trước đầu năm nay, lý lịch của cô ấy là tốt nghiệp pháp y và hóa sinh vật học ở Trường Đại học Công an tỉnh."Dương Tùng Ngữ có chút kinh ngạc, cẩn thận nhớ kĩ lại, vỗ tay một cái nói: "A, người này, cô nhớ rồi."Nhậm Du Nhiên phấn chấn hỏi: "Cô ấy thật sự tốt nghiệp trường chúng ta sau?"Dương Tùng Ngữ lắc đầu nói: "Không phải. Cô ấy mới đến trường vào tháng chín năm ngoái, hình như cô ấy được chính quyền tỉnh giới thiệu đến đây bồi dưỡng. Năng lực và kinh nghiệm của cô ấy rất vững vàng, không lý nào lại trở thành sinh viên. Lúc đó, trường đại chúng ta yêu cầu cô ấy làm một dự án nghiên cứu và nhân tiện giúp đỡ sinh viên. Nhưng cô nghe nói cô ấy ở đây bốn tháng rồi rời đi, nói là chuyển công tác."Câu trả lời này không nằm ngoài dự đoán của Nhậm Du Nhiên, cô ấy thực sự đã chuẩn bị tâm lý trước khi đến, chuyến này đến tìm Dương Tùng Ngữ chỉ là vì một bằng chứng xác đáng mà thôi.Nhậm Du Nhiên hít một hơi hỏi: "Vậy cô có biết trường mà cô ấy tốt nghiệp thật sự không?"Dương Tùng Ngữ lại lắc đầu: "Vì cô ấy khá đặc biệt, lại còn do Cục trưởng tỉnh Trương Diên Húc sắp xếp nên trường chúng ta không để ý đến thông tin chi tiết của cô ấy liền nhận cô ấy vào bồi dưỡng."Thật ra.Nhậm Du Nhiên rất tức giận, nếu không có Trương Diên Húc giúp đỡ, chuyện "đổi người" này làm sao diễn ra suôn sẻ như vậy. Nếu một người chưa từng có quá khứ muốn làm giả thân phận trước nhiều người như vậy, phía sau nhất định phải có một chỗ dựa vô cùng vững chắc.Muốn hiểu rõ những điểm mấu chốt này, trong lòng Nhậm Du Nhiên đã có sẵn câu trả lời, nhưng cô ấy là một người thận trọng và phải có bằng chứng tuyệt đối trước khi chính thức đưa ra kết luận. Cô ấy rất tức vì Trương Diên Húc đã nói dối cô ấy và cũng biết nếu hỏi Trương Diên Húc thì ông ấy sẽ không nói, đến lúc đó còn cố tình dùng quan uy để áp bức mình nên tuyệt đối không đi hỏi ông ấy.Ăn trưa xong, Nhậm Du Nhiên cùng Dương Tùng Ngữ trở lại tòa nhà giải phẫu, sau khi tạm biệt thì cô ấy lái xe rời khỏi Đại học Công an và đến Sở tỉnh. Cô ấy không thể hỏi Trương Diên Húc, nhưng không có nghĩa là cô ấy không thể hỏi người khác, Sở tỉnh lớn như vậy và có rất nhiều ban ngành, cô ấy quen biết rất nhiều người ở đây, đặc biệt là ban điều tra tội phạm. Muốn qua mặt Trương Diên Húc để nghe ngóng chút chuyện vẫn rất dễ dàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play