Cố Dĩ Di đẩy Yến Quy, nói nhỏ: "Chị đi tắm trước đi."Yến Quy nhìn cô không nhúc nhích, nhưng ánh mắt quá mức thẳng thừng là âm thầm mời rồi.Cố Dĩ Di biết nàng đang nghĩ đến việc tắm uyên ương, cô không phải là không muốn, cũng không phải là ngại ngần chỉ là nghĩ đến hôm nay nếu đi theo nàng thì cô sẽ lại phải.... Vừa rồi nàng đã đặt mình lên sô pha rồi, nếu lại muốn ở trong phòng tắm làm thêm một lần nữa thì....Chân của Cố Dĩ Di đã mềm nhũn rồi.Yến Quy liếc mắt một cái nhìn ra suy nghĩ của cô nói: "Chỉ tắm rửa bình thường thôi mà."Cố Dĩ Di: "......" Chị nghĩ là em tin sao.....Nàng thấy cô đang nhìn mình với ánh mắt "Chị nghĩ rằng em tin chị sao." Yến Quy liền xoa xoa mặt nói: "Thật đó. Chỉ là tắm rửa thôi, tắm xong thì chúng ta cùng đi ngủ, mệt mỏi quá."Nghe thấy nàng nói mệt, Cố Dĩ Di đang đau lưng, chân tay mềm nhũn liền đẩy nàng một cái: "Em còn chưa nói mệt nữa là!"Yến Quy bật cười: "Em còn chưa nghe qua một câu nói chỉ có bò mệt thôi chứ không có đất xấu sao?."Cố Dĩ Di: "....." Tại sao Yến Quy ở nhà và ở bên ngoài lại khác nhau đến như vậy chứ? Tại sao nàng lại nói điều này mà không biết ngượng cơ chứ?"Pháp y Yến."Cô đột nhiên gọi nàng như vậy, Yến Quy nghiêng đầu: "Hả?"Cố Dĩ Di nói: "Bây giờ em sẽ chụp ảnh chị lại rồi gửi vào nhóm chung để đảm bảo rằng người trong nhóm không có ai nhận ra chị."Yến Quy hỏi: "Tại sao vậy?"Cố Dĩ Di trơ mắt nhìn nàng, vươn tay nhéo mũi nàng một cái và nói: "Bởi vì chị ở nhà nhếch nhác không đứng đắn gì cả! So với bình thường là hai người khác hẳn!"Yến Quy cười nói: "Ha ha ha ha. Chị chỉ không đứng đắn với em thôi."Nàng đã nói tiêu chuẩn kép này hơn một lần rồi, nhưng mỗi lần Cố Dĩ Di nghe thấy đều rất xúc động, dáng vẻ ở nhà hiện tại và ở trước mặt người khác là hoàn toàn trái ngược, đối với Cố Dĩ Di mà nói thì đây chính là sự hấp dẫn trí mạng.Cuối cùng hai người vẫn cùng nhau đi tắm, Yến Quy nói rằng chỉ là tắm đơn thuần thôi thật sự chỉ là tắm đơn thuần, mặc dù nhiệt độ cơ thể của hai người đều tăng lên, nhưng ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung, hai người họ cùng chen vào vòi hoa sen, nhẹ nhàng xoa bọt cho nhau, vòi hoa sen cuốn sạch bọt trên người họ.Trong lúc tắm thì đúng là như vậy, nhưng sau khi sấy khô tóc và nằm trên trường thì Cố Dĩ Di lại bắt đầu trở nên bồn chồn, cô di chuyển chân và ngoắc ngoắc vào thắt lưng của Yến Quy. Yến Quy đã sớm có trí nhớ về thân thể của cô rồi, nàng rất thành thạo và đè cô xuống giường, cúi đầu hôn cô.Một lúc sau, Cố Dĩ Di buông tay đang nắm lấy ga giường ra, bình tĩnh nằm xuống giường, Yến Quy đi và nhà vệ sinh để súc miệng, khi quay lại nàng ngáp ngắn ngáp dài ôm lấy Cố Dĩ Di và đi ngủ.Cố Dĩ Di nhìn nàng mà không nói nên lời, không khỏi mỉm cười, dùng ngón tay gõ vào chóp mũi nàng, thì thào nói: "Chị là con bò mệt nhoài nhé!"Lúc này cô đã không còn buồn ngủ như vậy nữa, xoay người lấy điện thoại di động ra, muốn chỉnh đồng hồ báo thức cho bài tập thể dục sáng mai, nhưng kết quả lại nhìn thấy tin nhắn của Nhậm Du Nhiên.[Chi Tinh nói có thể hẹn ăn tối vào ngày mai, mọi người đi ăn đồ hải sản được không?"Tin nhắn được gửi đến lúc một giờ trước và Cố Dĩ Di đã trả lời cô ấy: [Được nhé.]Cô không ngờ rằng lúc này Nhậm Du Nhiên vẫn còn thức: [ Ồ, giờ này rồi mà còn chưa ngủ sao?]Cố Dĩ Di: [Cũng như cô thôi.]Nhậm Du Nhiên hiểu rõ trong lòng liền gửi một biểu tượng cảm xúc ngượng ngùng rồi hỏi: [Pháp y Yến đâu rồi?]Cố Dĩ Di: [Cô ấy ngủ rồi.]Nhậm Du Nhiên cười ha ha: [Được đấy chị em! [biểu tượng ngón tay cái]]Cố Dĩ Di nhìn chằm chằm vào chữ "được đấy" này, cảm xúc hỗn độn.Nhậm Du Nhiên: [Tôi phải đi ngủ đây, Chi Tinh cũng đã ngủ từ lâu rồi.]Cố Dĩ Di không biết nên cười hay nên khóc nữa, theo ý này thì Nhậm Du Nhiên hoàn toàn ngược phe với bản thân mình, hơn nữa, con bò Nhậm Du Nhiên thì vẫn khỏe mạnh bình thường vậy. Thực ra, thể lực Yến Quy không tốt, nhưng nàng giỏi kỹ thuật hơn, đôi tay của nàng rất linh hoạt, mỗi lần Cố Dĩ Di đều bị nàng làm cho không thể chạy trốn được.Bây giờ Cố Dĩ Di đang rất rối rắm, đơn giản là chính mình đã hình thành thói quen nằm xuống thôi, nhưng chuyện này mà nói với Nhậm Du Nhiên thì cũng không có tác dụng gì, cô ấy chắc chắn sẽ cười nhạo cô hơn thôi!Hai người bạn gái nói lời chúc ngủ ngon với nhau, Cố Dĩ Di tắt màn hình điện thoại để sang một bên, vươn tay tắt đèn, ôm lấy Yến Quy và nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.Ngày thứ hai nghỉ ngơi, ban ngày không có việc gì cả, lúc trước đã quá mệt rồi nên Cố Dĩ Di vẫn đang nằm lười trên giường. Thành phố ven biển có rất nhiều mưa, trời vẫn đang mưa tí tách ở bên ngoài, hai người ngủ đến sáng mới tỉnh dậy cũng không vội vàng ra khỏi giường để ăn sáng, nghe tiếng mưa truyền đến thật sự rất có cảm giác.Sau đó, Yến Quy thức dậy mở cửa sổ mà không mở rèm lên để cản gió và thay đổi không khí ở trong phòng. Căn phòng trở nên mát mẻ hơn, và sự lười biếng cũng tan biến theo. Hai người họ không vội thức dậy, họ nằm trên giường nói chuyện, sau đó lại hôn nhau. Yến Quy dựa vào trên giường, Cố Dĩ Di nằm trên người nàng, một tay véo cằm nàng và hôn nàng. Cố Dĩ Di phát hiện ra rằng Yến Quy luôn khoan dung với cô về mọi mặt, và luôn cho phép cô kiểm soát nàng."Tối nay chúng ta ăn tối cùng hai người Nhiên Nhiên nhé, đi ăn dồ hải sản." Cố Dĩ Di gõ lên môi của Yến Quy, nói nhỏ.Yến Quy quay lại hôn cô nói: "Được thôi."Cố Dĩ Di choàng tay qua cổ nàng, ngả vào lòng nàng và hỏi: "Trưa nay chị muốn ăn cái gì?"Yến Quy xoa xoa cái cổ thon dài trắng nõn của cô, ôn nhu nói: "Ăn đơn giản một chút thôi, em muốn ăn gì."Cố Dĩ Di suy nghĩ một chút rồi nói: "Lần trước chị nấu món mì hành lá ăn rất ngon."Yến Quy hôn lên thái dương của cô nói: "Được rồi, vậy chúng ta làm mì hành lá."Hai người ôm nhau một lúc lâu, mười giờ rưỡi mới thức dậy. Yến Quy đi tắm rửa trước sau đó mới mặc tạp dề vào trong phòng bếp. Cố Dĩ Di thức dậu thì thay ga trải giường trước, sau đó mang đến máy giặt để giặt rồi mới đi vào phòng bếp để giúp đỡ Yến Quy.Làm mì hành lá thật ra rất đơn giản, có hành lá có dầu là được rồi, nhưng Yến Quy làm mì đều là tự mình nhào mì, phiền phức hơn là trực tiếp mua mì ở bên ngoài.Phải mất hơn nửa giờ để nàng chuẩn bị nhào bột và cán mì ra, Cố Dĩ Di đứng bên cạnh nghiêm túc quan sát nàng.Yến Quy nhìn cô cười hỏi: "Có muốn học không?"Cố Dĩ Di gật đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Sau này em cũng có thể làm cho chị ăn nữa."Yến Quy nhìn cô với đôi mắt long lanh, đột nhiên nàng cúi xuống và hôn lên môi cô.Cố Dĩ Di không biết chuyện gì xảy ra."Thưởng cho em đó." Yến Quy quay đầu lại tiếp tục cán mì.Cố Dĩ Di chạm vào đôi môi vừa mới bị hôn của mình, mím môi nói: "Thưởng cho em vì em học nấu ăn sao?"Sắc mặt Yến Quy không thay đổi: "Đúng vậy."Vẻ mặt của nàng luôn là lạnh lùng kiềm chế, nhưng Cố Dĩ Di nhìn thấy vành tay nàng đỏ bừng, tim đập càng lúc cành nhanh, cô chìm đắm trong sự ngọt ngào, đưa tay ôm lấy nàng từ đằng sau.Yến Quy không đề phòng cô đột nhiên ôm lấy nàng, hét lên một tiếng, lập tức nới: "Trên tạp dề có bột mì đấy."Cố Dĩ Di ôm lấy nàng không buông tay và nói: "Không sao, không cần sợ."Cô nói không sợ chính là không sợ, Yến Quy để cô ôm lấy mình, hai người giống như những đứa trẻ sinh đôi liền thân vậy, Yến Quy quay hướng nào thì Cố Dĩ Di cũng quay theo hướng đó.Công việc đặc thù của họ xác định rằng họ hiếm khi có thời gian để yên bề gia thất và tận hưởng cuộc sống bình dị, đầm ấm như những cặp vợ chồng bình thường. Có thể trong thời gian ngắn thoát khỏi được các thể loại nguy hiểm không biết trước được, họ cũng tìm thấy sự bình yên trong cuộc sống cơm áo gạo tiền.Thực ra trong bữa tiệc tối hôm qua cả hai đều không ăn được bao nhiêu chủ yếu là uống rượu nói chuyện, đến bây giờ dạ dày đã sớm không còn gì nữa rồi. Mì của Yến Quy được nấu ở trong chảo, mùi thơm của hành bay ra, Cố Dĩ Di ngửi thấy đã thấy rất đói rồi, bùng đã kêu cồn cào rồi.Yến Quy vỗ về Cố Dĩ Di đang ôm lấy tay mình, nói: "Đi nấu mì đi.""Được thôi."Mặc dù là sinh đôi dính liền là tốt nhưng trước mắt cần giải quyết vấn đề cơm áo gạo tiền mới là cấp thiết hơn.Khi cho mì ra khỏi chảo thì hành tím cũng được phi thơm lên rồi, dầu nóng thì đổ vào khi mì vừa mới được ra khỏi chảo, kêu tanh tách.Hai người mỗi người đều chén sạch hết bát mì, không dám ăn quá nhiều, buổi tối còn phải ra ngoài ăn hải sản nữa.Sau bữa cơm trưa, hai người cùng nhau ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem phim, lần này họ chọn một bộ phim kinh dị, hai người vừa xem vừa phàn nàn về những điểm không hợp lý và những sơ hở trong phim.Cố Dĩ Di lấy một túi khoai tây chiên, dựa vào vòng tay của Yến Quy, vừa phàn nàn vừa nói: "Hai cảnh sát ngồi xem phim kinh dị cùng nhau chắc chắn không liên quan gì đến chuyện tình cảm lãng mạn trên đời này rồi."Yến Quy: "Nếu họ có thể quay phim chuyên nghiệp hơn thì thật tuyệt vời rồi."Cố Dĩ Di nghĩ ra điều gì đó, nói với nàng: "Bạn gái của Nhiên Nhiên, đầu năm có quay một bộ phim kinh dị ở Tân Hà. Nghe nói rằng kịch bản và sản xuất đều rất tốt, Nhiên Nhiên nói sau khi phát hành thì sẽ mời chúng ta đi xem phim."Yến Quy hơi kinh ngạc hỏi: "Cô ấy đọc qua kịch bản rồi sao?"Cố Dĩ Di khịt mũi và nói: "Cô ấy xem rồi, bộ phim này do anh trai cô ấy làm đạo diễn. Bạn gái của cô ấy diễn vai một cảnh sát, kiểu rất biết đánh nhau vậy đó. Đúng lúc đoàn làm phim đang thử vai thì Nhiên Nhiên được nghỉ, anh trai cô ấy bảo cô ấy đến tham mưu cho, bởi vì lúc đó chọn vai cảnh sát mà cô ấy vừa hay lại là một cảnh sát. Nói ra thì cũng là duyên phận, cô ấy và bạn gái của cô ấy nhờ vậy mà quen biết nhau, buổi thử vai hôm đó, cô ấy đã yêu người ta từ cái nhìn đầu tiên rồi, trong lúc thử vai cô ấy còn làm mẫu leo núi nữa, sau đó thì đã nhớ nhung rồi, cô ấy còn đặt biệt xin nghỉ phép một khoảng thời gian để đến Kinh Thành theo đuổi người ta nữa mà." Yến Quy biết anh trai của Nhậm Du Nhiên, Nhậm Trác Nhiên là một đạo diễn, gia đình họ là một gia đình cảnh sát, cha mẹ họ đều là cảnh sát hình sự, sau đó họ được thăng chức và đến bộ Công An làm việc rồi. Từ nhỏ Nhậm Du Nhiên đã hoạt bát năng động, cô ấy muốn trở thành một cảnh sát hình sự nhưng anh trai cô ấy lại hoàn toàn trái ngược với cô ấy, tính tình im lặng hướng nội, thích văn học, không có hứng thú với cảnh sát, sau này dưới sự dạy dỗ của các bậc thầy nổi tiếng đương thời thì anh ấy trở thành một đạo diễn, Nhưng nàng không biết về việc Nhậm Du Nhiên theo đuổi Hạ Chi Tinh, khi đó nàng vẫn đang là giáo viên của trường đại học Công An tỉnh và đang chờ cơ hội quay lại cục thành phố Tân Hà.Nàng rất có hứng thú với khoảng thời gian mà bạn thân theo đuổi người yêu nên đã hỏi thêm vài câu: "Cô ấy cố tình xin nghỉ để theo đuổi người ta sao, không ngờ đổi trưởng Nhậm lại sập bẫy sâu như vậy.""Đó là, chị không biết thôi, sau khi hết kỳ nghỉ khi cô ấy còn không nỡ quay về, tình cờ là bạn gái của cô ấy lại về Tân Hà để quay phim nhưng đã làm hỏng cô ấy rồi."Yến Quy mỉm cười: "Vì đó là bộ phim định tình của đổi trưởng Nhậm và bạn gái nên đúng lúc đó chúng ta chắc chắn sẽ ủng hộ nó.""Em cũng rất mong đợi đây, đội ngũ của anh trai cô ấy không thể làm phim dở được."Cả một buổi chiều hai người đều ngồi trên ghế sô pha xem liền hai bộ phim liền, thỉnh thoảng hai người lại thân mật, dành thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi cho tâm hồn.Năm giờ chiều, một tiếng trước cuộc hẹn với Nhậm Du Nhiên, hai người thay quần áo, không lái xe mà bắt taxi đến nhà hàng hải sản đã đặt trước.Nhà hàng này là do Nhậm Du Nhiên chọn, hải sản hoàn toàn tươi ngon, chế biến rất vừa miệng, được rất nhiều thực khách công nhận.Bởi vì có sự hiện diện của Hạ Chi Tinh nên Nhậm Du Nhiên đã đặt một phòng kín. Khi Cố Dĩ Di và Yến Quy đến thì hai người kia đã đến rồi.Hạ Chi Tinh tháo kính râm và khẩu trang ra, nhìn thấy hai người họ đi vào liền tươi cười chào hỏi. Không phải là lần gặp mặt đầu tiên, trước đây họ đã quen nhau khi đi ăn tiệc nướng trên bãi biển rồi, hôm nay bốn người họ quây quần bên nhau cũng thoải mái hơn.Bữa ăn này là sự gắn kết của Nhậm Du Nhiên và Cố Dĩ Di, hai người họ là bạn bè thân thiết, Hạ Chi Tinh và Yến Quy lần lượt là người nhà của họ. Bốn người chào hỏi lẫn nhau, Nhậm DU Nhiên đưa điện thoại cho Cố Dĩ Di: "Chúng tôi đã gọi một ít đồ rồi, cô xem có muốn thêm món gì không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT