Yến Quy ôm chặt lấy Cố Dĩ Di, như thể muốn ôm chặt người vào trong máu của mình vậy. Xung quanh lửa cháy và khói dày đặc, Yến Quy đã vượt qua cái bóng tâm lý ở thời điểm vụ nổ xảy ra, nàng tuyệt vọng lao vào bên trong. Cũng có thể không vượt qua được nhưng nàng chỉ làm theo bản năng mà lao đến bên cạnh Cố Dĩ Di.Cố Dĩ Di ngục đầu trong vòng tay nàng: " Đồ ngốc! Chị không nên vào đây! Nếu như không thể ra ngoài được...."Lồng ngực Yến Quy phập phồng, nàng nới lỏng vòng tay ôm cô, kiên định nhìn Cố Dĩ Di, hét lên: "Dù không ra được thì chị cũng sẽ đi vào!""Dĩ Di! Ở bên cạnh em mới là nhà của chị..."Đôi mắt của Cố Dĩ Di mở to, ánh lửa soi rõ khuôn mặt cô, và những giọt nước mắt không ngừng chảy dài trên khuôn mặt cô. Cô từ từ đưa tay trái lên và chạm vào mặt của Yến Quy, nàng cố gắng trốn nhưng vì khoảng cách giữa hai người quá gần, không còn nơi nào để trốn, vì vậy Cố Dĩ Di đã chạm vào mặt của nàng.Vô tình chạm vào khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, Cố Dĩ Di cảm thấy trong lòng nhói đau, cô tựa đầu vào vai của Yến Quy, quay đầu vùi mặt vào cổ của Yến Quy nhẹ nhàng nói: "Đừng khóc nữa."Yến Quy bị sặc khói ho khan vài tiếng, sau đó mới dùng lực nói với cô: "Em không được rời xa chị!"Cố Dĩ Di mỉm cười trong vòng tay nàng khẽ ậm ừ, cô ôm chặt Yến Quy hơn nữa, áp vào tai nàng nhẹ nhàng nói: "Em nên nói những lời này mới đúng chứ...."Giọng nói của cô quá yếu, mặc dù không đến mức thở không ra hơi nhưng Yến Quy cũng đã rất đau lòng khi nghe thấy lời nói của cô. Nàng nhanh chóng lau mặt, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Cố Dĩ Di nói: "Chúng ta ra ngoài trước đi, xe cấp cứu đang đợi ở bên ngoài rồi, chị sẽ cùng em đến bệnh viện."Cổ họng Cố Dĩ Di cuộn trào, dây thần kinh căng thẳng khi vừa trải qua sinh tử đã chùng xuống, cảm xúc trong lòng không khỏi dâng trào, cô nắm lấy vai Yến Quy: "Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì đừng bao giờ rời xa em nữa..... Chị Ngôn...."Yến Quy đột nhiên mở mắt ra, nàng thực sự cảm thấy sức lực của Cố Dĩ Di càng ngày càng mạnh, cô đã giữ chặt nàng trong vòng tay mình."Đừng bao giờ bỏ rơi em một lần nữa..... Cho dù có chết thì em cũng có thể chết cùng chị! Chị để em sống một mình, em vô dụng như vậy, chỉ có thể sống không bằng chết thôi...." Lúc này Cố Dĩ Di đã ngất đi, các vết thương trên người đều kêu lên đau đớn, cô cảm thấy những vết thương trên bụng mình dường như đang bị rách ra, máu nóng chảy ra bên ngoài.Yến Quy lắng nghe những gì cô đang nói bên tai mình, đột nhiên trở nên buồn bã. Sức mạnh trên tay nàng tăng lên, nàng ôm chặt Cố Dĩ Di vào trong vòng tay của mình. Giờ phút này, dường như nàng không còn có thể quan tâm đến các vết thương trên người của Cố Dĩ Di nữa, nàng chỉ biết ôm chặt lấy cô không buông thôi.Không biết là vì kích động hay tại sao, cả người Yến Quy run lên, cắn chặt răng và không ngừng run lên. Nàng nhớ lại Long Island hai năm rưỡi trước, nhớ lại trong lúc sắp chết người duy nhất mà nàng nghĩ tới chính là người yêu đang trong vòng tay của mình, nghĩ đến rằng vì cô nên bản thân mới cố gắng làm mọi cách để giành lấy một cơ hội sống sót!Bọn họ giống như hai sợi dây leo quấn lấy nhau, cho dù trong giờ phút này cùng nhau chôn vùi trong biển lửa thì họ cũng không chịu buông ra, họ nguyện cùng nhau chết cháy còn hơn là lại bị chia lìa lần nữa!Hóa ra sự gần gũi bản năng ấy không phải là duyên phận trời định gì cả mà họ giống như hai cây dây leo, cho đến chết vẫn quấn lấy nhau, lôi kéo nhau, mãi mãi không thể tách rời được!"Dĩ Di...." Giọng nói của Yến Quy run lên.Cố Dĩ Di ôm lấy nàng, nhắm mắt trong vòng tay nàng và phát ra những âm mũi yếu ớt, để trả lời lại.Yến Quy nhạy cảm cảm nhận thấy tình trạng của cô không ổn, liền đỡ cô dậy khỏi vòng tay, quả nhiên nàng nhìn thấy cô đã nhắm mắt lại, khuôn mặt bắt đầu đỏ bừng, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, sắc mặt tái nhợt và yếu ớt."Ngoan, chúng ta đến bệnh viện trước đi, những việc khác đợi khi em tỉnh lại thì sẽ nói sau!" Nàng vừa nói vừa dìu cô lên.Sức khỏe Yến Quy không tốt, sức lực không lớn, bởi vì đang bị thương nên Cố Dĩ Di vô cùng yếu ớt, ý thức của cô bắt đầu mơ hồ, cô không thể chống đỡ được cơ thể nên chỉ có thể dồn toàn bộ sức nặng của mình lên người của Yến Quy.Yến Quy chật vật đỡ cô dậy, cả hai dựa vào nhau, tìm lối thoát trong đám cháy."Đội trưởng Cố! Pháp y Yến!"Giọng nói của đội cứu hỏa vang lên từ cánh cửa cách họ không xa, Yến Quy vui mừng khôn xiết, lập tức hét lớn: "Chúng tôi ở đây!"Lực lượng cứu hỏa nghe thấy tiếng tri hô của họ liền lập tức lao vào dập lửa để cứu người."Khụ, khụ, khụ!"Một lính cứu hỏa chạy đến nhìn thấy Yến Quy đang cố gắng đỡ Cố Dĩ Di lên đang ho sặc sụa vì khói lửa."Pháp y Yến, tôi giúp cô." Anh ta nhìn sắc mặt của Cố Dĩ Di và lo lắng hỏi: "Đội trưởng Cố như thế nào rồi?"Yến Quy còn lo lắng hơn anh ta nữa, nàng chỉ lắc đầu mà không nói gì.Người lính cứu hỏa nói: "Chúng ta đi ra ngoài trước đi!"Những người lính cứu hỏa đi vào cùng anh ta đã phối hợp để đưa hai người Yến Quy và Cố Dĩ Di ra khỏi phòng triển lãm, lúc này tiếng nổ đã dừng lại hoàn toàn rồi, Nhậm Du Nhiên đang đợi ở cửa đón họ và nhìn thấy trên người Cố Dĩ Di toàn là máu và khói bụi, cô yếu ớt co quắp trong vòng tay của Yến Quy, cô ấy lo lắng hỏi: "Tôi đã gọi xe cấp cứu tới rồi, dìu cô ấy lên xe trước đi! Chị Ngôn, chị có sao không? Trên người có bị thương hay không?"Trên người Yến Quy chỉ có một số vết thương do bỏng nhiệt độ cao thôi, không nghiêm trọng, nàng xua tay nói nàng tự đến bệnh viện xử lý đơn giản là được rồi.Xe cấp cứu do khoa cấp cứu bệnh viện trực thuộc bộ công an điều đến các nhân viên y tế đều mặc quần áo bảo hộ với cảnh phục ở bên trong. Khi Yến Quy và Cố Dĩ Di bước ra ngoài, họ nhanh chóng đẩy chiếc giường di động tới và cùng nhau giúp Yến Quy đỡ Cố Dĩ Di lên giường.Dường như cảm thấy bản thân sắp rời khỏi vòng tay của Yến Quy, Cố Dĩ Di đang mơ màng bỗng lập tức mở mắt ra, vô thức nắm chặt lấy quần áo của Yến Quy không chịu buông ra."Đừng... đừng rời xa em..." Cố Dĩ Di vừa mới khôi phục trí nhớ, cộng với chấn thương nghiêm trọng, đầu óc cô lúc này đang lơ mơ, gây ra phản ứng căng thẳng, sợ rằng Yến Quy sẽ rời đi."Cái này...." Nhân viên y tế nhìn Yến Quy.Yến Quy vội vàng nắm lấy tay Cố Dĩ Di, tự mình đỡ cô đến bên giường bệnh, dỗ dành nói: "Chị không rời đi, chị sẽ không rời đi đâu, chị sẽ ở bên cạnh em mà."Cố Dĩ Di cảm thấy được nàng đang ở bên cạnh cô lập tức bình tĩnh lại, chỉ nắm chặt tay nàng không buông ra.Y tá nhìn Yến Quy: "Cô là người nhà bệnh nhân sao?"Yến Quy lại gật gật đầu: "Tôi là... tôi là vị hôn thê của cô ấy!""Được, vậy cô có thể lên xe với chúng tôi." Y tá lại nhìn cánh tay nàng: "Cô cần xử lý vết bỏng càng sớm càng tốt!""Được rồi, được rồi, cám ơn cô!" Yến Quy đi theo Cố Dĩ Di lên xe cấp cứu.Nhậm Du Nhiên vẫy tay với nàng, biểu thị nàng không cần lo lắng về tình hình ở đây.Xe cấp cứu rời đi được một đoạn, đột nhiên mặt đất lại rung chuyển dữ dội, sau đó từ phía sâu trong biệt thự vang lên tiếng nổ lớn, tiếng nổ vang trời, cả đường Tây Sơn rung lên.Mặt đất của biệt thự bắt đầu rung lên, cây cối hai bên đường đổ rạp theo tiếng nổ dữ dội, nhìn thấy một cây đổ sắp đâm vào phía trước xe cấp cứu. Tài xế đánh tay lái khẩn cấp tránh cái cây lớn, nhưng thùng xe bị rung lắc dữ dội, một người chưa ổn định đã bị ngã nhào ra trong xe.Người và máy móc trên xe văng ra sau thùng xe, nữ y tá đang cầm kim tiêm truyền dịch trên tay và định tiêm cho Cố Dĩ Di, nhưng cũng bị văng sang một bên. Yến Quy không có thời gian để suy nghĩ nữa, cả người nàng nhảy lên chặn Cố Dĩ Di lại, nàng kiên quyết bảo vệ đầu của Cố Dĩ Di, cố hết sức chặn người trên người nàng lại, để tránh làm nặng thêm thương tích của cô.Giọng nói của Nhậm Du Nhiên phát ra từ tai nghe bluetooth bên tai Yến Quy: "Không được rồi, là một vụ nổ lớn, Từ Tinh Dịch vẫn chưa chết! Hắn ta đã dẫn nổ quả bom thứ hai! Hắn ta muốn tất cả mọi người cùng chết chung trên núi này!""Đội trưởng Nhậm! Đội trưởng Nhậm! Bom được chôn ở khắp mọi nơi trong biệt thự, quả bom vừa phát nổ đã làm cho toàn bộ biệt thự nổ tung rồi! Những chỗ chôn bom đều đã bốc cháy, vụ nổ đã gây ra một trận động đất nhỏ trên đường Tây Sơn, núi đá trên núi đã rơi xuống dưới!" Giọng nói hoảng hốt của một điều tra viên khác vang lên trên bộ đàm.Yến Quy nhanh chóng bĩnh tĩnh lại, bây giờ Cố Dĩ Di đang ở bên cạnh nàng, nỗi lo lắng của nàng đã bớt đi rất nhiều rồi, nàng nghiêm nghị nói: "Nhanh chóng tổ chức toàn đội rút lui khỏi đây! Nhất là những đặc vụ tiến sâu vào phía sau biệt thự kia, không cần biết là có bắt được Từ Tinh Dịch hay không bây giờ tính mạng của bản thân mới là quan trọng nhất!"Vụ nổ từ sân sau của biệt thư lan về phía trước, lúc này xe cấp cứu đã chạy ra tới sân trước rồi, tốc độ nhanh nhất để thoát khỏi sự uy hiếp của vụ nổ, lao nhanh ra khỏi cửa trước biệt thự, nhanh chóng đi xuống núi.............Hai phút trước, Ôn Chất Bân đã chặn Từ Tinh Dịch ở lại phía sau hòn non bộ ở sau biệt thự.Ôn Chất Bân mặc áo chống đạn, đội mũ bảo hiểm và đeo kính nhìn ban đêm, từng bước tiếp cận hòn non bộ nơi Từ Tinh Dịch đang ẩn nấp. Từ Tinh Dịch quần áo tả tơi, còn có vết thương bị bỏng, đầu tóc chải chuốt gọn gàng đã rối bù, khuôn mặt tuấn tù dính đầy bụi bẩn trông vô cùng xấu xí.Hỏa lực của quả bom trong phòng triển lãm và vị trí chôn giấu những quả bom khác đều được hắn ta tính toán kỹ lưỡng, sau khi nổ sẽ gây ra hỏa hoạn nhưng không trực tiếp giết chết những người ở bên trong. Sau khi Từ Tinh Dịch cho nổ phòng triển lãm, hắn ta trốn vào lối đi qua cửa lách, định quay lại sân sau để trốn thoát, nhưng không ngờ lại gặp được Ôn Chất Bân đang tìm kiếm ở sân sau.Ôn Chất Bân không thèm nhắc nhở đối phương đầu hàng như thường lệ mà anh ấy từng bước đến gần hòn non bộ, súng trong tay đã lên đạn, ngón tay anh ấy bóp cò. Anh ấy chậm rãi bước tới, vừa mới ló mặt ra, súng trong tay của Từ Tinh Dịch đã vang lên, Ôn Chất Bân đột ngột lùi lại bước sang một bên để tránh đi.Cách hòn non bộ, Ôn Chất Bân hét lớn lên: "Từ Tinh Dịch, còn không dừng tay lại?"Từ Tinh Dịch chế nhạo, khẩu súng trong tay đã được thay băng đạn mới, hắn ta không hề rụt rè chút nào, lao ra khỏi hòn non bộ bắn mấy phát về phía Ôn Chất Bân! Khẩu súng trong tay hắn ta không phải là súng cầm tay bình thường, mà là súng tiểu liên, những viên đạn liên tục không ngừng bắn vào phía người Ôn Chất Bân.Ôn Chất Bân di chuyển nhanh chóng trong sân, tốc độ của anh ấy dường như nhanh hơn cả viên đạn, cuối cùng anh ấy lăn về phía trước và nấp sau bia đá. Sau khi đến sau bia đá, anh ấy nhờ sự che chắn của bia đá giơ súng lên bắn vào bắp chân của Từ Tinh Dịch.Từ Tinh Dịch rên rỉ, bị bắn vào chân khiến hắn ta không thể chống đỡ được, theo bản năng hắn ta lùi lại hai bước, tay cầm khẩu tiểu liên buông thõng, những viên đạn còn lại bắn liên tiếp thành một chuỗi.Chớp lấy thời cơ, Ôn Chất Bân nhảy ra từ phía sau tấm bia đá, nhắm vào cánh tay đang cầm súng của Từ Tinh Dịch bắn thêm hai phát nữa, Từ Tinh Dịch bị bắn vào cánh tay phải, đau đớn buông lỏng khẩu súng trên tay ra.Ôn Chất Bân nheo mắt lại, dùng sức lao tới, di chuyển nhanh chóng, tay trái cầm súng, tay phải rút dao găm từ trong giày ra. Lúc này, anh ấy đã lao đến trước mặt Từ Tinh Dịch, giơ chân đã hắn ta xuống đất, sau đó ép đầu gối vào ngực của Từ Tinh Dịch, dao găm dí sát vào cổ hắn ta."Chủ tịch Từ, cảm giác là tù nhân như thế nào?"Từ Tinh Dịch thở hổn hển, bắp chân và cánh tay phải bị đau dữ dội, nhưng vẻ mặt vẫn kiêu ngạo, hắn ta lạnh lùng nhìn Ôn Chất Bân rồi cười nói: "Thân thủ của cảnh sát thật tốt đấy! Nhưng, nếu anh không trực tiếp bắn chết tôi, không sợ sau này bản thân sẽ hối hận sao?"Ánh mắt Ôn Chất Bân lóe lên sự tức giận, anh ấy không giết Từ Tinh Dịch vì anh ấy muốn Từ Tinh Dịch từ từ đền tội cho Cố Dĩ Di. Vì vậy, anh ấy đeo súng vào thắt lưng, siết chặt cánh tay phải đang bị thương của Từ Tinh Dịch, dùng sức đẩy mạnh tới trước mặt anh ấy, không do dự mà đâm mạnh con dao găm trong tay vào vết thương do súng bắn đang chảy máu của Từ Tinh Dịch.Từ Tinh Dịch đau đớn rên rỉ, trên mặt toát mồ hôi lạnh, nhanh miệng lưỡi hắn ta vẫn mắng người: "Cảnh sát các người, thật ra vẫn là, vẫn dùng việc công trả thù việc riêng thôi?"Ánh mắt Ôn Chất Bân lạnh lùng nhìn vào mặt hắn ta, lửa giận trong lồng ngực bùng lên, Từ Tinh Dịch có mặt mũi gì mà nói ra những lời này chứ?Từ Tinh Dịch nhìn chằm chằm vào anh ấy, cười lạnh nói: "Đừng học tôi làm cảnh sát, tôi, tôi là kẻ giết người, anh cũng chuẩn bị đi, sẽ giống như tôi thôi?"Khuôn mặt Ôn Chất Bân ngày càng xấu, anh ấy giơ dao găm lên đâm vào cổ của Từ Tinh Dịch, đối mặt với động tác của anh ấy Từ Tinh Dịch không những không chớp mắt mà trên miệng còn nở một nụ cười.Một giây tiếp theo, một tiếng súng vang lên từ phía sau của Ôn Chất bân, một viên đạn bắn vào sau lưng anh ấy, Ôn Chất Bân đột nhiên mở to mắt, lồng ngực đau đớn, dạ dày đảo lộn, cổ họng ngọt, phun ra một ngụm máu.Cùng lúc đó, Từ Tinh Dịch cũng nở một nụ cười thành công, hắn ta lấy điện thoại di động ra, không chút do dự ấn nút dẫn nổ, trực tiếp cho nổ toàn bộ bom trong biệt thự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play