Tai nghe bluetooth của Nhậm Du Nhiên đột nhiên nhận một thông tin mới, đây là cách thức liên hệ giữa cô và Tiết Lượng, cô vừa lái xe vừa ấn nút nhận cuộc gọi."Tiết Lượng?""....Du Du, là tớ."Nhậm Du Nhiên bỗng dưng ngơ ngác, sau đó lập tức phản ứng nhanh: "Cậu chờ một chút."Cô giơ tay phải ra tóm lấy Yến Quy ở ghế phụ, sau đó khi Yến Quy nhìn về phía cô, thì tháo xuống tai nghe bluetooth nhét vào trong tay của cô ấy.Yến Quy sửng sốt, cầm tai nghe nhét vào trong tai."Là ai?"Từ trong tai nghe truyền đến một tiếng thở dốc rất mạnh, Yến Quy lập tức nhận ra âm thanh này."Tiện Tiện! Là em sao? Em ở đâu? Em bây giờ thế nào rồi?"Cố Dĩ Tiện lúc này đang dựa vào sofa ở trong phòng của Tiết Lượng, nghe thấy giọng nôn nóng của Yến Quy, đột nhiên cảm thấy muốn khóc, tủi thân. Nàng hít mũi một cái, kiềm nén sự chua xót trở vê,f mở miệng kêu cô: "Tỷ tỷ."Yến Quy siết chặt ngón tay, ngay khi nàng gọi mình một tiếng này thì càng cảm thấy đau lòng hơn."Đừng lo. Em không sao.""Đã bị thương đến như vậy rồi còn có thể không sao à!" Yến Quy không nhịn được mà lên tiếng.Cố Dĩ Tiện sửng sốt một lát, lập tức hiểu được, nàng nhìn Tiết Lượng ở bên cạnh, hỏi: "Từ Tinh Dịch gửi video rồi sao?"Tiết Lượng gật đầu: "Chắc vậy, tôi chỉ biết lúc tối anh ta tìm người giúp đỡ cắt ghép video, lúc sau anh ta sắp xếp thế nào tôi cũng không rõ lắm."Hàn ý trong mắt của Cố Dĩ Tiện càng tăng lên, giữa mày tràn đầy lệ khí. Ngày hôm đó bản thân gặp phải những gì, không ai rõ ràng hơn nàng, để Yến Quy thấy được những hình ảnh đó, đối với cô ấy không thể nghi ngờ chính là đả kích đau khổ nhất. Lúc này Cố Dĩ Tiện đã không rảnh lo cho bản thân tủi thân, chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng."Tỷ tỷ, em thật sự vẫn ổn, chị xem, em thế này không phải vẫn khỏe sao? Còn có thể gọi điện thoại cho chị."Yến Quy không dễ gì bị nàng lừa: "Lúc nói chuyện đều hữu khí vô lực, còn cậy mạnh."Cố Dĩ Tiện khẽ cười nhẹ, nàng liếc mắt nhìn Tiết Lượng đi rót nước ấm cho mình, nói: "Ai nói em hữu khí vô lực? Đó là do em không ở bên cạnh chị, nếu như em ở, em lập tức...""Lập tức cái gì?" Yến Quy híp mắt nói."Lập tức hôn chị đến mềm nhũn cả chân ra!"Yến Quy: "...."Bản thân Cố Dĩ Tiện vừa nói xong, theo bản năng liếm cánh môi khô khốc, một ngày không hôn Yến Quy, quá nhớ. Hơn nữa hiện tại không giống nhau, nàng đã biết thân phận thật sự của Yến Quy, ngoại trừ tình yêu ra, còn có một loại cảm xúc hỗn tạp khác tồn tại chung, khiến cho mong muốn hôn Yến Quy của nàng càng thêm bức thiết.Cố Dĩ Tiện ở trong lòng hạ quyết tâm, sau khi ra ngoài nhất định phải hôn Yến Quy đến mềm nhũn chân ra!"Không chỉ có chân, toàn thân đều mềm nhũn, muốn cho chị kêu lên giọng nói van cầu, hôm sau không xuống giường được, ngay cả đi làm cũng không đi nổi!"Yến Quy: "..."Tiết Lượng cầm thau nước ấm trở về: "???" Tôi nghe thấy cái từ hổ báo cáo chồn gì đây? Tôi điếc rồi!Đã thế càng nói càng hăng hái, Yến Quy nghe thấy lại buồn cười. Không thể không nói, Cố Dĩ Tiện cố ý đánh lạc hướng, thật sự hữu hiệu khiến cảm xúc của Yến Quy dịu lại, khiến thần kinh căng chặt cả ngày trời của cô có thể trong chớp mắt thả lỏng ra được.Cố Dĩ Tiện thấy Tiết Lượng mang nước ấm trở về, lập tức thu lại nụ cười, bảo anh đặt nước ở trên bàn, nàng tự mình lau mặt là được."Cảnh sát Cố, miệng vết thương trên người của cô ngàn vạn lần đừng để dính nước." Tiết Lượng nhắc nhở nàng.Cố Dĩ Tiện gật đầu: "Yên tâm, tôi chỉ lau mặt thôi." Gương mặt dính đầy máu khô như bây giờ thật sự quá xấu.Yến Quy nghe bên tai nghe truyền đến tiếng nước, biết Cố Dĩ Tiện chắc là dùng khăn lông ướt lau mặt, động tĩnh rất nhỏ này mang đến cho Yến Quy một loại cảm giác, nói rõ ràng cho cô biết, Tiện Tiện của cô vẫn còn rất ổn.Tuy rằng tạm thời còn chưa hoàn toàn thoát lý khỏi nguy hiểm, nhưng Yến Quy cũng yên tâm đôi chút, đầu óc cũng theo đó mà bình tĩnh theo. Không thể không nói, cuộc gọi này của Cố Dĩ Tiện vừa kịp lúc vừa có ích khiến cảm xúc dao động của Yến Quy có thể bình tĩnh lại.Bản thân Cố Dĩ Tiện cũng ở chỗ này của Tiết Lượng có được thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi an toàn, tuy rằng thể lực của nàng đã không còn đủ, vết thương ở trên người thì chồng chất, ngay cả đi được bình thường cũng làm không được, nhưng tinh thần miễn cưỡng khôi phục không ít.Nhưng thời gian bình tĩnh chú định ngắn ngủi, Tiết Lương nghe động tĩnh ở bên ngoài, đột nhiên đi đến bên người của Cố Dĩ Tiện, hạ giọng nói: "Từ Tinh Dịch phát hiện rồi!"Cố Dĩ Tiện vẻ mặt nghiêm lại, nàng lập tức thông qua bộ đàm nói với Yến Quy: "Tỷ tỷ, em cúp máy trước đây."Yến Quy đương nhiên nghe được đoạn đối thoại giữa nàng và Tiết Lượng, trầm giọng nói: "Cẩn thận. Đừng cậy mạnh, em ẩn nấp trước, Ôn Tử sắp đến rồi.""Yên tâm."Cố Dĩ Tiện không chút do dự mà cúp cuộc gọi, nàng hành động không tiện, chỉ có thể nằm liệt ở trên sofa, trong tay cầm súng, ánh mắt sắc bén.Đèn ở trong viện toàn bộ đều mở ra, ánh sáng so với lúc nãy đã sáng hơn không ít, đèn ở trong phòng Tiết Lượng tất cả đều tắt, bức màn cũng kéo lại, sớm đã ở trong trạng thái ngủ say.Hai người ở trong màn đêm khá tối, Tiết Lượng ngồi xổm trước người của Cố Dĩ Tiện, nhỏ giọng nói: "Từ Tinh Dịch rất thông minh, có thể anh ta rất nhanh sẽ nghi ngờ đến tôi."Cố Dĩ Tiện kinh ngạc mà nhìn anh: "Tại sao?""Cái người canh ở trước phòng giam kia, tôi dùng thuốc mê để chuốc gã ngủ say, Từ Tinh Dịch chỉ cần đánh thức gã hỏi tại sao gã hôn mê, hỏi lại gã hôm nay đã tiếp xúc qua những ai, ăn qua thứ gì, là có thể nghi ngờ lên trên đầu tôi."Cố Dĩ Tiện chau mày lại, duỗi tay đè lên trên vai Tiết Lượng.Tiết Lượng nhìn nàng, nhếch miệng nở nụ cười: "Không sao, tôi đã đi theo Nhậm đội cũng được mấy năm, vụ án có lớn có bé đều giải quyết qua nhiều như vậy rồi. Lần trước vụ án ma túy kia tôi còn tham gia nữa mà, không phải vẫn sống tốt sao? Cát nhân tự có thiên tướng!"Mấy câu nói của anh lại khiến Cố Dĩ Tiện kinh hãi, lực đạo đè vai của anh lại tăng lên."Tòa nhà nhỏ này có một cửa phụ, sau khi ra ngoài là lối đi cho nhân viên của một phòng triển lãm, phòng triển lãm đó từ sau khi sơn trang bỏ hoang phế thì không còn sử dụng qua." Tiết Lượng từ trong túi của mình lấy ra hai băng đạn đưa cho Cố Dĩ Tiện, "Chúng ta đợi lát nữa đi qua lối đi đó, phòng triển lãm này thiết kế bán nguyệt vòng quanh sơn trang, có thể đi vòng đến tiền viện."Nói đến đây, anh dừng lại, có chút lo lắng: "Tình huống thân thể của cô, hiện tại có ổn không? Sơn trang này rất lớn, hơn nữa không phải đất bằng phẳng, xây dựng ở trên sườn núi, có độ cao. Phòng triển lãm kia phải đi xuống hai tầng, cô từ chỗ này đi qua phía tiền viện bên kia, chẳng khác nào đi xuống 2 sườn núi..."Cố Dĩ Tiện ngực hơi phập phồng, nàng kỳ thật đoán không chuẩn trạng thái của bản thân có thể kiên trì được hay không, nhưng nàng vẫn gật đầu: "Tôi có thể chống đỡ, yên tâm."Nếu đã như vậy Tiết Lượng cũng không nói nhiều, anh duỗi tay đỡ Cố Dĩ Tiện từ trên sofa lên, đỡ nàng đi ra ngoài. Tòa nhà này bởi vì chỉ là phòng nghiên cứu tạm thời mà thôi, nên buổi tối càng thêm an tĩnh, Cố Dĩ Tiện đi rất chậm, Tiết Lượng đỡ nàng đến cửa phụ.Cánh cửa chậm rãi mở ra, Tiết Lượng trước tiên thăm dò trái phải, nghe âm thanh của nhóm người Từ Tinh Dịch chắc là vẫn còn ở bên nhà giam hẻo lánh kia."Cảnh sát Cố, tới! Nhanh!"Tiết Lượng mang theo Cố Dĩ Tiện đi đến đối điện, cánh cửa sắt dày nặng kia, mặt trên có một cái khóa xích sắt, đã phủ kín tro bụi, nhìn qua thì biết đã nhiều năm chưa mở ra bao giờ.Cố Dĩ Tiện cầm khẩu súng bắn một phát về phía xích sắt, xích sắt theo tiếng súng mà đứt gãy, nàng duối tay đỡ lấy nó, tránh để cho nó phát ra âm thanh.Hai người hợp sức mở xích sắt ra, sau đó đẩy cánh cửa cũ kỹ ra. Tiết Lượng đỡ Cố Dĩ Tiện đi vào, lại đưa cho nàng một bình nước, và một lọ thuốc.Đúng lúc này, ở nơi xa truyền đến âm thanh ồn ào, từ xa đến gần.Tiết Lượng vội vàng đẩy Cố Dĩ Tiện, hai người trong nháy mắt lắc mình vào trong lối đi, dán ở cửa lẳng lặng mà lắng nghe một lát, những người đó chắc là từ cửa chính đi vào toàn nhà, Tiết Lượng mở đèn pin ra, dẫn Cố Dĩ Tiện đi vào sâu bên trong lối đi.Từ Tinh Dịch xanh mặt đứng ở trong phòng của Tiết Lượng, nhìn chằm chằm vết máu còn lưu lại ở trên sofa một hồi lâu."Từ đổng, người chạy rồi.""Thấy rồi!" Ánh mắt sắc lạnh của Từ Tinh Dịch quét ngang quét dọc đám thuộc hạ ở trong phòng, nói: "Đào ba tấc đất của phải tìm ra người cho tôi, nếu không các anh đều chết hết đi!"Từ trong tòa nhà đi ra, một gã mặc đồ đen đột nhiên chạy đến, thần sắc nôn nóng: "Từ đổng không hay rồi, có cảnh sát!"Thần sắc của Từ Tinh Dịch khẽ biến, hỏi: "Chỗ nào?""Tiến vào từ bên phía tiền viện! Hình như là Đặc cảnh!"Từ Tinh Dịch móc ra một khẩu súng, xoay người chỉ định ba người "Các anh cùng tôi đi tìm Cố Dĩ Tiện, những người khác đi giết đám cảnh sát đó, hôm nay giết một người kiếm một, giết hai người kiếm một đôi!"Ôn Chất Bân dẫn theo người từ bóng đêm xông qua bên trong, sơn trang lúc này đã đèn đuốc sáng trưng, toàn thể đội Đặc Cần đều trang bị võ trang, đi theo Ôn Chất Bân tiến sâu vào bên trong sơn trang, nhìn thấy người đầu tiên là ra lệnh cảnh cáo, nếu chống cự phản kháng thì sẽ ra tay, nổ súng không cần thủ hạ lưu tình.Đội Đặc Cần là nhóm người có tố chất huấn luyện, động tác dũng mãnh, từ tiền viện dứt khoát xông tới trung đình, ở chỗ này chính diện gặp phải đám người của Từ Tinh Dịch.Ôn Chất Bân vẫy tay ra hiệu cho các đội viên ở phía sua, tất cả Đặc Cần lập tức tản đội hình ra, ẩn nấp dưới tàng cây ở bốn phía. Thủ hạ của Từ Tinh Dịch tất nhiên cũng không phải ăn chay, bọn họ đều là do Từ Tinh Dịch tìm được, đã từng là lính đánh thuê, năng lực không ở dưới Đặc Cần.Tiếng súng ở trung đình (*) không ngừng nổ ra, đám người áo đen có mấy gã đã ngã xuống, một đặc cảnh đi theo bên người của Ôn Chất Bân cũng đã bị trúng đạn. Ôn Chất Bân vòng lên hỏa lực ở trước mặt, anh mắt sắc, vẫn luôn tìm kiếm hành tung của Từ Tinh Dịch, nhưng cũng chưa nhìn ra được thân ảnh quen mắt.(*) 中庭 - Trung đình: là một không gian mở được bao vây bởi các tòa nhà, nó thường nằm cạnh ở cửa ra vào chính, vì chúng mang lại cảm giác thoáng đãng và đủ ánh sáng.Nhấn nút bộ đàm, Ôn Chất Bân nói: "Những người khác để các cậu thu thập, cẩn thận chú ý an toànNhấn nút bộ đàm, Ôn Chất Bân nói: "Những người khác để các cậu thu thập, cẩn thận chú ý an toàn. Tôi dẫn hai người đi tìm Từ Tinh Dịch."Nhậm Du Nhiên và Yến Quy rất nhanh cũng đã đuổi kịp đến, đội Cảnh sát hình sự đều bao vây toàn bộ sơn trang, Yến Quy sau khi xuống xe thì đi thẳng về phía sơn trang, bị Nhậm Du Nhiên kéo giữ lại."Chị ở bên ngoài...""Chị muốn vào trong!"Lời của Nhậm Du Nhiên muốn nói trực tiếp bị đánh trở về, cô bị nghẹn một hơi."Ngôn tỷ...."Yến Quy không hề chớp mắt mà nhìn cô ấy, nhắc lại một lần: "Chị cần phải vào trong!"Nhậm Du Nhiên nhìn thấy sự cố chấp ở trong ánh mắt của cô, nếu như đổi ngược vị trí mà hỏi, cô hiểu tâm trạng lúc này của Yến Quy. Bất đắc dĩ mà thở dài, Nhậm Du Nhiên thỏa hiệp nói: "Chị đi vào cùng em."Sau đó lại quăng một cái áo chống đạn cho cô: "Mặc kỹ vào!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT