Cố Dĩ Di không biết mình đã khóc bao lâu, khóc cho đến khi nước mắt cạn kiệt, cô chỉ cảm thấy buồn, giống như nước mắt đã cạn không thể rơi thêm giọt nước mắt nào nữa. Cô cuộn mình trên sàn nhà, lưng tựa vào ghế sofa, như đang dựa vào một điểm tựa hư vô mờ mịt.Sắc trời bên ngoài đã tối dần, không gian trong nhà cũng chìm trong bóng tối. Cố Dĩ Di không ăn tối, vẫn co rút trên sàn nhà cho đến khi chiếc điện thoại đặt bên cạnh đột nhiên sáng lên.Đôi mắt sững sờ của cô bị ánh sáng đột ngột xâm nhập kích thích, cuối cùng cũng chuyển động như một người sống. Ánh mắt cô rơi vào màn hình đang sáng đèn, cô nhìn thấy rõ ràng, là tin nhắn của Yến Quy gửi đến.Ghi chú người gửi tin nhắn là "Chị Yến", ánh mắt Cố Dĩ Di giống như bị bỏng, nhanh chóng dời mắt khỏi màn hình. Cô hít thở sâu hai hơi, cử động ngón tay cứng ngắc, cuối cùng chậm rãi vươn tay cầm lấy điện thoại.Mở tin nhắn ra xem, Yến Quy gửi tin nhắn nói cho cô biết rằng nàng ăn tối với Phạm Truy xong rồi, đang trên đường về nhà.Cố Dĩ Di vô thức tính toán thời gian nàng về đến nhà, còn khoảng hai mươi phút nữa......Không thể để nàng quay về nhìn thấy mình như thế này! Đây là chỉ thị đầu tiên từ đại não của Cố Dĩ Di đến cơ thể mình, phải sửa sang lại bản thân trước khi Yến Quy trở về, không thể để nàng nhìn ra......Cuối cùng tinh thần của Cố Dĩ Di cũng bắt đầu từ từ trở lại vị trí cũ.Cô ngồi gượng dậy, sau đó lại đứng dậy một chút, ném điện thoại lên sô pha, đi vào phòng tắm rửa sạch khuôn mặt đã khóc rối tinh rối mù. Rửa mặt một cách cứng ngắc, rồi cũng lau khô một cách cứng ngắc, cuối cùng ra khỏi phòng tắm và bật đèn trong phòng khách, trông Cố Dĩ Di giống như đang làm những việc bình thường.Nghĩ đến Yến Quy, lòng cô lại bắt đầu khó chịu, co thắt lại đau đớn. Cố Dĩ Di là người vô tội, nàng không làm gì sai nhưng lại vô tình bị dính vào "mối tình tay ba" khó lý giải này. Cố Dĩ Di đau khổ dựa vào cửa sổ phòng ngủ, chẳng trách, trước đây cô và Yến Quy ở bên nhau, Nhậm Du Nhiên lại có phản ứng như vậy, thậm chí còn tự hỏi cô rằng, có phải cô coi Yến Quy thành thế thân của ai đó không......Ngay lúc đó, cô cũng chỉ cảm thấy đây là lời nói vô căn cứ, nhưng bây giờ, sau khi cô lấy lại trí nhớ ngẫm lại lời nói này...... Cố Dĩ Di mới đau đớn phát hiện, ngay cả bản thân mình cũng không rõ, có phải mình coi Yến Quy là thế thân của Sở Ngôn Yan không......Mặc dù trước đây cô bị mất trí nhớ nhưng lần đầu tiên cô nhìn thấy Yến Quy đã cảm thấy rất quen thuộc gần gũi, lúc đó cô cho rằng cảm giác kì diệu này là do duyên phận, nhưng bây giờ...... Cô thật sự không dám chắc chắn, không biết có phải trong tiềm thức mình vẫn đang tìm kiếm bóng dáng của Sở Ngôn không......Hai mươi phút sau, Yến Quy mở cửa bước vào, trong phòng khách không có ai, nàng chớp mắt kinh ngạc, còn chưa đến chín giờ mà sao Cố Dĩ Di lại không xem TV ở phòng khách?Nàng thay giày ở cửa, nhìn quanh phòng khách và phòng bếp, cuối cùng đẩy cửa bước vào phòng ngủ, người mà nàng luôn nghĩ đến đang tựa vào cửa sổ ngắm bầu trời đêm."Di Di?" Không biết vì sao, Yến Quy lại cảm thấy hình như Cố Dĩ Di đang có tâm sự.Cố Dĩ Di nghe thấy nàng bước vào, quay đầu lại mỉm cười với nàng: "Về rồi à.""Ừm." Yến Quy đi tới, vươn tay ôm eo cô như thường lệ: "Nhìn cái gì vậy?"Thân thể người trong vòng tay nàng đột nhiên cứng ngắc trong chốc lát, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, nhanh đến nỗi khoảnh khắc cứng ngắc đó chỉ là ảo giác của Yến Quy.Cố Dĩ Di động đậy, tựa vào ngực của Yến Quy và nói: "Không nhìn gì cả, những vì sao hôm nay sáng thật đấy."Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc, giống như mọi ngày.Sau đó, Cố Dĩ Di nói: "Mau đi tắm đi, em tắm xong rồi!"Yến Quy buông tay ra, nhẹ nhàng nói: "Được rồi." Nói xong cũng theo bản năng cúi người hôn cô.Dường như Cố Dĩ Di vô thức nghiêng đầu nên nụ hôn của Yến Quy không rơi trên môi như đã dự đoán mong đợi, mà đã rơi xuống khóe miệng vì cái đầu nghiêng của cô.Yến Quy sửng sốt, ngạc nhiên nhìn về phía Cố Dĩ Di.Trong lòng Cố Dĩ Di rất căng thẳng, đột nhiên chột dạ không dám nhìn nàng mà quay mặt đi nói: "Vừa rồi em cũng muốn hôn chị, nhưng lại đúng lúc chị tiến đến nên đã lỡ mất."Là vậy sao? Nhưng cái đầu nghiêng của em trông không giống như muốn hôn chị, mà trái lại là đang trốn tránh chị.Yến Quy đăm đăm nhìn vào Cố Dĩ Di, nhìn thấy sự lúng túng và bất an trong đáy mắt cô, không vạch trần cô."Vậy chị đi tắm trước đây.""Ừm."Cố Dĩ Di khẽ ừm một tiếng, sau đó nắm lấy tay Yến Quy, ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi nàng.Yến Quy lập tức cười tít mắt, nắm chặt ngón tay cô, rồi xoay người đi lấy khăn tắm và đồ ngủ.Cố Dĩ Di nhìn theo bóng lưng nàng, trong lòng đầy áy náy khiến cô cảm thấy không thở nổi. Cô rõ ràng cảm giác được, giờ phút này cô yêu Yến Quy, rất yêu rất yêu! Vì yêu mà chỉ cần nhìn thấy nàng ngẩn ngơ, hụt hẫng khi cô trốn tránh nụ hôn của nàng, trái tim cô cũng thắt lại đau đớn!Yến Quy vô tội như vậy, mình lại rất yêu Yến Quy, thì làm sao cô có thể nỡ lòng nào làm tổn thương nàng?Cố Dĩ Di chán nản ngồi trên giường, đưa tay lên che mặt mình, thật tệ quá! Cô chỉ cảm thấy mình thật tồi tệ chứ không rõ rốt cuộc mình tồi tệ ở chỗ nào. Là tồi tệ khi yêu người khác? Hay là hơn vì bây giờ một trái tim chia đôi cho hai người?Khi Yến Quy tắm xong quay lại phòng, Cố Dĩ Di đã nằm trong chăn, bộ dạng của cô hôm nay có vẻ rất mệt mỏi, lúc Yến Quy trở về đã nhận thấy vẻ khác thường của cô, nhưng nếu cô đã cố gắng giấu giếm, vậy Yến Quy cũng sẽ không vạch trần cô.Làm xong việc chuẩn bị trước khi đi ngủ, Yến Quy tắt hết đèn trong nhà và chui vào trong chăn. Thật ra bây giờ chỉ mới mười giờ, còn chưa đến thời gian đi ngủ thường ngày.Nằm ở trên giường, Cố Dĩ Di cũng không lăn vào lòng nàng như mọi khi, Yến Quy quay đầu nhìn gáy cô, trong lòng càng cảm thấy khác thường."Di Di, em ngủ chưa?" Do dự một lúc, Yến Quy lên tiếng hỏi.Cố Dĩ Di im lặng một lúc, cuối cùng vẫn động đậy, quay mặt về phía nàng, mở mắt và nói: "Chưa."Yến Quy nghĩ đi nghĩ lại, nắm chặt tay cô, ân cần hỏi: "Luôn cảm thấy hình như hôm nay em có tâm sự, sao vậy?"Buổi sáng bọn họ đều ở cùng nhau, buổi chiều Yến Quy đi gặp Phạm Truy, buổi tối ăn cơm cùng Phạm Truy, lúc trở về liền thấy Cố Dĩ Di trở nên hơi lạ thường, chẳng lẽ buổi chiều và buổi tối đã xảy ra chuyện gì đó?Cố Dĩ Di mở miệng muốn nói rằng không sao cả, nhưng thấy vẻ mặt ân cần, dáng vẻ lo lắng của Yến Quy, cô lại không đành lòng nói dối nàng. Nhưng bây giờ bản thân cô cũng rất rối bời, không biết nếu không nói dối nàng thì nên làm sao đây."Em không biết phải nói thế nào......" Cố Dĩ Di trông có vẻ hơi đau khổ.Trái tim Yến Quy thắt lại, đưa tay ôm chặt eo cô, ôm cô vào lòng để trấn an, là một cái ôm khích lệ và an ủi. Đối với Cố Dĩ Di, cái ôm của cô vẫn có tác dụng trấn an đến kỳ lạ, trái tim bồn chồn của Cố Dĩ Di thật sự đã bình tĩnh lại rất nhiều, vì vậy đã để cho nàng và trong tiềm thức không còn muốn trốn tránh như trước nữa.Cố Dĩ Di khẳng định trong trái tim mình một lần nữa rằng mình yêu Yến Quy, yêu rất rất nhiều."Nếu bây giờ em không biết nói thế nào, vậy thì đợi em sẵn sàng rồi nói cho chị biết." Yến Quy vừa vỗ nhẹ vào lưng nàng, vừa an ủi nàng."Đừng gấp, chúng ta có thời gian cả đời!"Cả một đời...... ba từ này thật sự rất đẹp. Cố Dĩ Di vùi mặt vào trong lòng Yến Quy, nhưng không thể kìm chế được mà nhớ lại, Sở Ngôn cũng đã từng nói với mình ba từ này, khi nàng cầu hôn cô đã từng nói rằng họ sẽ ở bên nhau suốt đời, vĩnh viễn cũng không chia lìa.Đột nhiên nắm lấy vạt áo ngủ của Yến Quy, Cố Dĩ Di nhắm chặt mắt lại trong vòng tay của nàng, cố gắng xua đuổi hết những hình ảnh không đúng lúc đó trong tâm trí! Lúc này cô không nên nhớ đến Sở Ngôn, không nên ở trong vòng tay của Yến Quy lại không ngừng nhớ đến Sở Ngôn, điều này khiến cô cảm thấy mình thật sự rất tồi tệ!"Yến Quy." Cô rầu rĩ lẩm bẩm trong vòng tay của Yến Quy."Hửm?""Em muốn ngủ." Ngoài vẻ phiền muộn, còn mang theo chút nũng nịu.Ánh mắt Yến Quy bỗng trở nên dịu dàng hơn, khẽ vuốt lưng cô, nói: "Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi, chị ôm em."Cố Dĩ Di ôm Yến Quy thật chặt, hơi thở quen thuộc bao bọc lấy cô khiến cô có thể bình tĩnh lại, gạt bỏ hết những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng, đắm chìm trong thế giới chỉ có cô và Yến Quy.Sáu giờ sáng, Cố Dĩ Di tự nhiên tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học, cô ngồi trên giường ngây ngốc một lúc, nhưng đêm qua thật bất ngờ, cô không mơ và cũng ngủ rất ngon, yên tâm ở trong vòng tay của Yến Quy ngủ thẳng một giấc đến sáng, rồi bây giờ thức dậy tập thể dục buổi sáng.Cô cúi xuống nhìn người yêu vẫn đang ngủ trong chăn, ánh mắt vô cùng dịu dàng, cô nghiêng người ôm lấy cái bánh chưng co rúc dưới chăn rồi hôn như mọi sáng. Sau đó, rời khỏi giường và cầm lấy điện thoại, chụp ảnh cái bánh chưng trên giường kia rồi tiện tay gửi cho Nhậm Du Nhiên.Nhậm Du Nhiên cũng đang định thức dậy tập thể dục buổi sáng nên trả lời rất nhanh.[? Vừa mới sáng thức dậy đã muốn ngược cẩu? A, thật đáng tiếc, bây giờ tôi không còn là cẩu độc thân!]Cố Dĩ Di nhướng mày, gõ tin nhắn cho cô: [Có bản lĩnh thì cậu cũng chụp ảnh bạn gái cậu cho tôi xem đi.]Nhậm Du Nhiên: [Cảm ơn lời mời! Hôm nay chị ấy có một thông cáo, đã dậy và chuẩn bị đi ra cửa rồi!]Kể từ khi xảy ra vụ nổ trong đoàn phim, Hạ Chi Tinh đã tạm dừng đóng phim, tuy nhiên chuyện này không ảnh hưởng lớn đến công việc cá nhân của nàng ấy, thông cáo mà nàng ấy nhận được trước đó nên vẫn còn và bởi vì có một khoảng thời gian trống, nên người đại diện chọn cho cô một chương trình tạp kỹ thực tế trên truyền hình vệ tinh để cọ mặt, chương trình tạp kỹ này được quay ở Tân Hà, không cần nàng ấy đổi địa điểm, cũng rất thuận tiện.Cố Dĩ Di mỉm cười, đặt điện thoại sang một bên, đi rửa mặt và thay quần áo, sau đó ra ngoài tập thể dục buổi sáng.Ngày hôm nay trôi qua như thường lệ, không có gì khác lạ với ngày thường, vào buổi sáng, trong đội mở một cuộc họp nhỏ, nói rõ toàn diện về phương hướng và tiến độ điều tra hiện tại, sau đó mỗi người thực hiện nhiệm vụ của mình.Vào buổi chiều, Cố Dĩ Di đi ra ngoài một mình, cũng không nói cho ai biết, kể cả Yến Quy và Nhậm Du Nhiên, hai người họ đang bận điều tra vụ nổ bom, nếu cô chỉ rời đi hơn hai giờ đồng hồ, chắc có không bị họ phát hiện.Để không bị Yến Quy để ý, Cố Dĩ Di không lái chiếc Cherokee có ở nhà mà đi xe máy đến bệnh viện Thị Tam.Bệnh viện Thị Tam là nơi điều trị bệnh về thần kinh nổi tiếng khắp cả nước. Cố Dĩ Di cố ý tránh Bệnh viện trực thuộc Bộ Công an có thể bị đồng nghiệp nhìn thấy. Sau khi đến nơi, cô nhanh chóng đi lấy số cho mình, sau đó đi thẳng đến phòng khám tương ứng.Phòng khám ở bệnh viện Thị Tam không có nhiều người, Cố Dĩ Di đến khoa tâm lý lâm sàng, tới đây cô gặp bác sĩ tâm lý lâm sàng nổi tiếng trong nước là Đặng Chính Sơ.Năm nay Đặng Chính Sơ đã gần 70 tuổi, nhưng gừng càng già càng cay, ông vẫn là một chuyên gia uy tín lâu năm trong lĩnh vực điều trị tâm lý lâm sàng ở trong nước.Cố Dĩ Di bước vào phòng khám của bác sĩ chuyên khoa và ngồi trước mặt Đặng Chính Sơ, ông ấy nhìn hai mắt của cô và mỉm cười hòa nhã nói: "Cô gái thật xinh đẹp, trong rất quen mặt."Cố Dĩ Di không coi là thật, chỉ cho rằng bác sĩ tâm lý đang muốn có quan hệ tốt với bệnh nhân khi đến đây, nên cô cũng mỉm cười với Đặng Chính Sơ.Thật ra, Đặng Chính Sơ không phải thuận miệng nói ra, ông ấy thật sự cảm thấy Cố Dĩ Di có chút quen mặt, giống như đã từng là bệnh nhân của mình, và có thể là một bệnh nhân đặc biệt đã đến phòng khám, cụ thể là gì thì ông ấy thật sự không nhớ rõ."Hôm nay cô gái tới đây tìm tôi là có chuyện gì sao?"Cố Dĩ Di mấp máy môi, cô biết đạo lý không thể giấu bệnh sợ bác sĩ, nếu cô chủ động đến đây tìm bác sĩ để trợ giúp, thì không cần phải ngại ngùng. Vì vậy đã nói kĩ cho Đặng Chính Sơ biết về chuyện mình từng mắc chứng mất trí nhớ có chọn lọc và đột nhiên nhớ lại.Đặng Chính Sơ mở to mắt sau khi nghe xong chuyện này, chứng mất trí nhớ có chọn lọc không phải là một chứng bệnh thông thường, nhất là khi cô đã chịu một kích thích quá lớn và sau đó quên hết chuyện tình cảm với một người, lại càng vô cùng hiếm thấy. Vì vậy, sau khi cô kể lại chuyện của mình, Đặng Chính Sơ liền đột nhiên nhớ ra cô là ai.Cô gái cảnh sát trẻ tuổi kia, hai năm rưỡi trước Đặng Chính Sơ được Công an tỉnh mời đến Bệnh viện trực thuộc Bộ Công an để hội chẩn cho một cô gái bị tổn thương tâm lý cực kỳ lớn.Đặng Chính Sơ đăm đăm nhìn cô gái trước mặt, ông ấy không nhớ tên cô gái là gì, cũng không định nói cho cô biết ông ấy đã từng khám bệnh cho cô, chỉ hỏi thêm về những vấn đề mà cô đưa ra lần này."Nếu trí nhớ của cô đã được khôi phục, vậy cô còn có khúc mắc gì sao?"Cố Dĩ Di trầm ngâm một lúc rồi cười khổ nói: "Chuyện khôi phục trí nhớ đã trở thành nỗi phiền muộn của tôi......" Vì vậy, cô cũng nói cho Đặng Chính Sơ biết về chuyện giữa cô với Sở Ngôn và Yến Quy.Đặng Chính Sơ nhìn cô nói: "Vậy cô cho rằng bây giờ mình đồng thời yêu cả hai người?"Cố Dĩ Di vô thức nhíu mày, theo bản năng muốn bác bỏ, nhưng lời nói đã đến miệng lại không biết phải nói thế nào."Vậy tôi sẽ hỏi cụ thể hơn một chút. Cô có yêu người yêu hiện tại của mình không?"Nghĩ đến Yến Quy, Cố Dĩ Di không chút do dự gật đầu: "Yêu."Thấy cô chắc chắn như vậy, Đặng Chính Sơ hơi kinh ngạc, ông ấy nghĩ cô gái phải đắn đo một lúc."Còn người trước kia thì sao?"Lúc này Cố Dĩ Di lại bối rối, cô vẫn luôn trốn tránh vấn đề này, cô chưa từng nghĩ đến khi mình nhớ lại Sở Ngôn thì tình cảm trước đây có phải cũng quay lại không. Cô chỉ có thể chắc chắn rằng, khi đối mặt với Yến Quy, trái tim cô luôn rộn ràng vì nàng.Đặng Chính Sơ nói: "Nhìn bộ dạng cô như vậy, trong lòng cô dường như cũng đã có lựa chọn, vậy cô đâu còn vẫn đề nào nữa?"Cố Dĩ Di lo lắng nắm lấy vạt áo phông, ngập ngừng nói: "Tôi không biết như vậy này có đúng hay không......""Đúng sai cái gì?""Chỉ là...... Tôi cảm thấy được mình thay đổi tình cảm như vậy...... Hơn nữa, tôi cũng không hoàn toàn buông bỏ được chuyện quá khứ, tôi không thể không thừa nhận, chuyện quá khứ vẫn luôn chiếm cứ trong lòng của tôi...... Tôi cảm thấy mình như vậy không tốt, rất tồi tệ. Khiến tôi không thể đối mặt với người yêu hiện tại một cách bình thường......"Cô bị mắc kẹt trong cảm giác áy náy tự trách với Sở Ngôn và Yến Quy, đột nhiên lại bị cắm một cái sừng mà không thể hiểu nổi.Đặng Chính Sơ hiểu rõ mấu chốt của cô và cũng biết rằng trong tình huống này, ngay cả bác sĩ tâm lý cũng lực bất tòng tâm không thể giúp được. Bởi vì cô không phải bị suy sụp tinh thần do đột ngột khôi phục trí nhớ, mà chỉ là cô có phản ứng căng thẳng về tâm lý, cô chỉ có thể tự mình vượt qua chuyện này."Để tôi đưa ra một đề nghị." Đặng Chính Sơ dựa vào ghế, ân cần nhìn cô: "Cô nên thử buông bỏ hết những chuyện quá khứ đi. Tôi biết những ký ức đó vừa mới khôi phục sẽ khiến cô đặc biệt chú ý, nhưng sau khi qua giai đoạn căng thẳng này, mong cô có thể bình tĩnh lại mà cố gắng buông bỏ chúng. Con người sống luôn phải nhìn về phía trước, để bản thân và những người xung quanh sống tốt hơn và thoải mái hơn."Lúc này ở bệnh viện Thị Tam, không có tiến triển gì lớn, nhưng Đặng Chính Sơ đã đưa ra những lời khuyên xác đáng nhất, Cố Dĩ Di cũng biết rõ ràng mình đang ở trong tình trạng bế tắc, cô thật sự cần phải buông bỏ quá khứ.Hít một hơi thật sâu, Cố Dĩ Di chuẩn bị quay lại Cục thành phố, vừa ngồi lên xe máy thì điện thoại đột nhiên vang lên, cô nhận được tin nhắn từ một số lạ. Tin nhắn chỉ có hai từ— [Xin chào.]Cố Dĩ Di không quan tâm, coi nó như một tin nhắn rác.Chỉ là cô còn chưa kịp cất điện thoại thì tin nhắn lại đến.[Cảnh sát Cố?]Cố Dĩ Di cau mày, ai lại gửi tin nhắn cho cô chứ? Hơn nữa còn là một số lạ. Đầu óc cô suy nghĩ, loại bỏ ra rất nhiều khả năng, nhưng cuối cùng cũng không nghĩ ra được đáp án chính xác.Trong khi cô đang ngây người nhìn vào tin nhắn thì người đó lại gửi đi.[Muốn biết về chuyện của Sở Ngôn không?]Đồng tử của Cố Dĩ Di đột nhiên mở rộng, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không ngừng xác nhận mình không bị hoa mắt.Vẻ mặt cô chuyển từ kinh ngạc ban đầu sang lạnh lùng ảm đạm, đối phương nhắn tin không rõ dụng ý, nhưng trên thế giới này không có nhiều người vẫn nhớ đến Sở Ngôn và biết dùng Sở Ngôn để dụ cô mắc câu, cũng không khó để đoán đó là ai.[Anh muốn nói gì?] Cố Dĩ Di cuối cùng đã trả lại tin nhắn.Người nỏ nhanh chóng trả lời: [Ra ngoài gặp mặt, tôi sẽ trực tiếp nói cho cô biết chuyện mà cô muốn biết. Cô chỉ có một cơ hội, để vuột mất lần này, sẽ không bao giờ có cơ hội biết được quá khứ của Sở Ngôn. Đến đây đi, tôi đang chờ cô.]Sau tin nhắn này còn một tin nhắn khác.[Bên phải phía trước]Cố Dĩ Di vô thức ngẩng đầu nhìn qua, một chiếc Maybach màu đen đang đậu ở đó, cửa sổ phía sau từ từ hạ xuống, một người đàn ông vươn tay ra khỏi cửa sổ và ra hiệu cho Cố Dĩ Di đi theo.Sau đó, cửa sổ lại nâng lên, xe khởi động rồi lái đi khỏi bệnh viện.Cố Dĩ Di khẽ cau mày, do dự một chút, nhanh chóng đội mũ bảo hiểm, nổ máy đuổi theo chiếc Maybach.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play