Ngày hôm sau là thứ bảy, Nhậm Du Nhiên đến cục tăng ca và phụ trách công việc điều phối vụ án. Yến Quy và Cố Dĩ Di cũng đã đến, cả ba gặp nhau trong văn phòng của Nhậm Du Nhiên. "Chi Tinh thế nào rồi? Có khá hơn chút nào chưa?" Cố Dĩ Di bước vào phòng liền hỏi.Nhậm Du Nhiên vừa uống sữa đậu nành vừa nói: "Tốt hơn nhiều rồi, thật ra chị ấy không yếu đuối như vẻ bề ngoài đâu. Tuy nhìn có vẻ yếu đuối nhưng thực chất là một người cứng đầu và có thể chịu khổ, không thì chị ấy đã không làm được trong giới giải trí mấy năm nay, mà về nhà thừa kế vườn trà của cha mẹ chị ấy là được rồi."Hạ Chi Tinh là một người yếu ớt bên ngoài cứng cỏi bên trong, những người thân quen với nàng ấy đều có thể cảm nhận được điều này. Cố Dĩ Di nghe Nhậm Du Nhiên nói như vậy cũng yên lòng.Ba người đang nói chuyện thì Nhậm Du Nhiên nhận được một cuộc điện thoại, thật không ngờ tới, là cục trưởng Tần gọi đến, bảo cô ấy tới văn phòng một chuyến."Đúng rồi, Yến Quy đến chưa?"Nhậm Du Nhiên ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của Yến Quy, gật đầu nói: "Đến rồi.""Bảo cô ấy cùng đến đây luôn."Sau khi cúp điện thoại, Nhậm Du Nhiên nói với Yến Quy: "Cục trưởng Tần kêu chúng ta đến văn phòng một chuyến."Thứ bảy Tần Chiêu vẫn còn đến cục, hơn nữa vừa mới đến đã gọi Nhậm Du Nhiên và Yến Quy qua đó, chỉ gọi hai người họ, rất dễ đoán được là vì chuyện gì.Hai người họ đến văn phòng cục trưởng, một mình Cố Dĩ Di trở lại văn phòng của mình. Sáng thứ bảy tạm thời không có việc làm, buổi sáng bên điều tra mới ra ngoài, cho dù có tin tức thì sớm nhất cũng phải đến chiều. Một mình cô ngồi làm ổ ở trong văn phòng buồn chán, lấy điện thoại ra lướt tin tức.Sau đó lại thấy cậu em trai mà lúc trước cô đã gặp một lần gửi nhắn tin cho cô.Từ khi Cố Thanh Tuyền nói chuyện với Cố Dĩ Di trong trại huấn luyện, và sau đó còn kết bạn WeChat, mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho chị vào một thời điểm cố định, bất kể cô có trả lời hay không. Chàng trai phát huy da mặt dày hết sức có thể, có trả lời hay không cũng không quan trọng, cậu vẫn chào hỏi ân cần, cứ chào buổi sáng, chào buổi trưa, chào buổi tối mỗi ngày, khiến Cố Dĩ Di bất lực không nói nên lời.Hôm nay, cậu em trai lại xuất hiện rất đúng giờ, mang lại cảm giác tồn tại trước mặt cô.Cố Thanh Tuyền: [Chị à! Trại huấn luyện của chúng em kết thúc rồi, hôm nay đã hẹn với các bạn đến công viên giải trí chơi!【Hình ảnh】【Video】]Nói xong còn gửi cả ảnh chụp và video, Cố Dĩ Di mở video ra xem qua, là tàu lượn siêu tốc, có lễ Cố Thanh Tuyền đang xếp hàng cùng bạn bè.Cố Dĩ Di không trả lời cậu ngay mà thoát ra khỏi WeChat rồi lướt tin tức, xem có tin gì mới không.Khoảng nửa giờ sau, Yến Quy đẩy cửa đi vào. Cố Dĩ Di thấy chỉ có một mình nàng, ngạc nhiên hỏi: "Du Du đâu?""Vẫn còn ở chỗ cục trưởng Tần." Yến Quy kéo ghế ra ngồi đối diện với Cố Dĩ Di.Cố Dĩ Di thấy nàng nhíu mày đầy nghiêm nghị, biết ngay vừa rồi đến gặp cục trưởng Tần nhất định là có chuyện lớn nào đó, vậy nên đặt điện thoại xuống, chờ nàng chủ động mở miệng."Lúc trước từng đề cập với em về chuyện của chị Trần." Yến Quy chậm rãi nói: "Phía trên đã chính thức ra thông báo đình chỉ công tác tạm thời, hôm nay sẽ có người phụ trách đưa văn bản đến nhà chị Trần và thông báo sẽ được đăng trên trang chủ của trang web Cục thành phố vào thứ hai. "Cố Dĩ Di nghe vậy, trong lòng chùng xuống, đầu lông mày nhíu lại, hỏi: "Vậy là...... đã tìm thấy bằng chứng rồi sao? Chuyện những chữ cái...... liên quan đến chị ấy......"Yến Quy nhìn vào mắt cô, nhìn thấy trong đôi mắt đào hoa kia thoáng chốc đau thương mơ hồ, không khỏi thở dài.Các cô đều giống nhau, rất khó để bình tĩnh đón nhận kết quả này, nhưng đây đã là sự thật. Cuộc điều tra Trần Băng được Văn phòng Thanh tra tiến hành, bà ấy không thể nào bị oan. Hơn nữa, Văn phòng Thanh tra đã gửi tài liệu chứng cứ lên Sở tỉnh và Viện kiểm sát thành phố, Sở tình và Viện kiểm sát lần lượt phê duyệt ý kiến ​​và chính thức ra văn bản đình chỉ công tác tạm thời đối với bà ấy.Mặc dù chứng cứ cụ thể chưa được công bố, Văn phòng Thanh tra và Viện kiểm sát vẫn phải giữ bí mật này trong giai đoạn điều tra, nhưng kết quả đã được ban ra, không thể bác bỏ được."Chị ấy thật sự là chị gái của Trần Linh?"Yến Quy gật đầu nói: "Chắc chắn là vậy."Cố Dĩ Di nhắm mắt lại và bất dắc dĩ nói: "Chị Trần đã ở trong văn phòng hơn mười năm, không chỉ các điều tra viên kỹ thuật bên các chị thân thiết với chị ấy, mà cả đặc vụ và điều tra viên cũng thích chị ấy, nhưng sao chị ấy lại......"Tâm trạng của Yến Quy cũng không tốt hơn cô, hơn nữa còn tệ hơn nhiều. Khi nàng vừa vào Cục thành phố thực tập đã đi theo học tập Trần Băng, bất kể thế nào nàng cũng không ngờ tới, Trần Băng lại phản bội nàng! Nhưng nàng vẫn còn một số chuyện không nghĩ ra, năm đó Sở Ngôn đến K xã nằm vùng, ngoại trừ liên lạc với người của Nhậm Du Nhiên và người lãnh đạo trực tiếp là Trương Diên Húc thì không có ai biết, ngay cả Cố Dĩ Di cũng không biết, Trần Băng làm sao biết được?Khả năng duy nhất là Trần Băng đã nhìn thấy ảnh của C từ những người tên các chữ cái kia và nhận ra dáng người trong ảnh là nàng.Động thái này cũng rất thâm ý, tại sao trong những người trên chữ cái kia lại có người phụ trách lấy ảnh của nàng đến hỏi J, Trần Băng? Năm đó nằng có hành động gì khiến bọn họ hoài nghi sao? Nàng cảm thấy mình rất chú ý, cẩn trọng, không làm hành động gì khiến người ta để ý tới.Dường như chỉ còn một khả năng là một trong những người tên chữ cái kia có hứng thú với nàng, chụp ảnh nàng trên điện thoại, mà khi người này gặp được J đã cho J xem bức ảnh đó. Người này sẽ là ai? T sao? Bây giờ Yến Quy có thể xác định người có tình ý với mình chính là T. Nếu đó là T, thì nàng đã chết và mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng nếu không phải hắn......Yến Quy rơi vào trầm tư, sẽ rất tồi tệ nếu người này vẫn còn sống và ẩn mình trong những người tên chữ cái đó.Thấy nàng cau mày, ngồi đó không nói tiếng nào, Cố Dĩ Di rót cho nàng một cốc nước rồi đặt trước mặt, sau đó mới mở miệng hỏi nàng: "Thật ra em vẫn luôn muốn hỏi, K xã có bao nhiêu chữ cái? 26 chữ?"Yến Quy bị lời của cô cắt ngang mạch suy nghĩ, sau khi nghe được câu hỏi của cô liền lắc đầu nói: "Không phải, những người mà chị biết gần như đã xuất hiện rồi. Thật ra, ngoại trừ các nguyên lão đi theo Lão Quỷ từ đầu đến cuối, thì những người khác đều sống riêng phần mình, không cùng nhau xuất hiện.""Đây là quy tắc của Lão Quỷ, trước đây chị cũng đã nói rồi, bọn họ không giao tiếp liên hệ với nhau, vậy nên ai gục ngã cũng không liên quan đến những người khác. Nói cách khác, K xã giống như một con quái vật nhiều tay chân, Lão Quỷ chính là đầu của con quái vật này và những người khác là tay chân. Lão Quỷ nói, cho dù một ngày nào đó, cái đầu là bà ta bị cảnh sát chặt đứt, chỉ cần những tay chân khác vẫn còn, đổi một cái đầu khác là được."Cố Dĩ Di hơi giật mình khi nghe những lời đó, hỏi: "Vậy...... chẳng phải là dù chúng ta bắt được bà ta, thì K xã cũng không tan rã?"Yến Quy lắc đầu nói: "Lão Quỷ có ý tốt, nhưng bà ta đã coi nhẹ vị trí lãnh đạo của mình trong các chữ cái rồi. Nếu có một ngày nào đó bà ta bị bắt, cho dù có những chữ cái khác không bị bắt, K xã cũng tương đương với tan rã. Bởi vì một con quái vật không có đầu thì cuối cùng cũng chỉ có thể vùng vẫy đến chết! "Hành động 109 năm đó cũng đặt mục tiêu là Lão Quỷ, lúc ấy bà ta sống ở Trường Đảo quanh năm suốt tháng, chỉ cần bà ta bị bắt thì K xã sẽ tự tan rã."Nếu Lão Quỷ sống ở Trường Đảo quanh năm, có phải đã điều tra xem Trường Đảo thuộc quyền sở hữu của ai không?"Năm đó đương nhiên đã điều tra chuyện này, nhưng Trường Đảo không có quyền sở hữu, cảnh sát có thể nghĩ ra phương hướng điều tra này, đương nhiên Lão Quỷ cũng có thể nghĩ ra được, hơn nữa còn tránh đi từ lâu.Lại là một câu hỏi không có đáp án, Cố Dĩ Di bất đắc dĩ thở dài.......Tại Công viên giải trí ven biển thành phố Tân Hà, Cố Thanh Tuyền và vài người bạn vừa xuống tàu lượn siêu tốc, công viên giải trí lớn luôn đông đúc, xếp hàng hai tiếng rưỡi để lên tàu là chuyện thường tình. Hôm nay mặt trời treo trên đỉnh đầu, nắng nóng khô hanh, mấy người trẻ tuổi sau khi xuống tàu lượn thì đi thẳng đến quầy đồ uống lạnh gần đó, một người mua một cây kem để giải tỏa cơn nóng.Cố Thanh Tuyền đang ngồi trên băng ghế, một tay cầm kem, tay kia để trên chỗ dựa lưng, cả người ngả ra sau ngồi thụp xuống đó."Không được, nóng quá, nơi này có bóng cây, tôi không đi nữa." Cố Thanh Tuyền uể oải nói với bạn bè bên cạnh."Không được, cậu ra ngoài chơi sao lại còn sợ nóng chứ! Đứng dậy cho tôi!"Cố Thanh Tuyền thầm nghĩ, tôi thật sự không đứng dậy nổi.Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời trên bờ biển thật sự rất xanh, vừa trong xanh vừa quang đãng, nếu mặt trời không quá chói, cậu sẽ cảm thấy đó là thời tiết vô cùng tốt.Ánh nắng, bãi biển, trời xanh, mây trắng, Cố Thanh Tuyền thoải mái nheo mắt lại, quyết định ở trong bóng râm mở mắt nhìn quanh!"Còn có người đẹp!" Tiểu Mập Mạp bên cạnh Cố Thanh Tuyền kích động đẩy cậu: "Mau nhìn đi, mau nhìn đi! Thân hình những người đẹp đó rất nuột nà!"Cố Thanh Tuyền quay đầu nhìn về hướng mà Tiểu Mập Mạp chỉ, rồi sau đó lại ngả người ra sau nói: "Cũng chỉ có như vậy, còn không bằng chị của tôi."Tiểu Mập Mạp khinh thường cậu: "Chị của cậu là chị của cậu, cho dù là chị của cậu có tốt như thế nào thi cũng là chị của cậu, không thể làm bạn gái của cậu! Cậu tỉnh táo chút đi!"Cố Thanh Tuyền không thèm để ý cậu ấy, tiếp tục nhìn lên trời.Tiểu Mập Mạp thở dài: "A Cố, cậu thật sự là ở giai đoạn cuối của tình yêu chị gái rồi!"Cố Thanh Tuyền hừ một tiếng. Ánh mắt anh rơi vào một thứ màu đen đang từ từ bay tới ở đằng xa.Đó có phải là...... một chiếc máy bay không người lái loại nhỏ không?Cố Thanh Tuyền nhìn chằm chằm chiếc máy bay không người lái một lúc, thấy nó bay càng lúc càng gần, sau khi đến gần bên này, lại ngừng bay về phía trước, mà bay lơ lửng trên bầu trời."Hôm nay có buổi biểu diễn máy bay không người lái ở Công viên giải trí?" Cố Thanh Tuyền hỏi.Tiểu Mập Mạp không quan tâm, nói: "Không có! Hôm nay không phải ngày lễ, biểu diễn cái gì chứ?"Cũng phải, hơn nữa sẽ không có buổi trình diễn máy bay không người lái nào mà chỉ có một máy bay.Cố Thanh Tuyền lại nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay đang bay lơ lửng, luôn cảm thấy thứ này có gì đó không đúng lắm. Ánh mắt cậu di chuyển xuống dưới, từ máy bay không người lái xuống phía dưới.Những cô gái mà vừa rồi Tiểu Mập Mạp nhắc đến vẫn ở đó, hình như sắp xếp hàng để đi tàu lượn, xem bộ dạng đó, chắc là có người không được vào, những người khác đưa túi xách của họ cho cô ấy, khiến cô ấy phải chờ ở ngoài.Bạn bè lần lượt xếp hàng lên tàu lượn, trong chốc lát chỉ còn lại một cô gái đứng đó, cô ấy đặt mấy cái túi xách xuống bên chân, đồng ý với các bạn ở lại đây trông túi xách.Cố Thanh Tuyền nhìn cô ấy mấy lần, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chiếcmáy bay không người lái. Chỉ thấy chiếc máy bay không người lái bay xoay một vòng, đột nhiên nâng thân trước lao lên phía trên, và cuối cùng dừng lại ở một điểm rất cao. Nhưng chỉ trong hai giây, chiếc máy bay không người lái bất ngờ đổi hướng và lao xuống với tốc độ gần như một viên đạn.Cố Thanh Tuyền đột nhiên mở to mắt, theo hướng của chiếc máy bay không người lái kia, thì mục tiêu của nó là cô gái đang ở đó trông túi xách.Phản ứng của cơ thể nhanh hơn não, Cố Thanh Tuyền còn chưa kịp phản ứng thì hai chân đã lao ra."Cẩn thận! Mau tránh ra!"Cô gái giật mình vì tiếng hét lớn của cậu, cô ấy vừa quay đầu lại thì thấy một chàng trai có làn da màu lúa mạch đang lao về phía mình, cô ấy khẽ thốt lên một tiếng kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị chàng trai ôm vào lòng, bổ nhào sang bên cạnh.Chàng trai có lồng ngực rắn chắc, cô gái bị đâm vào đến choáng váng, vô thức túm lấy áo của cậu.Chỉ nghe thấy một tiếng "bùm", chiếc máy bay không người lái phát nổ ngay bên cạnh chàng trai!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play