Bây giờ là bốn giờ chiều, Cố Dĩ Di nắm chặt lấy điện thoại, gọi đi gọi lại số điện thoại mình khắc ghi trong tim, nhưng người đó không hề trả lời lần nào. Mỗi lần điện thoại đều kêu "tút tút tút", nhưng vẫn không có ai trả lời.Cô bình thường nghe tiếng "tút" không có gì kì lạ, nhưng giờ đây mỗi tiếng vang lên đều như một nhát búa đinh tai nhức óc đập vào tim Cố Dĩ Di, hòa với tiếng tim đập khiến trái tim cô đau âm ỉ.Bây giờ họ đã trở lại xe, Ôn Chất Bân lái xe không nói lời nào, anh ấy cũng không dám lên tiếng, Cố Dĩ Di ngồi bên cạnh khắp người đều tỏa ra một cỗ lạnh lẽo, trong cỗ lạnh lẽo này còn mang theo cảm giác áp bức mãnh liệt, làm giảm áp suất không khí trong xe xuống mức thấp nhất. Ôn Chất Bân thậm chí còn có một ảo giác, cảm thấy bây giờ mình hít thở hay lên tiếng cũng sai, đều ảnh hưởng đến đội trưởng, khiến cô phiền lòng."Tút–– tút –– xin chào, cuộc gọi của bạn tạm thời không có người trả lời, vui lòng đợi......"Cố Dĩ Di không biết đã cúp điện thoại bao nhiêu lần, cô ngừng gọi điện cho Yến Quy, hít một hơi thật sâu buộc bản thân phải bình tĩnh lại, lúc này phải bình tĩnh suy nghĩ. Không thể gọi cho Yến Quy mãi được, không biết điện thoại nàng còn bao nhiêu phần trăm pin, nếu cứ tiếp tục gọi sẽ hết pin nhanh, thậm chí một chút manh mối này bọn họ cũng không còn.Từ khi biết Yến Quy mất tích đến bây giờ, đã mười lăm phút trôi qua, cô vẫn luôn gọi điện cho Yến Quy, mặc dù lần nào cũng không có ai trả lời, nhưng có thể gọi được, chứng tỏ điện thoại của nàng vẫn chưa tắt nguồn.Bởi vì chưa tắt nguồi nên phía Nhậm Du Nhiên dễ dàng cho bộ phận kỹ thuật định vị số điện thoại của Yến Quy, từ đó xác định được vị trí hiện tại của nàng. Ban đầu, Cố Dĩ Di còn tưởng rằng có lẽ ai đó đã ném điện thoại của Yến Quy đi nên mới khong tắt nguồn. Nhưng sau khi định vị được số điện thoại của nàng, bộ phận kỹ thuật nhận thấy vị trí của nàng đang di chuyển, chứng tỏ điện thoại vẫn còn ở chỗ nàng.Bây giờ có thể chắc chắn bây giờ là Yến Quy không tự mình rời khỏi mà bị ai đó bắt đi. Điện thoại không bị vứt bỏ hay tắt nguồn, mà vẫn còn ở trên người nàng, vậy nên luôn di chuyển theo nàng.Nhưng tại sao chứ? Tại sao người bắt giữ nàng không tắt nguồn hoặc vứt điện thoại của nàng, vậy không phải là tạo cơ hội cho cảnh sát truy tìm tung tích sao?Cố Dĩ Di thở gấp, cô vừa căng thẳng vừa lo lắng, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như tuyết, nỗi sốt ruột, bất an trong lòng không hiện trên khuôn mặt.Có hai khả năng: Thứ nhất, điện thoại của Yến Quy bị tách khỏi nàng, có ít nhất hai người bắt giữ, một người chịu trách nhiệm bắt Yến Quy và người còn lại có nhiệm vụ mang theo điện thoại của nàng chạy khắp nơi để đánh lạc hướng cảnh sát; thứ hai, người bắt giữ cố ý không tắt nguồn điện thoại của nàng, hắn ta không có ý định trốn tránh điều tra của cảnh sát, mà trái lại còn hoan nghênh cảnh sát đi theo!Sẽ là khả năng nào đây?Cố Dĩ Di cau mày nhắm mắt lại, cô quá lo lắng bồn chồn, mặc dù đã cố gắng giữ cho lí trí của mình tỉnh táo nhưng hơi thở gấp gáp và những ngón tay run rẩy đang phản ánh chân thực tâm trạng bây giờ của cô.Nhậm Du Nhiên đã cử người đuổi theo dựa trên vị trí hiển thị trên điện thoại của Yến Quy, dù tuyến này là thật hay giả thì cuối cùng cũng sẽ có kết quả. Bây giờ Cố Dĩ Di đang xoắn xuýt chính là, rốt cuộc Yến Quy đang ở đâu, nếu vị trí của chiếc điện thoại là một cái bẫy thì cô ấy phải nghĩ ra câu trả lời thực sự, như vậy mới có thể có thể giải cứu người mình yêu sớm hơn.Cô im lặng ngồi trong xe, nhớ lại thông tin mà cô đã nhận được từ thành viên tiểu đội đặc vụ kia. Sau bữa trưa, Yến Quy đưa Trần Băng và cậu ấy đến Đại học Bách khoa để điều tra chuyện sử dụng tất cả các chất hóa học trong phòng thí nghiệm của Khoa Hóa học Đại học Bách khoa. Hiệu trưởng Đại học Bách khoa và chủ nhiệm khoa Hóa học vô cùng phối hợp, lập tức đưa bọn họ đến phòng thí nghiệm.Thành viên tiểu đội không hiểu những thứ này nên đứng canh ở cửa phòng thí nghiệm, còn Yến Quy và Trần Băng ở bên trong thẩm tra đối chiếu chuyện sử dụng nguyên liệu với chủ nhiệm khoa. Khoảng một giờ sau, chủ nhiệm khoa đưa Trần Băng ra khỏi phòng thí nghiệm và nói rằng phải đến nhà kho kiểm tra số lượng tồn kho, vì số lượng một số nguyên liệu rõ ràng là không đúng.Một mình Yến Quy đợi trong phòng thí nghiệm, thành viên tiểu đội không di chuyển mà chỉ đứng canh ở cửa phòng thí nghiệm. Cậu ấy là một đặc vụ, thường ngày được đào tạo bài bản, có thể cảm nhận được bầu không khí nguy hiểm xung quanh mình. Cậu ấy nhớ lại tình huống lúc đó, nói rằng trước khi Trần Băng và chủ nhiệm khoa quay lại, cậu ấy chỉ có tiếp xúc với một giảng viên nam, trên người giảng viên nam kia cũng không có hơi thở nguy hiểm nào, anh ta nói mình là giảng viên hóa học ở đây, anh ta còn đưa chứng nhận giảng dạy cho thành viên tiểu đội xem."Lúc đó tôi đã nhìn thấy chứng nhận của anh ta nên cũng không nghĩ nhiều." Thành viên tiểu đội không ngừng nói lời xin lỗi trong điện thoại, nghe giọng như sắp khóc, liên tục xin lỗi Cố Dĩ Di: "Thật xin lỗi đội trưởng, thật sự xin lỗi, nếu tôi cảnh giác thêm một chút nữa là tốt rồi! Tôi hoàn toàn không ngờ giảng viên nam kia có vấn đề! Sau đó, tôi bị anh ta đánh thuốc mê, là chị Trần và chủ nhiệm trần trở về đã gọi tôi tỉnh lại! Sau chuyện đó, liền phát hiện ra pháp y Yến đã mất tích...... Thật xin lỗi đội trưởng, đều là lỗi của tôi! "Cố Dĩ Di nhớ đi nhớ lại những lời này, thành viên tiểu đội không ngừng xin lỗi cô, giọng nói vừa lo vừa sợ, cậu ấy liên tục tự trách bản thân nhưng Cố Dĩ Di không nhẫn tâm mắng cậu ấy.Chuyện Cố Dĩ Di và Yến Quy ở bên nhau, không phải là bí mật trong đội điều tra hình sự mà mọi người đều biết. Xảy ra chuyện thế này, thành viên tiểu đội đều gần như phát điên, cậu ấy đã làm mất bạn gái của đội trưởng, đội trưởng biết được chuyện này sẽ rất hoảng!Khi Cố Dĩ Di vừa nghe được tin tức này, chắc chắn cảm thấy trời đất sụp đổ, lúc ấy trong lòng đầy kích động và phẫn nộ, suýt nữa thì mở miệng mắng chửi người ta! Nhưng cô nghe thấy giọng nói của thành viên tiểu đội như sắp khóc trong điện thoại, nên thật sự không đành lòng mắng cậu ấy. Yến Quy là người yêu của cô, nhưng đội viên của cô cũng là đồng đội cùng huấn luyện với cô mỗi ngày.Phải nói rằng dù cậu ấy sơ suất trong chuyện này nhưng cũng không hoàn toàn là lỗi của cậu ấy, đối phương còn chưa bị bắt, Yến Quy còn chưa được cứu, bây giờ cô mắng người khác để trút giận cũng vô ích.Bây giờ quan trọng nhất là phải tìm được Yến Quy.Người bắt giữ nàng chắc chắn là T, Lý Thành Mậu. Không giống như những kẻ bắt cóc thông thường, có lẽ Lý Thành Mậu đến đây để báo thù riêng, hắn không cần đòi tiền chuộc nên cũng không cần liên lạc với cảnh sát. Hắn chỉ cần đưa Yến Quy đến một nơi mà người khác không thể tìm thấy, từ từ thanh toán thù cũ nợ mới giữa bọn họ.Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, Cố Dĩ Di vừa mới buộc tâm trạng mình bình tĩnh lại trở nên mất kiên nhẫn. Cô hoàn toàn không nghĩ ra, chỉ cần nghĩ đến chuyện Yến Quy có thể gặp phải, cô hận không thể xé xác Lý Thành Mậu ra thành trăm mảnh ngay lập tức!Cố Dĩ Di thở gấp, đầy nặng nhọc, Ôn Chất Bân đang lái xe bên cạnh biết tâm trạng của cô đang trên bờ vực sụp đổ, cũng không biết mở lời an ủi cô thế nào.Trong khi Cố Dĩ Di đang cầm điện thoại đầy lo lắng, điện thoại của cô đột ngột vang lên. Trong giây lát, cô còn tưởng là Yến Quy gọi lại cho mình, cô bàng hoàng lập tức nhấc điện thoại lên xem, nhưng kết quả lại thấy đó là một dãy số lạ, hi vọng vừa mới nhen nhóm đã bị dập tắt ngay lập tức."Alo.""Có phải cảnh sát Cố không?" Có giọng nói của một người đàn ông trong điện thoại, rất xa lạ.Cố Dĩ Di im lặng trong giây lát, rồi mở miệng nói: "Là tôi. Anh là ai?""Tên tôi là Phạm Truy, là Yến...... người đưa tin của pháp y Yến!"Cố Dĩ Di chậm chạp chớp mắt, tiêu hóa câu nói này trong lòng, rồi ngọn lửa hi vọng mới dập tắt kia lại được nhen nhóm."Anh là người đưa tin cho chị ấy? Anh biết gì? Có phải chị ấy bảo anh liên lạc với tôi không? Chị ấy đang ở đâu?"Hàng loạt câu hỏi đặt ra, Phạm Truy có thể nghe ra sự lo lắng của cô, anh ta dừng lại một chút rồi kiên nhẫn giải thích: "Tôi không biết bây giờ chị ấy đang ở đâu, nhưng chị ấy đúng là đã bảo tôi liên lạc với cô. Thật ra là vào sáng nay, pháp y Yến giao cho tôi một nhiệm vụ, nói rằng nếu tôi không liên lạc được với chị ấy thì tôi nhất định phải lập tức tìm cô! "Cố Dĩ Di ngây người, cô hiểu được lời Phạm Truy nói, ngập ngừng hỏi anh ta: "Chị ấy...... chẳng lẽ chị ấy đã đoán trước được mình sẽ xảy ra chuyện gì?"Phạm Truy thở dài: "Tôi nghĩ vậy. Thật ra mục đích của T đã rõ ràng từ lâu, hắn ta nhắm đến pháp Yến, vậy nên pháp y Yến đã chuẩn bị cho chuyện này từ trước. Hơn nữa, nên nói như thế nào đây......" Phạm Truy gãi đầu bối rối, rồi nói tiếp: "Tôi cảm thấy có lẽ chị ấy muốn dùng chính bản thân mình để dụ T xuất hiện......"Tay cầm điện thoại của Cố Dĩ Di càng nắm chặt hơn, cô hít thở sâu hai hơi để trấn tĩnh, dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể hỏi: "Chị ấy bảo anh liên lạc với tôi để làm gì?""Chị ấy bảo tôi nói cho cô biết, tín hiệu đó là thật."Cố Dĩ Di đột nhiên mở to hai mắt."Pháp y Yến nói rằng chị ấy đã nhờ người làm giúp một thẻ sim phát tín hiệu siêu nhỏ, to bằng cái thẻ, cô có thể xem nó như một đầu đọc thẻ nhớ. Đồng thời, chị ấy đã sao chép một cái cho mình và dùng trên điện thoại, phát tín hiệu siêu nhỏ. Tín hiệu này còn an toàn hơn thiết bị phát tín hiệu bình thường, các thiết bị phát hiện và nhiễu xóng thông thường cũng không ảnh hưởng đến nó."Cố Dĩ Di hiểu, cô không biết Lý Thành Mậu sau khi bắt giữ Yến Quy có phá hỏng điện thoại của nàng hay không, nhưng bất kể thế nào thì Yến Quy cũng đã chuẩn bị trước một thẻ sim làm máy phát tín hiệu. Vì thế nên cô không gọi được cho nàng, nhưng Nhậm Du Nhiên có thể truy tìm được vị trí của nàng.Chút hi vọng nhỏ này như một tia lửa nhanh chóng bùng cháy, mắt Cố Dĩ Di đỏ hoe, giọng run rẩy nói: "Vậy, bây giờ chúng ta chúng ta đang đuổi theo......""Thật sự là chị ấy!" Phạm Truy cũng đang lái xe, nhưng anh ta không biết vị trí, trưa nay anh ta đã bị mất dấu Lý Thành Mậu."Cảnh sát Cố, có thể làm phiền cô đồng bộ hóa vị trí của chị ấy cho tôi không? Tôi cũng đang đuổi theo!"Yến Quy không chỉ là một người bạn cũ của Phạm Truy, nàng còn có ơn tái tạo lại anh ta, chính nàng đã đánh thức sự ngu dốt của anh ta và kéo anh ta ra khỏi vực sâu tội ác của K xã.Phạm Truy có chút hổ thẹn nói: "Không dối gì cảnh sát Cố, tôi rất giỏi điều tra truy tìm tung tích. Vốn dĩ mấy ngày nay tôi luôn theo dõi hành tung của T, nhưng chiều nay tôi lại để mất dấu hắn. Chuyện này là do T cố ý cắt đuôi tôi, chắc chắn hắn đã nhận ra tôi đang theo dõi hắn. Mà lý do duy nhất khiến hắn phải đột nhiên cắt tôi là, hắn định ra tay với pháp y Yến.""Lúc đó tôi đã nhanh chóng liên lạc với chị ấy, nhưng hình như đã quá muộn."Yến Quy đã nhận được tin nhắn từ Phạm Truy, lúc ấy nàng đã đến phòng thí nghiệm của trường Đại học Bách khoa, bên người chỉ có một đặc vụ nên không có thời gian trả lời.Cho nên bây giờ hai tay nàng đang bị trói sau lưng, ngồi ngay ngắn trên chiếc xe chạy với tốc độ cao, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thấy cảnh tượng đảo nhanh."Sắp chết đến nơi rồi, còn nhàn nhã thưởng thức phong cảnh à?" Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông từ phía trước truyền đến.Yến Quy không nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Không phải giây phút này vẫn chưa chết sao? Khi còn chưa chết, muốn làm cái gì thì làm cái đó."T cười: "Không hổ danh là cô, Doctor.C."Yến Quy khẽ cau mày nói: "Thương lượng chuyện này được không, đừng gọi tôi như vậy, nghe không được tự nhiên cho lắm."T nhìn vẻ mặt thản nhiên của nàng qua gương, nghe thấy giọng điệu hơi phiền não của nàng, nụ cười trên mặt càng ngày càng lạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT