Hôm nay Khúc Vân có việc không đến câu lạc bộ, Cố Dĩ Di vui vẻ ung dung tự tại, đúng lúc tiện cho cô hành động trong câu lạc bộ. Bây giờ cô có một căn phòng thuộc về riêng mình, nhận được sự tín nhiệm của Khúc Vân, tương đương với việc tự do hơn rất nhiều, đi đến đâu trong câu lạc bộ cũng không gây nghi ngờ.Có điều cô cũng không thật sự đi linh tinh khắp nơi, mà ngồi trong nhà ăn ngắm cảnh, gọi cho mình một phần bánh ngọt và cà phê, thảnh thơi thoải mái ngắm phong cảnh. Nhân viên phục vụ đều biết vị này là bạn của tổng giám đốc Khúc, không dám thất lễ với cô, tất cả phục vụ đều là tốt nhất.Vì để nhìn cho tự nhiên, Cố Dĩ Di cố ý mang theo một chiếc notebook đến, làm ra vẻ như đang xử lý công việc, đem lại cho người ta một cảm giác đến câu lạc bộ để được thanh tịnh. Trên tai cô còn trắng trợn đeo một đôi tai nghe bluetooth, thỉnh thoảng sẽ nói hai câu, nhìn giống như đang xử lý việc công.Thật ra cô đang gọi điện cho Yến Quy."Em ngồi ở bên này sắp được một tiếng rồi, không phát hiện nửa điểm khác thường nào." Cố Dĩ Di dùng âm thanh rất nhỏ oán giận với Yến Quy.Yến Quy khẽ cười một tiếng, nói: "Tôi vừa tách ra với Phạm Truy, đang đi dạo trong khuôn viên trường đại học bách khoa.""Một mình chị?""Ừ. Không chừng còn có thể gặp mặt T ấy."Trong lòng Cố Dĩ Di thầm lộp bộp một tiếng, thấp giọng hỏi: "Hắn ta nhận ra chị thì làm thế nào?"Yến Quy một mình dạo bước trong khuôn viên trường học, giọng điệu tùy ý nói: "Có lẽ hắn không nhận ra tôi, người của K xã gặp mặt đều đeo mặt nạ, mọi người không ai nhận ra ai. Đương nhiên, cũng không loại bỏ việc hắn điều tra tôi, giống như tôi điều tra hắn, bây giờ không phải tôi đã biết ngoại hình của hắn rồi sao?""Vậy vẫn có chút nguy hiểm."Yến Quy thờ ơ đá cục đá trên mặt đất, nói: "Có những lúc để lộ sơ hở một cách thỏa đáng trước mặt kẻ địch là cần thiết. Dùng thân để dụ hổ, mới có thể nhổ răng hổ."Cố Dĩ Di căng thẳng, bị những lời này của Yến Quy làm lo lắng không yên: "Chị đừng làm loạn!"Yến Quy cười một tiếng: "Không làm loạn."Giọng điệu của nàng càng tùy ý, Cố Dĩ Di càng cảm thấy không yên: "Em nói thật đấy! Bây giờ không phải là mấy năm trước, chị cũng không phải một mình nằm vùng ở K xã, vậy nên không cần tự mình mạo hiểm, chị có em, em sẽ bảo vệ chị, chị tuyệt đối đừng làm loạn!" m lượng của cô rất nhỏ, nhưng ngữ điệu lại nôn nóng, Yến Quy im lặng nghe hết, trong lòng dâng lên cảm giác yên tâm kiên định, cười nói: "Ừm, tôi biết. Biết rằng em sẽ bảo vệ tôi."Nghe thấy không phải là giọng điệu qua loa cho có lệ, Cố Dĩ Di yên tâm hơn một chút, đang định nói thêm gì nữa, bên cạnh đột nhiên có một người đàn ông có vẻ mặt tái nhợt ngồi xuống.Sự chú ý của Cố Dĩ Di lập tức bị người đàn ông thu hút, cô không nói chuyện nữa, yên lặng ngồi gõ bàn phím - Đổi sang Wechat gửi tin nhắn cho Yến Quy."Xin hỏi bây giờ anh muốn dùng bữa chính hay bữa trà chiều.""Trà chiều.""Được, vậy anh muốn uống gì? Trà, cà phê, hay là rượu?""Có trà sữa bá tước kiểu Anh không?"Ngón tay đánh chữ của Cố Dĩ Di dừng lại một giây, ngay sau đó lại tiếp tục động tác như không có việc gì.Nhân viên phục vụ mặt không đổi sắc, ôn tồn nói: "Xin lỗi anh, chỗ chúng tôi không có trà sữa, chỉ có trà có được không?"Người đàn ông nôn nóng gật gật đầu, nói: "Latte vani!""Được thưa anh, một cốc latte vani."Cuộc nói chuyện trong tai nghe bluetooth không dừng lại, người đàn ông này cứ ngồi ở bàn bên cạnh Cố Dĩ Di, vì vậy cuộc đối thoại của anh ta và nhân viên phục vụ Yến Quy đều nghe được từ đầu đến cuối."Lại là trà sữa bá tước kiểu Anh..." Trong tai nghe truyền đến âm thanh của Yến Quy: "Em chú ý quan sát anh ta, xem xem dưới tấm lót cốc cà phê của anh ta có túi giấy không."Cố Dĩ Di ngầm hiểu, đánh chữ trả lời nàng: "Biết rồi."Đợi đến khi nhân viên phục vụ bê cà phê và bánh ngọt lên, người đàn ông nhìn vô cùng nóng nẩy, không chỉ vậy, phần trán anh ta bắt đầu đổ mồ hôi, cầm một chiếc khăn tay không ngừng lau, hai chân bất giác run rẩy, cả người nhìn vô cùng dằn vặt.Cố Dĩ Di nhìn không chớp mắt, từ đầu đến cuối không nhìn một cái hoàn chỉnh người đàn ông đó, chỉ quan sát qua khóe mắt, còn đánh chữ miêu tả cho Yến Quy."Nếu như tên này không nghiện thuốc phiện, mấy năm làm cảnh sát của em coi như vứt đi."Yến Quy khẽ cười hai tiếng, chậm rãi nói: "Để mắt đến anh ta."Khoảng năm phút sau, nhân viên phục vụ bê cà phê mà người đàn ông gọi lên, hai mắt người đàn ông phát sáng, sau khi cốc cà phê được lên bàn thì phất tay bảo nhân viên phục vụ rời đi. Anh ta cũng không hoàn toàn mất đi lý trí, vẫn biết nhìn thử phản ứng của những người xung quanh, thấy Cố Dĩ Di vẫn luôn chuyên chú vào công việc trên máy tính, trên tay còn đeo tai nghe bluetooth, hoàn toàn không để ý đến mình.Lúc này người đàn ông mới yên tâm, anh ta cầm cốc cà phê lên uống một ngụm lớn, sau đó nhanh nhẹn nhấc tấm lót cốc lên, cầm một thứ đồ trong đó ra, cầm trong tay, đứng dậy rời đi.Tầm mắt Cố Dĩ Di cuối cùng cũng rời đi khỏi màn hình máy tính, nhìn chằm chằm theo bóng lưng bước nhanh rời đi của người đàn ông, thấp giọng hỏi: "Em có cần đi theo xem xem không?"Yến Quy không cần nghĩ, nói: "Không cần, tầng hai có camera giám sát, lúc này em đi qua dễ gây nghi ngờ. Người này chắc chắn đi tìm một nơi để giải quyết thuốc phiện, không cần đi theo nữa, thứ chúng ta muốn biết đã biết rồi."Cố Dĩ Di ừm một tiếng, tiếp tục ngồi trong phòng ăn âm thầm quan sát.Trong khoảng thời gian ngắn, có không ít khách đến gọi trà chiều, trong đó cũng có mấy người gọi đồ uống không có ở đây, nhưng trừ người đàn ông ban đầu kia, chỉ có một người lại gọi trà sữa bá tước kiểu Anh, nhân viên phục vụ nói với anh ta không có loại đồ uống này, anh ta đã đổi thành Cappuccino.Cố Dĩ Di chú ý nhìn người này một lúc, quả nhiên, dưới tấm lót cốc cà phê của anh ta cũng giấu đồ gì đó.Sau bữa tối, Cố Dĩ Di đóng notebook lại, cầm lấy đồ của mình rời khỏi nhà ăn ngắm cảnh. Căn phòng của riêng cô nằm ở bên kia hành lang, sau khi trở về phòng, Cố Dĩ Di không nói chuyện, đầu tiên là kiểm tra từ trong ra ngoài cả căn phòng một lượt, sau khi xác nhận không có vấn đề mới mở miệng: "Khúc Vân hình như đúng là tin em thật."Nghe cô nói chuyện, Yến Quy mới nói: "Trong phòng không lắp máy nghe trộm."Cuộc điện thoại của hai người vẫn luôn kết nối, buổi chiều Yến Quy đi dạo một vòng ở trường đại học bách khoa, sau đó trực tiếp về nhà.Cố Dĩ Di tùy ý ngồi lên sô pha, chân dài khoanh lại, lười biếng nói: "Trà sữa bá tước kiểu Anh có lẽ là chìa khóa mở ra cánh cổng lớn của thế giới mới."Yến Quy cười nói: "Xem ra ám hiệu giao dịch thuốc phiện ở câu lạc bộ Lưu Kim là cố ý gọi món đồ uống không có trong nhà ăn "trà sữa bá tước kiểu Anh", sau đó nhân viên phục vụ sẽ nói với bọn họ không có loại đồ uống này, bọn họ sẽ trực tiếp đổi sang một loại cà phê khác, có lẽ mỗi loại cà phê tương ứng với mỗi loại thuốc phiện cũng sẽ khác nhau. Vào lúc trà chiều xác suất gọi phải loại đồ uống không có trong nhà ăn không thấp, nhưng mở miệng là "trà sữa bá tước kiểu Anh" lại không nhiều, cho dù muốn uống trà sữa, phần lớn mọi người cũng sẽ trực tiếp hỏi có trà sữa không."Cố Dĩ Di gật gật đầu, nói: "Buổi chiều cũng chỉ có hai người gọi loại này, mà hai người này đều lấy được một túi giấy nhỏ."Yến Quy ngồi trên sô pha trong nhà, trong tay cầm máy tính bảng, đang đăng nhập vào hệ thống của cục thành phố lướt xem tư liệu: "Tháng này động nghiệp của đội phòng chống ma túy phá được ba ổ, năm nay mức độ thuốc cấm ở Tân Hà lớn hơn rất nhiều so với năm ngoái."Cố Dĩ Di đá giày cao gót đã đi cả một ngày ra, nói: "T cũng quá bình tĩnh rồi, những ổ trong ranh giới Tân Hà có lẽ đều có liên quan đến hắn, hiện tại hắn vẫn không có một chút động tĩnh nào."Yến Quy không nói gì, đây cũng là điểm mà nàng đang suy nghĩ. Chỉ có điều nàng càng hiểu T hơn Cố Dĩ Di, hắn có lẽ không phải là bình tĩnh, đã từng có một lần bởi vì đội phòng chống ma túy Tân Hà phá được một ổ của hắn, hắn tức đến nỗi mắng tục ngay trước mặt Sở Ngôn, hơn nữa còn dùng thời gian một tháng tạo nên mấy ổ mới, làm việc vừa tốc độ vừa quyết đoán.Bây giờ hắn không có một chút động tĩnh nào, cảm giác đem lại cho Yến Quy không phải là bình tĩnh, mà là không quan tâm. Hắn tự tay giết Triệu Tứ để diệt khẩu, lại hủy cả thẩm mỹ viện Phong Quang, một loạt các hành động cho đến hiện tại, Yến Quy nhận ra rằng, T giống như đang nhắm vào nàng như một tên liều lĩnh, hắn không quan tâm những hang ổ bị tiêu diệt đó, hắn chỉ là đang đợi Sở Ngôn xuất hiện.Yến Quy tắt máy tính bảng đi, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm lên trần nhà, nếu nàng không xuất hiện thì T cũng không xuất hiện... Vậy không bằng, nghĩ cách đưa cho hắn một mồi nhử."Chị, chị đang nghĩ gì vậy?"Thời gian Yến Quy im lặng quá lâu, Cố Dĩ Di đợi một lúc mà không thấy nàng nói gì, nhịn không được lên tiếng."Không có gì." Yến Quy hoàn hồn lại, hỏi cô: "Hôm nay mệt không?"Cố Dĩ Di tháo bông tai và trang sức xuống: "Không mệt, em chuẩn bị đi tắm, buổi đêm đi loanh quanh trong sân xem sao."Biết rằng cô muốn kiểm tra sân sau của câu lạc bộ, Yến Quy nói: "Được, vậy em đi tắm trước đi."Ai biết Cố Dĩ Di lại cười khẽ một tiếng: "Cùng nhau đi."Yến Quy: "?""Chị, có muốn gọi video không?"Yến Quy: "..." Đây là hồ ly tinh từ phương nào đến vậy?Yến Quy im lặng một lúc lâu không trả lời, gọi video tắm rửa là ý nghĩ vừa mới xuất hiện, nhưng Cố Dĩ Di bây giờ càng nghĩ càng mong đợi. Lúc bọn họ ở nhà cùng nhau tắm rửa là chuyện thường ngày, nhưng cách xa nhau ở hai nơi, gọi video tắm rửa như thế này lại chưa từng làm bao giờ, cảm thấy khoảng cách qua màn hình kiểu này có lẽ sẽ tăng thêm không ít kích thích mơ hồ."Sao vậy?" Cố Dĩ Di càng nghĩ càng mong đợi, thế là lại truy hỏi một lượt.Yến Quy suy nghĩ một lúc, nói: "Được thôi." m cuối nâng lên, nghe ra nàng cũng ôm mong đợi với chuyện này.Cố Dĩ Di vui vẻ cười hai tiếng, cô lập tức dùng máy tính gọi video với Yến Quy, gương mặt quen thuộc xuất hiện trước màn hình, tuy rằng ngày nào cũng gặp nhau, hơn nữa còn cùng chăn cùng gối, nhưng Cố Dĩ Di vẫn không khắc chế được mà động tâm vào khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt này. Cô cảm thấy có lẽ bản thân mình phải rung động với Yến Quy cả một đời, hơn nữa mãi mãi sẽ không chán ngán.Hai người bật máy tính và máy tính bảng của mình lên đặt trong phòng tắm, chỉnh tiếng lớn hơn. Thật ra màn hình rất nhỏ, khi tắm rửa hơi nước trong phòng tắm sẽ làm màn hình càng mơ hồ hơn, nhìn không rõ cái gì. Nhưng âm thanh truyền đến trong video lại làm tăng thêm không gian tưởng tượng, bất luận là lúc nào, tưởng tượng luôn làm người ta mất đi lý trí nhất. Cảm giác khi tưởng tượng gia tăng khoảng cách và sự mơ hồ, ngược lại làm con người cảm nhận được sự kích thích khác biệt.Yến Quy tắm xong trước Cố Dĩ Di, nàng lau khô nước trên người, mặc váy ngủ lên đi ra khỏi nhà tắm, trong tay cầm máy tính bảng, dáng người lả lướt tinh xảo của Cố Dĩ Di trong màn hình bị giấu dưới lớp hơi nước dày đặc, không chạm vào được, lại có một sức hấp dẫn làm nàng hồn xiêu phách lạc. Đang xuất thần nhìn chăm chăm hình bóng mơ hồ đó, không bao lâu sau, tiếng nước ngừng lại, bóng dáng cướp mất hồn phách của Yến Quy đi ra từ trong hơi nước, rõ ràng đập vào mắt, làm nàng vô thức nước nuốt bọt.Yến Quy nhìn chằm chằm màn hình, mặt nàng cách quá gần ống kính, mỗi một biểu cảm đều bị Cố Dĩ Di hình thấy vô cùng rõ ràng, bao gồm cả động tác nuốt nước bọt của nàng.Hai người từng thẳng thắn nhìn nhau quá nhiều lần, sớm đã luyện thành thói quen, nhưng Cố Dĩ Di vẫn thích nhìn thấy dáng vẻ nàng của nàng, chứng minh nàng vẫn si mê bản thân mình. Cố ý không che chắn gì, Cố Dĩ Di đứng trước màn hình máy tính, lấy khăn tắm xuống cẩn thận lau người, giơ tay lên vén mái tóc dài, phong tình đều lộ rõ.Yến Quy có hơi nóng đến phát hoảng, nhìn thấy được mà không sờ được làm nàng ngứa ngáy.Chưa được bao lâu, trên người Cố Dĩ Di có thêm một chiếc áo choàng tắm.Yến Quy nhịn không được lộ ra một biểu cảm thất vọng.Cố Dĩ Di nhìn thấy rõ ràng, cầm máy tính ra khỏi nhà tắm, cười hỏi: "Chị. Có phải nghĩ đến chuyện xấu gì không?"Yến Quy không thừa nhận: "Không có." Biểu cảm trên mặt đứng đắn không chịu được.Cố Dĩ Di buồn cười: Không có thì chị nuốt nước bọt cái gì? Còn đỏ mặt.Có điều cô không bóc trần Yến Quy, để lại cho nàng một chút mặt mũi. Cuộc gọi video của hai người không tiếp tục nữa, lại đổi về thành cuộc gọi bình thường, trên người Cố Dĩ Di khoác áo tắm, dựa vào cửa sổ sát đất vừa lau tóc, thuận tiện quan sát phong cảnh ở sân sau.Cô không nói chuyện một hồi lâu, có hơi xuất thần, Yến Quy không nghe thấy âm thanh của cô, chủ động hỏi: "Đang làm gì đấy?""Ngắm phong cảnh ở sân sau."Đương nhiên cô sẽ không nhàm chán đến nỗi chỉ ngắm phong cảnh như vậy, Yến Quy biết cô đang quan sát cấu tạo của sân sau, thế là hỏi cô: "Nhìn ra được gì chưa?"Tầm nhìn của Cố Dĩ Di rơi trên hòn non bộ trong sân sau câu lạc bộ Lưu Kim, buồn bã nói: "Phong cảnh không tồi, chỉ là tối đen như mực không nhìn thấy rõ cái gì.""Nếu như buổi đêm phải ra ngoài, tự mình cẩn thận một chút."Cố Dĩ Di cong môi cười: "Đã biết."Sau khi trở về phòng ngủ, cô tiện tay mờ hé cửa sổ một chút, kéo rèm xuống, sau đó nằm lên giường nhắm mắt dưỡng thần.Hai người không cúp điện thoại, Yến Quy biết cô muốn nghỉ một lúc, thế là điều chỉnh tắt âm ở phía bên mình, không làm phiền cô nghỉ ngơi....Cố Dĩ Di bị âm thanh ở sân sau làm cho tỉnh giấc, cô mở choàng mắt ra, phản ứng chưa đến một giây, trực tiếp lăn xuống từ trên giường, chạy nhanh đến bên cửa sổ, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài qua khe cửa sổ đang mở.Thật ra tiếng động này không lớn lắm, chỉ là tiếng bước chân của mấy người, hơn nữa những người này bước đi vô cùng nhẹ, chỉ là không trốn khỏi Cố Dĩ Di có ngũ quan nhạy bén.Có bức rèm che chắn, Cố Dĩ Di không tùy tiện vén rèm lên nhìn ra ngoài, vào lúc này càng phải cẩn thận mới được. Cô nghe thật kỹ, phân biệt được có lẽ là tiếng bước chân của ba người, một người trong đó có lẽ là Khúc Vân, cô đã khá quen với tiếng bước chân của Khúc Vân.Còn có một bước chân vô cùng nhẹ, Cố Dĩ Di nhắm mắt lại tập trung tinh thần, chỉ dùng tai để phân biệt, cô cảm thấy có khả năng là S, dù sao chỉ tay súng bắn tỉa có trình độ như hắn mới có bước chân nhẹ như vậy.Vậy còn có một tên, người đó là ai? Châu Nham Tùng? Không đúng, có lẽ không phải, Châu Nham Tùng đã lớn tuổi rồi, hơn nữa dáng người phát tướng có hơi béo, bước chân đi bộ nặng nề, không phải là thế này... Vậy thì là ai? Trái tim Cố Dĩ Di điên cuồng đập thình thịch, giống như đang ôm một con thỏ trong lồng ngực, cô nghi ngờ có khả năng là T, suy đoán này làm nhịp tim của cô càng nhanh hơn.Cô rất muốn vén rèm lên nhìn thử bên ngoài, chỉ một cái thôi, để cô xác định một người còn lại kia là ai. Ý nghĩ này vửa nảy lên, cô đã không kìm nén được giơ tay ra, khoảnh khắc vừa động vào rèm cửa, tai nghe bluetooth vẫn luôn im lặng lại truyền đến âm thanh."Di Di."Là Yến Quy, giọng nói của nàng còn mang chút lờ mờ buồn ngủ vì mới thức dậy.Lòng hiếu kỳ xao động của Cố Dĩ Di bình tĩnh lại, cô thu bàn tay động vào rèm cửa lại, khẽ trả lời một tiếng trong bóng tối: "Vâng.""Có phải chỗ em có chuyện không?"Cố Dĩ Di lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài, xác định đã không còn nghe thấy tiếng động nữa, cô lại trở về giường, nói một lượt về chuyện lúc nãy với Yến Quy.Sau khi nói xong lại hỏi: "Chị còn chưa ngủ sao?"Yến Quy nói: "Ngủ rồi, nhưng bên em có động tĩnh, tôi lại tỉnh."Trong lòng Cố Dĩ Di có dòng nước ấm chảy qua, dịu giọng nói: "Chị ngủ của chị đi, chỗ em không có việc gì.""Vừa nãy suýt nữa em đã vén rèm lên nhìn rồi, nếu hai người S và T còn sống, hôm nay em nhất định sẽ bị lộ, bọn họ không có một người nào là dễ đối phó đâu."Cố Dĩ Di hít sâu một hơi, nói: "Em biết. Là em nôn nóng rồi." Sau đó lại cười ngọt ngào: "Nhưng sau khi nghe được tiếng chị em đã bình tĩnh lại rồi."Yến Quy cũng cười cười, nói: "Đừng gấp, chúng ta còn có thời gian. Bây giờ chúng ta đã tìm được T, đồng nghĩa với việc hai người họ đều lộ ra ngoài rồi, cách thắng lợi rất gần. Vào lúc này tốt nhất nên bình tĩnh, ít nhất phải bình tĩnh hơn bọn họ."Cố Dĩ Di thấp giọng ừ một tiếng: "Chỉ là tối nay không có cách nào đi đến sân sau để kiểm tra rồi, nếu như bây giờ bọn họ đã qua, không biết định làm gì, em còn đến đó thì quả thật rất nguy hiểm.""Vậy thì ngủ một giấc đi, ngày mai đến cục, đội trưởng Nhậm nói có tin tốt.""Hửm?" Cố Dĩ Di nghi ngờ hỏi: "Tin tốt gì?""Tôi cũng không biết, ngày mai đến đi tìm cô ấy, bây giờ ngủ trước đi, nghỉ ngơi cho tốt.""Ừm, được."...Cả đêm này không có động tĩnh gì nữa, Cố Dĩ Di từ bỏ kế hoạch đi ra sân sau kiểm tra, dứt khoát ngủ một giấc thật ngon, buổi sáng ngày hôm sau rời khỏi câu lạc bộ trực tiếp đến cục.Sau cuộc họp buổi sáng, Nhậm Du Nhiên gọi Cố Dĩ Di đến phòng kỹ thuật, đưa cho cô một con chip lớn bằng móng tay."Kỹ thuật mới, vừa mới ra lo, còn nóng hổi đấy."Cố Dĩ Di nhận lấy con chip, hỏi: "Đây là cái gì?"Nhậm Du Nhiên chỉ chỉ vào con chip, giải thích: "Sau khi bóc tờ giấy dinh ở phía sau ra thì là trong suốt, trực tiếp dính lên người mục tiêu, là một thiết bị theo dõi vô hình."Cố Dĩ Di hơi trừng lớn mắt, có chút không thể tin được: "Bây giờ kỹ thuật đều đỉnh như vậy sao? Thứ này mỏng như vậy.""Vậy nên mới an toàn, kỹ thuật mới ra lò, hôm nay nhớ dùng trên người Khúc Vân."Cố Dĩ Di cầm lấy thiết bị theo dõi, gật đầu nói: "Được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT