Editor: 🥩

Beta-er: _Cosettee

________________________

Trước khi vào phòng phẫu thuật, Lộ Nhã Phân đã kể cho Đường Lâm Thâm đầu đuôi vụ tai nạn xe cộ, không có nguyên nhân nào khác, chỉ là do không may.

Chưa tới nửa tiếng sau khi Đường Lâm Thâm rời khỏi Hoa Triều, thợ lắp đặt cửa kính gọi điện thoại cho Lộ Nhã Phân, nói là tìm không thấy chỗ, phiền bà chủ tới giao lộ đón người. Lộ Nhã Phân ngại từ chối nên đồng ý. Hôm nay gió lớn, cửa kính đặt tựa vào lối ra vào, lung lay sắp đổ. Lộ Nhã Phân sợ cửa kính bị vỡ, nên bảo Lộ Đinh ra xem một lát.

Đi tới lui chỉ trong vòng năm phút, Lộ Nhã Phân đón thợ lắp đặt tới, chỉ còn mười mét nữa là tới Hoa Triều, vừa định bảo Lộ Đinh về phòng, đột nhiên bị tiếng phanh xe sắc bén đánh thủng vào màng nhĩ, Lộ Nhã Phân theo bản năng nhìn về phía vị trí tiếng động lớn đó, một chiếc xe bán tải tự coi mình là xe điện đụng, chân phanh đạp nhầm chân ga, bắt đầu từ cổng phía nam của bệnh viện, đụng liên tục ba chiếc xe con, giống như hiện trường nổ tung, ầm ầm vang lên, quả thực kinh tâm động phách.

Tim Lộ Nhã Phân đập thình thịch, hô to bảo Lộ Đinh nhanh chóng vào nhà. Nhưng xung quanh quá náo loạn, Lộ Đinh căn bản không nghe thấy Lộ Nhã Phân nói, cậu bị cảnh tượng này dọa sợ.

Vốn dĩ cũng không có liên quan gì đến Lộ Đinh, chỉ bị dọa sợ, dỗ dành cậu lại một chút là được, nhưng không biết não của tài xế xe bán tải bị kẹt vào cánh cửa nào, vừa phanh gấp vừa đánh lái, gã ta thể hiện trình lái lụa ngay trên đường phố đông nghẹt, đột nhiên gã ta xoay tay lái đánh một cú drift*, vòng qua thanh chắn đường, lao thẳng về phía Hoa Triều.

*drift: kỹ thuật lái xe cua chữ U với tốc độ cao.

Tốc độ phản ứng của Lộ Đinh không nhanh bằng quán tính của xe bán tải. Giữa tiếng thét chói tai của Lộ Nhã Phân, Lộ Đinh nằm giữa vũng máu cùng với những mảnh thủy tinh rải rác.

Lộ Đinh lúc đó đã lịm đi, trong nháy mắt Lộ Nhã Phân nghĩ rằng cậu đã chết.

Lộ Nhã Phân ôm mặt khóc, một lần nữa nhớ lại cảnh tượng kia, bà vẫn không rét mà run.

"Bác sĩ Đường, đáng lẽ lúc đó tôi không nên đi."

Lộ Nhã Phân cho rằng Lộ Đinh đã thay mình hứng chịu tai họa, bà rất đau khổ và hối hận.

Đường Lâm Thâm không biết an ủi thế nào, nếu như có thể, hắn muốn thay Lộ Đinh hứng chịu tai họa đó.

"Chị Nhã Phân, cửa hàng bây giờ thế nào rồi?" Đường Lâm Thâm suy nghĩ, cuối cùng chọn hỏi vấn đề này.

"Rất thê thảm."

Phỏng chừng còn thê thảm hơn cả Lộ Đinh.

Đường Lâm Thâm đọc một chuỗi số điện thoại, "Nếu trong quá trình xử lý tiền bồi thường gặp khó khăn thì có thể gọi cho tôi."

Lộ Nhã Phân sửng sốt một lúc lâu, bà ghi lại số điện thoại, nói tiếng cám ơn.

"Không cần khách sáo," Đường Lâm Thâm cười: "Tôi là bạn của Đinh Đinh, đây là chuyện nên làm mà."

Mũi Lộ Nhã Phân cay cay: "Bác sĩ Đường, cậu chính là người bạn đầu tiên của thằng bé."

"Phải." Đường Lâm Thâm trả lời: "Tôi sẽ chăm sóc em ấy thật tốt."

Lộ Nhã Phân không phát hiện ra bất kỳ sự bất thường nào, bà rất biết ơn Đường Lâm Thâm, lại hỏi: "Phẫu thuật có gây mê toàn thân không? Tôi sợ..."

Đường Lâm Thâm biết rõ Lộ Nhã Phân đang sợ cái gì.

"Gây mê toàn thân, sẽ rất nhanh thôi, em ấy sẽ không có ý thức."

Một lọ thuốc mê được treo lên, Lộ Đinh ngay cả cơ hội lo lắng hay sợ hãi cũng không có.

Tốt lắm.

Thời gian phẫu thuật không dài lắm, ước chừng khoảng hai tiếng rưỡi là kết thúc. Vết thương của Lộ Đinh tuy nghiêm trọng nhưng cũng không phức tạp, chỉ đơn giản bị gãy xương, nằm trong lĩnh vực của Đường Lâm Thâm.

Tâm trạng Đường Lâm Thâm bình tĩnh, dao phẫu thuật cũng ổn định, khi làm việc chuyên môn, hắn có thể vứt bỏ hết thảy cảm xúc phức tạp qua một bên, đem xương cốt vụn vặt phục hồi vị trí, phẫu thuật rất thuận lợi.

Lộ Đinh còn phải ở trong phòng phẫu thuật quan sát nửa giờ, Đường Lâm Thâm đi ra trước, hắn muốn dặn dò Lộ Nhã Phân vài câu, lát nữa sẽ quay lại sau.

Lộ Nhã Phân ngồi không yên, đi tới đi lui trước cửa phòng phẫu thuật, nếu bà cầm máy đếm bước chân trong tay, thì ít nhất cũng phải đếm tới một vạn — đi hết cả trăm núi ngàn sông.

Lúc Đường Lâm Thâm đi ra, Lộ Nhã Phân vô cùng vội vàng: "Bác sĩ Đường, Đinh Đinh sao rồi? Có thuận lợi không?"

"Ca phẫu thuật diễn ra tốt đẹp." Đường Lâm Thâm không tháo khẩu trang xuống, tần suất hô hấp của anh thậm chí không thay đổi, "Cánh tay trái của em ấy bị gãy không nghiêm trọng, không cần phẫu thuật, đã được đắp thạch cao, chăm sóc cẩn thận là được rồi. Chân trái cũng phải dưỡng thật tốt, thời gian dài hơn một chút."

Lộ Nhã Phân phiền muộn, "Mất bao lâu mới phục hồi?"

"Thương gân động cốt thì một trăm ngày," Đường Lâm Thâm nói: "Nếu nghiêm trọng, ít nhất phải hơn nửa năm."

"Nửa năm? Phải ở bệnh viện suốt sao?"

"Không cần, lâu lắm thì một hai tháng là có thể xuất viện, sau đó em ấy còn phải phẫu thuật thêm một lần nữa," Đường Lâm thấy vẻ mặt Lộ Nhã Phân có chút khốn khổ, vô cùng thân thiết mở miệng hỏi: "Chị Nhã Phân, chị có khó khăn gì không?"

Khó khăn lớn nhất đã qua rồi.

"Nằm viện cần phải có người chăm sóc, tôi phải ở cùng thằng bé." Lộ Nhã Phân tự lẩm bẩm một mình.

Chỉ cần chăm sóc một Lộ Đinh đã phải tốn toàn bộ tinh lực và thời gian của Lộ Nhã Phân, làm gì có thời gian để lo cho công việc kinh doanh và cuộc sống nữa.

Ngay từ đầu Đường Lâm Thâm đã có nghi ngờ, bên cạnh Lộ Đinh chỉ có một mình Lộ Nhã Phân, vậy bố của em ấy đâu?

Vấn đề này không thể hỏi, chỉ sợ nhắc lại chuyện không hay.

"Không sao," Đường Lâm Thâm tự tìm cho mình một bậc thang lên trời, nói: "Trong khoảng thời gian này tôi không về nhà, sẽ ở lại bệnh viện. Chị có việc thì cứ đi làm đi, tôi cũng có thể chăm sóc Đinh Đinh."

Lộ Nhã Phân sửng sốt: "Hả? Cậu không về nhà sao?"

"Vâng," Đường Lâm Thâm nói: "Tôi ở một mình, về nhà cũng cô đơn."

"..." Lộ Nhã Phân có chút mơ hồ gật đầu.

Đường Lâm Thâm không nói thêm nữa, hắn để lại không gian trống cho Lộ Nhã Phân suy nghĩ, "Chị Nhã Phân, tôi vào xem em ấy, chị về phòng bệnh trước đi, hết thời gian quan sát thì chúng ta sẽ đến đó."

Hắn nói 'chúng ta' khá hiển nhiên, Lộ Nhã Phân đột nhiên cảm giác có gì đó không thích hợp — cảm giác Đường Lâm Thâm quá quan tâm đến Lộ Đinh.

Bạn bè bây giờ đều quan tâm nhau như vậy sao?

Lộ Nhã Phân không thể hiểu được, nhưng Đường Lâm Thâm đã sắp xếp mọi thứ rất tốt, bao gồm cả phòng bệnh cho Lộ Đinh — là phòng đơn, một phòng ngủ, một vệ sinh, một phòng khách, hướng về phía nam, nhiều ánh sáng mặt trời, môi trường rất dễ chịu.

Y tá đưa Lộ Nhã Phân đến phòng VIP, Lộ Nhã Phân cả đường đi đều lo lắng không thôi.

"Phòng như vậy thì cần bao nhiêu tiền vậy?"

Y tá trả lời: "Một nghìn tệ một đêm."

Lộ Nhã Phân sợ tới mức chân mềm nhũn: "Bác sĩ Đường, bác sĩ Đường sắp xếp sao?"

"Đúng vậy," chị y tá không biết tại sao, "Trưởng khoa nói, bệnh nhân là bạn của anh ấy, phòng bệnh nhiều người rất hỗn loạn, nghỉ ngơi không tốt, tạm thời ở phòng đơn."

Lộ Nhã Phân ngại từ chối sự sắp xếp của Đường Lâm Thâm, người ta đúng là vì muốn tốt cho Lộ Đinh, nhưng giá cả phòng bệnh này Lộ Nhã Phân, rất khó xử.

Một giờ sau, Lộ Đinh tới, thuốc mê đã hết nhưng cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, miệng gọi mẹ ơi, khi cậu mở mắt ra đã nhìn thấy Đường Lâm Thâm.

Cũng đủ để cho cậu thấy yên tâm.

Đường Lâm Thâm tự mình làm gần như mọi việc, sợ lúc hộ lý nâng người lực tay lớn sẽ làm đau Lộ Đinh, hắn hận không thể tự mình ôm cậu lên giường. Trên người Lộ Đinh có nhiều ống dẫn, không thể đụng vào, nên Đường Lâm Thâm đã sắp xếp từng cái một lại, nhìn hắn như có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Lộ Đinh biết bên cạnh mình có người, nước hoa mùi trà trộn lẫn với mùi thuốc khử trùng, rất quen thuộc. Lộ Đinh giơ tay, không nhấc lên, đầu ngón tay giật giật, Đường Lâm Thâm liền cúi người xuống.

"Đinh Đinh, em muốn gì sao?" Đường Lâm Thâm hỏi.

"Nước," mi Lộ Đinh khẽ run, mím môi lại, vẫn còn uất ức, "Uống, phải uống nước."

Đường Lâm Thâm chuẩn bị xong, bóp một cây tăm bông, thấm chút nước, thấm ướt đôi môi Lộ Đinh.

Lộ Đinh khát nước đã lâu, cậu liếm sạch nước, cảm thấy chưa đủ, nên vươn đầu lưỡi muốn nữa.

Đường Lâm Thâm không phải là người thanh tịnh, hắn nhìn chằm chằm đầu lưỡi của Lộ Đinh, nhìn chưa đã ghiền, có chút tâm tư không lành mạnh.

"Còn muốn nữa sao?" Đường Lâm Thâm hỏi.

Lộ Đinh gật đầu, đầu lưỡi lại dọc theo cánh môi đi một vòng.

Hầu kết Đường Lâm Thâm lăn lên xuống, hắn bình tĩnh giấu suy nghĩ đi, lời nói ra khỏi miệng rất đứng đắn, "Lần cuối cùng, em không thể uống nhiều."

"Ô..." Lộ Đinh lại thấy tủi thân.

Đường Lâm Thâm thay một chiếc tăm bông mới, nhúng vào nước bôi lên môi Lộ Đinh. Lộ Đinh bị phân tâm, mọi hành động của cậu đều theo bản năng. Đường Lâm thấy đầu lưỡi của Lộ Đinh lại thò ra, nhanh chóng rút ngón tay lại.

Vị trí của hai người đan xen vừa đúng, ngón tay Đường Lâm Thâm đụng phải đầu lưỡi của Lộ Đinh, vừa chạm liền lướt qua, như chuồn chuồn lướt nước.

Gợn lên cơn sóng nhỏ, nhưng chỉ từ một phía.

"Chậc..." Đường Lâm Thâm vẫn chưa hoàn hồn lại, chưa chuẩn bị tốt lại, vẫn còn một chút tâm tư chưa tan.

Lộ Đinh không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu khẽ mút lưỡi, cảm thấy nước rất ngon, không thấy khát nữa.

Sương mù bên ngoài đã tan đi, mặt trời ló dạng. Lộ Đinh được ánh mặt trời sưởi ấm, cảm giác an toàn tràn ngập, cậu không lo lắng gì mà bình yên chìm vào giấc ngủ.

Đường Lâm Thâm khom lưng không đứng dậy, nghe thấy tiếng thở đều đều của Lộ Đinh, trái tim rốt cuộc cũng rơi xuống đất, bọn họ đang rất ở gần nhau, gần đến mức Đường Lâm Thâm không nỡ rời đi.

Lộ Nhã Phân quay về liền nhìn thấy cảnh tượng này, tâm tình bà hơi phức tạp, nhưng vẫn không nghĩ ra.

Hai người bọn họ đang làm gì vậy? Đường Lâm Thâm đang làm gì?

"Bác sĩ Đường." Giọng Lộ Nhã Phân không nhẹ không nặng, chào hỏi hắn bình thường.

Đường Lâm Thâm đứng thẳng lên, xoay người lại, vẻ mặt vẫn y như thường: "Chào chị Nhã Phân, vừa tới phòng bệnh không thấy chị, chị đi đâu vậy?"

"Đi nộp phí."

"Ừ," Đường Lâm Thâm không nhanh không chậm nói: "Chị yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ bảo y tá chuyển thêm một chiếc giường qua đây, nếu có gì bất tiện có thể nói với tôi, tôi sẽ sắp xếp."

Lộ Nhã Phân: "...."

Cái này cũng quá thân thiết rồi đi.

"Không, không có gì bất tiện cả." Lộ Nhã Phân lắp bắp, thiếu chút nữa nghẹn hết cả người, "Chính là... ở đây..."

Sự bối rối vào thời điểm này dường như có vẻ đột ngột.

Đường Lâm Thâm nghe hiểu, hắn mỉm cười, nói: "Chị Nhã Phân, chị yên tâm, phòng bệnh này xem như phúc lợi của công nhân viên chức, tôi đã báo cáo rồi, chi phí tính ra không chênh lệch với phòng bệnh bình thường là mấy."

Cả ngày nay tim Lộ Nhã Phân lơ lửng, lúc này càng choáng váng hơn, bà hỏi: "Thật sao?"

"Thật," Đường Lâm Thâm nói: "Tình huống của Lộ Đinh là đặc biệt, để cậu ấy ở cùng với người khác, chị không yên tâm, tôi cũng không yên tâm, điều đó cũng không có lợi cho việc hồi phục thể chất của em ấy."

"Vâng," Lộ Nhã Phân thấy hơi ngượng, bước vào phòng bệnh hai bước, xoay người đóng cửa phòng lại, lại hỏi: "Bác sĩ Đường, chân Đinh Đinh sau này có thể hồi phục được không? tôi tra trên mạng rồi, gãy xương không dễ khỏi, phải để lại di chứng rất lớn— tay chân của thằng bé, nếu không còn chỗ nào tốt nữa, sau này, sau này làm sao bây giờ?"

"Tra bệnh trên mạng, khởi đầu bệnh nan y, đều nói những thứ không đáng tin," Đường Lâm cười dịu dàng," Tôi rất chuyên nghiệp, tôi có thể làm chữa khỏi cho Đinh Đinh, em ấy sẽ bình phục thôi."

Đường Lâm Thâm tự tin nói, thần thái sáng láng.

Lộ Nhã Phân mở miệng muốn nói, nhưng nói cái gì cũng không thích hợp, bà quay đầu lại nhìn về phía sau, thấy Đinh Đinh đang ngủ yên bình. Lộ Nhã Phân liên tục đấu tranh giữa nên ỷ lại hay buông bỏ, cuối cùng đột nhiên cảm thấy như trút bỏ được gánh nặng.

Giống như có thể thử đổi một con đường khác, để Lộ Đinh tự mình chọn con đường.

Con đường rộng mở.

Ánh mắt Lộ Nhã Phân lại quay về phía Đường Lâm Thâm: "Bác sĩ Đường, anh có bạn gái chưa?"

Đường Lâm Thâm nói chưa.

Lộ Nhã Phân lại hỏi: "Cậu không đi tìm à?"

"Tôi chưa tìm được người mình thích."

Lộ Nhã Phân buộc miệng hỏi: "Cậu thích kiểu người như thế nào vậy?"

Đường Lâm Thâm suy nghĩ một chút, lại nghiêng đầu nhìn về phía sau, "Tóc ngắn, dáng dấp xinh đẹp, mắt to, dễ hoảng sợ, thể hiện rõ sự chân thành và vui vẻ. Nhỏ hơn tôi, em ấy có thể dựa vào tôi, để tôi chăm sóc em ấy."

"...Ồ," Lộ Nhã Phân nói: "Còn gương mặt thì sao?"

Đường Lâm Thâm mỉm cười không nói.

Vì thế Lộ Nhã Phân lại bắt đầu rầu rĩ, vạn nhất sau này Đường Lâm Thâm tìm được đối tượng rồi, vậy người đó có thể chấp nhận Đường Lâm Thâm có bạn như Lộ Đinh sao?

Thật phiền lòng.

__________________________

🥩: nói thẳng ra là ổng thích con dì đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play