Khi đó, một đoàn xe ngựa tiến vào kinh thành, đi theo chỉ có hai gã tùy hầu thẳng đến tòa nhà phía Tây thành.

Vừa dừng chân, một thiếu niên mặc áo bào màu tím từ trong xe ngựa bước ra, trên đầu thúc ngọc quan, chân đi giày vàng, khuôn mặt ngây ngô lộ ra vẻ lạnh lùng, không giống biểu cảm của trẻ con cùng tuổi.

"Tiểu Triều Vương, Vương gia bảo ngài ở chỗ này lưu lại mấy ngày, chờ thời cơ tới sẽ đưa ngài vào cung." Cung nhân hầu hạ đem ghế gỗ đặt ở dưới xe ngựa, hành lễ nói.

Ngụy Cảnh dẫm lên chiếc ghế gỗ bước xuống xe ngựa, nhìn quanh một vòng. Nơi đây ít người, là chốn ẩn nấp thanh tịnh.

"Tam ca có nói khi nào tới gặp ta không?" Hắn phất tay áo đi vào trong viện, sắc mặt lạnh nhạt, có vẻ trầm ổn không bình thường.

"Vương gia nói, hiện tại Tiểu Triều Vương cứ an tâm sống ở chỗ này, những người đó đôi mắt đều đang hướng trên người Vương gia, còn chưa để lộ mặt ngài." Người hầu cung kính đáp.

  "Tam ca coi ta như một đứa trẻ." Ngụy Cảnh vào nhà liền cởi Ngoại sưởng, đưa cho người treo trên giá, cầm bút trên bàn, chữ rào rào rơi xuống, sau gấp tờ giấy viết thư lại, niêm phong.

  "Giao cho Tam ca."

  Tôi tớ nhận thư, khom lưng ra ngoài, trước mặt là ông lão mặc trường bào rộng và chòm râu dê. Tôi tớ vội vàng chào một tiếng rồi từ từ rời đi.

  "Hành Chỉ cũng là suy nghĩ cho ngươi, cớ gì nghĩ oan uổng cho hắn." Ân Khư phất tay áo đi vào, trong phòng đặt một cái ghế gỗ, ông liền tùy ý ngồi xuống.

  Ngụy Cảnh cười gọi một tiếng"Ngoại tổ", lại nói: "Ta biết Tam ca đều là suy nghĩ cho ta, từng bước an bài tính kế, nhất định sẽ không có sai sót. Nhưng ẩn nhẫn đã hơn 10 năm rồi, lại được ngoại tổ dạy dỗ, ta vốn tâm tính đã không còn giống với những thiếu niên cùng tuổi, sẽ không thành trở ngại cho Tam ca."

  Ân Khư cười hai tiếng, "Ngươi thật giống với Hành Chỉ khi còn bé." Ông nhớ lại, "Nếu như Yến nhi còn sống, nhìn tiểu quỷ nhà ngươi sẽ lại đau đầu, Tam ca nhà ngươi đánh không được cũng làm Yên nhi đau đầu. Cũng may hắn thông minh lanh lợi, nhanh nhẹn biết ăn nói, nếu không không biết Yên nhi có chịu nổi hắn không."

  "Ta có chút hâm mộ Tam ca." Ngụy Cảnh rót một chén trà đưa trước mặt Ân Khư, "Ít ra lúc Tam ca bằng tuổi ta, mẫu thân vẫn còn"

  Ân Khư lấy lại tinh thần, sắc mặt tái nhợt, "Cảnh Nhi..."

  "Ngoại tổ không cần an ủi ta." Ngụy Cảnh nói: "Ta cũng biết Tam ca mấy năm nay gian khổ, mẫu thân làm như vậy là để giữ mạng cho ta, bọn họ đều là vì suy nghĩ cho ta cả."

  Ân Khư yên lặng nhìn hắn, đứa nhỏ này từ nhỏ đã sớm thông minh, tiếp thu rất nhanh, là nhân tài nên có. Chỉ những người có dã tâm và mưu lược mới có thể thành đế vương, hắn có dã tâm xưng đế, vì vậy Ngụy Nghiên đã mở đường cho hắn. Chỉ là việc năm đó hắn luôn canh cánh trong lòng, cũng không biết Ngụy Nghiên làm vậy cuối cùng là đúng hay sai.

  ...

  Thẩm Du Khanh quay mặt ra ngoài, chăn đắp trên người, che kín cằm, chỉ để lộ đôi mắt đen láy.

  Ngụy Nghiên lau người cho nàng xong thì bê nước ra, sau có vẻ khát nước, lại đến tủ rót cho mình một ly rượu, ngửa đầu uống cạn.

  Thấy nàng đang nhìn mình, hắn quơ quơ chiếc cốc trong tay, "Uống sao?"

  Khóe miệng hắn cong lên, nụ cười nửa miệng nhìn nàng, như đang nhắc nhở nàng màn nóng bỏng vừa rồi.

  Thẩm Du Khanh biết hắn đang nghĩ gì, nhìn anh một cái, "Chàng tự uống đi." Sau đó quay lưng lại, góc chăn xốc lên, lộ ra một mảng trắng sau gáy.

  Ngụy Nghiên nhìn chằm chằm bóng lưng nàng một hồi, uống hết rượu trong chén, dùng cổ tay áo lau vết rượu nơi khóe miệng, sải bước đi tới ôm lấy nàng.

  "Không phải muốn nói chuyện quan trọng gì với ta sao? Nói đi, có chuyện gì." Anh cảm thấy chăn quá dày nên kéo vào trong.

  Lông mi của Thẩm Du Khanh run lên, người phía sau đã nhích lại gần, mùi rượu hơi say thoảng qua xung quanh hai người.

  "Đừng làm, lát nữa thiếp còn phải về." Thẩm Du Khanh đẩy tay hắn ra, hai cánh tay bị trói chặt, lòng bàn tay chỉ chạm vào làn da nóng bỏng rắn chắc.

  Ngụy Nghiên vô cùng thích, "Lần sau khi nào tới?"

Thẩm Du Khanh ánh mắt lấp lóe, ngón chân mềm nhũn cong lên, cắn môi nói: "Cha rất nghiêm khắc, chỉ sợ thiếp muốn đi cũng không dễ."

  Hắn bế nàng lên, ôm vào lòng, cánh tay bao trọn, hôn lên môi nàng, "Muộn chút được không?"

  Thẩm Du Khanh thở ra một hơi, sau đó chậm rãi nói: "Nhiều nhất là lúc hoàng hôn, không thể muộn hơn nữa."

  Đến khi mặt trời lặn cũng còn một canh giờ.

  Ngụy Nghiên vùi đầu vào qua, Thẩm Du Khanh nhắm mắt lại, ôm chặt gáy hắn.

  "Thiếp còn có chuyện muốn nói với chàng, chàng..." Thẩm Du Khanh còn chưa kịp nói gì đã nhíu mày, hắn nắm lấy eo nàng, dùng sức đ è xuống.

  "Thích* không?"

*Ở đây raw nguyên bản là câu: 漺吗, tra mãi không ra, đại lọai nó là 1 câu khêu gơi, ai biết xin hãy mách.

  Đang lúc Thẩm Du Khanh đang chìm vào giấc ngủ, nghe thấy hắn thì thầm bên tai xấu xa.

  Mở mắt ra đã là nửa giờ sau.

  Thẩm Du Khanh nằm trong lòng hắn, hai tay hắn ôm eo nàng, đầu ngón tay chọc chọc eo, giống như đang làm một việc vui vẻ.

  "Chàng làm gì vậy?" Nàng vừa mở miệng liền phát hiện cổ họng mình khàn khàn, khô khốc, cảm thấy vô cùng khó chịu.

  Ngụy Nghiên vòng tay qua eo nàng, "Ta đang nghĩ xem khi nào thì nàng có thể sinh con cho ta."

  Sắc mặt Thẩm Du Khanh lại đỏ bừng, đuôi mắt cũng đỏ hoe, mạnh miệng, "Ai muốn sinh con cho chàng chứ."

  "Nàng không sinh ai sinh, chẳng lẽ còn tìm phụ nữ khác cho ta sao?" Ngụy Nghiên cắn môi nàng, "Không nhìn ra phu nhân lại hào phóng như vậy."

  Thẩm Du Khanh cắn môi, "Ta thật sự có việc mới tìm chàng."

  "Có chuyện gì vậy?" Hắn lại hỏi.

  Thẩm Du Khanh chậm rãi nói: "Cha đã đồng ý hôn sự của chúng ta rồi, mẹ cũng nhìn ra tâm tư thiếp, cho phép thiếp đến."

  Ngụy Nghiên nhìn sang, đôi mắt đen láy dán chặt vào nàng, "Nàng nói thật?"

  "Thiếp lừa chàng làm cái gì?" Thẩm Du Khanh trong mắt như có sương mù, làn da hồng nhuận như Đan Hà*, cuối cùng nhịn không được lại hừ một tiếng.

*Đan Hà: núi Đan Hà ở Quảng Đông

  Nàng chậm rãi nói tiếp: "Nhưng cha muốn chàng ở lại Thương Kinh, mẹ sức khỏe không tốt, cũng không đồng ý gả thiếp đi xa."

  Thẩm Du Khanh mím môi dưới, bàn tay trắng nõn vuốt v e làn da rám nắng của hắn, "Thiếp nghe Mạc Bắc đã có người tiếp quản, chàng..." Nàng nhẹ giọng nói, "Chàng sẽ ở lại chứ?"

  Đôi mắt đen láy của Ngụy Nghiên đối diện với ánh mắt như nước ngọt của nàng, hắn siết chặt vòng tay, "Khanh Khanh, ta không thuộc về nơi này."

  "Ta đã tìm được người thích hợp để đảm nhận vị trí kia rồi. Dã tâm đ ế vương không phải người thường có thể có được. Ta cả đời là một kẻ lang thang, đã quen với việc đánh đánh giết giết. Ta không muốn bị vị trí kia trói buộc."

  "Cho nên chàng nhất định phải đi đúng không?" Thẩm Du Khanh nhàn nhạt hỏi ra tiếng, trong mắt ngưng tụ, thản nhiên hỏi.

  Ngụy Nghiên cúi đầu nhìn rõ ánh mắt nàng, "Chuyện này xong xuôi ta sẽ trở về."

  "Chàng cũng biết sức khỏe của nương ta không tốt, cha rất khó buông bỏ thành kiến ​​với chàng." Thẩm Du Khanh nheo mắt lại, sau đó hơi nhướng mi.

  Ngụy Nghiên mím môi mỏng, hàm căng chặt.

  Thẩm Du Khanh ánh mắt chuyển động, "Cha ta đã già rồi, huynh trưởng cũng không còn nữa, người ở bên cạnh nương chỉ có mình ta. Nương chỉ có một, ta cũng không phải một hai nhất định gả cho chàng."

  "Nàng có ý gì?" Ngụy Nghiên trên mặt không còn ý cười.

  Thẩm Du Khanh rút tay ra: "Ngụy Nghiên, chúng ta thôi đi."

  ...

  Về đến phủ, mặt trời đã lặn hẳn, Lục Hà bưng cháo mới nấu xong, mang vào trong nhà, nhìn trên bàn: "Tiểu thư, trời tối rồi, người nhìn nữa thì nhức mắt."

  Thẩm Du Khanh cầm quyển sách trong tay không có tinh thần gì, "Mẫu thân ta uống thuốc chưa?"

  Lục Hà không khỏi nhìn về phía nàng, "Tiểu thư quên mất sao, hai khắc trước người đã hỏi nô tỳ."

  Hai khắc trước thị vào bưng trà, tiểu thư hỏi một lần. Cũng không biết tiểu thư có chuyện gì, từ khi về đến phủ liền thất thần, không có tinh thần làm bất cứ việc gì.

  "Đang suy nghĩ gì đó thôi." Thẩm Du Khanh chiếu lệ nói, đứng dậy đi tới trước bình phong, "Bỏ xuống đi, ta không muốn ăn."

  Lục Hà kinh ngạc, nhận ra chắc hẳn tiểu thư đã xảy ra chuyện gì đó.

  Lúc rời phủ là Tỉnh Liễu đi theo, Lục Hà bưng cháo đi ra ngoài tìm Tỉnh Liễu, thấy Tỉnh Liễu ở nhĩ phòng.

  "Tiểu thư làm sao vậy? Ta nghĩ tiểu thư có tâm sự?" Lục Hà liên tiếp hỏi hai câu.

  Tỉnh Liễu vẫn không có biểu tình gì thêm: "Chuyện của tiểu thư không phải ta và ngươi có thể nhúng tay."

  Lục Hà đã quen với bộ dạng lãnh đạm của nàng, gật đầu, "Tiểu thư từ nhỏ đã luôn đúng, ta và ngươi không thể nhúng tay."

  Đêm đã khuya, Ngụy Nghiên cả ngày quấn lấy nàng, thân thể vốn đã vô cùng mệt mỏi nhưng đêm nay lại không ngủ được.

  Thẩm Du Khanh mở to mắt ra, lặng lẽ nhìn ngọn nến đang cháy, ánh sáng yếu ớt lập lòe trong đêm tối.

  Nàng biết trong lòng mình đang rất tức giận, trong lúc nóng nảy nói ra câu đó, nhưng cũng là xuất phát từ trong lòng.

  Ngụy Nghiên có thể từ bỏ mọi thứ ở Thượng Kinh rồi trở về Mạc Bắc, nhưng nàng có cha mẹ là người thân duy nhất của mình, không thể dứt bỏ được.

  ...

  Ngày hôm sau, khi Vương thị nấu cháo mang lên phòng, Thẩm Du Khanh đang trang điểm, vừa mới ngủ dậy không lâu.

  "Oản Oản, nương nấu cháo con thích nhất, mau tới nếm thử đi." Vương thị dọn xong đồ ăn, múc từng món một đặt lên bàn.

  Thẩm Du Khanh mặc xong áo ngoài, nói, "Nương à, không phải còn nói nương cứ ở trong nhà tĩnh dưỡng, để con qua thăm nương là được rồi."

  "Sức khỏe của nương đã tốt hơn nhiều, đừng lo lắng cho nương nữa." Vương thị múc đầy hai bát cháo đặt ở bên cạnh tay nàng, "Nếm thử đi, khi còn bé con thích ăn nhất. Lúc trước nếu nương không làm cho con, con sẽ khóc làm loạn đòi ăn."

  Thẩm Du Khanh cầm thìa múc từng miếng đưa vào miệng, cười gật đầu.

  Ăn một lúc, Thẩm Du Khanh dùng khăn tay lau khóe miệng: "Nương, con có chuyện muốn hỏi nương."

  Vương thị cảm nhận được sắc mặt nàng có chút khác lạ, hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

  Thẩm Du Khanh nhẹ nắm bàn tay trong ống tay áo, "Nếu như con muốn thành thân cùng người kia, hắn ở một nơi đất khách quê người, rất lâu mới có thể gặp, hoặc là con xa nhà sau đó rất khó mới có thể trở về Thượng Kinh. Nương có đồng ý không?"

  "Con ngày hôm qua đi tìm Hoài An vương?"

  Thẩm Du Khanh cầm chiếc thìa, cố ra vẻ tự nhiên, gật đầu.

  "Hắn khăng khăng muốn quay lại Mạc Bắc?" Vương thị đoán ra, lại hỏi.

  Thẩm Du Khanh vẫn im lặng, "Nương, con sớm nên nghĩ đến kết quả này. Hắn không thuộc về nơi này. Hắn là thú hoang trong núi, vốn phải chạy băng băng so với trời cao, làm sao có thể cam tâm vây nhốt trong lồ ng."

"Thật ra lúc con về Thượng Kinh là hắn đưa con về, chẳng qua Mạc Bắc đột nhiên xảy ra chuyện, con về Thượng Kinh trước, trước khi về còn nghĩ cách thuyết phục cha nương đồng hôn sự này, cũng nghĩ để hắn bảo vệ biên cương, con cam tâm tình nguyện bôn ba giữa Mạc Bắc và Thượng Kinh."

  Vương thị nhìn đứa con gái này, bà biết rõ tính tình của nàng, nàng sẽ không chịu thua cúi đầu, nếu đã muốn làm như vậy chắc chắn là vì có tình cảm sâu đậm với Hoài An Vương.

  "Còn bây giờ thì sao?" Vương thị lại hỏi nàng.

  Thẩm Du Khanh hai mắt khô khốc, xoa xoa đuôi mắt như không có chuyện gì, "Nghe nói Hoàng thượng đã sắp xếp người tiếp quản Mạc Bắc, người đó võ công thao lược vượt xa người thường, rất đáng tin. Hôm qua con cùng Ngụy Nghiên nói qua chuyện này, hắn vẫn khăng khăng muốn đi."

  "Nương à, có lẽ hắn không thích con như vậy." Thẩm Du Khanh nhàn nhạt nói, nàng cũng không biết mình đang nói chuyện với ai.

  Vương từng đau lòng ôm lấy nàng, "Trên đời thiếu gì đàn ông, Oản Oản của của nương tốt như vậy, cần gì phải lo không tìm được phu quân."

  Thẩm Du Khanh không nói nữa, ánh mắt chậm rãi cụp xuống.

  ...

  Bức thư nhanh chóng được chuyển đến tay Ngụy Nghiên, mở thư ra, nét chữ của Ngụy Cảnh vẫn còn ngây ngô, nhưng bố cục chiến lược lại xứng với một đế vương. Đủ tàn nhẫn, đủ quyết liệt, có lẽ cũng đủ khẩn trương, thiếu đi sự dửng dưng nên có.

  Ngụy Nghiên đọc xong liền đốt thư đi, lông mày trầm xuống, sắc mặt không thoải mái, "Bên ngoài nhiều người nhiều mắt, trở về nói cho hắn biết, không sợ chết thì muốn đi đâu thì đi. "

  Tôi tớ nghe xong tim đập thình thịch, vội vàng khom lưng rời khỏi ntrạm dịch. Vương gia giọng điệu quá mức tàn nhẫn, ai nghe thấy cũng không khỏi sợ hãi.

  ...

  Thẩm Du Khanh đã trang điểm xong, liền ra khỏi phòng.

  Trong kỳ thi hàng năm của Thư viện, năm nào thành tích của nàng cũng đứng đầu, chưa bao giờ bị tụt lại phía sau. Bây giờ khi đã rời khỏi Thư viện, nàng được mời làm giáo viên trong kỳ thi năm tới.

  Đoạn đường không xa, vừa xuống xe ngựa đã thấy bên ngoài rất nhiều người, nàng đi vào trong.

  Hôm nay trời quang mây tạnh, môn thi năm nhất là thư pháp và hội họa.

  Thẩm Du Khanh ngồi sau bức bình phong, đợi người mang tranh vào.

  Nửa canh giờ sau, bức tranh được đưa vào trong phòng, Thẩm Du Khanh đang cẩn thận xem thì bên ngoài đột nhiên có tiếng động, sau đó có người bước vào: "Thẩm tiểu thư, đám học sinh này nghe nói ngài là giáo viên chấm thi, muốn xem ngài vẽ một bức."

  "Mời ta?" Thẩm Du Khanh chỉ chỉ mình.

  Người đưa tin nói: "Thẩm Tiểu thư yên tâm, những học sinh này không có ác ý gì, bọn họ chỉ là nghe nói ngài có tài vẽ tinh vi, muốn tận mắt nhìn thấy, nếu không tiện ta sẽ từ chối."

  Thẩm Du Khanh cân nhắc một chút, "Thôi, không có gì bất tiện."

  Nàng phất tay áo đứng dậy, chậm ra bước khỏi bình phong.

  Năm nay Ngụy Nghiên cũng được mời tham gia kỳ thi hàng năm, hắn vốn không muốn đến, nhưng ngại Ngụy Ấn tự tay viết thư, hắn liền nhận lời một lần, định ngồi một lát rồi rời đi.

  Vừa bước vào đã bị chặn bởi một chiếc xe ngựa đang đỗ. Đám đông tập trung khắp Thư viện, thậm chí hắn còn tức giận khi các học sinh trong Thư viện nghe thấy tiếng mà vẫn chặn bên ngoài, không thể vào bên trong. Kẻ trèo tường, kẻ trèo cây.

  Ngụy Nghiên cau mày, cầm đao bước vào. Các công tử quý tộc thế gia còn chưa chưa vào triều thấy hắn mặc Hồ phục còn tưởng hắn là thị vệ nên không để ý tới hắn, tự nói chuyện với nhau.

  "Này vị huynh đài trên cao kia, ngươi trèo cao vậy, có nhìn thấy Thẩm cô nương đi ra chưa?" Người ăn mặc thư sinh kêu lên.

  "Ra rồi ra rồi, nàng đang cầm bút vẽ tranh."

  Ngụy Nghiên lỗ tai khẽ nhúc nhích, ánh mắt không khỏi nhìn vào trong, bước chân càng nhanh.

  Thủ vệ không biết ai nên ngăn lại. Ngụy Nghiên nâng cánh tay lên, tùy ý đưa thẻ bài trong tay ra trước mắt hắn.

  Tôi tớ lúc này mới nhìn rõ, hoảng sợ quỳ xuống nói: "Nô tài mắt kém, không nhận ra là Vương gia."

  Ngụy Nghiên không để ý, sải bước đi vào.

  Đám đông vây quanh sân, không thể nhìn rõ, chỉ có thể nghe thấy tiếng, "Thẩm cô nương quả nhiên là hạng nhất hàng năm. Bức vẽ tuyệt nhiên không phải thứ mà người ta có thể bỏ qua."

  "Đúng vậy." Người kia nói tiếp: "Thẩm cô nương không chỉ giỏi vẽ tranh mà còn cưỡi ngựa bắn cung đều giỏi, nếu có thể cưới được Thẩm cô nương làm vợ, không biết có phải phúc cả đời tu luyện không."

  Một người hạ giọng, "Đàm huynh hẳn đã quên rồi, trước đó không lâu, Hoàng thượng mới hạ chỉ Thẩm cô nương cùng Hoài An Vương hòa ly, nàng cũng đã là phụ nhân gả qua, Đàm huynh sao phải khen nàng như vậy?"

  "Ngươi thì biết cái gì?" Người nọ tức giận mắng, "Thẩm cô nương diệu thủ lòng son, nếu đã cầu một kẻ tri kỷ thì cần gì quan tâm nàng ấy đã từng gả cho người hay chưa. Thật không dám giấu gì, ta vốn đã muốn đến thẩm phủ cầu thú từ lâu."

  Sắc mặt Ngụy Nghiên nhất thời trầm xuống, nhìn nữ nhân bị vây quanh trên đài, nghiến răng cắn, ôm đao đi về chỗ ẩn nấp.

  Bức tranh hoàn thành cũng hao phí của Thẩm Du Khanh hơn nửa canh giờ. Nàng vẽ kiếm hoa đồ* dưới ánh hoàng hôn ở Mạc Bắc. Kiếm hướng lên trời, hoàng hôn đỏ như máu, đây là sinh mệnh của tướng sĩ Mạc Bắc.

  Sau hai cuộc thi vào buổi sáng, Thẩm Du Khanh rời Thư viện, định về phủ nghỉ ngơi.

  Vừa bước vào trong xe, bức màn vừa được vén lên, một cánh tay từ bên trong vươn ra, kéo nàng vào trong.

  Thẩm Du Khanh ngực đập thình thịch, loạng choạng ngã vào vòng tay của người nọ. Hắn ôm eo nàng, dịu dàng hôn lên môi lên cổ. Nụ hôn rơi xuống nóng như lửa đốt.

  Nàng nhận ra ngay người đó là ai, lúc đầu còn đẩy ra, sau đó bỏ cuộc.

  Ngụy Nghiên hôn nàng thật lâu, ánh mắt dán chặt vào mặt nàng, thở ra hơi nóng: "Chúng ta thật sự cứ như vậy sao?"

  Thẩm Du Khanh dời mắt, nhìn khuôn mặt hắn rồi từ từ quay đi, cụp mắt xuống không nói gì.

  "Thẩm Du Khanh." Hắn vội gọi nàng lại.

  Thẩm Du Khanh mím môi, nhận ra giọng nói của hắn có chút không bình thường. Mắt nàng vừa động liền nhìn thấy rõ đôi mắt đen láy của hắn.

  Hắn kéo khóe miệng, thấp giọng nói: "Ta chỉ có mình nàng."

  Ngực thót lên một cái, như thể ai đó đang hung hăng nắm lấy, đau đến mức không thể thở được.

  "Ta nhận lời với nàng sẽ không quay về." Ngụy Nghiên ôm lấy nàng, hai tay siết chặt, gân xanh trên cánh tay đều nổi lên.

  Thẩm Du Khanh tim đập càng lúc càng nhanh, nàng nhìn về phía hắn, "Chàng nói cái gì?"

  "Ta sẽ không trở về Mạc Bắc, chuyện còn lại sẽ sớm xử lý." Ngụy Nghiên chậm rãi nói: "Mấy ngày nữa ta đi gặp cha nàng."

  ...

  Sau khi trở lại phủ ngày hôm đó, Thẩm Du Khanh càng thêm ngẩn ngơ. Lục Hà mấy lần bưng đồ ăn đi vào, đều thấy tiểu thư thất thần.

 Mùa đông chớm đến sẽ có cống phẩm từ ngoại tộc. Triều cống mấy năm trước đều là sự kiện lớn, tất cả các quan viên từ ngũ phẩm trở lên cùng gia quyến đều phải đi.

  Vương thị đã chuẩn bị sẵn quần áo đưa tới, chỉ thấy con gái mình vẫn đang ngẩn ngơ.

  Thẩm Du Khanh tùy tiện chọn một bộ xiêm y liền không nói gì nữa.

  Vương thị lại nhìn thêm vài lần, thở dài lắc đầu.

  Qua mấy ngày, Thẩm Du Khanh lên xe ngựa lại đi đến trạm dịch.

  Đến đó sớm, Ngụy Nghiên đã tắm xong, nghe nói nàng đến, chỉ quấn một chiếc khăn tắm lớn, tùy tiện mở cửa, đang định trêu chọc vài câu, đột nhiên có người lao vào vòng tay hắn, hắn cúi đầu, nàng nhón chân hôn lên môi hắn.

  Ngụy Nghiên cảm thấy có gì đó không bình thường, cũng không hỏi thêm gì đáp lại bằng vòng tay qua eo nàng. Hắn dần dần chiếm được thế thượng phong, Thẩm Du Khanh bị hắn xoa đến hai gò má ửng hồng, thở ra một hơi, bình tĩnh như cũ: "Thiếp nghĩ kỹ rồi, không nên trói buộc chàng như vậy. Chàng là chim ưng ở Mạc Bắc, Thượng Kinh không nên trở thành cái lồ ng giam giữ chàng."

  Ngụy Nghiên đôi mắt đen nhìn chằm chằm nàng, "Nàng nói cái gì?"

  Thẩm Du Khanh hôn lên đôi môi mỏng của hắn, "Cho dù trên đời không có người hiểu chàng, không có người ủng hộ hôn sự của chúng ta, thiếp cũng nguyện ý cùng chàng đi đoạn đường này."

  Ngụy Nghiên trong lòng nóng lên, máu trong người trào dâng, ôm chặt lấy cánh tay nàng, hôn nhẹ lên trán: "Nàng không thể hối hận nữa."

  "Không đâu, không ai tốt hơn chàng." Thẩm Du Khanh đáp lại.

  Hắn ôm lấy eo nàng, ánh mắt thâm thúy, từng chút nhìn xuống, Thẩm Du Khanh hô hấp càng lúc càng gấp gáp, không chống đỡ nổi, nàng dựa vào cửa, đôi lông mày thanh mảnh càng nhíu chặt.

  Chờ hắn đứng lên, Thẩm Du Khanh đã bị hắn ôm vào trong lòng, nàng khẽ mở miệng, làm như vô tình nói: "Lúc rời nhà đi thiếp lấý cớ đi chơi cùng biểu tỷ, nói với nương tối nay sẽ không về."

  "Nghĩ như vậy sao?" Ngụy Nghiên nhếch miệng cười, trên mặt lộ ra vẻ xấu xa.

  Thẩm Du Khanh liếc hắn một cái, "Thiếp chỉ nói đêm nay không về, cũng không nói sẽ ở cùng chàng, chàng đắc ý cái gì?"

  "Không ở lại đây còn muốn đi đâu, đã mềm không đứng lên được vẫn còn cãi bướng." Ngụy Nghiên chọc nàng một chút, Thẩm Du Khanh muốn tránh nhưng lại bị hắn ôm chặt, "Ta sẽ ở lại Thượng Kinh một thời gian dài, chờ cưới nàng chu toàn, chúng ta sẽ vào phủ sống."

  "Vâng." Thẩm Du Khanh mấp máy môi, cũng không biết là nhận lời hay là bị hắn dày vò đã thành bản năng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play