Nến đã cháy được nửa, Thẩm Du Khanh từ trên giường đi ra, mặc thêm một chiếc áo trong sạch sẽ, thắt vạt áo mới được một nửa, một bàn tay bỗng nhiên đưa vào sau lưng, Ngụy Nghiên hôn lên lưng nàng, Thẩm Du Khanh cài cúc xong, mặt không chút thay đổi, bàn tay hắn vẫn ở bên trong.

  Lưu Huyền Đồng đã gõ cửa một lần, lúc đó Ngụy Nghiên nhéo eo nàng để cậu ta chờ, nửa canh giờ sau mới dừng lại.

  "Đói không?" Ngụy Nghiên vòng tay qua eo nàng, nhếch môi mỏng, đưa tay xoa xoa một cái.

  Thẩm Du Khanh nhặt chiếc váy rơi trên giường mặc lên người, hất mái tóc đen nhánh trước ngực, hai tay bẻ cổ áo.

  Nàng đang ngồi nghiêng một bên, Ngụy Nghiên dựa vào trên giường, ôm nửa người nàng vào lòng, híp mắt, dùng sức cởi bỏ đai lưng xuống. Ngón tay đưa vào, Dùng ngón tay nhét vào trong đó, Thẩm Du Khanh cắn môi nhíu mày, hít mấy hơi, mãi hắn mới ngừng động tác.

  Ngụy Nghiên nặng nề thở ra, dùng sức nhấn mạnh hai cái mới rút tay ra. Thẩm Du Khanh tức giận liếc hắn một cái, chậm rãi ngồi dậy mặc quần áo vào.

  Hắn lấy khăn lau tay, Thẩm Du Khanh buộc lại đai lưng, "Chàng không đói sao?"

  Ngụy Nghiên lười biếng chống hai chân, hai ta vòng qua cổ, trên người chỉ mặc trung y, cổ áo mở rộng, lộ ra một vết sẹo trên xương, cười hư nói: "Vừa mới ăn no rồi." Lại hỏi nàng: "Nàng chẳng phải cũng căng đến không chịu thêm được nữa sao?"

  Thẩm Du Khanh cắn môi trừng hắn một cái, không nói thêm gì.

  Phủ Tổng đốc nhỏ, binh lính đi theo ở trạm dịch đối diện, trong phủ chỉ chưa người hầu.

  Lục Hà đợi ở ngoài cửa, thấy tiểu thư nhà mình đi ra, liền tiến lên đón.

  Đã một lúc lâu, trời cũng đã tối, Thẩm Du Khanh cố chịu đi ra ngoài, khi vừa bước ra khỏi cửa, chân đột nhiên như nhũn ra, suýt nữa rủn đến mức ngồi xuống. Lục Hà vội vàng bước tới để đỡ, nhìn thấy nàng không khỏe, thấp giọng nói: "Tiểu thư nếu mệt thì không cần cố đi nữa, nô tỳ bưng thức ăn vào trong phòng."

  Thẩm Du Khanh lắc đầu: "Không sao, đi hít thở không khí một chút thôi."

  Thức ăn đã được chuẩn bị sẵn trong phòng, sợ người đi ra ngoài sẽ lạnh nên khi về sẽ đem lại hâm nóng lên. Lưu Huyền Đồng trước gõ cửa một lần, mơ hồ nghe thấy bên trong có động tĩnh, hắn cũng không ngốc, hiểu rõ Vương gia nhiều năm như vậy không có phụ nữ bên cạnh, giờ đang lúc tuổi tác trẻ trung cực thịnh, lại mới tân hôn, hai người trẻ tuổi bên nhau khó tránh làm việc gì đó.

  Cậu cũng không dám quấy rầy, đi ra ngoài sảnh chờ.

  Đồ ăn do Ôn Sương đem đi hâm nóng, Lưu Huyền Đồng sợ nàng mệt, bảo nàng đi nghỉ ngơi trước, nhưng Ôn Sương không chịu.

  Sau khi Thẩm Du Khanh vào phòng và ngồi xuống, Ngụy Nghiên đợi một lúc cũng bước vào phòng, hắn quét mắt nhìn chỗ nàng đang ngồi rồi tự mình ngồi xuống.

  "Tam ca, huynh ăn thử món cá sở trường của tỷ đệ đi, trên thế gian này chỉ có một, đảm bảo huynh ăn xong thì nếm thứ khác cảm thấy nhạt như nước ốc."Lưu Huyền Đồng rót đầy rượu, lấy đũa gắp qua.

  Ôn Sương mỉm cười: "Gia đệ tính tình đã quen như vậy, Vương gia đừng cười."

  Ngụy Nghiên không nói gì, sau vài hiệp, hai người nói đến quân vụ ở Ly Di.

  Đến Mạc Bắc đã lâu, Thẩm Du Khanh vẫn không quen với đồ ăn ở đây, nhưng hôm nay lại khác, nàng gắp thêm mấy đũa, không phải Lưu Huyền Đồng quá khen, mà đúng là tài nấu nướng của Ôn Sương không tồi.

  Nàng dùng khăn tay lau khóe miệng, vô ý liếc mắt tới, Lưu Huyền Đồng tuy rằng đang cùng Ngụy Nghiên bàn việc quân, nhưng không biết vô tình hay cố ý nhìn về phía Ôn Sương.

  Thẩm Du Khanh không rõ quan hệ giữa hai người bọn họ, cũng không nghĩ xen vào chuyện của người khác, cho nên giả vờ như không thấy, ăn thêm mấy đũa mới đặt xuống.

  Ngụy Nghiên ngừng nói, hỏi nàng: "No rồi sao?"

  Vừa nói một câu, người trên bàn đều nhìn đến nàng.

  Thẩm Du Khanh gật đầu và nói: "Ta đi về trước."

  Dưới bàn, Ngụy Nghiên nắm lấy tay nàng, trên môi mang theo nụ cười, "Lát nữa ta về với nàng."

  Thẩm Du Khanh rút tay lại như không có chuyện gì xảy ra, quay người rời đi.

  Ôn Sương cũng không tiện ở lại trong phòng, vì vậy cũng lui ra ngoài.

  ...

  Liễu rủ bóng trăng, mây mù che thành.

  Thẩm Du Khanh còn chưa đi bao xa đã bị người gọi lại, chính là Ôn Sương.

  "Dân nữ thấy Vương phi trong yến tiệc ăn thêm hai miếng cá, cũng đoán Vương phi thích. Nhà ta có bí quyết làm cá ngon, chi bằng để ta lấy đưa cho Vương phi." Ôn Sương mỉm cười, mặt mày có vẻ tự nhiên hào phóng.

  Thẩm Du Khanh liếc nhìn ngọn đèn trong phòng, khẽ gật đầu và đi theo cô.

  Mặc dù viện nhỏ, nhưng Ôn Sương lại có hẳn một gian nhà chính, hai người cùng nhau vào cửa, Thẩm Du Khanh bảo Lục Hà đứng coi bên ngoài. Ôn Sương mời nàng ngồi xuống, bưng trà mới tới.

  "Ngươi muốn nói gì đây?"

  Ôn Sương nhất định không phải vì bí quyết làm cá mà tìm đến nàng, Thẩm Du Khanh cũng không khách sáo, nhẹ giọng nói.

  "Quả nhiên không giấu được ngài." Ôn Sương nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng như rối rắm, nói: "Ta có chuyện muốn nhờ tới Vương phi."

  "Chuyện gì vậy?" Thẩm Du Khanh hỏi cô.

  "Cầu xin Vương phi mang ta rời khỏi Ly Di." Ôn Sương quỳ hai gối, dập đầu xuống đất, giọng nói kiên định nói.

  Thẩm Du Khanh giật mình, nghĩ đến chuyện ban ngày, nàng cau mày, "Chuyện này ta không giúp được ngươi rồi."

 Nàng không hỏi nguyên nhân, trực tiếp nói ra câu này. Lưu Huyền Đồng là người của Ngụy Nghiên, cậu ta đối với Ôn Sương rõ ràng có tâm tư, nút thắt trong đó nàng không thể nhúng tay được.

  Ôn Sương ngẩng đầu, trong mắt rưng rưng: "Vương phi hôm nay cũng nhìn thấy rồi đó, ngoại trừ những thứ hiện rõ trên mặt đó, còn có một chuyện ta cho tới bây giờ đều giấu không cho mọi người biết."

  Thẩm Du Khanh mím môi nhìn sang, nghe thấy cô nói tiếp: "Trong bụng ta đã có con của Đàm Hưng rồi."

  Ánh nến chập chờn, ngoài đình có gió thổi hiu hiu.

  Trong lòng Thẩm Du Khanh kinh ngạc, lập tức đứng dậy đi tới bên cạnh nắm lấy tay cô, dùng đầu ngón tay sờ sờ, mạch đập đều đều, quả nhiên là dấu hiệu mang thai.

  "Liễu Tiên Đồng có biết không?" Thẩm Du Khanh hỏi.

  Ôn Sương lắc đầu, "Chỉ có ta với lang trung ở thành Nam thăm khám mới biết thôi. Huyền Ngọc tính tình thẳng thắn, tuy ở Ly Di làm thống đốc, nhưng Đàm gia ở Thượng Kinh có quan hệ, là điều chúng ta không thể chọc vào. Ta sợ Huyền Ngọc vì ta mà nóng nảy làm chuyện gì hại chính mình, chính vì tế mới cố giấu mấy tháng nay."

  Thẩm Du Khanh nói: "Mạch của cô không ổn định, chắc là do lúc mang thai lo lắng quá độ, chưa kịp điều chỉnh tốt. Đừng quỳ nữa kẻo nhiễm lạnh."

  "Xin Vương gia nhận lời ta chuyện này." Ôn Sương không đứng dậy, trong mắt lấp lánh nước mắt.

  Đoán chừng nàng khó xử, Ôn Sương tiếp tục nói: "Vương phi có lẽ không biết chuyện của ta và Huyền Ngọc."

  "Khi Huyền Ngọc về nhà ta đã 5 tuổi, hắn gầy đến mức không có một miếng thịt, vóc dáng cũng thấp bé, đến tối là sợ, so với đám trẻ cùng tuổi thì nhút nhát hơn, ở học đường cũng luôn bị bắt nạt."

  "Mới đầu, người trong nhà đều coi hắn như con cái nuôi dưỡng, rất cưng chiều hắn, nhưng sau đó mẹ ta đột nhiên lại có thai, sinh ra một bé trai, trong nhà lại không quan tâm đ ến Huyền Ngọc nữa. Ban đầu ta chỉ xem Huyền Ngọc đáng thương nên muốn giúp đỡ hắn, nhưng sau lại đúng thành tự mình nuôi lớn dưỡng đệ."

  "Hắn cũng cứ gọi ta tỷ tỷ, tỷ tỷ. Cho đến năm ta xuất giá, hắn đột diên dầm mưa đến gặp ta, ta đã mắng hắn một trận, từ đấy hắn rời nhà tòng quân, khi trở về đã làm Tổng đốc trong quân."

  Thẩm Du Khanh khẽ động mắ, lại hỏi: "Cô có hiểu tâm tư của hắn không?"

  Ôn Sương cười nói: "Ta chỉ xem Huyền Ngọc như đệ đệ."

  Gió thổi mây tan, bên ngoài đột nhiên có một bóng người dừng lại.

  "Ta và Đàm Hưng đã hòa ly, bên ngoài cũng là chị gái của Huyền Ngọc, có ở lại cũng thành trò đàm tiếu của người khác. Miệng lưỡi người đời đáng sợ, ta cũng không quan tâm, nhưng Huyền Ngọc thì không thể. Hắn tuổi còn nhỏ, tưởng nhầm thành thích tỷ tỷ, chờ ta rời đi một thời gian, hắn gặp được cô nương mình thích, sẽ dần quên ta thôi."

  Thẩm Du Khanh trong lòng cân nhắc, nhẹ nhàng nói: "Cô là một cô nương hiểu chuyện."

  Ôn Sương nói: "Thế đời khó khăn, đối với nữ tử chúng ta cũng hà khắc. Ta cung Đàm Hưng là bà mối giật dây, năm đó khi thành hôn hắn cũng thề nguyền đủ kiểu, chỉ là không thắng nổi ba năm củi gạo mắm muối, ta không có con, trong phủ di nương lần lượt vào cửa, ta dần cũng tỉnh ngộ."

  "Nếu cô đã muốn rời khỏi Ly Di, vậy đã nghĩ đi đâu chưa?" Thẩm Du Khanh hỏi.

  Ôn Sương nghe nàng đáp, tiếp tục nói: "Dân nữ nhi muốn đến Nhạc Thành cậy nhờ ông ngoại. Chỉ là ta là nữ tử, đi ra ngoài không tiện, việc này lại không thể mở miệng nói với Huyền Ngọc được, may mà gặp được Vương Phi."

  Thẩm Du Khanh đứng lên, "Lúc ta vào thành thấy phía Bắc thành có một hiệu thuốc, sáng sớm đến chỗ đó đợi đội ngũ của ta, lên xe ngựa của ta rời thành."

  Ôn Sương vui mừng khôn xiết: "Đa tạ Vương phi."

  Thẩm Du Khanh đỡ lấy nàng: "Tấm lòng Lưu Huyền Đồng dành cho cô thế gian khó tìm được người thứ hai, cô nếu đã muốn tốt, hãy nghĩ xem lần này mình đã từ bỏ cái gì."

  "Dân nữ hiểu." Ôn Sương giấu ngón tay trong tay áo trắng bệch, vẻ mặt có chút giãy giụa ảm đạm.

  ...

  Trở lại phòng, Ngụy Nghiên đã cởi xong Hồ phục, đang dựa trên giường chờ nàng, thấy người trở về, liền tiến hai bước ôm eo nàng, hôn lên tai nàng thì thầm: "Nàngđi đâu về muộn như vậy."

  Trong mũi nồng nặc mùi rượu, Thẩm Du Khanh không khỏi nhíu mày, "Hôi muốn chết, chàng đi tắm rửa trước đi."

  Ngụy Nghiên nhếch miệng cười, cố ý vùi đầu vào cổ nàng: "Nàng ngửi lại đi, làm gì hôi đâu."

  Thẩm Du Khanh đẩy mặt hắn ra: "Còn chưa tắm rửa sạch sẽ thì đừng nghĩ đến việc lên giường của thiếp."

  "Được, không lên giường." Ngụy Nghiên đỡ eo nàng, đem nàng đặt ở trên bàn, "Vậy ở đây chăng?"

  Thẩm Du Khanh đối với hắn lưu manh như vậy đúng là không có biện pháp, nàng lui ra sau, tránh cánh tay đang lộn xộn của hắn, cắn môi, "Thiếp có chuyện muốn nói với chàng."

  "Nàng nói đi, ta nghe." Ngụy Nghiên bắt gặp ánh mắt của nàng, con ngươi đen kịt tràn ngập bóng dáng của Thẩm Du Khanh.

  Thẩm Du Khanh ổn định tâm trí mới nghiêm túc nói: "Ôn Sương cầu xin thiếp đưa nàng ta rời khỏi Ly Di."

  Ngụy Nghiên ánh mắt có chút trầm xuống, lúc này nhiệt tình cùng d*c vọng đã thu bớt, "Nàng cảm thấy thế nào?"

  "Thiếp đã nhận lời nàng ta." Thẩm Du Khanh suy nghĩ một chút, quyết định không nói cho Ngụy Nghiên biết chuyện Ôn Sương mang thai, dù sao đây là chuyện riêng tư của nàng ta, nàng không có quyền can thiệp quá nhiều.

  Ngụy Nghiên kết luận, "Nàng ta không thể rời đi."

  Thẩm Du Khanh cũng cảm thấy như vậy. Khi nàng từ phòng trong đi ra, Lục Hà đã lén nói với nàng Lưu Huyền Đồng đã ở đây, nếu lúc ấy hắn không đi vào, chắc chắn đang nghĩ cách đối phó. Lưu Huyền Đồng bề ngoài không đơn giản như vậy, một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh ở Lưu gia làm sao có thể đầu óc đơn giản, chính là Ôn Sương khiến nghĩ hắn đơn giản.

  "Nhìn không ra nàng còn muốn quản mấy chuyện như này đấy." Ngụy Nghiên nhéo mặt nàng, thầm nghĩ lúc ấy nhất định nàng bộ mặt lạnh nhạt nghe người khác nhờ cậy, trong lòng rõ không kiên nhẫn nhưng bên ngoài không lộ ra nửa phần. Nàng đúng đã quen như vậy, không muốn nhúng tay vào chuyện khác, nhưng lại mềm lòng, cuối cùng lại tự mình gánh lấy tất cả.

  Ngụy Nghiên hiểu rõ nàng, Thẩm Du Khanh bị người đoán được tâm tư, không vui nói: "Thì sao, thiếp ở trong mắt chàng chính là người vô tình vô nghĩa như vậy sao?"

  "Ít nhất đối với ta là như vậy." Ngụy Nghiên vẻ mặt nghiêm túc.

  Thẩm Du Khanh hừ một tiếng, "Chàng xứng đáng."

  Rõ ràng hắn động thủ trước, còn không cho phép nàng đánh trả lại?

  Không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, Ngụy Nghiên kéo khóe môi, dụi cằm vào mặt nàng, "Là ta đáng đời."

  Rạng sáng ngày hôm sau, Thẩm Du Khanh dậy sớm. Khi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong lòng Ngụy Nghiên, hai người [email protected] truồng, tay hắn vẫn đặt trên eo nàng. Lòng bàn tay thô ráp vuốt v e làn da nàng.

  Đập vào mắt là khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của hắn. Lông mày dài sắc bén, lông mi rủ xuống, xương lông mày nhô cao, phác họa hốc mắt sâu, đôi môi mỏng mím chặt, nhắm nghiền hai mắt.

Chân của hai người chồng lên nhau, lòng bàn tay nàng chạm vào ngực hắn, rất nóng. Cơ bắp săn chắc và uyển chuyển, giống như một con báo dũng mãnh từ trong núi xông ra, tràn đầy vẻ hoang dã.

  Thẩm Du Khanh vẫn nhìn hắn, ánh mắt lướt qua hốc mắt sâu và sống mũi cao thẳng kia, hắn có lẽ sinh ra đã thuộc về trời đất nơi Mạc Bắc, không có chút phong thái của nam nhân đất Thượng Kinh.

  Khóe môi nàng bất giác cong lên, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, có lẽ không có người đàn ông thứ hai trên đời này có thể khiến nàng cảm thấy như vậy.

  Tối qua Ôn Sương đến cầu xin nàng, trước sau đều nói những lo lắng của mình đối với Lưu Huyền Đồng, nhưng lại không hề nhắc nửa phần đến bản thân mình, Thẩm Du Khanh cũng đoán nàng ta có tình cảm với Lưu Huyền Đồng, chỉ là ngại với bên ngoài mình là tỷ tỷ của cậu ta, cũng đã từng gả chồng, trong bụng còn có thêm đứa nhỏ, nhiều lo lắng mới không dám ở lại.

  Nhưng nếu là nàng, nàng sẽ chẳng quan tâm. Nàng chỉ quan tâm đ ến việc mình có thể ở bên một người yêu mình và mình cũng yêu hay không, còn những lời đàm tiếu kia, đồn đại vớ vẩn thì không quan trọng.

  "Phu nhân này, nếu nàng cứ nhìn xuống dưới, vi phu sợ là chịu không nổi." Ngụy Nghiên đã sớm tỉnh, nhưng cảm thấy hiếm khi nàng nhìn chằm chằm mình nên không lên tiếng.

  Vòng tay quanh hông siết chặt, hắn lại đi vào. Hai người mới thành hôn ngày hôm kia, đến giờ hắn cú có cơ hội là muốn quấn lấy nàng hành sự, dường như không biết mệt mỏi.

  "Đến giờ dậy rồi." Thẩm Du Khanh đẩy ra, mặc áo ngoài đứng dậy. Ngụy Nghiên chống người dậy, nhìn nàng từ phía sau, trên môi nở nụ cười.

  Đội tùy tùng đã chật cứng bên ngoài, ngày hôm qua đã hẹn sẽ đợi ở hiệu thuốc trong thành, Thẩm Du Khanh muốn nói trước với Lục Hà vài lời, nhưng vừa mở cửa đã thấy Ôn Sương đang nấu ăn trong viện.

  Nàng ấy đã không rời đi.

  Ngay sau khi Lưu Huyền Đồng từ phòng bếp đi ra, cánh tay phải của cậu ta như bị thương, được buộc bằng một miếng vải trắng, sắc mặt cũng trắng bệch.

  Thẩm Du Khanh liếc nhìn hai người họ, đoán được nguyên do của sự việc, không nói gì, đây là chuyện giữa hai người họ, nàng không có quyền can thiệp.

  Công bằng mà nói, Thẩm Du Khanh cũng hy vọng Ôn Sương sẽ ở lại Ly Di, có Lưu Huyền Đồng ở bên, nhất định hắn có thể bảo vệ tốt cho nàng ấy.

  Rời khỏi Ly Di, rồi đi về phía Nam, băng qua 5 thành trì là đến biên giới Quan Trung.

  Hành trình được đẩy nhanh, chỉ sau 1 tháng đã đến Quan Trung.

  Càng đi về phía Nam càng thấy sự khác biệt so với Mạc Bắc. Lâu đài đền chùa miếu mạo nhiều vô số, bị chôn vùi trong núi.

  Trời đã tối, muốn đến thành tiếp theo cũng phải mất hơn nửa ngày nữa. Gần đó có một ngôi chùa, Ngụy Nghiên giữ dây cương, "Hiện giờ không có chỗ ở, tối nay cứ ở lại đây nghỉ chân."

  Thẩm Du Khanh vén rèm xe, nhìn ngôi chùa nhỏ phía trước.

  Nàng đi đường tắt về Thượng Kinh, con đường này không bằng phẳng như khi nàng đến, ngôi chùa này nàng cũng chưa từng thấy qua.

  "Sao hả?" Ngụy Nghiên thấy nàng không có phản ứng, còn tưởng nàng không muốn ở chỗ này.

  "Vừa dịp đến chùa, thiếp sẽ cầu phúc cho mẹ. " Thẩm Du Khanh nhẹ giọng nói.

  Hóa ra nàng nghĩ cái này.

  Ngụy Nghiên nói: "Chuyến đi này nhanh, khoảng một tháng nữa là có thể đến Thượng Kinh rồi."

  Một đám người xuống ngựa, trụ trì chùa nghe tiếng Mạc Bắc Hoài An Vương đến, lập tức dẫn người đi ra nghênh đón, "A Di Đà Phật, hóa ra là khách quý, là lão nạp thất lễ."

  "Không sao." Ngụy Nghiên nói: "Gần đây không có trạm dịch, ta muốn ở chỗ này dừng chân nghỉ một đêm, không biết trụ trì có tiện không."

  Thẩm Du Khanh hiếm khi nhìn thấy hắn tao nhã nhã nhặn như bây giờ, không khỏi liếc mắt nhìn thêm.

  Sư trụ trì đáp: "Tất nhiên là tiện, não nạp sẽ cho người chuẩn bị thiện phòng.".

  Sau khi vào chùa, thiện phòng đã chuẩn bị xong, Thẩm Du Khanh chọn căn hướng đông, Ngụy Nghiên ở đâu cũng được, trong chùa nam nữ không được ngủ chung nên Ngụy Nghiên chọn ở bên cạnh nàng.

  Buổi tối sau khi ăn tối xong, Thẩm Du Khanh đến Phật đường để cầu phúc cho mẹ, Ngụy Nghiên ôm ôm đao đi theo sau, nhưng hắn không bước vào Phật đường.

  Phật đường thanh tịnh, chỉ có hương khói thoang thoảng và tiếng gõ mõ.

  Thẩm Du Khanh tụng xong một đoạn kinh văn thì đứng dậy, thấy ống trúc trên bàn, mắt không khỏi nhìn thêm lần nữa.

  Trụ trì chú ý, cầm ống trúc trong tay đưa cho Thẩm Du Khanh, "Lão nạp biết thí chủ, là người có bàn tay tài hoa để cứu người, nếu đã có duyên ở chùa này, không bằng xin một quẻ đi."

  Thẩm Du Khanh hơi giật mình, không ngờ trụ trì chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của nàng.

  Nàng cúi đầu nhìn chõ đựng thẻ trước mặt, trên đó viết mấy câu văn, trải dài như dải giấy. Nàng cầm lấy, dừng một chút mới chậm rãi lắc lắc.

  Một lần, hai lần, ba lần.

  "Cạch" một tiếng, một cây sâmsâm rơi xuống đất, Thẩm Du Khanh cúi xuống nhặt lên, liếc nhìn rồi đưa cho trụ trì.

  Trên thiêm có viết hai đoạn, " Thanh phong minh nguyệt diện mạo nhớ - Ngọc quản chu huyền cần phải nghe. Nhiều bệnh không thắng y càng mỏng, túc trang hãy còn ở rượu sơ tỉnh (?)"

Trong lòng Thẩm Du Khanh có một loại cảm giác khó hiểu, nàng giấu tay trong tay áo: "Xin hỏi trụ trì, lời thiêm này giải thích như thế nào?"

  Trụ trì ngữ khí bình tĩnh nói: "Người chết đã đi xa, người khác đuổi tới, chỉ như vậy mới có cơ hội. Thí chủ trong lòng có việc gì, không bao lâu sau có thể giải thích hết nghi vấn, hoặc chính là người chết đã đi xa, hồi tưởng cũng vô dụng, không bằng quý trọng người trước mặt."

  Thiêm lại được đặt lên hộp, Thẩm Du Khanh làm lễ cảm tạ rồi rời khỏi Phật đường trước.

  Ngụy Nghiên nhìn theo bóng lưng nàng từ phía sau, hắn hóa ra không đi.

  Trụ trì đi ra, "Lần đầu tiên lão nạp nhìn thấy Vương gia là 11 năm trước, Vương gia lúc đó còn là một thiếu niên, mười một năm thoáng cái đã qua."

  Ngụy Nghiên cầm đao, trong mắt không chút nào để ý.

  "Lão nạp vẫn câu nói kia - Mọi chuyện đều có cách, có khi như ảo ảnh trong mơ, khi lại như sương như gió, nên xem là thế. Hơn mười năm qua rồi, Vương gia nên buông bỏ." Trụ trì niệm một tiếng A di đà Phật.

  "Buông bỏ như thế nào đây?" Ngụy Nghiên tự giễu cười cười, "Ta tự biết bản thân mình nghiệp chướng nặng nề, sợ là có muốn chết ngay thì Diêm Vương cũng không muốn nhận."

  Hắn ôm đao bước đi, rất nhanh đã đuổi kịp người phía trước.

  Thấy hắn sải bước đi, trụ trì thở dài lắc đầu.

  Thật ra Thẩm Du Khanh mới đi cũng không xa lắm, thấy người phía sau đuổi theo, nàng mới đi chậm như vậy. Nhìn vẻ mặt lạnh lùng trầm mặc của hắn, cảm thấy có chút kỳ quái, "Chàng cùng trụ trì nói chuyện gì vậy?"

  Ngụy Nghiên nhìn nàng, khóe miệng bỗng nhiên nở nụ cười, "Trù trì nói ta và nàng duyên phận sâu nặng, sẽ dây dưa bên nhau cả đời này."

  Vừa nghe là biết mấy lời này hắn nói bừa, Thẩm Du Khanh liếc qua, không thèm để ý tới hắn.

  Ánh nắng vừa phải, hai bóng người một nam một nữ, nhìn từ xa vô cùng xứng đôi. Lại nhìn kỹ lại, chính là người đàn ông kia vẫn luôn ở bên cạnh cô gái, thỉnh thoảng nhìn nghiêng, trong mắt hắn dường như chỉ nhìn thấy nàng, không thể chứa thêm người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play