Lần trước nàng gửi thư cho người nhà mới được nửa tháng, Thượng Kinh không thể trả lời sớm như vậy, giữa chừng nhất định đã xảy ra chuyện gì.

  Ngực Thẩm Du Khanh đập thình thịch, sắc mặt dần trở nên nghiêm nghị, nàng mở bức thư ra, nhanh như gió đã đọc xong. Chữ viết tay dạt dào khí khái, la phụ thân nàng viết.

  Vẫn ngắn gọn như mọi khi, ít ỏi vài từ, nhưng không một từ nào thừa thãi.

  "Làm sao vậy?" Ngụy Nghiên phát hiện có điểm khác thường, tựa hồ cảm giác được cái gì, nhìn nàng một cái, dùng sức đặt tay ở trên eo nàng.

  Thẩm Du Khanh gấp tờ thư lại, ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng hơi bình tĩnh lại, sau đó mới nói ra ý tứ của bức thư: "Hoàng thượng hạ chỉ hai ta hòa ly*, thả phụ thân thiếp về nhà rồi."

*Hòa ly: dùng với ý nghĩa bỏ nhau, ly hôn thời cổ đại.

  Ngụy Nghiên cúi đầu, mím môi thành một đường.

  Thẩm Du Khanh tiếp tục: "Trong thư cũng nói rằng mẹ thiếp bị bệnh nặng, thiếp phải quay lại Thượng Kinh ngay bây giờ."

  Cửa đã đóng lại, Lục Hà cũng lui ra ngoài.

  Ngụy Nghiên ôm eo nàng ngồi sau bàn, ánh mắt vẫn còn trên mặt nàng: "Thư ta gửi cho lão già chắc còn chưa đến Thượng Kinh."

  Bây giờ bọn họ đều ở Mạc Bắc, còn không biết tình hình ở Thượng Kinh như thế nào, Hoàng thượng đột nhiên hạ chỉ thả người, còn cho nàng hồi kinh, thật sự rất kỳ quái.

  Hắn cũng không nghĩ sẽ đột nhiên truyền ra một đạo chỉ như vậy. Lão phu phái người đi Mạc Bắc, mấy ngày nay ở lại cũng không rời đi, rõ ràng hắn có bày mưu tính kế, hắn không thể không biết chuyện này được, lúc này sao đột nhiên hạ chỉ bảo người về kinh?

  Ngụy Nghiên nắm lấy cổ tay nàng, trong mắt khó có thể nhìn thấy một mảnh u tối.

  Hai người im lặng một lúc, Thẩm Du Khanh lên tiếng trước: "Mẹ thiếp bị bệnh, thiếp không thể không trở về."

  "Ừ." Ngụy Nghiên đáp ứng, lại nói tiếp: "Ta đưa nàng trở về kinh." Hắn hôn lên đ ỉnh tóc của nàng, dùng đôi mắt đen láy nhìn chăm chút khuôn mặt nàng, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, thấp giọng nói: "Chuyện hòa ly cứ để ta xử lý, nàng không cần phải lo lắng."

  Thẩm Du Khanh gật đầu, lúc này đột nhiên nhớ tới hắn vừa nói muốn nói với mình chuyện gì đó, hỏi: "Vừa rồi chàng tìm thiếp là muốn nói gì vậy?"

  Khóe miệng hắn nhếch lên, nhưng trong mắt lại không có ý cười, chỉ nhìn nàng, "Khi nào nàng trở về ta sẽ nói cho nàng biết."

  "Bây giờ không thể nói sao?" Thẩm Du Khanh cảm thấy hắn có chút khác ngày thường, nhìn nàng có chút ẩn ý, nhưng vẫn không đoán được hắn định nói gì.

  Ngụy Nghiên hôn lên khóe môi nàng, "Ta sẽ đợi nàng trở về."

  Dù gì cũng phải đưa người quay lại.

  Thẩm Du Khanh bắt gặp ánh mắt hắn, dựa vào lồ ng ngực hắn chậm rãi đáp.

  Trên cằm hắn lấm tấm râu xanh, bởi vì gần đây hắn luôn vội vã, về Thượng Quận đến ngày thứ 3 hai người đã thành hôn, thời gian còn lại hắn xử lý rất nhiều quân vụ, giống như còn chưa ngủ ngon giấc ngày nào, việc gì cũng lo lắng xử lý.

  Một lúc sau, Thẩm Du Khanh đẩy hắn ra: "Thiếp đi sai người thu dọn đồ đạc, không đợi được nữa."

  "Ừ." Ngụy Nghiên đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn nàng, Thẩm Du Khanh ngước mắt lên, hơi hé môi: "Chàng... có phải muốn nói gì với thiếp sao?"

  Đột nhiên, Ngụy Nghiên nhếch miệng cười, trở lại bộ dạng lưu manh như xưa, tay mò xuống dưới bóp nàng một cái, "Nhớ ta thì viết một phong thư, ta anh lập tức chạy tới đón nàng."

  Biết ngay hắn đã quen thói phong lưu rồi mà.

  Thẩm Du Khanh trợn mắt nhìn hắn, vỗ bàn tay làm loạn ra, "Thiếp đi đây."

  Ngụy Nghiên không nhúc nhích, nhưng ánh mắt nàng lại giật giật, sau đó giơ tay nhéo cằm hắn, lắc lắc hai cái, chán ghét nói: "Chàng không tự lo cho mình cho tốt thì đừng hòng hôn thiếp nữa. "

  Lúc nàng tắm gội thì nhìn thấy một vùng trắng nõn bị hắn bóp đến đỏ bừng, khi bôi thuốc xong mới giảm đi một chút.

  Ngụy Nghiên nở nụ cười trên miệng, cố ý cọ vào cổ nàng, môi áp sát vào sau tai, hơi thở phả lên da thịt: "Lão phu đã xem thư của ta thì sẽ không động đến nhà họ Thẩm, nhưng ta không trở về Thượng Kinh, không thể bên cạnh nàng."

  "Thiếp có đi thì ít nhất cũng phải nửa năm, giờ mẹ lại bị bệnh, có ở lại sau có lẽ phải một hai năm mới quay lại." Thẩm Du Khanh dựa vào vai hắn, nhìn ánh đèn xuyên qua cửa sổ.

  "Mặc kệ là bao lâu, ta vẫn ở Mạc Bắc chờ nàng." Ngụy Nghiên cười cười, liếc mắt một cái cũng không nhìn ra gì, "Chỉ cần nàng còn nhớ tới ta là được."

  ...

  Do vội vàng rời đi, Thẩm Du Khanh sai người thu dọn đồ đạc mang về Thượng Kinh.

  Ngụy Nghiên vào phòng, cẩn thận cầm dao cạo râu dưới cằm.

  Thẩm Du Khanh ở bên ngoài không có chuyện gì, nàng trở về phòng, nghe thấy trong phòng có động tĩnh liền đi tới.

  Đứng ở cửa liếc nhìn liền thấy người đàn ông kia đang cúi người.

  Bên cạnh có một chậu nước trong, tay phải cầm một con dao ngắn đã ngâm trong nước, tỉ mỉ cạo râu.

  Ánh mắt Thẩm Du Khanh lướt qua thân thể của hắn, vô thức dừng lại ở thắt lưng kia, thắt lưng da được thắt chặt, vạt áo Hồ phục được nhét vào trong, buộc gọn gàng. Đêm qua khi người dán sát nhau, dưới ánh nến phản chiếu, nàng có thể nhìn thấy rõ hắn, bờ vai rộng eo hẹp, vô cùng có lực.

  Nàng đỏ bừng mặt, thở ra hơi nóng, không biết vì sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này.

  Nhìn lại hắn, hắn đã đặt con dao xuống, bọt nước quanh cằm được rửa sạch bằng nước, không biết có thấy nàng đang nhìn hay không.

  "Còn muốn nhìn ta bao lâu nữa?"

  Ngụy Nghiên đứng thẳng dậy, một tay cầm khăn sạch lau nước trên mặt.

  Chờ rửa sạch bằng nước, trên cằm không có râu trông đẹp trai phong trần hơn nhiều. Thẩm Du Khanh không phủ nhận, dời ánh mắt, "Thiếp phải đi rồi, chàng cận thận dọn sạch như này chẳng lẽ còn muốn hôn người khác sao?"

  Ngụy Nghiên dừng lại, tùy ý đặt chiếc khăn tay lên khung, đi đến bên nàng, nhìn nàng bằng đôi mắt đen láy, cảm nhận được ý nghĩa khác trong lời nàng nói.

  "Tức giận à?" Hắn thì thầm.

  "Thiếp vì sao lại tức giận chứ?" Thẩm Du Khanh liếc hắn một cái, xoay người rời đi, chỉ để lại cho hắn một bóng lưng.

  Hai đội người ngựa dừng lại trước phủ, một đội Thượng Kinh đưa tới, đội còn lại là tinh nhuệ ở Thượng Quận do Lệ Túc và Trương Hòa chỉ huy.

  Một khắc trước, người hầu trong phủ đến bẩm báo, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi thành, Lệ Túc còn tưởng đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, vội vàng kêu gọi người, đến khi đến Vương phủ mới biết Vương phi phải đi. Trong lòng hắn cảm thấy có chút sao sao, rõ ràng mới hôm qua thành thân, hôm nay nay đã đi rồi. Hắn bí mật nói với Trương Hòa vài câu, nhưng Trương Hòa phớt lờ hắn, hắn cảm thấy không thú vị nên đợi bên ngoài, nửa khắc sau đã tháy Vương phi ra khỏi phủ.

Thẩm Du Khanh lên xe ngựa trước, Tỉnh Liễu Lục Hà theo sau hai mắt nhìn nhau, phát hiện tiểu thư tâm tình khác thường, không ai dám nói chuyện.

  Khi Ngụy Nghiên vác đao đi ra thì mọi thứ đã chuẩn bị xong, hắn liếc nhìn số xe ngựa và đoàn tùy tùng phía sau càng. Đồ nàng mang theo so với lúc tới đây còn ít hơn mấy rương, hắn nhếch khóe môi, chợt nhớ tới ánh mắt lạnh lùng vừa rồi của nàng nên nhịn cười.

  Hắn biết nàng vì sao tức giận.

  Lần chia tay này không biết kéo dài bao lâu, bọn họ vừa mới thành thân, nàng lại không giống những quý nữ bình thường ở Thượng Kinh ngồi trong nhà hưởng, ngược lại vì hắn mấy lần bôn ba, giờ xa cách nơi đất khách quê người.

  Đông qua thu lại tới, không biết từ lúc nào nàng rời Thượng Kinh đã gần một năm rồi. Gác lại những chuyện trước đó, Thẩm Du Khanh chắc chắn không tin mình đã đã thành thân được một năm, còn cam tâm tình nguyện một mình vì người đàn ông này ở lại Mạc Bắc.

  Sau trưa khởi hành lên đường, ra khỏi thành thì trời đã tối.

Gió đập vào cửa sổ, Thẩm Du Khanh vô thức nhìn ra ngoài, bên cạnh xe ngựa có một bóng người cao lớn cưỡi ngựa, chính là Ngụy Nghiên. Từ lúc khởi hành vẫn vẫn đánh ngựa đi bên cạnh, nếu như là trước đây thì hắn đã đánh ngựa đi phía trước.

  Khi nàng ngước mắt lên, bóng lưng thẳng tắp của hắn đã ở trước mắt, vẫn mặc trên người Hồ phục, vẫn giống như ngày đầu tiên gặp mặt, nhưng tâm tình trong lòng hai người đã không còn tốt như trước.

  Ngụy Nghiên cảnh giác, sớm đã phát hiện nàng đang nhìn mình chằm chằm, hắn buông dây cương, cong môi nói: "Nàng không giận chứ?"

  Thẩm Du Khanh thu hồi ánh mắt, nhìn rèm xe nhẹ nhàng chuyển động, mặt không chút cảm xúc, cố ý nói: "Thiếp tức giận làm gì, có trở về Mạc Bắc hay không đều do thiếp quyết định."

  Hắn nghe rõ nàng đang cố ý chọc mình, định trêu chọc nàng một câu nhưng lại cảm thấy điều đó thật vô nghĩa. Lời nàng nói đúng là thật.

  Đến bây giờ hắn vẫn không mở miệng nói ra chuyện kia, một phần là vì sợ nàng nghe xong sẽ không bao giờ quay lại nữa.

  Rõ ràng đã cưới nàng, nhưng dường như lúc nào hắn cũng bị treo lên, luôn cảm thấy bất an một cách khó hiểu.

  Thẩm Du Khanh không nghe thấy lời đáp lại, nghĩ chắc hắn không nghe thấy, nàng không nói tiếp nữa.

Lúc này rời khỏi Thượng Quận, đến buổi tối đã đến Tuần Diêu. Mặc dù Thẩm Du Khanh vội vàng trở về, nhưng gió cát ở Mạc Bắc khó lường, thêm nữa việc đi lại vào ban đêm trở nên khó khăn, vì đảm bảo an toàn, ban đêm tốt nhất không đi tiếp.

  Liễu Tiên Lật nghe tin Hoài An Vương đêm nay sẽ đến Tuân Diêu, dẫn người cả đêm đi đón. Thẩm Du Khanh vốn định ở lại trạm dịch một đêmthì rời đi, không ngờ vừa xuống xe đã bị ai đó chặn lại.

  "Hạ quan bái kiến Vương gia, Vương phi." Liễu Tiên Lật chắp tay nói.

  Thẩm Du Khanh chịu không nổi, khom lưng đáp lễ, "Liễu bá bá khách hkhis rồi, chúng ta sáng mai sẽ rời đi rồi, nếu không chúng ta trước tiên đã tới chào Liễu bá bá."

  "Có chuyện gì gấp sao vội như vậy?" Liễu Tiên Lật vuốt râu hỏi.

  Thẩm Du Khanh nói: "Từ Thượng Kinh gửi thư tới, gia mẫu ở nhà bệnh nặng, cháu lo lắng sốt ruột, muốn trở về xem một chút."

  Liễu Tiên Lật giật mình, "Nếu đã như vậy, đúng là nên trở về."

  Khi màn đêm buông xuống, sau khi từ chối Liễu Tiên Lật xong, Thẩm Du Khanh bước vào trạm dịch, cả đường đi đều mệt mỏi, ngày mai lên đường nên nàng phải nghỉ ngơi sớm.

  Ngụy Nghiên dừng ánh mắt trên trên người nàng một lúc rồi rời đi, giơ tay ra hiệu cho người dẫn ngựa vào.

  Trên đường ít người, đang là mùa hè nên không lạnh, hắn phủi bụi trên tay áo lâu ngày, hỏi: "Liễu thứ sử là có lời gì muốn nói với bổn vương sao?"

  Liễu Tiên Lật hơi khum tay, "Điểm tâm ở quán trà bên kia đường rất ngon, hạ quan ở Thượng Kinh có một người bạn cũ tốt bụng, giờ muốn tặng một ít cho chất nữ, không biết Vương gia có thể đến đó cùng hạ quan không?"

  Ngụy Nghiên xoay người, liếc nhìn ánh đèn ở lầu hai quán trọ, "Nếu là tâm lòng của Liễu thứ sử, bổn vương cũng không nỡ từ chối."

  Hai người đi về phía trước, theo sau là tùy tùng, Ngụy Nghiên cầm đao trong tay, nhướng mày nhướng mắt, trong đêm càng lộ ra sát khí.

  Khi đến quán trà, tiểu nhị ngay lập tức sắp xếp một phòng riêng tốt nhất.

  Liễu Tiên Lật theo sau, Ngụy Nghiên mở cửa trước bước vào, tùy ý chọn một chỗ ngồi xuống, đặt đao sang một bên, co chân, thân hình lười nhác ngả ra sau.

  Trên bàn là trà bánh đã chuẩn bị.

  "Nếu Vương gia cùng Oản Oản đã kết thành vợ chồng, chắc hẳn biết rõ khẩu vị của nó, ngài nhìn trên bàn xem Oản Oản thích cái nào, cứ mang đi." Liễu Tiên Lật ngồi ở đối diện cười nói.

  Ngụy Nghiên hạ mắt xuống, chọn ra một ít bánh ngọt.

  Liễu Tiên Lật lại cười, "Hạ quan sớm biết Vương gia nếu cưới phu nhân, chắc hắn đối với nàng ấy rất quan tâm."

  Thấy hắn không nói chuyện, ông lại nói: "Chuyện năm đó Vương gia đem Oản Oản rời khỏi Tuân Diêu như thế nào sớm đã ồn ào huyên náo khắp phủ ta rồi. Khi đó ta mới thấy, Vương gia đối xử với Oản Oản khác với những nữ nhân khác."

  "Hạ quan cả gan, Vương gia chẳng lẽ đã sớm đem cháu gái của ta để vào mắt rồi sao?"

  Ngụy Nghiên xoay đao, lúc này mới nhìn ông, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị: "Nếu phải thì sao, không phải thì sao?" Tuy rằng hắn không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.

  Liễu Tiên Lật càng chắc chắn hơn điều mình đang nghĩ, "Vương gia cũng nên biết rằng Oản Oản là con gái duy nhất trong nhà, Anh trai nàng ấy mất sớm, trong nhà cưng chiều nàng ấy như báu vật. Nếu không có hôn sự ở Mạc Bắc, nàng ấy đã sớm gả cho người khác nhà cao cửa rộng ở Thượng Kinh rồi.

  Ngụy Nghiên tự mình rót một chén trà, uống vào mới biết là một bình rượu, lập tức ngẩng đầu rót xuống.

  "Cho nên?" Hắn nhìn sang, "Ngươi muốn nói cái gì?

  Liễu thứ sử kinh hãi, lập tức đứng dậy nhận tội, "Những lời này tối nay có chọc giận Vương gia, hạ quan cũng muốn nói."

  "Vương gia cũng đã nhìn thấy tình huống trong nhà của Oản Oản rồi đó. Ở Mạc Bắc hoang dã này, chưa kể môi trường khắc nghiệt quanh năm cát bay sỏi đá, một cô gái mỏng manh như Oản Oản sao có thể chịu được việc ở lại đây mãi chứ?"

  "Còn nữa từ Thượng Kinh đến Mạc Bắc đường xá xa xôi, đi đi về về cũng mất hơn nửa năm. Cha mẹ nàng ấy tuy vẫn khỏe mạnh, nhưng trải qua một kiếp này, chắc chắn thân thể cũng chịu tổn thương. Nàng ấy phải chăm sóc cha mẹ, lại còn phải đi lại bôn ba giữa hai nơi, sau này trong phủ nếu thêm người, dăm ba năm lại đổi đến nơi khác cũng khó, nhưng đời người có mấy cái dăm ba năm chứ."

Liễu Tiên Lật nói thẳng: "Ta mặc dù là thế bá của Oản Oản, nhưng cũng là bạn thân của cha nàng ấy, càng hiểu tính khí của cha nó. Nếu biết viên ngọc trong lòng bàn tay hắn thực sự muốn ở lại Mạc Bắc, cho dù có cưng chiều bao nhiêu, chắc chắn cũng sẽ không đồng ý chuyện hôn sự này đâu."

  "Hạ quan coi Oản Oản như con gái ruột, lời nói đều xuất phát từ đáy lòng, nếu đắc tội với Vương gia, hạ quan nguyện ý chịu phạt."

  Năm đó, Liễu Tiên Lật vì thẳng thắn khuyên bảo mà bị biếm trích, ông đã quen với việc này, mấy lời này sớm muộn cũng định nói, chỉ là không có thời điểm thích hợp, hiện tại đúng là cơ hội. Nếu để Vạn Vạn một mình trở về Thượng Kinh, sẽ có chút khó xử.

Ngụy Nghiên rót một ly khác, hắn đột ngột dốc hết, cảnh tượng khi rời khỏi thành hiện lên trước mắt. Cuối cùng, hắn chỉ nhớ một câu nói của nàng, việc nàng có về Mạc Bắc hay không đều do nàng quyết định.

  Trong phòng riêng, ánh nến chập chờn chập chờn, Liễu Tiên Lật đứng cúi đầu, chắp tay trước mặt.

  Thật lâu không ai nói chuyện..

  Mãi cho đến Ngụy Nghiên uống cạn vò rượu, đẩy chén rượu xuống bàn, thở ra hơi rượu nồng nặc, "Ngươi cho rằng bổn vương chưa từng nghĩ tới những băn khoăn này sao?"

  Liễu Tiên Lật nhịn không được, "Vương gia..."

  "Không cần nói nhiều nữa." Ngụy Nghiên gói điểm tâm đặt lên bàn, cầm lấy chuôi đao đứng lên, "Bổn vương đến Mạc Bắc mấy năm trước, tướng sĩ ở biên quan mấy năm đó liên tục chết trận, thành trị bị chiếm hơn trăm dặm, rất nhiều ruộng đất phải chăp tay dâng cho Oa binh, bá tánh Trung Nguyên ta trôi dạt khắp nơi, chịu làm nô dich cho người, làm trò chơi tiêu khiển. Mà người ở triều đình đang làm cái gì vậy, coi mạng người như cỏ rác, có chút nào quan tâm đ ến nơi hoang dã này không?"

  "Liễu thứ sử này, nếu ngươi đã bị biếm trích tới nơi này, hẳn là biết nhưng kẻ ở triều đình ở Thượng Kinh có phẩm hạnh gì. Ở lại Mạc Bắc là ý của riêng bổn vương ta, nhưng cũng là lý do duy nhất để ta sinh tồn trên thế gian này."

  Nghe vậy, Liễu Tiên Lật không ngừng sợ hãi, Hoài An vương bản tính ngang ngược trời sinh không kiềm chế được này, không ngờ lại có thể nói ra những lời như vậy, trong lòng ông dâng lên một cảm giác bi thương khó hiểu. Ông cũng bị lời này làm kinh ngạc, cảm thấy Hoài An vương 10 năm này nhất định có nguyên nhân gì đó không nói ra được.

  Sau khi rời khỏi quán trà, gió đêm thổi qua, bay bớt mùi rượu. Ngụy Nghiên tay phải cầm đao, tay trái cầm theo gói điểm tâm. Phố xá không xa lắm, đi vài bước là tới trạm dịch.

  Hắn ngước mắt nhìn qua, ngọn nến trên lầu hai vẫn còn sáng, chiếu ánh nến vàng nhạt xuống đường.

  Gió thổi tấp vào mặt, hắn xách theo điểm tâm bước vào, từng bước lên lên cầu thang rồi rẽ trái.

  Cửa không khóa, hắn nhẹ đẩy ra.

  Thẩm Du Khanh gọi Lục Hà đi lấy cao bôi, nghe thấy tiếng động, nàng còn tưởng là Lục Hà quay lại, nàng đang soi gương chải tóc, thoa kem dưỡng lên mặt, làn da khô ráp của lập tức như được ngậm nước.

  "Mang vào thì đặt lên bàn đầu giường." Nói xong, nàng giống nhưlại nghĩ tới điều gì, liếc mắt nhìn đường phố dưới lầu, cũng không thấy bóng người, trong lòng chợt có chút bực bội, "Nếu nhìn thấy hắn trở về, cứ nói ta đi nghỉ rồi, không được cho hắn vào phòng của ta."

Ngụy Nghiên vốn đã yên lặng đứng cách nàngkhông xa, nghe xong câu này, hắn nhếch mép, cười lặng lẽ, đảo mắt liền thấy nàng chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng nhẹ, lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết, làn da nõn nà. mái tóc rủ xuống như mây, đen bóng như lụa mịn.

  Không thấy ai đáp lại,Thẩm Du Khanh cau mày, sau khi thoa môi trước gương mới quay đầu lại.

  Thấy rõ người tới gần, Thẩm Du Khanh hơi sửng sốt, dừng một chút, quay đầu nhìn lại như không có chuyện gì, "Ai cho chàng tiến vào, thiếp muốn nghỉ ngơi, chàng đi ra ngoài đi."

  "Trạm dịch không còn phòng trống, nàng muốn ta ngủ ở đâu?" Ngụy Nghiên đặt hộp điểm tâm trong tay lên bàn, vòng tay ôm lấy nàng.

  Thẩm Du Khanh muốn cãi lại, mũi lại ngửi thấy mùi rượu, càng nhíu chặt mày: "Chàng và Liễu bá bá đi đâu vậy, sao còn uống rượu?"

  "Không nhiều lắm, không sao." Ngụy Nghiên thản nhiên nói.

  Thẩm Du Khanh nhìn thấy vết quầng thâm dưới mắt hắn, cũng nghĩ hắn đã bôn ba mấy ngày, hẳn cũng mệt mỏi rồi.

  "Trong tịnh thất có nước ấm, chàng đi tắm rửa trước đi, thiếp đi tìm thuốc giải rượu."

  Nàng đẩy lồ ng ngực hắn về phía tịnh thất, tự mình muốn ra ngoài gọi người tìm thuốc, nhưng mới đi được vài bước, vòng eo đã được ôm lấy, lại là hắn ôm, nàng tựa vào trong ngực hắn, nghe nhịp tim mạnh mẽ.

  Thẩm Du Khanh ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt đen sáng ngời, hầu kết hắn lăn lăn, thở ra hơi rượu, khàn giọng nói: "Trách ta sao?"

  "Cái gì chứ?" Thẩm Du Khanh đối mặt với hắn, ánh mắt khẽ động, bàn tay nắm Hồ phục của hắn chậm rãi siết chặt.

  "Nếu ta không quay về Thượng Kinh, vĩnh viễn ở lại Mạc Bắc, như thế có nghĩa ta và nàng hai người chia cắt ở hai nơi, nếu có chia ly thì gặp lại cũng khó khăn." Hắn ấn trán nàng, giọng có chút hơi khàn, căng chặt cằm mới nói được mấy lời này.

  Một trận im lặng mới có người nói ra lời.

  "Đúng là có chút tức giận." Thẩm Du Khanh mấp máy môi.

  Ngụy Nghiên trong lòng đột nhiên trầm xuống, nghe nàng nói tiếp: "Nhưng nếu trách chàng, oán chàng thì thiếp đã không đồng ý hôn sự này."

  Nàng dùng tay nhéo cằm Ngụy Nghiên, râu trên đó cạo sạch sẽ không làm tay nàng đau lắm, Ngụy Nghiên không trốn tránhtránh.

"Nếu ở Thường Châu chàng đã thấu hiểu cho thiếp, ủng hộ thiếp, sao bây giờ thiếp không thể hiểu cho chàng chứ?" Thẩm Du Khanh kiễng chân hôn nhẹ lên môi hắn, "Thiếp biết Mạc Bắc không thể không có chàng, giống như người người bệnh không thể thiếu lang trung."

  Ánh mắt Ngụy Nghiên nhìn nàng dần dần tối lại, giống như một thung lũng sâu, tim đập nhanh hơn, như thể bị nàng vô tình liên lụy.

  Đôi môi mỏng vừa hé mở đã bị đầu ngón tay của nàng ấn xuống.

Mặt này nàng vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng trong mắt có một tia sáng nhợt nhạt, "Chàng cứ đi bảo vệ vạn ngọn đèn dầu của Mạc Bắc, thiếp sẽ bảo vệ chàng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play