Thẩm Du Khanh mặc áo choàng đen, đi ra liếc hắn một cái, quay đầu lại, một lúc lại nhìn qua: "Người kia đâu?"
Người kia? Người kia là ai?
Hòa thượng Trương Hòa cao quá sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống), gãi gãi đầu, lúc này chợt hiểu ra: "Bẩm Vương phi, hai ngày trước quan ngoại cấp báo, Vương gia xử lý xong xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngài đã xuất quan* buổi sáng rồi."
*xuất quan: ý là rời đi khỏi thành.
"Đến Trung Cự Quan?" Thẩm Du Khanh nhíu mày.
Trương Hòa sửng sốt một chút, cho rằng Vương phi đối với Mạc Bắc rất quen thuộc, vội vàng đáp: "Đúng vậy."
"Khi nào thì về?" Thẩm Du Khanh nói.
Trương Hòa không dám mơ hồ, "Là tin cấp báo, có thể mất một thời gian."
Thẩm Du Khanh ngừng hỏi. Trách không được ban ngày thấy hắn trên người bị thương.
...
Mật thám Khuyển Nhung đã được đưa ra khỏi nhà lao.
Thẩm Du Khanh phân phó không cần đi theo nàng vào.
Trương Hòa ôm quyền nói: "Bẩm Vương phi, Vương gia đã dặn đám Khuyển Nhung này đã bị giam cầm trong một thời gian dài, tuy chúng không còn tinh thần khí lực gì nhưng bẩm tính đám Khuyển Nhung vẫn hung hãn, thỉnh Vương phi hãy cẩn thận."
Thẩm Du Khanh gật đầu, trùm mũ choàng đi vào.
Lao ngục giam giữ mật thám Khuyển Nhung nằm ở phía sau, muốn đến phải đi qua một nhóm phạm nhân.
Nhà lao ngột ngạt, đường đất đã được vẩy nước nhưng vẫn còn khói bụi. Thẩm Du Khanh che lại miệng mũi, nghiêm mặt đi vào.
Ở chỗ sâu nhất lại có một cánh cửa ẩn khác, Thẩm Du Khanh lấy chìa khóa mở ra, dừng lại ở chỗ sâu nhất, nhìn mấy chục người mới bị giam trong ngục hai ngày mà gầy guộc đến da bọc xương.
Lộn xộn bẩn thỉu, Hồ phục rách nát đến mức không thể nhìn thấy hình dáng ban đầu, da thịt đầy vết thương, da khô nứt nẻ. Đôi mắt đen nhánh hung dữ, giống như những bóng ma trong địa ngục.
Thẩm Du Khanh hạ vành mũ xuống, nắm chặt thuốc chuẩn bị để tự vệ trong tay áo, bước tới.
Những người đó vừa bị lôi ra khỏi ngục tối, cơ bắp rã rời, khó tránh khỏi kích động. Thấy có người đến gần, dáng người mảnh khảnh yểu điệu, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng.
"Nữ nhân của Ngụy Nghiên sao?"
Người ở ngoài cùng phát ra một tiếng cười nham hiểm, thanh âm khàn khàn giống như vỏ cây khô bị dao cắt.
Thẩm Du Khanh nói, "Gia Luật Diên."
"Còn nhớ rõ lão tử?"
Gia Luật Diên trông không còn dễ nhìn như ngày ấy, dáng người cường tráng đầy những vết sẹo gớm ghiếc, lê cái chân phải bị gãy, nhìn chằm chằm Thẩm Du Khanh, "Ngươi làm gì ở đây?"
Vừa hỏi xong hắn lại chuyển chủ đề: "Là Ngụy Nghiên không được, không thỏa mãn được ngươi, muốn phản bội hắn mà đi với lão tử?"
Trong ngục vang lên tiếng cười quái dị.
Thẩm Du Khanh quay đầu lại nhìn hắn, mặt không chút thay đổi: "Ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Những ngón tay gãy của Gia Luật Diên chạm vào cửa sắt, "Hoài An Vương phi đã mở miệng, ta tự nhiên biết gì sẽ nói."
Nàng liếc nhìn bốn phía trong ngục đầy những khuôn mặt đầy hình xăm, lại hỏi: "Mười năm trước, ngươi có đến Uyển thành hay không?"
Gia Luật Diên dừng lại, nhìn thẳng vào nàng, "Mười năm trước lão tử vẫn là Khả hãn của Uyển Vương, bị người tính kế phải trốn đến Trung Nguyên, tình cờ lưu lạc đến Uyển thành, quả thật có đi qua một lần."
Tay Thẩm Du Khanh giấu trong ống tay áo run lên, nàng trấn định giọng nói của mình: "Vậy ngươi có biết tại sao vào mùa hè năm Chiêu Hòa thứ 28, sao Uyển Thành sau một đêm bị lũ lụt, không ai sống sót không?"
Đôi mắt nâu của Gia Luật Diên chậm lại một lúc, cười nói: "Làm gì mà không ai còn sống? Lão tử không phải trốn thoát sao?"
Thẩm Du Khanh đứng, đợi hắn nói tiếp.
"Người ta nói đập mở nước, lão tử còn nghĩ thật cmn dính đen đủi."
"Ngươi biết cái gì?" Thẩm Du Khanh hỏi hắn.
Đôi mắt nhuốm máu của Gia Luật Diên đột nhiên nhếch lên, "Biết cái gì? Để lão tử nghĩ lại đã."
Thẩm Du Khanh đưa mắt tìm kiếm những người Khuyển Nhung bị giam cầm khác.
"Lão tử khuyên ngươi không nên lãng phí công sức của mình. Ta là người duy nhất trốn thoát khỏi Uyển thành, những người khác đều chết sạch." Gia Luật Diên nói.
Thẩm Du Khanh dừng một chút, quay đầu nhìn hắn, thẳng thắn nói: "Ngươi muốn thế nào?"
Gia Luật Diên li3m khóe miệng, giống như dã thú thèm nhỏ dãi, "Ngụy Nghiên "chơi" ngươi không được sao? Mỹ nhân trắng nõn dịu dàng như vậy, lại còn là nữ nhân của Ngụy Nghiên, lão tử không nếm thử chẳng phải ngu sao."
Thẩm Du Khanh sắc mặt lạnh lùng, "Hiện tại nếu không nói cho ta biết, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
"Ngươi cho rằng lão tử sẽ sợ sao?" Gia Luật Diên đột nhiên nắm chặt tay phải, cắn răng hét lớn, khẽ gọi một câu, chỉ nghe một tiếng giòn vang, lồ ng ngực xương sườn đều bị hắn dùng sức đánh gãy.
Đầu bù xù, nhìn không ra mồ hôi lạnh trên mặt, hắn vẫn còn có ý cười nói: "Thế nào, giao dịch này mua bán có lời. Lão tử trên giường tất nhiên mạnh hơn Ngụy Nghiên gấp trăm lần, làm ngươi sung sướng muốn chết."
Thẩm Du Khanh nhìn hắn, nàng vừa hé môi thì một cơn gió mạnh thổi qua tai, ngay sau đó, Gia Luật Diên, người vừa rồi vẫn còn kiêu ngạo, hét lên ôm lấy tay phải của mình, hắn đau đớn lăn xuống đất, đao ngắn ghim giữa lòng bàn tay của hắn, chuôi đao nằm ngay trên mu bàn tay.
Nàng mím môi, lời định nói còn đang nghẹn trong cổ họng.
"Sao ngươi lại tới đây?" Thẩm Du Khanh không cần quay đầu lại cũng biết người đó là ai, hỏi.
Ngụy Nghiên bước tới và rút trường đao ở thắt lưng ra, búng nhẹ mũi đao một cái, hắn rút đoản đao đang c ắm vào mu bàn tay của Gia Luật Diên.
Lại có một trận kêu thảm thiết, "Ngụy Nghiên, lão tử thề phải giết ngươi!"
Ngụy Nghiên mặc hắn gọi bậy, trả lời Thẩm Du Khanh, "Ta sợ ngươi hành mấy tên khốn này đến chết."
Thẩm Du Khanh nhếch môi, "Ta còn chưa ra tay."
Ngụy Nghiên rất có hứng thú nhìn nàng, ở bên cạnh nàng trầm thấp cười nói: "Làm sao, không nỡ à?"
Thẩm Du Khanh cau mày nhìn hắn, thoáng thấy vẻ ngả ngớn trên khuôn mặt hắn ta, ngay lập tức hiểu ra.
Chắc hẳn đã nghe thấy những lời cuối cùng của Gia Luật Diên.
Nàng nhịn không được trừng hắn một cái.
"Ngươi muốn hỏi cái gì, ta thẩm vấn giúp ngươi, ngươi cứ như vậy hỏi bọn họ, một cái rắm cũng không phát ra được." Ngụy Nghiên chỉnh đao bên eo.
Thẩm Du Khanh nhìn Gia Luật Diên đang thở hổn hển trên mặt đất, cảm thấy cơn đau qua đi, Gia Luật Diên ngồi thẳng dậy, máu trên lòng bàn tay đang chảy, hắn ta dường như không cảm thấy gì, hung dữ cười với nàng, "Ngươi nếu không đưa lão tử ra ngoài, cho dù bị tra tấn đến chết, ta cũng sẽ không nói một lời."
Ngụy Nghiên nhướng mày, rút trường đao, xuyên qua cửa sắt đâm vào vai phải hắn, máu tươi phun ra, lại một tiếng kêu thảm thiết, "Ngươi thấy sống quá dễ dàng sao? Bổn vương lại giết hai người nữa cho ngươi vui vẻ mới được."
Khi máu phun ra, Thẩm Du Khanh lùi lại nửa bước.
Gia Luật Diên ánh mắt sắc bén, "Ngụy Nghiên, đợi lão tử đi ra ngoài, ta lột da của ngươi!"
"Bổn vương chờ." Ngụy Nghiên cất đao.
Hắn nhướng mày nhìn Thẩm Du Khanh, Thẩm Du Khanh hiểu ý, xoay người đi ra ngoài.
Ngụy Nghiên nói đúng, là nàng đã đánh giá thấp người Khuyển Nhung, thuốc của nàng sẽ không hiệu quả, xem ra nàng muốn quay lại với một loại thuốc khác.
"Ngươi muốn hỏi bọn họ cái gì?" Ngụy Nghiên đi theo sau lưng nàng, lửa giận vẫn chưa nguôi.
Thẩm Du Khanh không nói gì, nhưng khi đi tới cửa đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn: "Mười năm trước vì sao ngươi rời Thượng Kinh?"
Ngụy Nghiên ánh mắt trầm xuống, một lát quay đi, "Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Thẩm Du Khanh im lặng một lúc, cúi đầu: "Không có việc gì."
Uyển thành nằm ở phía nam, trong khi Mạc Bắc ở cực bắc, có thể là do nàng nghĩ nhiều, Ngụy Nghiên không liên quan gì đến chuyện này. Nhưng mà chuyện này kỳ thật liên quan đến hoàng thất, là bí mật không thể truyền ra ngoài, nàng âm thầm tìm kiếm nhiều năm như vậy nhưng không có kết quả. Dù thế nào đi chăng nữa vẫn là hoàng tử của hoàng thất, nàng cũng không thể nói ra toàn bộ câu chuyện.
Ngụy Nghiên nhìn ra được bộ dạng nàng có gì đó không ổn, hắn chưa từng thấy nàng tinh thần sa sút, ủ rũ như vậy, "Cho nên, chuyện ngươi muốn điều tra có liên quan đến ta?"
Thẩm Du Khanh bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, "Có thể."
"Không thể nói cho ta biết sao?" Ngụy Nghiên nhướng mày.
Thẩm Du Khanh lắc đầu.
"Ồ." Hắn cười khẩy.
"Ngày mai ta sẽ quay lại, người đừng ép Gia Luật Diên trả lời chuyện ta hỏi lúc ta không ở đây." Thẩm Du Khanh nói.
Ngụy Nghiên buồn cười nhìn nàng, "Nghĩ ta rảnh rỗi như vậy?"
Thẩm Du Khanh ngừng nói.
Lúc rời đi, nàng ngồi trong xe vén rèm nhìn người đàn ông đứng trước cửa ngục, người nọ nhạy bén phát hiện, mắt nhìn lại, Thẩm Du Khanh thấy vậy, mím môi kéo rèm xe xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT