Sau khi các đệ tử xếp hàng nhận lệnh bài xong, vòng thi thứ nhất của thập phương pháp hội không hề trì hoãn thêm một khắc nào mà chính thức bắt đầu.
Tên của bí cảnh lần này là "thuỷ kính", địa điểm là ở núi Cửu U ở ngoại ô Loan thành. Để đảm bảo công bằng, khu vực của các thí sinh cấp Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh đều sẽ được chia tách riêng biệt, đảm bảo không ảnh hưởng đến nhau. Ninh Ninh đã từng trải qua những bài kiểm tra đột xuất như thế này từ kiếp trước nên rất có kinh nghiệm, vì vậy cô cũng không thấy áp lực gì nhiều mà cầm theo Tinh Ngân đi thẳng vào bên trong.
Cũng giống như Tiểu Trùng Sơn, các đệ tử tiến vào bí cảnh để rèn luyện sẽ bị truyền tống đến các nơi khác nhau. Cô khá may mắn, không bị đưa đến vách đá cao chót vót hoặc hang ổ của linh thú mà vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một rừng cây rậm rạp xanh um.
Bây giờ đang là nửa đêm, tán lá của những cây cổ thụ che mất quá nửa bầu trời, chỉ có những cây nấm linh và rêu xanh sinh trưởng dưới tán cây đang phát ra ánh sáng nhè nhẹ làm cho không gian bị bao trùm bởi cảm giác bí bách, Ninh Ninh thấy hơi ngột ngạt.
Nấm linh tròn tròn như một quả cầu mọc trên thân cây và cành cây trông như những chiếc đèn lồng với đủ loại màu sắc. Mượn ánh sáng tỏa ra từ nó, Ninh Ninh cúi đầu quan sát chiếc lệnh bài trong tay mình.
Lệnh bài chỉ to bằng nửa bàn tay, được làm từ gỗ cây hoa lê, cầm trong tay cũng có thể ngửi thấy mùi hương thanh nhã toả ra từng đợt từng đợt. Mặt trên của lệnh bài điêu khắc một loại phù lệnh nào đó cô nhìn mà không hiểu, có lẽ là phù lệnh cảm ứng với bí cảnh để có thể giám sát các thí sinh mọi lúc mọi nơi. Lệnh bài này chỉ được mang theo bên người, không được nhét vào túi không gian, cô cũng không nghĩ nhiều mà nhét nó vào túi áo trong người.
Tuy rằng nguyên tác đã từng nhắc đến cuộc thi này nhưng viết rất sơ sài, không hề có chút giá trị tham khảo nào. Nó chẳng những không nhắc đến chuyện pháp hội sẽ bắt đầu sớm hơn dự tính mà ngay cả cốt truyện cũng chỉ có: "Bùi Tịch gặp ai đó, Bùi Tịch xử lý người đó, Bùi Tịch cướp được nhiều lệnh bài nhất làm cho các trưởng lão kinh ngạc không thôi.", tóm lại là chẳng khác gì cây mía để lâu, vừa nhạt vừa không ngon. Cô cũng không biết tại sao lúc trước lại có kiên nhẫn đọc hết được cái quyển tiểu thuyết này nữa.
Hôm nay cô đã rong ruổi dạo chơi cả ngày ở Loan thành nên không còn bao nhiêu sức lực, không ngờ các trưởng lão lại cho mọi người một đòn trở tay không kịp. Linh thú nơi núi rừng hoang dã thường hay tấn công con người nên bây giờ việc cấp bách nhất là tìm một nơi nào đó để nghỉ ngơi lấy lại sức trước đã.
Ninh Ninh mệt mỏi ngáp một cái, đang định đi về phía trước thì bỗng nhiên phát hiện có vài luồng linh khí mỏng manh truyền đến từ phía chính diện. Vừa chạm vào làn da của cô, chúng đã lập tức tan đi như khói, không để lại một chút dấu vết nào. Linh khí mỏng manh như vậy, hẳn là chủ nhân của nó phải ở nơi cách đây một khoảng khá xa.
Tất cả mọi người đều bị tách ra, thế nên các đệ tử đồng môn không thể tề tựu với nhau trong thời gian ngắn như vậy được, từ đó suy ra bọn họ không cùng một phe. mà từ sát khí như có như không trộn lẫn trong linh khí thì có thể suy đoán rằng có lẽ vài đệ tử oan gia ngõ hẹp đã bắt đầu rút kiếm đánh nhau rồi.
Ninh Ninh hoàn toàn kế thừa truyền thống hít drama tốt đẹp ngàn năm của dân tộc, lại nhân lúc đang nhàn rỗi, cô quyết định đi hóng hớt, nhân tiện chiêm ngưỡng phong thái của các đệ tử tinh anh của các đại môn phái một phen. Nếu có cơ hội, không chừng cô còn có thể cháy nhà hôi của cướp được vài cái lệnh bài nữa kìa.
Cô trước nay vốn không phải kiểu người sẽ ngồi im chờ chết, so với việc cứ phải trốn đông trốn tây, chủ động ra tay hiển nhiên thú vị hơn rất nhiều.
Ninh Ninh nói làm là làm, cô lập tức bước về phía nơi tản ra linh khí. Chưa đi được bao lâu cô đã nghe thấy tiếng một nữ tử đang thấp giọng quát: "Mọi người đều là âm tu với nhau, có cần thiết phải đuổi cùng giết tận như vậy không?"
Cô lập tức cẩn thận che giấu hơi thở của mình rồi bước lên vài bước. Xuyên qua những tán cây xanh um, Ninh Ninh nhìn thấy bốn người đang đứng đối diện với nhau, ba nam một nữ. Nữ tử mặc áo xanh mặt mày tuấn tú mặc môn phục của Lưu Minh Sơn, thanh niên đứng cách nàng không xa đang cười cười mân mê chiếc sáo ngọc màu phỉ thuý trong tay mình. Trong bốn người, sát khí trên người hắn là mạnh nhất. Một thiếu niên trông cũng rất tuấn tú khác đứng dưới tán cây với vẻ không kiên nhẫn, đôi mắt hắn ánh lên vẻ bực bội, từ trang phục trắng từ đầu đến chân của hắn có thể thấy hẳn là hắn đến từ Bách Nhạc Môn; tăng nhân đến từ Phạn Âm Tự đứng đối diện hắn vẻ mặt bình thản, có vẻ y thấy hơi nhàm chán nên rũ mắt đứng tựa vào thân cây.
Thanh niên kia xoay xoay cây sáo trong tay, nhướng mày cười lạnh: "Các trưởng lão dồn đám âm tu chúng ta vào cùng một chỗ, ý đồ của bọn họ còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Bọn họ muốn xem trò hay, chúng ta là đệ tử lý nào lại từ chối? Chẳng bằng cứ thuận theo ý của bọn họ mà so tài một phen."
Đôi mắt của thiếu niên mặc đồ trắng lộ ra ý trào phúng: "Nghe thì có vẻ đường hoàng ngay thẳng lắm, nói trắng ra không phải cũng chỉ là muốn cướp lệnh bài trên người chúng ta thôi sao? Đừng phí lời nữa, lên đi!"
Thanh niên kia chỉ đợi mấy câu này của hắn, nghe vậy lập tức điểm chân nhảy lên không trung đứng trên một cành cây cổ thụ to bằng tay người thổi sáo, chỉ một lát sau gió bắt đầu nổi lên.
Không giống như những thứ hữu hình như kiếm hay phù chú, âm thanh nghe qua có vẻ yếu ớt phong nhã thật ra lại biến ảo muôn vàn, không hình không dạng, thình lình dồn người vào chỗ chết. Tiếng sáo của người kia du dương uyển chuyển, âm thanh biến hóa lên xuống vờn quanh gió đêm trong cánh rừng, biến nó thành một lưỡi đao sắc ngọt thấu xương. Sau một tiếng gào rít, thanh đao lập tức hướng về ba người ở dưới tán cây.
Ninh Ninh cẩn thận trốn trong lùm cây cách đó không xa. Tiếng sáo kia réo rắt truyền vào tai cô, có lẽ do cô không phải là đối tượng tấn công nên dưới góc độ của quần chúng hóng hớt mà nói thì đây miễn cưỡng có thể coi như là một khúc nhạc êm tai.
Tiếng sáo bị gió đêm thổi đi khắp nơi, len lỏi vào từng góc nhỏ lặng im giống như một cơn mưa mát lạnh trong đêm hè làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, tiền đề là nếu bỏ qua sát khí càng ngày càng nặng nề của nó.
Thiếu niên mặc áo trắng xuất thân từ Bách Nhạc Môn, môn phái nổi tiếng về âm luật này đương nhiên sẽ không cam lòng yếu thế. Sau khi tránh khỏi những luồng gió mạnh sắc bén như lưỡi dao, hắn cũng bắt đầu lôi túi không gian từ trong lòng ngực ra.
Bắt đầu rồi!
Ninh Ninh bắt đầu cảm thấy hứng thú, cô tay của hắn với vẻ hết sức chờ mong.
Đa phần các âm tu sẽ sử dụng những vũ khí phong nhã đoan trang ví dụ như sáo, tỳ bà. Bây giờ trên sân lại có vài âm tu, thực lực của mỗi người đều không tầm thường, chín bỏ làm mười thì lần tỷ thí này chính là một buổi diễn tấu âm nhạc lộ thiên miễn phí.
Túi không gian trong tay thiếu niên áo trắng chợt loé sáng, nháy mắt trong tay hắn bỗng xuất hiện... một cây đàn nhị. Thanh niên kia giật giật khóe miệng, nhưng vẫn thổi sáo hết sức chăm chú. Âm vực càng lúc càng cao, biến ảo càng lúc càng nhanh, lưỡi dao gió và linh lực cũng càng ngày càng mạnh. Trong lúc linh lực va chạm, vô số cành cây to đã bị nó chặt đứt.
Sau đó thiếu niên kia cầm lấy cây vĩ kéo đàn, âm thanh của đàn nhị bắt đầu vang lên.
Ninh Ninh cứ tưởng rằng mục tiêu tu luyện của âm tu chính là âm luật phải thật đẹp, âm thanh phải uyển chuyển dễ nghe, cho đến khi sự xuất hiện của thiếu niên này giáng cho cô một đòn thức tỉnh.
Đây không phải đang kéo đàn nhị, đây là đang kéo cưa.
Đàn nhị là một nhạc cụ truyền thống có âm sắc ai oán não nề, nghe như tiếng nước suối rả rích giữa rừng làm người ta phải thở dài thương cảm. Nhưng âm thanh mà thiếu niên áo trắng này kéo ra không phải là tiếng nước chảy róc rách mà là tiếng ma sát rợn người khi móng tay kiết vào bảng đen.
Ninh Ninh vừa nghe thấy tiếng này đã suýt chút nữa ngất xỉu. Cái âm thanh này không hề "ai oán não nề" một chút nào, người não nề chính là những khán giả đáng thương như cô đây này.
Âm thanh này đúng là vượt lên trên cả tu tiên giới, vượt qua cả dòng chảy của lịch sử, là một đòn công kích với khả năng sát thương tuyệt đối. Ninh Ninh rất muốn xông lên phía trước, hai mắt đẫm lệ nói với hắn: "Đừng kéo nữa! Đừng kéo nữa! Cái cưa trong tay huynh đã bị rỉ sét rồi!"
Thanh niên ban nãy còn dương dương tự đắc hiển nhiên cũng không ngờ được thiếu niên trông rất thư sinh văn nhã trước mặt mình lại là một kẻ tàn nhẫn như vậy. Tiếng đàn nhị cộng thêm kỹ thuật kéo đàn nát như tương bần làm người ta nhìn mà giận sôi máu của hắn thoắt cái đã làm cho trời đất u ám, muôn hoa héo tàn.
Thanh niên kia có vẻ đã bị dồn vào đường cùng, không còn đường lui, hắn chỉ có thể dùng cây sáo của mình chống lại những đòn tấn công vào những nơi hiểm yếu. Ai ngờ nữ tử đến từ Lưu Minh Sơn kia cũng lôi túi không gian ra, sau khi quan sát tình thế trước mắt một lượt thì bắt đầu niệm chú.
Ninh Ninh hơi ngạc nhiên.
Thiên niên kia kéo nhị hồ như kéo cưa cơ hồ đã gần như át hoàn toàn tiếng sáo, vừa nhìn đã biết hắn là một kẻ khó chơi. Rốt cuộc cô nương này có vũ khí lợi hại như thế nào mới có thể lôi ra sử dụng không chút do dự trong trường hợp này như vậy? Chẳng lẽ...
Ánh sáng tỏa ra từ túi không gian dần tan đi, nhạc cụ trong tay của cô nương áo xanh dần dần trở nên rõ nét. Phần thân thon dài, đỉnh có hình phễu, toàn thân màu vàng, rõ ràng đây là một cây kèn xô na vàng choé lấp lánh ánh kim.
Thanh niên thổi sáo thoắt cái mặt mũi trắng bệch, nhìn như sắp gục ngã đến nơi.
Ban nãy cô nương này này trông rất có vẻ rất dịu dàng đoan trang. Nhìn khí chất của nàng hắn đoán ít nhất nàng cũng phải là một người chơi đàn hạc hoặc đàn tranh. Cuối cùng nàng ta mới là người kỳ quặc nhất ở đây!! Hai tên này tên nào cũng tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, thế giới này còn có chút lòng tin nào giữa người với người không thế!
Hắn không muốn chơi cùng với mấy đứa này nữa đâu! Cây sáo trong tay hắn nhỏ bé đáng thương như thế kia, sao có thể chịu nổi sự dày vò của hai tên ác bá giới nhạc cụ này chứ. Xô na còn chưa vang lên, tiếng nhị hồ nghe như lừa hí cách đó không xa chỉ cần rú lên một cái là hắn đã có thể đi chầu ông vải được rồi, nếu xô na vang lên nữa thì...
Tục ngữ có câu, trong tất cả các loại nhạc cụ, kèn xô na là độc tôn, cứ nghe tiếng kèn vang lên không phải là đám cưới thì chắc chắn là đám ma. Tỳ bà, đàn nhị cho dù có hay đến thế nào thì chỉ cần xô na cất tiếng là bay màu hết cả.
Tiếng vừa cất lên, xung quanh như đã chết lặng.
Tiếng nhạc cao vút dữ dội như thuỷ triều, khí thế như càn quét khắp trời đất đổ ập vào tai. Màng nhĩ rung chuyển ầm ầm, tất cả các âm thanh khác đều trở nên nhạt nhẽo.
Một bên là tiếng lừa hí kin kít mãi không dứt, một bên là tiếng gầm rú như mãnh hổ xuất sơn, tiếng sáo của thanh niên đáng thương cứ vòng đi vòng lại, không biết đã lạc nhịp từ bao giờ.
Ba luồng linh khí ầm ầm va chạm trong bóng đêm, âm thanh hỗn loạn vang khắp bốn phía tựa như bách quỷ dạ hành, vô cùng kinh khủng.
Cuộc so tài giữa các nhạc tu đang yên đang lành bị bọn họ biến thành cuộc so kè độ máu lửa giữa các nhạc cụ. Mạnh ai người nấy chơi, mạnh ai người nấy thổi, chỉ cần chỉnh đốn lại đội hình một chút thôi có khi có thể đưa cả bọn đi thẳng đến nhà tang lễ nâng quan đưa ma. Không có người nào nghe tiếng đàn nhị mà không khóc, không có hồn ma nào mà kèn xô na không tiễn đi được. Nằm nghe hai khứa này chơi nhạc chính là sự tôn trọng lớn nhất dành cho bọn họ.
Thanh niên thổi sáo ban đầu còn ra vẻ bây giờ lại giơ giáp đầu hàng đầu tiên. Nhánh cây dưới chân hắn đã bị tiếng nhạc chém đứt, người cũng bị linh lực cắt cho mấy vết. Hắn ngã cái bịch xuống đất, thấy mình đã rơi vào thế hạ phong thì chỉ đành chắp tay dâng lệnh bài lên.
Một khúc nhạc đứt ruột đứt gan, biết tìm tri âm nơi chân trời nào.
Thiếu niên áo trắng và nữ tử áo xanh kỳ phùng địch thủ chiến với nhau một hồi tự nhiên cảm thấy rất tán thưởng đối phương. Một cái lệnh bài đương nhiên không đủ cho hai người chia đều rồi, thế là bọn họ nhìn nhau một lát rồi đồng thời quay sang nhìn tăng nhân đang đứng dựa vào thân cây.
Vị tăng nhân kia có vẻ mới chỉ mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt sáng sủa ưa nhìn, tuy rằng không đến mức anh tuấn hơn người nhưng đôi mắt màu hổ phách như giếng cổ yên tĩnh không gợn sóng lại có thể làm cho người ta sinh ra hảo cảm.
Trong Phạn Âm Tự, ngoại trừ thể tu* ra thì cũng có một số ít nhạc tu. Nếu so sánh với Lưu Minh Sơn và Bách Nhạc Môn thì những nhạc cụ cổ quái mà bọn họ sử dụng lại nhiều hơn rất nhiều. Đàn cầm, đàn sắt, đàn tranh, sáo trúc đều là đồ chơi của bọn trẻ con, ở đây mõ mới là thứ được yêu thích nhất. Nghe nói mấy năm trước còn có người dùng miệng làm nhạc cụ, chuyên môn niệm chú niệm kinh, tỷ thí một hồi miệng còn có thể toé ra lửa.
(*tu luyện các môn liên quan đến thể chất)
Nếu vị tăng nhân này cũng dùng mõ thì có lẽ y sẽ bại dưới thế tấn công gọng kìm của đàn nhị và kèn xô na. Ninh Ninh thầm nghĩ thời cơ đã đến, đang do dự không biết có nên ra tay giúp đỡ hay không thì đột nhiên thấy phật quang lóe lên.
Không chỉ có cô sững sỡ tại chỗ mà đoàn tấu nhạc đám ma bên kia cũng ngừng diễn tấu, ai nấy lộ ra thần sắc rất kinh dị.
Thứ hiện ra trong ánh phật quang đâu phải là cái mõ. Thứ kia vô cùng to lớn, thân mình tròn trịa, lúc hiện hình hoàn toàn còn phát ra tiếng vù vù chấn động đất trời, khí thế như đế vương đại giá quang lâm.
Được lắm, hoá ra là một cái chuông đồng cao tầm bằng hai người, là cái chuông mà Thiếu Lâm Tự sáng nào cũng phải gõ mấy hồi mấy hồi ấy.
Nữ tử áo xanh chỉ muốn chửi thề. Làm gì có nhạc tu nào lấy chuông đồng để làm vũ khí cơ chứ! Người ta đánh đàn thổi tiêu, ngươi thì tha cái chuông đồng ra gõ, có bị điên không?
Ninh Ninh thầm tán thưởng trong lòng, nhân tài của các môn phái đúng là người này tài giỏi hơn người kia. Kiếm tu tuy cũng khôn vặt nhưng đa số đều làm trong lén lút, không để lộ ra một chút sơ hở gì. Nhưng mấy kẻ nhạc tu này thì hoàn toàn ngược lại. Bọn họ hoàn toàn thả bay bản thân, không hề thậm thụt che giấu, thậm chí còn gióng trống khua chiêng bày ra cho thiên hạ xem: Ừ, đúng, đây chính là vũ khí của ta.
Làm một phép so sánh tương đương thì chính là: ngươi có thể nhìn thấy âm tu dùng mõ, dùng chuông, dùng kèn xô na làm nhạc cụ chứ tuyệt đối sẽ không bao giờ nhìn thấy kiếm tu dùng que cời làm vũ khí.
Nhân tài, đúng là nhân tài.
Trò hay càng ngày càng nhiều, các đệ tử giờ mới bắt đầu bộc lộ bản lĩnh thật sự của mình. Các trưởng lão không hổ là các trưởng lão, có thể nghĩ ra những cách hố học trò độc đáo như vậy.
Nữ tử áo xanh và thiếu niên áo trắng hiển nhiên cũng không ngờ rằng núi cao còn có núi cao hơn, nhạc tu ở đây ai cũng kỳ dị cổ quái. Sau khi ngây ngẩn một lúc, bọn họ nhanh chóng lấy lại sĩ khí tiếp tục tấu vang tiếng nhạc. Tiếng đàn nhị ai oán, tiếng kèn xô na thê lương nghe không khác gì dàn hợp xướng của âm tào địa phủ làm gió lạnh cứ thổi ào ào cuồn cuộn từng cơn.
Tăng nhân trẻ tuổi ngồi ở trung tâm cơn gió lốc kia lại trông vô cùng bình thản, hắn hơi gật gật đầu, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một cái dùi gõ chuông siêu to khổng lồ. Âm thanh của nhà Phật trang trọng trong sáng, khác biệt hoàn toàn so với tiếng hoà tấu của hai loại nhạc cụ kia. Khoảnh khắc tiếng chuông vang lên, hai luồng linh lực hoàn toàn khác nhau ầm ầm va chạm bộc phát ra tiếng nổ inh tai nhức óc làm Ninh Ninh không thể không bịt chặt hai tai lại.
Thế nhưng tiếng chuông tuy vang, dựa vào sức của một mình tăng nhân kia cũng không thể nào chống lại được sức mạnh của hai người.
Tiếng chuông khánh âm vang nặng nề như bàn thạch, hùng dũng xộc thẳng vào lỗ tai người còn đem theo từng trận chưởng phong ẩn chứa phật khí. Thiếu niên áo trắng và nữ tử áo xanh sóng vai hợp tác với nhau, lần lượt dùng linh lực tấn công, hai người cách tăng nhân càng ngày càng gần.
Thấy tăng nhân kia sắp không địch lại bọn họ nữa, thiếu niên gằn giọng hô: "Mau đưa lệnh bài đây, hai người bọn ta sẽ không làm ngươi bị thương!"
Nhưng người kia không hề để ý đến hắn, chỉ chăm chú gõ chuông.
Thế là hai người lại nhìn nhau một cái thật nhanh rồi tấn công càng lúc càng nhanh càng mạnh hơn đồng thời chầm chậm di chuyển đến gần hắn.
Nhìn thấy khí thế nhất định phải cướp được lệnh bài của hai người kia, Ninh Ninh mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai.
Tuy rằng tăng nhân kia đã ở thế hạ phong nhưng lại không phản kháng, không xin tha, không chạy trốn mà cũng không tăng sức tấn công, chỉ thờ ơ đứng nguyên tại chỗ... nhìn như cố ý muốn dụ hai người kia tiến lại gần vậy.
Suy nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu, trong chớp mắt, tăng nhân trẻ tuổi bỗng nhiên ngẩng phắt đầu lên. Đồng tử của hắn yên lặng không chút dao động, trong như suối xa, bây giờ lại ánh lên vài vệt sáng không rõ ràng, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ninh Ninh thấy hắn giơ dùi gõ chuông lên cao, nhưng lần này hắn lại không gõ lên cái chuông mà nâng toàn bộ dùi chuông lên đánh bay cái chuông khánh trước mặt như đang đánh bóng chày vậy. Cái chuông Phạn to khổng lồ vừa tự xoay vừa bay lên không trung theo quỹ đạo của cú đánh ban nãy nện thẳng vào người của một nam một nữ đang kề vai tác chiến trước mặt.
Ninh Ninh há hốc mồm kinh ngạc.
Tấn, tấn công vật lý sao?!
Tại sao cái chuông Phạn đang yên đang lành lại bị biến thành bóng chày thế! Mau dừng tay lại, đây không phải là hành vi mà một nhạc tu nên làm đâu!
Hai người bị chuông khánh đụng phải bay đi một đoạn xa thật xa sau đó rơi xuống đất trong tư thế của vận động viên nhảy cầu, tỷ lệ đồng bộ của động tác cao đến 99%.
Nữ tử áo xanh nào đã gặp phải tình cảnh này bao giờ, nàng lập tức ôm ngực rơi nước mắt: "Ngươi, thật đê tiện! Ngươi lại dám dùng nhạc cụ để đánh người, ta không phục!"
Xem ra khả năng thích ứng với hoàn cảnh của nàng rất mạnh, buột miệng thốt ra mà cũng vẫn gọi cái chuông Phạn kia là "nhạc cụ" cho được.
Thiếu niên ho khan vài tiếng rồi lập tức xin tha: "Đại sư, người xuất gia lấy từ bi làm gốc, ngài hãy tha cho hai người bọn ta đi!"
- A di đà phật.
Tăng nhân trẻ tuổi nhẹ nhàng dùng giọng điệu thương hại đáp: "Phật nói, ta không độ người ngu."
Dứt lời, hắn giơ cái dùi gõ chuông trong tay lên gõ cho mỗi người một cái coi như kết thúc trận đấu hôm nay.
___
Meo: Mắc xem "Anh trai vượt mọi chông gai" lắm rồi đấy nhưng mà vẫn cố ngồi đăng nốt một chương =)))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT