Tô Song Yến nhìn thấy Cung Lãnh bị thành ra như vậy, ba hồn bảy vía của cô ta đều bị dọa cho sợ đến mức bay toáng loạn. Nhân lúc mọi người đang vì chuyện của Cung Lãnh mà không để ý, cô ta âm thầm muốn một mình chạy trốn khỏi đây.

"Bốp"

Còn chưa để Tô Song Yến có cơ hội chạm vào tay nắm cửa, một chiếc ly thủy tinh cứ vậy bay thẳng đến chỗ cô ta.Chỉ nhìn thấy chiếc ly kia cứ như vậy va mạnh vào thành cửa tạo ra một âm thanh chói tai, một giây sau thì vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh.Từng mảnh vỡ thủy tinh văng ra tung tóe,trong số đó còn có vài mảnh văng trúng lên cả mặt và người của Tô Song Yến.

Tô Song Yến vì bất ngờ nên không kịp né tránh,ngay sau đó chỉ thấy cô ta ôm mặt của mình, ngồi khụy xuống.Từng dòng máu đỏ thẫm cứ vậy chạy dài qua những kẻ hở của các ngón tay, "lộp độp" thành từng vũng nhỏ rơi xuống nền gạch hoa văn bóng loáng.

" Máu...máu..... là máu...aaaaaa"

Chỉ nghe thấy Tô Song Yến lẩm bẩm nói không ngừng trong sợ hãi, kèm theo đó còn có cả tiếng hét rung rung. Khi nhìn thấy mặt mình máu toàn là máu thì trở nên hoảng loạn,cô ta hét đến khản cả giọng,sau đó cũng vì sợ quá mà ngất lịm đi.

Sau cùng vẫn là Lục Triều có lòng tốt, không muốn có án mạng xảy ra, vậy nên đã lấy điện thoại của mình bấm vào một dãy số gọi đi.Chỉ chưa vòng một phút thì bên ngoài đã có tiếng bước chân đi đến, sau khi gõ nhẹ liền mấy cái thì từ ngoài có hai người áo đen đẩy cửa bước vào.

Mà đập vào mắt họ đầu tiên chính là cảnh tượng hỗn loạn chẳng thể nào hỗn loạn hơn được nữa.Phòng Vip của Lạc Hoắc lúc này chẳng khác gì một bãi chiến trường, vừa mới xảy ra một cuộc đánh nhau đến thừa sống thiếu chết.Mà hiện tại đã có hai kẻ bại trận đang nằm la liệt ở dưới đất.Một chút suy đoán vụt qua trong đầu kèm theo sự ngạc nhiên chỉ thoáng qua một giây, rất nhanh cả hai đã trở lại dáng vẻ nghiêm nghị như lúc ban đầu của mình, bước đến trước mặt Lục Triều.

"Thiếu gia"

" Nhanh chóng trở Cung thiếu gia đến bệnh viện"

Lục Triều nhìn hai người áo đen đang đứng hơi cúi đầu một cách nghiêm nghị ở trước mặt,bắt đầu ra lệnh.Sau khi lời vừa dứt, lại như nhớ ra điều gì đó liền bổ sung thêm một câu.

"Nói với người đứng đầu ở bệnh viện đó rằng, không biết ông ta là dùng cách gì đi chăng nữa, thì cũng nhất định phải giữ lại thứ kia của Cung thiếu nguyên vẹn. Nếu như ông ta không làm được, vậy thì ngay ngày mai cả cái bệnh viện đó của ông ta cũng sẽ giống như thứ kia, vĩnh viễn biến mất "

Lục Triều vừa nói vừa lấy tay gãi nhẹ hai đầu chân mày, cảm thấy để làm người anh cả này quả thật là không dễ.Giờ thì hay rồi lại bắt Lục Triều anh phải làm kẻ ác, mà người thê thảm nhất chắc có lẽ chính là cái bệnh viện xui xẻo kia.

Hai người áo đen khi nghe Lục Triều đã căng dặn xong, lại đưa mắt nhìn nhau ngầm hiểu ý, họ còn có chung một điều gì đó khó nói rõ.

" Còn đứng đó làm gì, không mau đi đi"

Lục Triều nhìn thấy hai người áo đen lúc nãy vẫn ậm ừ đứng im mà chưa chịu rời đi, lập tức nhíu mày không vui, liền hạ lệnh thúc giục bọn họ nhanh lên.

" Dạ, thiếu gia.

Vậy còn người phụ nữ kia...?"

Một trong hai người mặc áo đen cuối cùng vẫn là không thể không lên tiếng hỏi.Vừa rồi Lục Triều chỉ hạ lệnh bảo họ nhanh chóng mang Cung Lãnh đến bệnh viện.Nhưng mà theo như họ thấy, thì ở đây hiện tại không chỉ có một mình Cung Lãnh là người cần được đưa đến bệnh viện.Nằm ở dưới đất lúc này có đến tận hai người,mà thương thế của người phụ nữ kia xem ra cũng không hề nhẹ.

Lục Triều nghe thuộc hạ hỏi vậy thì liếc mắt nhìn sang Tô Song Yến, cô ta lúc này đã hoàn toàn nằm bất tỉnh nhân sự.Hiếm khi nhân tính trong người Lục Triều trỗi dậy,anh nhìn hai người áo đen,không lạnh không nóng nói.

"Xe dù sao cũng còn chỗ,ném cô ta lên đó luôn đi "

"Dạ, thiếu gia!.

Thuộc hạ sẽ lập tức đi ngay"

Sau khi hai người áo đen nhận lệnh xong, thì cùng nhau nhanh chóng trở Cung Lãnh và Tô Song Yến đến bệnh viện.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại 5 người bọn họ, bầu không khí rơi vào im lặng cho đến khi tiếng chuông điện thoại của Lục Triều đột ngột vang lên. Anh liếc mắt nhìn vào màn hình điện thoại,là một dãy số quen thuộc đến mức chẳng thể nào quen thuộc hơn, vì vậy ấn vào nút chấp nhận.

" Nói đi"

Lục Triều vừa bắt máy, đã lập tức kêu người ở đầu dây bên kia thông báo lại tình hình.

" Thiếu gia đã tìm thấy Ngạn tiểu thư"

Đầu dây bên kia cũng không vòng vo dài dòng, lập tức đi thẳng vào vấn đề.

" Ở đâu?" Lục Triều nhíu mày, muốn biết địa điểm cụ thể.

" Nước Y' " một lần nữa người ở đầu bên kia không nói thừa thãi một chữ nào,phong thái làm việc ngắn gọn, xúc tích mà vô cùng hiệu quả.

" Được, gửi định vị qua đây, tôi lập tức đến đó"

Lục Triều có chút nóng vội, muốn lập tức đến đó để bắt người liền ngắt cuộc gọi,rất nhanh thông báo đã được gửi đến.Lục Triều liền mở ra xem,chính là địa điểm nơi ở hiện tại của Ngạn Nhã Y mà thuộc hạ của anh vừa đều tra ra được.

" Được lắm, chạy rất nhanh...trốn cũng rất giỏi!

Để xem thử Ngạn Nhã Y em lần này làm sao trốn thoát khỏi tay tôi "

Lục Triều vừa mở lên xem, lập tức mày kiếm không khỏi nhíu chặt lại.Không ngờ vì muốn trốn thoát khỏi Lục Triều anh, mà cô lại có thể chạy đến một nơi xa xôi hẻo lánh lại đến tận bên nước Y".

Người phụ nữ chết tiệt này,em hãy đợi mà xem tôi sẽ xử lý em thế nào!

Lục Triều âm trầm nghiến chặt răng, âm thầm tức giận.Sau đó thì không muốn chậm trễ thêm một giây một phút nào nữa, đã vội đứng lên.Còn không đợi mọi người kịp phản ứng, bóng dáng cao lớn đã lao vút ra khỏi căn phòng.Đến khi mọi người nghe được câu nói Lục Triều kịp bỏ lại, thì bóng dáng của anh cũng đã biến mất phía sau cánh cửa.

" Tôi có việc,đi trước đây!

Tiền tôi đã thanh toán trước tất cả, các cậu muốn chơi đến khi nào thì tùy ý"

Mà Lục Triều rời đi như vậy, càng khiến căn phòng vốn dĩ đã rất ngột ngạt,lúc này lại càng trở nên yên lặng đến quỷ dị.

Thời Khảo vẫn luôn giữ tư thế trầm tư, nho nhã mà im lặng ngồi ngay bên cạnh Lục Triều tự nãy giờ.Vậy nên từ đầu đến cuối anh đều đã bắt được được tất cả những biểu cảm khác thường của Lục Triều,kể từ khi nghe cuộc gọi kia gọi đến.

Thời Khảo lúc này chỉ còn biết thở dài,anh cả của bọn họ gấp gáp đến vậy là muốn làm gì chứ?

Chỉ vì một người phụ nữ lại có thể bỏ rơi anh em của mình như vậy sao?

Dù sao con gái nhà người ta cũng không thể cứ như vậy mà biến mất được.Lục Triều vội vàng như vậy, có khi lại khiến con gái nhà người ta sợ đến chạy mất luôn dép.

Dù cho Lục Triều đến đó rồi, thì sao chứ?

Nếu như người căn bản là không muốn về cùng, dù cho anh ấy có ép buộc hay là trói lại mang về, vậy thì cô ấy chắc chắn cũng sẽ lại biến mất.

Hoặc là có khi nào Lục Triều vì theo đuổi người phụ nữ kia không thành,mà ngay cả Gia thế của Lục Gia ở thành phố Hạ cũng sẽ chuyển đến nước Y" hay không?

Thời Khảo thật không dám nghĩ đến những việc mà Lục Triều khi điên lên thì sẽ làm ra được.Càng như vậy,anh lại càng cảm thấy tình yêu đúng quả thật là thứ gì đó vô cùng rắc rối, vô cùng phiền phức, lại khiến người ta khó lòng mà điều khiển lý trí của bản thân.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play