'' Nghĩ tình chị ngốc vậy, nên em mới có lòng tốt kết bạn với chị á.

Mau cho em cách thức liên lạc với chị đi ''

Cung Tố Tố đưa điện thoại của mình ra, là loại siêu smartphone thông minh chuyên dành riêng cho trẻ em.

Tố Tố còn làm ra bộ mặt bất đắc dĩ của mình, như là có người nào đó đang ép buộc, thật ra là không muốn mất mặc để mở miệng ra xin.

'' Thật là...cô bé này,sao tính tình em lại kỳ lạ thế nhỉ ''

Liêu Thanh Dạ nhìn thái độ này của Tố Tố thì chỉ biết phì cười.Miệng thì nói vậy,nhưng tay lại nhận lấy điện thoại từ đôi tay nhỏ nhắn, mũm mĩm kia.

'' Nghĩ tình em còn nhỏ,nên chị sẽ không chấp nhất với em đâu.

Này,cho em ''.

Liêu Thanh Dạ sau khi cầm điện thoại trên tay, thì bắt đầu ghi lại cách thức liên lạc của mình cho Cung Tố Tố.Sau đó trả điện thoại lại, còn không quên nhéo vào má cô bé một cách cưng nựng.

''Aidazzzzzzzz......

Sao chị có thể tùy ý mà chạm vào người khác như vậy được chứ.

Thật là háo sắc ''

Cung Tố Tố bị nhéo đến hơi đau thì lập tức phồng mang trợn má,tỏ ra thái độ rất không vui.Nhận lấy điện thoại từ tay Liêu Thanh Dạ, xác nhận đã có được thứ mình cần liền vội vàng né sang một bên.

Liêu Thanh Dạ:^_^***....( Như vậy mà cũng xem là háo sắc hay sao?)

Liêu Thanh Dạ còn bận phân tích suy nghĩ trong đầu, thì Cung Tố Tố đã đưa mắt nhìn quanh.Khi nhìn thấy bóng dáng cao ngạo của người đàn ông đang đứng ở phía xa xa kia, liền kề sát vào tai Liêu Thanh Dạ hỏi nhỏ.

''Chị Ngốc,anh đẹp trai tên là gì? '' Cung Tố Tố bắt đầu muốn dò la chút tin tức.

Liêu Thanh Dạ nghe Tố Tố hỏi vậy, cũng quay đầu nhìn theo hướng mà người đàn ông kia đang đứng.Cô còn tưởng rằng Mộ Trác Khải đã đi lâu rồi, không ngờ anh ta vậy mà vẫn còn đang đứng đó.

''Chị thật sự là không biết, đây chắc là lần đầu tiên chị gặp anh ta.

Ngay cả mặt mũi thế nào,còn chưa được thấy qua''

Liêu Thanh Dạ không chắc chắn suy đoán của mình, rằng người đàn ông đó có phải là Mộ Trác Khải hay không.Nếu thật sự là anh ta, vậy thì giữa cô và người đàn ông này có phải là rất đúng với câu ''oan gia ngõ hẹp '' hay không?

''Chị ngốc, chị đang nghĩ gì thế?''nhìn thấy Liêu Thanh Dạ trở nên đăm chiêu, Tố Tố nghi ngờ hỏi.

''Dù thế nào,chị cũng đừng có suy nghĩ là sẽ cướp anh đẹp trai của em đi đâu đó?

Chị ngốc vậy, chắc chắn là sẽ bị anh ấy ăn hiếp ''.

Cung Tố Tố càng nghĩ càng cảm thấy không yên tâm, vậy nên đã nói thêm mấy lời.

''Em yên tâm, khả năng đó là hoàn toàn không có thể xảy ra ''

Liêu Thanh Dạ nhìn Tố Tố một cách khó tin, rõ ràng vẫn còn rất nhỏ nhưng lại có suy nghĩ và lời nói chẳng khác gì là người lớn cả.Cô thật sự là cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình, có phải là vì cô đúng như những gì Tố Tố nói, quá ngốc hay không.Tại sao cứ luôn cảm thấy Tố Tố chẳng khác gì một bà cụ non thể nhỉ?

''Vậy thì em yên tâm rồi '' Tố Tố nghe Liêu Thanh Dạ nói thì thở nhẹ ra một hơi.

'' Nhưng mà,anh ta.....

Em đã từng thấy mặt của anh ta sao?''

Liêu Thanh Dạ thật là muốn biết,vì sao Tố Tố cứ luôn miệng gọi người đàn ông đó là anh đẹp trai.

Ngoại hình của anh ta thì không có gì phải bàn cãi nữa, chỉ có thể dùng ba từ ''quá hoàn hảo'' để mà diễn tả.

Còn về gương mặt, Liêu Thanh Dạ thật là không thể nói được.Trước giờ cũng chưa từng có cái lý lẽ nào chắc chắn rằng, một người có ngoại hình hoàn hảo thì nhất định gương mặt của người đó cũng sẽ là một kiệt tác.

Mà Cung Tố Tố đã bắt đầu suy nghĩ,trong đầu cô bé liền hiện lên hình ảnh một nửa gương mặt đẹp như tạc của Mộ Trác Khải.

'' Em đương nhiên là đã thấy rồi '' Tố Tố liền chắc chắn.

''Rất đẹp sao?'' Liêu Thanh Dạ bắt đầu tò mò hỏi tiếp.

''Không phải là rất đẹp, mà là ''siêu đẹp trai'', đẹp nhất trong tất cả những người đẹp trai em đã từng gặp qua.

Và hơn nữa...... lại còn rất quen mặt ''

Cung Tố Tố trở nên hưng phấn một cách kỳ lạ khi tự mình diễn tả về anh đẹp trai.Mặc dù là vậy nhưng Tố Tố cứ có cảm giác dường như đã từng nhìn thấy anh đẹp trai ở đâu đó, lại không nhớ ra anh ta chính là người ở trong quyển tập chí mà Cung Hãng đã đọc mấy hôm trước.Khi đó Cung Tố Tố còn thừa lúc ba mình không để ý,đã lén cắt mất tấm hình của Mộ Trác Khải trên bìa tạp chí để dáng vào bộ sưu tập hot boy của mình.

''Siêu đẹp trai?''

Liêu Thanh Dạ đặt nhẹ ngón tay trỏ phải lên môi dưới nhịp nhẹ,ánh mắt lờ mờ bắt đầu phân tích về ba từ này.Liệu ba từ này trong miệng một đứa nhóc năm sáu tuổi nói ra nó sẽ như thế nào?

Có đến mức phải khiến người khác hồn bay phách lạc hay không?

'' Đúng vậy! hj... hj....

Là lúc ở trong nhà vệ sinh,em trốn sau cánh cửa vì vậy anh đẹp trai đã không nhìn thấy.

Lúc đó em nghe anh ấy đang nói chuyện điện thoại với ai đó,sau đó thì va phải một người nên làm rơi chiếc mũ kia xuống.Mặc dù anh ấy đã rất nhanh đội nó lên trở lại, nhưng một khắc này cũng đủ để em nhìn thấy độ siêu...siêu đẹp trai kia ''

Tố Tố chuyên tâm kể lại tình hình lúc đó một cách rất nhiệt tình, môi nhỏ không ngừng chúm chím, không ngừng cười tươi đến mức mắt cũng sắp híp lại luôn rồi.

''Tại sao là ở trong nhà vệ sinh?

Đừng nói chị là em đã chạy vào nhà vệ sinh nam đó nha?''

Liêu Thanh Dạ càng nghe lại càng cảm thấy có gì đó không đúng, vừa rồi là cô đã nghe nhầm hay thật sự là tai cô đã có vấn đề vậy chứ.

''Đúng đó, là vì có mấy người xấu đã đuổi theo em.

Em cũng không còn cách nào khác, lúc đó tay nắm cửa lại quá cao em không thể với tới, nhân lúc nhìn thấy toilet nam có người mở cửa nên em chỉ đành lẻn vào trong '' Cung Tố Tố lúc này không còn dáng vẻ cười tươi nữa, mà đã trở nên nghiêm túc hơn.

Liêu Thanh Dạ nhìn thấy Tố Tố như vậy cũng không biết nên hỏi gì thêm.

Vậy thì chuyện cô bé bị bắt cóc là có thật, vậy thì chuyện cô bé ở Dance Black,Liêu Thanh Dạ cũng đã hiểu được sơ sơ phần nào.

...

Từ trong cục cảnh sát một mình Cung Hãng đi ra, vẻ mặt anh ta lúc này vô cùng khó coi.Như rằng đã viết rất rõ trên trán ba từ '' cấm đến gần '', làm cho người khác vừa nhìn thấy thì tự khắc biết phải tránh xa.

Cung Hãng vừa đi ra đã nhìn thấy Tố Tố đang đứng đó nói chuyện gì đó với Liêu Thanh Dạ, nhìn biểu cảm của hai người có vẻ đang rất vui.Sắc mặt Cung Hãng càng trở nên tối hơn, anh cũng không đứng đó lâu mà vào trong xe ngồi đợi trước.

'' Chị ngốc,em phải về đây ''

Cung Tố Tố nhìn thấy Cung Hãng đã lên xe trước,mặc dù không nỡ nhưng cô bé cũng chỉ đành nói lời tạm biệt với Liêu Thanh Dạ.

''Ukm,tạm biệt em nhé! ''

Liêu Thanh Dạ mỉm cười,cũng nói lời tạm biệt với Tố Tố, dù sao cũng không còn sớm nữa.Cô còn phải về nhà, có lẽ giờ này Liêu Miu Tử cũng đã sắp tan làm, cô còn chưa chuẩn bị đồ ăn tối cho Miu Tử.

''Chị nhất định phải làm đúng những lời mình nói đó.

Nếu không chị nhất định sẽ biến thành một con heo ngốc thật ngốc ''

Cung Tố Tố có chút buồn buồn, nhưng vẫn cứ tỏ ra mạnh miệng.

''Ha...ha.... thật là, chị nhất định sẽ không đến gần anh đẹp trai của em đâu, dù là nữa bước ''.

Nhìn thấy Tố Tố buồn đến sắp phát khóc, Liêu Thanh Dạ cũng không nỡ làm cô bé buồn thêm.Hơn nữa người đàn ông này căng bản là cô cũng không muốn đến gần, vì vậy lập tức hứa mà không cần nghĩ ngợi.

Tố Tố thật sự không muốn trở về ngôi nhà mà khiến mình luôn cứ lúc nào cũng có một cảm giác cô đơn, buồn chán và bất an.

Hơn nữa ở đó còn có người phụ nữ tên là Liên Hoa kia, suốt ngày ở trước mặt mọi người thì làm ra vẻ yêu thương chiều chuộng, nhưng sau lưng lại không ngừng đay nghiến, hành hạ bắt Tố Tố phải làm theo những mà lời cô ta nói.

Liên Hoa còn không ngừng đe dọa, lấy lý do nếu Tố Tố dám nói chuyện này cho Cung Hãng hoặc người khác biết, thì bí mật của nhà họ Cung cô ta đang nắm trong tay lập tức sẽ cho mọi người được biết.Đến lúc đó đừng nói là Cung Hãng,ngay cả nhà họ Cung nhất định cũng sẽ thân bại danh liệt.

Cung Tố Tố tuy còn nhỏ nhưng lại rất thông minh, vì muốn bảo vệ Cung Hãng nên đã chấp nhận ở trước mặt mọi người thì diễn kịch cùng cô ta, nhưng sau lưng lại bị tra tấn tâm lý như vậy mỗi ngày.

Ngay cả việc đi chơi Tố Tố cũng rất ít khi được phép đi đâu,sau khi tan học thì được quản gia đưa đón về tận nhà, ở trường cũng có người dám sát không để cô bé được phép kết bạn với ai.

Đối diện với bốn bức tường cùng đóng tập sách chắt cao như núi,Cung Tố Tố thật lòng sắp không chịu đựng được nữa.

''Sao vậy? Không nỡ xa chị à?''

''Ai bảo thế, chị ngốc chết đi được,ai thèm muốn ở gần chị cơ chứ ''

Vừa nói dứt lời Tố Tố đã quay đi, không để Liêu Thanh Dạ nhìn thấy cô bé vậy mà đã míu môi đến sắp bật khóc.Đôi chân nhỏ xíu lon ton chạy về hướng chiếc xe mà Cung Hãng đang ngồi.

Tố Tố là đang dối lòng, thật ra cô bé cảm thấy nói chuyện với Liêu Thanh Dạ rất vui, rất thoải mái.Liêu Thanh Dạ lại rất ngốc, nhưng làm cho người khác cảm thấy rất an toàn, rất yên tâm.

''Chị Thanh Dạ, nếu khi nào thấy em gọi chị nhớ phải lập tức bắt máy đó.

Hơn nữa, đừng quên những gì chị đã nói ''

Trước khi cánh cửa xe đóng lại,chỉ thấy chiếc đầu nhỏ Cung Tố Tố hơi lú ra, nhìn Liêu Thanh Dạ nói.Sau đó còn không quên vẫy tay chào tạm biệt với cô.

Liêu Thanh Dạ mỉm cười nhìn theo hướng chiếc xe cho đến khi nó hòa vào dòng xe tấp nập, rồi dần biến mất.

'' Cung Tố Tố,em nhớ phải thật hạnh phúc nhé!''

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play