Cung Tố Tố được dẫn vào căn phòng khác, một nữ cảnh sát chịu trách nhiệm ở lại để chăm sóc cũng như trấn an tinh thần cho cô bé. Sau khi được hỏi cô bé liền kể sơ qua tình hình lúc đó cho người nữ cảnh sát kia nghe.
Từ ngoài lại có tiếng bước chân càng lúc càng dồn dập, đang tiến rất gần về hướng căn phòng này. Lại nghe thấy chính là giọng nói của Liên Hoa kia, làm cho Cung Tố Tố bất giác mà sợ hãi,liền òa lên khóc.
''Tố Tố...con gái yêu đừng sợ, có mẹ ở đây!''
Liên Hoa vừa vào cửa đã bắt đầu diễn vai một người mẹ hiền,bước nhanh đến ôm Cung Tố Tố đang khóc vào lòng.
Nhận thấy sự chống cự từ cô bé, Liên Hoa âm thầm nghiến răng,bên ngoài thì rưng rưng nước mắt, bên trong lại không ngừng nguyền rủa.Hận lúc nãy mình đã không ác độc hơn để khiến Cung Tố Tố vĩnh viễn biến mất.
''Mày mà không chịu làm theo lời tao, lần sau ba mày đi rồi tao nhất định sẽ khiến cho mày sống không bằng chết ''
Liên Hoa nhân lúc Cung Hãng còn chưa đi tới,giả vờ như ôm chặt Cung Tố Tố vào lòng mà nức nở.Thật ra là đang lo sợ Cung Tố Tố sẽ vạch trần những tội ác của mình cho Cung Hãng biết.Liền quay người lại án tầm nhìn của tác cả mọi người, nói mấy lời đọc ác đe dọa rất nhỏ bên tai, chỉ đủ để một mình Cung Tố Tố nghe thấy.
Liên Hoa thật sự sợ,nếu như Cung Hãng biết được những chuyện mà cô ta làm với Cung Tố Tố,vậy thì không những tham vọng trở thành bà Cung bị tan tành, mà ngay cả cái mạng này cô ta cũng thật sự không thể giữ nổi.
Mà Cung Hãng sau khi nhìn thấy Liên Hoa lo lắng cho Cung Tố Tố như vậy, thì cũng bắt đầu có cái nhìn khác đi về người phụ nữ này.
Cung Tố Tố là đứa con gái duy nhất của Cung Hãng, còn mẹ của cô bé năm đó vì sanh khó mà không may đã qua đời.Khi mẹ của Cung Tố Tố nằm hấp hối ngay trên bàn sanh, tâm nguyện duy nhất chính là muốn nhìn thấy Cung Hãng, nhưng khi đó anh vì đang chơi đùa cùng những người phụ nữ khác mà đã không đến.
Sau khi hay tin, Cung Hãng đã đến bệnh viện, chỉ là khi đến nơi thì mẹ của Cung Tố Tố đã qua đời.Bao nhiêu năm qua mỗi khi nhìn thấy Cung Tố Tố, trong lòng Cung Hãng đều cảm thấy có lỗi với đứa con gái này.
Vì vậy cho dù ngoài kia Cung Hãng có là một người đàn ông tàn bạo,hung hăng, ăn chơi chát tán ra sao.Nhưng khi về đến nhà,chính là một người cha mẫu mực, vô cùng yêu thương và cưng chiều con gái của mình.Một phần cũng là vì muốn bù đắp lỗi lầm khi đó, nếu như lúc đó anh kịp đến bệnh viện thì có lẽ mẹ của Cung Tố Tố cũng sẽ không tuyệt vọng đến mức mất đi cả ý trí để sống.
Cũng bởi vì lý do đó,mà Liên Hoa luôn cảm thấy Cung Tố Tố chính là cái gai trong mắt mình. Ngày nào cái gai này vẫn còn tồn tại thì ngày đó cô ta sẽ chẳng thể vui vẻ để yên tâm mà lên làm bà Cung được.
'' Dì Hoa, dì đừng khóc con không bị làm sao cả ''
Cung Tố Tố lần nào cũng có thể ép mình,đồng ý phối hợp để diễn cùng với Liên Hoa trước mặt Cung Hãng.Nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ gọi Liên Hoa một tiếng mẹ, đó cũng chính là chuyện làm cho Liên Hoa câm hận nhất.
'' Tố Tố lúc nãy có biết là mẹ đã lo lắng cho con đến nhường nào không?
Nếu như con gặp mệnh hệ gì, người làm mẹ này sao có thể sống tiếp được đây...hu hu'' Liên Hoa diễn càng lúc càng nhập vai, ôm chặt Cung Tố Tố đến mức làm cho cô bé xuýt nữa thì ngạc thở.
Cung Tố Tố còn nhỏ nhưng đã rất thông minh và hiểu chuyện, sao có thể không biết Liên Hoa đây chỉ là đang mèo khóc chuột cơ chứ.
Cô bé nhìn Cung Hãng đang đứng yên ở đó,nhưng không bước qua mà ánh mắt lại chỉ rơi trên người Liên Hoa kia.Đôi mắt của một đứa trẻ trong veo như nước cất lại thoáng qua một tia tuyệt vọng, nhưng mà Cung Hãng căn bản từ đầu đến cuối đều không có nhìn thấy.
''Ba''
Đến cuối cùng người mở miệng trước chính là Cung Tố Tố, muốn lợi dụng ba mình để mà thoát khỏi vòng tay ghê tởm của người đàn bà kia.
'' Con gái ngoan gọi Ba sao?''
Cung Hãng lúc này mới rời ánh mắt khỏi người Liên Hoa,sau đó nở một nụ cười cưng chiều mà đi đến bên cạnh Cung Tố Tố, ngồi thấp xuống để hai cha con ngang bằng nhau.
'' Ôm con gái đi ba '' Cung Tố Tố trong lòng Liên Hoa liền dang hai tay ra, với lý do muốn ba ôm mình, thật ra là sắp bị người đàn bà kia giữ chặt đến không thở được.
'' Qua đây con gái ngoan ''
Cung Hãng cũng dang hai tay ra, muốn ôm Cung Tố Tố vào lòng. Mà Liên Hoa kia vẫn chưa chịu buông tay, nhìn thấy tình cảm của hai cha con mà, cô ta có cảm giác như mình không có tồn tại trong trong lòng đã tức muốn điên lên.Mặc dù là như vậy,nhưng sau cùng Liên Hoa vẫn giả tạo mỉm cười, thả tay ra để Cung Tố Tố qua ôm chằm lấy Cung Hãng.
''Ba,con xin lỗi!
Là tại con đã làm cho ba lo lắng ''
Cung Tố Tố mặc dù sự thật không thích người phụ nữ tên là Liên Hoa kia, nhưng mà Cung Hãng vẫn luôn là người ba mà cô bé thật lòng tôn trọng, thật dạ yêu thương.
'' Tố Tố con không được nói như vậy đâu, có biết chưa hả!
Trong chuyện này con hoàn toàn không có lỗi,lỗi là do ba không tốt, đã không bảo vệ con, để con xuýt nữa thì bị kẻ khác bắt đi.
Ba nhất định sẽ tìm ra bọn chúng,sau đó sẽ dậy cho chúng một bài học, để chúng không còn dám bắt nạt con gái ngoan của ba nữa''.Cung Hãng ánh mắt cưng chiều, lấy tay xoa xoa đầu của Cung Tố Tố.Nhất định phải tìm ra đám người kia,sau đó để chúng phải nếm trải đau đớn khi dám chạm vào người của nhà họ Cung.
Liên Hoa đứng đó nghe được những lời này của Cung Hãng thì mặt đã biến sắc. Vì sợ rằng Cung Tố Tố sẽ nói ra gì đó, nên cũng ngay lập tức phản ứng rất nhanh.
'' Đúng đó,ba mẹ nhất định sẽ không tha cho bọn người xấu kia ''
Liên Hoa chỉ cần là ở trước mặt Cung Hãng, nói chuyện với Cung Tố Tố là mở miệng ra một tiếng mẹ,hai tiếng cũng mẹ.Làm cho người khác không biết, còn tưởng gần cô ta chính là mẹ ruột của Cung Tố Tố vậy?
Người cảnh sát lúc nãy vẫn đang đứng đó,nghe thấy Cung Hãng và Liên Hoa nói vậy, liền ngay lập tức làm ra bộ mặt nịnh nọt, nụ cười không giấu được sự xảo trá của mình.
''Hai vị,hai vị không cần phải vất vả để tìm đâu.
Bởi vì bọn chúng đã bị chúng tôi bắt được, và đang ở ngoài kia để lấy lời khai ''.
''Bắt được rồi sao?''
Liên Hoa phản ứng có hơi thái quá, vì cứ nghĩ đám người mà cô ta thuê đã bị cảnh sát bắt được, nếu như bọn họ khai ra thật, chẳng phải cô ta cũng sẽ xong đời.
Nhận thấy ánh mắt của Cung Hãng nhìn mình, cô ta liền nói mấy lời chống chế.
'' Nếu bắt được rồi, vậy thì các anh phải phạt thật nặng bọn chúng, tốt nhất là khiến bọn chúng vĩnh viễn không thấy mặt trời luôn đi ''
''Bọn chúng có khai ra gì không? ''
Người hỏi câu này chính là Cung Hãng, anh muốn biết rốt cuộc thì bọn người này là được sự sai khiến của ai, lại chán sống đến vậy.
'' Là một nam, một nữ,xem ra rất cứng đầu, vẫn chưa chịu khai ra chút gì ''
Liên Hoa vừa nghe người cảnh sát kia nói là một nam, một nữ thì cảm thấy có gì đó không đúng.
'' Để tôi đi xem bọn chúng cứng đầu như thế nào''
Liên Hoa giả vờ tức giận, còn chưa để Cung Hãng ra lệnh đã tự mình phản ứng hung hăng mà đẩy cửa đi ra.
Nhìn theo hướng mà người cảnh sát kia nói, lại nhìn thấy Liêu Thanh Dạ và Mộ Trác Khải ngồi đó,trong lòng mới dám thở ra.Liên Hoa khi đã xác nhận hai người không phải là người mình đã thuê, cô ta không biết rốt cuộc là đã có sai sót ở đâu, nhưng mà hiện tại thì cô ta cần phải diễn tiếp.Sau đó thì tỏ ra vô cùng giận dữ đi thẳng đến chỗ Liêu Thanh Dạ và Mộ Trác Khải.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT