Bởi vì không thể lay chuyển được Mục Nguyên Long, Tông Lạc đành phải đồng ý, ra lệnh cho hạ nhân chuẩn bị ngựa, quyết định đi đến quân doanh Huyền Kỵ một chuyến.
Vốn dĩ vào ngày đầu tiên khôi phục thân phận, hắn định nói chuyện với Tiết Ngự Sử.
Vị lão nhân này là một người bảo thủ kiên định, một khối xương cứng khó nghiền, chống đỡ qua hai triều Hoàng đế. Ông là nguyên lão Đại Uyên vững chắc, đối với đương kim Thánh thượng có chút phê bình kín đáo, nhưng lại vô cùng coi trọng Tam hoàng tử Tông Lạc.
Không chỉ như thế, Tiết Ngự Sử kiếp trước cũng giúp hắn rất nhiều, kể cả vào thời khắc mấu chốt khi hoàng thành bị bao vây, Ngũ hoàng tử bức cung, thời khắc mấu chốt Lục hoàng tử mưu phản, ông bị vu oan nhốt vào đại lao, ăn bữa sớm lo bữa tối. Dưới tình cảnh như vậy, ông vẫn liều mạng để thuộc hạ chuyển mật thư cho Tông Lạc, có thể nói là lòng son dạ sắt.
Tông Lạc đời trước bản thân khó bảo toàn, lần cuối cùng nhận được mật thư, Tiết Ngự Sử nói rằng Uyên Đế đã tỉnh, đang bắt đầu chỉnh đốn triều cương, thanh lý đảng phái phản loạn, sau đó không còn tin tức.
Nghĩ kỹ lại thì, nếu Uyên Đế có thể hạ chỉ bảo hắn tự sát, Tiết Ngự Sử cứng rắn như vậy chỉ sợ sẽ làm ra chuyện đâm đầu chết trên cột triều, e rằng lành ít dữ nhiều.
"Nếu Tiết đại nhân đến, nhớ phải tiếp đãi cho tốt, không được chểnh mảng."
Hắn dặn dò hạ nhân, đặt hộp gấm lên bàn trong thư phòng.
Nhìn chung, sau khi biết được Tông Lạc hiện giờ mù loà mất trí nhớ, những cận thần đứng về phía hắn trước kia sẽ không vội vàng bày tỏ thái độ, mà sẽ yên lặng chờ xem tình hình phát triển.
Nhưng Tiết Ngự Sử làm người chính trực cố chấp, luôn làm theo ý mình, không thèm quan tâm đến ánh mắt của người khác. Sau khi nghe tin Tông Lạc trở về, khả năng cao hôm nay tới tìm hắn.
Tiết Ngự Sử có bệnh đau lưng, trong phủ của hắn lại có hai vị Ngự y, đúng lúc có thể hỗ trợ, tránh việc thất lễ khi chủ nhà không có mặt.
Một Cố Tử Nguyên, một Tiết Ngự Sử.
Tông Lạc cảm thấy như mình đã khám phá ra một công dụng mới của Ngự y.
Trong cung Ngự y không nhiều, tổng cộng chỉ có năm vị, nhưng mỗi người đều là thần y tái thế. Trước kia vu thuật luyện đan, làm pháp trị liệu, chuyện gì bọn họ cũng làm được, làm gì cũng biết, hơn nữa còn có một vị Thái Vu chỉ trực tiếp nhận lệnh từ Uyên Đế.
Tóm lại bình thường những Ngự y này đều rất khó mời, trừ phi mặt mũi lớn. Bình thường thần tử mang một rương tiền đến mời cũng chưa chắc mời được. Uyên Đế chỉ định cho hắn hai người, coi như đã coi trọng.
Phân phó xong, Tông Lạc cùng Mục Nguyên Long và những người khác cùng xuất phủ.
"Đúng rồi, thần nghe nói Điện hạ còn bị mất trí nhớ?"
"Đúng là có chuyện này."
Tông Lạc nhàn nhạt nói: "Lúc Thanh Tự, Thái Vu đã điều trị cho ta một lần, hiện giờ ta đã dần dần nhớ lại."
Trí nhớ cũng nên "hợp tình hợp lý" mà khôi phục, không cần che giấu trước mặt người mình.
Thái Vu bình thường bế quan ở Đại vu từ, trừ Uyên Đế ra, không gặp bất kỳ ai, nồi này để cho lão ôm cũng rất ổn.
Hắn bổ sung thêm một câu: "Ta nhớ ra rất nhiều chuyện trước đây khi ở chung với mọi người trong doanh trại."
Quả nhiên, Mục Nguyên Long và mấy Huyền kỵ binh đều rất vui mừng, không chút nghi ngờ lời hắn nói.
"Điện hạ, nếu vậy, còn đôi mắt của ngài thì sao?"
Hắn nói xong mới nhận ra có chút không thích hợp, vội vàng nghiêng người nhìn sắc mặt Tông Lạc, nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: "Ý của thần là, ài, thần muốn thỉnh tội với Điện hạ."
Mục Nguyên Long cảm thấy mình có quá nhiều điều cần thỉnh tội.
Đầu tiên là không nhận ra Tam điện hạ, ở trong quân doanh nói ẩu nói tả, hung hăng chỉ trích người khác nhận lầm. Sau đó, cũng không hiểu vì sao, hắn lại trực tiếp chạy đến ngự tiền cáo trạng, lấy cớ từ chức, muốn Bệ hạ nhớ kỹ hạng người đầu cơ trục lợi này.
Nhớ lại những chuyện cách đây không lâu, Mục Nguyên Long chỉ muốn cho mình hai cái bạt tai.
Ngày đó, Chiếu Dạ Bạch giãy khỏi dây cương chạy đi, chắc chắn là vì nhận chủ, vậy mà hắn lại chẳng chút nghi ngờ, còn làm ra nhiều hành động điên khùng như vậy, thật là không bằng một con ngựa.
Mục Nguyên Long không phải là người thích trốn tránh sai lầm.
Vì thế hắn nghiêm túc đứng ở trước mặt Tông Lạc, đem từng tội trạng của mình kể ra. Thậm chí còn sợ Điện hạ không nhớ rõ chuyện trước kia, cho nên đối với các tội trạng đều nghiêm khắc trình bày giải thích.
Tông Lạc buồn cười nói: "Ta chỉ bị mất trí nhớ, chứ không có mất đi năng lực suy nghĩ bình thường, mấy điều ngươi nói vừa rồi đều không đáng trách, chỉ có một chuyện năm ngoái Huyền Kỵ không thể chiếm được Nam Lương, cuối cùng còn bị Bắc Ninh Vương giành mất?"
Phải biết Bắc Ninh Vương chính là đối thủ số một của Điện hạ nhà mình, cho dù bị mất trí nhớ cũng không thể nào quên được.
Bình thường bọn họ nhìn Thiên Cơ quân cũng không vừa mắt. Tướng lĩnh Huyền Kỵ mất mặt trước Thiên Cơ quân, lúc này xấu hổ chỉ biêt cúi đầu.
May là Tông Lạc cũng không ôm hy vọng gì đối với EQ bình thường của Mục Nguyên Long. Có thể thấy trong lúc nói chuyện, bọn họ đều cẩn thận né tránh đề cập đến vấn đề này, không ngờ vẫn không thoát được.
Hắn không tiếp tục truy vấn vấn đề này, mà chuyển sang chủ đề Mục Nguyên Long đã hỏi.
"Bệ hạ đã chỉ định Thái y viện chữa trị cho ta, có lẽ còn có hi vọng."
Dù sao hiện tại hắn chỉ giả mù chứ không phải mù thật.
Liêu quản gia đúng lúc tới chuyển đồ nghe vậy, cười híp mắt nói: "Đúng là như thế, lão nô cũng rất lo lắng cho thân thể Điện hạ. Mục tướng quân, bình thường ngài nhớ dặn dò Điện hạ phối hợp trị liệu. Một ngày ba cử thuốc, cách ba ngày phải vào cung, bớt nóng giận, tránh ăn cay."
Mục Nguyên Long lập tức nghiêm mặt, hận không thể cầm giấy ghi chép, sửa lại sai lầm trước kia: "Thần nhớ kỹ!"
Tông Lạc: "......"
Lại còn khắc cốt ghi tâm nữa chứ.
Lúc ra khỏi phủ, Mục Nguyên Long theo bản năng muốn tiến lên giúp Tông Lạc một tay, nhưng đã nhìn thấy đối phương bước qua ngạch cửa một cách bình thường, cầm lấy dây cương từ tay người hầu, dứt khoát xoay người lên ngựa.
Tướng quân nhất thời sửng sốt, làm bộ như không có gì xảy ra rút tay về.
Hắn đã quên, Điện hạ tuy mắt mù, nhưng một thân võ nghệ vẫn còn.
Mục Nguyên Long nhớ lại năm đó hắn cao ngạo bất tuân, mở miệng khiêu khích, hoàn toàn không phục vị Thượng tướng quân đặc cách này. Kết quả bị Tông Lạc đưa tới võ trường ngoại ô, Thất Tinh Long Uyên vừa ra khỏi vỏ, giống như cầu vồng rực rỡ, nhẹ nhàng áp hắn dưới lưỡi kiếm.
Sau khi đánh xong, Tông Lạc đưa tay về phía hắn.
Khi đó Mục Nguyên Long còn tưởng Tam hoàng tử sẽ giống như những người đạo đức giả kia, nói xin lỗi vì ra tay quá nặng, sau đó hỏi hắn có muốn đi theo không.
Không ngờ sau khi Tông Lạc kéo hắn đứng lên, lại nói ngược lại.
"Có phục hay không?"
Bạch y Hoàng tử cười tươi, như tùng như trúc, nhưng lời hắn nói ra lại cuồng vọng vô cùng: "Nếu không phục, ta sẽ đánh cho ngươi phục."
Mục Nguyên Long mở to hai mắt.
Trong khoảnh khắc đó, hắn đã nhận ra, đây chính là người hắn sẽ theo cả đời.
Dù thế nào đi nữa, Điện hạ cũng không bao giờ yếu đuối, giống như bây giờ.
Mục Nguyên Long không phải không biết lợi hại được mất, tìm ưu tránh nhược.
Nhưng hắn đã thề cả đời làm lính chỉ trung thành với một người, tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Đoàn người lên ngựa, di chuyển về phía doanh trại ngoại thành.
Tin tức Tam hoàng tử trở về đã lan khắp ngóc ngách Hoành thành. Sáng sớm, trước phủ Tam hoàng tử đã có vô số người háo hức chờ đợi, mấy giỏ đồ ăn chất đầy bậc thang. Quản gia với người gác cổng đành phải nhận lấy, chờ đến thời điểm mang thành nam phát cháo, cũng coi như tận dụng.
Tông Lạc rời khỏi từ cửa sau, không kinh động đến ai.
Quân doanh Huyền Kỵ đã sớm nhận được tin tức, tất cả tập trung đứng trên mặt sân đầy tuyết trong võ trường.
Giống như xếp hàng chặt chẽ nghiêm trang, chờ đợi chủ tướng điểm binh trước trận.
Điều khác biệt duy nhất là, sau khi nhìn thấy người trên lưng ngựa, hốc mắt bọn họ không khỏi đỏ lên.
"Điện hạ, tất cả mọi người đều đã ở đây, sáng sớm nghe nói ngài đến, bọn họ đều đứng đây chờ."
Mục Nguyên Long biết Điện hạ nhà mình hiện giờ không thể nhìn thấy, bình thường do không chăm đọc kỹ nhiều sách thánh hiền, cho nên lúc này hắn bắt đầu liều mạng, cố gắng tìm từ mô tả cảnh tượng trước mặt: "Các huynh đệ đều mặc quần áo mùa đông mới mua năm nay, đứng trước quân doanh."
"Không biết Điện hạ nhớ được nhiều không, bộ y phục mùa đông này vẫn là bản vẽ mà Điện hạ đã đưa ra ở Hàm Cốc Quan năm trước. Trong suốt một năm qua, triều đình cấp cho chúng ta nhiều quân lương hơn, phòng khảo sát cũng đã đổi mới trang bị cho chúng ta một lần."
Dáng vẻ của hắn hệt như học sinh tiểu học đang kiểm tra miệng.
Nỗi buồn ban đầu của Tông Lạc toàn bộ đều bị đánh tan, không biết phải nói gì.
Hắn đang định xuống ngựa, bỗng nhiên nghe thấy phía chuồng ngựa truyền đến một tiếng hí dài.
Ngay sau đó, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, giống như gió lốc cuộn đến trước mặt hắn.
Tông Lạc cảm giác đôi giày buông xuống hai bên lưng ngựa của mình bị cắn nhẹ.
"Chiếu Dạ Bạch, không được vô lễ với Điện hạ!"
Mục Nguyên Long vội vàng tiến lên, nhưng Chiếu Dạ Bạch lại phớt lờ, còn phun khí vào con ngựa màu đỏ thẫm mà bạch y Hoàng tử đang cưỡi, bộ dạng vô cùng khiêu khích.
"Thôi được rồi, đừng thế nữa, ta xuống ngay đây."
Tông Lạc dở khóc dở cười.
Chiếu Dạ Bạch nghe vậy mới hài lòng, buông giày hắn ra, ngoan ngoãn đứng một bên.
Con ngựa nổi tiếng do Quỷ Cốc Tử tặng này cực kỳ thông minh. Từ khi nhận định Tông Lạc là chủ nhân, nó không cho phép Tông Lạc cưỡi con ngựa khác trước mặt nó, nhìn thấy là làm ầm lên.
Một con ngựa còn biết tranh sủng như vậy, không hổ là thế giới huyền huyễn, quả thật phi thường.
Tông Lạc sờ sờ bờm lông uy phong lẫm liệt của bạch mã.
Giờ này khắc này, gặp lại người ngựa đã chết vì hắn trong kiếp trước, trong lòng khó tránh cảm giác chua xót.
Bỗng nhiên, Chiếu Dạ Bạch giơ cao vó ngựa, hướng lên bầu trời gào thét.
Đội trưởng phụ trách cho Chiếu Dạ Bạch ăn uống nhìn thấy, không khỏi đỡ trán: "Chim ưng của Bắc Ninh Vương lại tới nữa rồi."
Từ khi Bắc Ninh Vương hồi triều, chim ưng của hắn luôn thả tự do, ăn cơm trăm nhà, mỗi ngày đúng giờ đều bay đến chơi với Chiếu Dạ Bạch.
Đương nhiên, đối với Sửu Ưng là chơi đùa, còn đối với Chiếu Dạ Bạch chính là khiêu khích.
Dù sao cũng có thêm đôi cánh, Chiếu Dạ Bạch chạy nhanh đến đâu cũng không thể bằng chim bay trên trời.
Trước kia, khi Tông Lạc còn ở đây, vì bảo vệ ngựa yêu của mình, hắn đã trực tiếp giương cung bắn tên, ba mũi tên cùng bắn ra một lúc, đóng đinh đường lui của nó. Chim ưng bị nhổ lông đuôi một lần, từ đó cũng ngoan ngoãn hơn, không dám tùy tiện trêu chọc bạch mã xinh đẹp có chủ bảo kê nữa.
Sau đó Chiếu Dạ Bạch mất đi chủ nhân, chim ưng cái nết không đổi, 'ngựa quen đường cũ'.
Chiếu Dạ Bạch tính tình dễ quạu, bị chọc là mắc mưu, thường xuyên đuổi theo chim ưng mười dặm, tức giận chạy về.
Tông Lạc đang định nói gì đó, đột nhiên sắc mặt biến đổi, cảnh giác quay đầu lại.
Hắn không kịp cầm Thất Tinh Long Uyên, liền thuận tay rút kiếm của Mục Nguyên Long từ vỏ kiếm bên hông của đối phương, xoay nhanh trên lòng bàn tay, chặn đứng mũi tên đang lao đến.
May mà mũi tên này cũng không nhắm vào ai, giống trêu đùa khiêu khích hơn là ác ý.
"Ai?!"
Nơi này chính là quân doanh, chỉ cần phát động một tiếng, tất cả quân Huyền Kỵ đều rút kiếm ra khỏi vỏ, sẵn sàng đón địch.
Chim ưng lượn một vòng trên trời rồi đáp xuống vai chủ nhân.
Mà chủ nhân của nó đang cưỡi trên một con ngựa khác, phía sau là một đội ngũ chỉnh tề.
Là Thiên Cơ quân của Bắc Ninh Vương.
Ánh mắt của binh sĩ Huyền Kỵ lập tức thay đổi.
"Ài, bắn lệch rồi."
Người ngồi trên ngựa chậm rãi thu cung, trên mặt khoác lên nụ cười xảo trá: "Bổn vương đang luyện binh, không cẩn thận quấy rẩy chư vị, Tam điện hạ chắc là không trách ta chứ?"
—-----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT