Editor: Gấu Gầy

Từ quân doanh đi ra, thần sắc Mục Nguyên Long trầm xuống đáng sợ.

Kỵ binh đều biết Mục tướng tâm tình không tốt, hơn nữa còn đang nóng lòng, không ai dám động vào sợ gặp xui xẻo, dọc theo đường đi yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng vó ngựa.

Chiếu Dạ Bạch là con ngựa mà Tam điện hạ để lại, lúc trước Ngũ hoàng tử thèm thuồng, Mục Nguyên Long chẳng những không cho mượn, ngay cả chỉ nhìn một cái cũng không cho.

May mà Ngũ hoàng tử cũng không có gan vì ngựa mà tìm đến Uyên Đế, chuyện này mới có thể yên.

"Mục tướng quân, đây là......?"

Cảnh vệ binh canh gác thấy quân Huyền Kỵ mang theo một đống người hùng hổ đi tới, vội vàng tiến lên hỏi thăm, biết ngựa của Tam hoàng tử bị lạc đường, lập tức chạy vào thông báo cho Đại thống lĩnh.

Chỉ chốc lát sau, Đoàn Quân Hạo cầm kiếm trong tay vội vàng chạy tới, sau khi hiểu rõ tình hình liền nhanh chóng cho đi.

Khi Tam hoàng tử còn sống, Huyền Kỵ là một đoàn kỵ binh uy danh hiển hách khắp đại hoang, quân kỳ vừa dựng lên, địch nhân nghe tin đã sợ mất mật, sĩ khí sa sút.

Hiện giờ tuy rằng chủ tướng đã mất, phó tướng tiếp nhận, nhưng địa vị trong lòng dân chúng vẫn không suy giảm.

Đối với Cảnh vệ binh mà nói, trong cuộc chiến Hàm Cốc Quan một năm trước, nếu không phải Tam hoàng tử dẫn theo ba ngàn quân Huyền Kỵ trợ giúp, đừng nói năm vạn đại quân của bọn họ có bị tiêu diệt hoàn toàn hay không, ngay cả hoàng thành Đại Uyên cũng có khả năng rơi vào tay giặc. Cho nên bình thường có thể giúp đỡ Huyền Kỵ thuận tiện cưỡi ngựa, bọn họ đều sẽ tận lực.

Ngoài ra, các Cảnh vệ binh sẵn sàng cung cấp manh mối nhưng bọn họ đều nói rằng không thấy tung tích của Chiếu Dạ Bạch. Một con ngựa tốt như thế, một khi chạy vào thành không thể nào không gây chú ý, còn công tử mặc áo trắng thì nhiều vô số kể, nhưng chưa từng gặp qua người nào mắt quấn lụa trắng.

Nếu không vào thành, vậy tất nhiên là ở ngoài thành.

Mục Nguyên Long quay đầu ngựa: "Phân tán ra, tìm ở gần cổng thành. Hai người còn lại đến phủ Chất tử hỏi xem Diệp chất tử có thấy người đi nơi nào hay không."

Quân Huyền Kỵ nhận lệnh mà đi, bắt đầu chia ra tìm kiếm.

Thấy chủ tướng Huyền kỵ nhất thời không có ý định rời đi, Đoàn Quân Hạo hỏi thêm một câu: "Ngày thường Chiếu Dạ Bạch ở trong quân doanh rất ổn, làm sao đột nhiên biến mất?"

Không phải hắn muốn nhúng tay vào chuyện của người khác, chỉ là trong quân ai cũng biết, Huyền Kỵ coi Chiếu Dạ Bạch giống như bảo bối. Thế mà nó lại đi lạc, phải nói là rất lạ.

"Đoàn thống lĩnh có điều không biết."

Mục Nguyên Long cũng không né tránh: "Gần đây trong Bách gia yến có một vị học sinh nghe đồn lọt vào mắt xanh của Bắc Ninh Vương, tại lúc khai yến vô cùng nổi bật. Đoàn thống lĩnh hẳn là đã nghe nói...... Học sinh này đang làm một số việc quanh co, nguỵ trang thành Điện hạ trục lợi thì thôi đi, bây giờ còn đánh chủ ý lên Chiếu Dạ Bạch, quả thực đáng ghét."

Nghe vậy, sắc mặt Đoàn Quân Hạo có chút cổ quái.

Chuyện xảy ra ở cổng thành ngày đó đã truyền khắp hoàng thành.

Vốn tưởng rằng chuyện này dưới sự can thiệp của Bắc Ninh Vương coi như đã kết thúc, nhưng Đoàn Quân Hạo không ngờ mấy ngày nay lại có nhiều thế lực tìm đến hắn để hỏi thăm tình hình cụ thể.

Những nhóm người này không chỉ bao gồm các vị đoạt trữ trong kinh, còn có mấy người của phủ Thừa tướng, hiện giờ ngay cả Mục tướng quân của Huyền Kỵ cũng tới, khiến người ta càng khó nhìn ra phương hướng tình hình.

Làm Đại thống lĩnh Cảnh vệ binh, Đoạn Quân Hạo cũng giống như cha hắn tận trung với Uyên Đế, không có lập trường rõ ràng ở trong kinh, đối với việc đoạt trữ cũng luôn bàng quan đứng ngoài quan sát. Cho nên đối mặt với những thế lực này, hắn vẫn luôn mở to mắt, không hề thiên vị.

Nói cho cùng, chuyện này cũng rất tà môn.

Dù vị học sinh tên Cố Lạc kia nổi bật trong Bách gia yến, cũng không đến mức kéo nhiều đại nhân vật tới chỗ hắn chứ?

Hơn nữa, Hoàng tử, bạn thân, thuộc hạ...... Đều là người có quan hệ mật thiết với Tam hoàng tử.

Nếu nói một chút nghi hoặc cũng không có, thì không thể nào.

Đoàn Quân Hạo nhớ lại ngày hôm đó. Lúc ấy trong lòng hắn gần như đã nhận định Cố Lạc chính là Tam hoàng tử, vì vậy liền sai người đến phủ Tông Chính mời người đến định đoạt. Không ngờ nửa đường xuất hiện Bắc Ninh Vương.

Bất kể địa vị hay các khía cạnh khác, chỉ riêng số lần gặp mặt cùng mức độ quen thuộc, Đoàn Quân Hạo không thể so được với vị sư đệ đồng môn của Tam hoàng tử.

Tuy nói việc này đã kết thúc, nhưng trong lòng Đoàn Quân Hạo vẫn còn lấn cấn, tràn đầy do dự, cố gắng đè nén nghi vấn thật sâu xuống đáy lòng.

Hắn ở bên này nghĩ ngợi, bên kia Mục Nguyên Long lại lên tiếng: "Đoàn thống lĩnh, ngày đó ở trước cổng thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Đoàn Quân Hạo: "......"

Những nghi vấn này, đối với Mục Nguyên Long, hắn tuyệt đối không thể nói.

Huyền Kỵ nổi tiếng trung thành tận tâm, điều này ai cũng biết. Nếu ngay cả Bắc Ninh Vương cũng lên tiếng phủ nhận, những nghi ngờ của hắn sẽ trở nên tầm thường, nói ra nhiều khi còn đắc tội người khác.

Đoàn Quân Hạo cái gì có thể khác, nhưng công phu giả ngốc giống hệt cha mình. Vì thế hắn đơn giản lặp lại lý do thoái thác từng nói với các thế lực khác, không hề thêm mắm dặm muối.

"Cái gì? Còn đeo Thất Tinh Long Uyên?!"

Sau khi nghe xong, sắc mặt Mục Nguyên Long tối sầm, lông mày nhíu chặt, lửa giận vừa mới lắng xuống lại khơi lên, khiến con ngựa đen dưới thân lo lắng dùng móng trước đào đất.

Đầu tiên là nguỵ trang giống Điện hạ, lại đeo Thất Tinh Long Uyên, bây giờ lại nhắm vào Chiếu Dạ Bạch, rõ ràng lộ ra một bộ không biết xấu hổ, quyết tâm bắt chước người khác.

Còn có Bắc Ninh Vương, sợ là thế gian chưa đủ loạn. Phủ nhận thân phận của hắn trước mặt mọi người, kết quả quay đầu liền ban ngọc.

Càng nghĩ, Mục Nguyên Long càng vô cùng tức giận.

Cho dù Điện hạ khi còn sống không được Thánh thượng coi trọng, cũng tuyệt đối không thể bị tiểu nhân làm nhục.

Hắn giật dây cương, muốn trực tiếp chạy vào cung bẩm báo, đòi lại công đạo cho Điện hạ nhà mình.

Không ngờ đúng lúc này, Huyền Kỵ tìm kiếm chung quanh đã quay trở lại, phía sau còn dẫn theo một con bạch mã xinh đẹp trông hơi mệt mỏi.

"Chiếu Dạ Bạch!"

Mục Nguyên Long vội vã xuống ngựa, cẩn thận kiểm tra thân thể Chiếu Dạ Bạch, xác nhận không sao mới thở phào nhẹ nhõm: "Không có chuyện gì là tốt rồi."

Khi Điện hạ còn sống, vô cùng yêu quý con ngựa của mình. Ngay cả khi bị bao vây trong trận Hàm Cốc Quan, cũng phải để Chiếu Dạ Bạch bình an trở về.

Mục Nguyên Long không dám nghĩ, nếu như Chiếu Dạ Bạch thật sự đi lạc hoặc xảy ra chuyện gì, trăm năm sau gặp lại Điện hạ, hắn không biết sẽ xấu hổ cỡ nào.

Kỵ binh tìm được Chiếu Dạ Bạch trở về hỏi: "Mục tướng, vậy người trước đó được phái đi phủ Chất tử...?"

Tướng lĩnh mặc huyền giáp trầm mặc một lát: "Ngươi phái người gọi bọn họ về, không cần hỏi nhiều nữa."

Sau khi bị cắt ngang như vậy, Mục Nguyên Long cũng bình tĩnh lại, cuối cùng trì hoãn chuyện vừa rồi muốn vào cung bẩm báo.

Đương kim Thánh Thượng không phải tốt tính gì, hơn nữa Điện hạ còn không được sủng ái, đây là sự thật không thể chối cãi. Cho dù vì nước hy sinh, truy phong Hoàng thái tử, cũng không thể so với Cửu hoàng tử được nuông chiều trong thâm cung từ bé.

Hơn nữa, Huyền Kỵ vốn đã chịu thiệt thòi khi giằng co không dứt ở Nam Lương, Uyên Đế tuy rằng không nói gì sau khi Mục Nguyên Long hồi triều, chỉ bảo hắn dưỡng sức đợi lệnh, nhưng so với Bắc Ninh Vương nhận được ban thưởng không ngớt tay, bọn họ chắc chắn sẽ phải ngồi trên hàng ghế dự bị một thời gian nữa.

Loại chuyện vặt vãnh này mà làm ầm ĩ lên, nếu không giải quyết ổn thỏa, Huyền Kỳ sẽ bị liên lụy.

Chỉ mình Mục Nguyên Long thì không sao, nhưng hắn không thể liên lụy những huynh đệ cùng vào sinh ra tử. Đam Mỹ Hay

Chủ tướng Huyền Kỵ siết chặt nắm tay, không tình nguyện nói: "Trở về."

Mục Nguyên Long nghẹn một bụng lửa giận.

Chỉ mong kẻ lừa đời lấy tiếng tốt nhất tự cầu nhiều phúc, không nên xuất hiện trước mặt hắn, nếu không cho dù chịu phạt, hắn cũng nhất định phải tính sổ.

Bên kia, Tông Lạc phân phó thư đồng xong, cất bước đi vào trong viện.

Bên trong nơi tạm trú của học sinh trăm nhà trang hoàng trang nhã, núi giả nước chảy, phong cảnh khác biệt.

Nơi này ban đầu là tiền triều Hầu phủ, đáng tiếc chọn nhầm phe, về sau bị Uyên Đế tận diệt. Bởi vì lúc xây dựng tốn rất nhiều công sức, hao tài tốn của, cho nên kiến trúc bên trong được giữ lại, dùng làm nơi tạm trú.

Một hàng cây hoa quế được trồng ở trong sân, phóng tầm mắt ra xa, những chùm hoa vàng nhạt rủ xuống cành, khi gió thổi qua cánh hoa bay lả tả, toả hương ngào ngạt.

Trong khung cảnh yên tĩnh, Ngũ hoàng tử cẩm y hoa phục, đầu đội ngọc quan đang đứng trước thư án, hai tay chắp trong tay áo, vô cùng hứng thú nhìn bức tranh trải trên bàn.

Bức tranh đó được Tông Lạc vẽ trong mấy ngày qua, lúc hắn rảnh rỗi do giả vờ bị bệnh, hắn cố ý bắt chước kỹ năng hội hoạ và nét bút của bản thân, những người đã xem tranh hoặc thư pháp của hắn sẽ thấy nét tương đồng.

Bị lụa trắng cản đường, hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của Tông Nguyên Vũ, nhưng không thấy biểu cảm chi tiết.

Nghe được tiếng bước chân, Ngũ hoàng tử chắp tay sau lưng ngẩng đầu, khoảnh khắc nhìn thấy Tông Lạc, hắn theo bản năng đứng thẳng người.

Sau khi làm xong bộ dáng, Tông Nguyên Vũ mới phản ứng lại, trong lòng thở phào một hơi: "Tiên sinh đã trở lại."

Đương nhiên, hết thảy đều rõ ràng, nhìn thấy gương mặt giống Tam hoàng huynh, hắn không thể nào tự nhiên được. Mặc dù trong lòng thèm khát võ công tuyệt học, nhưng lúc này hắn chỉ hy vọng mau chóng nói cho xong, lòng bàn chân bôi dầu sẵn sàng chạy trốn.

"Hôm nay tình cờ có việc ở gần đây, nhớ tới tiên sinh đăng ký thẻ săn, hẳn là còn thiếu một con ngựa tốt để xứng đôi với võ công tuyệt thế."

Tông Nguyên Vũ lúng túng cười to hai tiếng: "Đúng lúc, bổn hoàng tử lúc trước cũng từng dẫn binh một thời gian, ở trong quân coi như có thể nói chuyện được."

Hắn đặt lệnh bài lên bàn đá: "Tiên sinh nếu không chê, cứ việc cầm lệnh bài này đến ngoại ô kinh thành chọn ngựa, nhìn trúng con nào trực tiếp mang đi là được."

Nói xong, Tông Nguyên Vũ tựa hồ sợ Tông Lạc hiểu lầm, vội vàng bổ sung: "Cố tiên sinh ngàn vạn lần không cần khách khí với bổn hoàng tử, bổn hoàng tử chỉ ngưỡng mộ kiếm thuật thiên hạ vô song của tiên sinh. Nếu tiên sinh rảnh rỗi, mời tiên sinh đến quý phủ chỉ điểm đôi chút, bổn hoàng tử lúc nào cũng đợi chờ đại giá."

Tông Lạc: "...?"

Hắn không dám tin lắng tai nghe lời nói tán dương của Tông Nguyên Vũ.

Ý tứ trong bức tranh hắn đặt trên bàn, Tông Nguyên Vũ cứ thế bỏ qua sao?

Người này vẫn là bộ dạng không có đầu óc ngày trước, ngay cả lôi kéo cũng nói trắng ra như vậy, không sợ đắc tội với Ngu Bắc Châu.

Tông Lạc cảm thấy vô cùng bất lực.

Trong mấy vị hoàng đệ, Tông Nguyên Vũ xem như là người thân cận với hắn nhất. Lúc trước Tông Lạc cũng tận tay luyện võ cho tên này, coi hắn như học sinh mà chỉ dạy.

Chỉ tiếc thiên phú của Tông Nguyên Vũ không phải là võ học, Quỷ Cốc chân truyền không thể dạy, thứ khác hắn cũng không học được, gặp phải chiến trường liền biến thành tôm tép, nhiều lần Tông Lạc đều muốn cảm khái, đúng là gỗ mục không thể điêu khắc.

Thế nhưng Tông Nguyên Vũ lại có niềm đam mê võ học, nghe nói hồi nhỏ còn từng làm qua chuyện đeo kiếm lén bỏ nhà trốn đi, muốn tìm học phái khác bái sư học nghệ, quả thực khiến người ta không biết phải nói gì.

Hôm qua hắn mới nói với Cố Tử Nguyên có thể tung ra tin tức về lai lịch của hắn. Hôm nay Tông Nguyên Vũ không tranh thủ điều tra thì thôi đi, còn chạy đến chỗ hắn xin chỉ giáo?

Trong ba vị Hoàng tử, lão Tứ tâm cơ thâm trầm, ẩn núp ẩn nhẫn. Lão Lục mạnh về thế lực, khéo việc đối nhân xử thế. Chỉ có lão Ngũ, trong đầu vỏn vẹn một sợi gân, làm chuyện gì cũng không được.

Sau lưng hắn là phủ Định Bắc Quân. Binh quyền, triều đình, thế gia, tài lực...... Hắn hầu như không thiếu thứ gì, nếu luận về thực lực đoạt trữ, so với lão Lục còn cao hơn nhiều, bằng không lão Lục cũng không kéo bè kết phái khắp nơi.

Theo lý mà nói, nếu đặt Tông Lạc vào vị trí của Tông Nguyên Vũ, vị trí Thái tử không chừng đã thuộc về hắn từ lâu, có lẽ hắn sẽ to gan lớn mật, lật đổ ngôi vị của cha mình. Có đâu lại như Tông Nguyên Vũ, suốt ngày chỉ biết cùng Tông Vĩnh Liễu cãi nhau.

Nâng đỡ một chủ tử như vậy, thật quá đau lòng cho những mưu sĩ môn khách trong phủ Ngũ hoàng tử.

Sau khi tiễn Tông Nguyên Vũ rời đi, Tông Lạc quay đầu ngồi dưới tàng cây hoa quế, uống một ngụm trà, dự định pha thêm một bình để hạ hỏa.

Kết quả, bình trà còn chưa uống nửa chén, thư đồng lại thông báo có khách quý tới tìm.

"Hôm nay chẳng lẽ là ngày lành gì sao, ai nấy đều chạy về phía ta?"

Tông Lạc lắc đầu, không thể tin được đặt bức tranh trên bàn vào vị trí dễ thấy hơn, yên lặng chờ khách tới.

Quả thật bất ngờ.

Lần này là Tứ hoàng tử.

Cuối cùng người có đầu óc đã đến.

Tông Lạc biết rõ tính cách thận trọng mưu mô ẩn dưới dáng vẻ phong lưu của Tông Thừa Tứ, nếu không phải hoàn toàn nắm chắc, hắn tuyệt đối sẽ không tùy tiện tới đây.

Hoàng tử mặc hoa phục thong thả bước vào, trên mặt mang theo nụ cười: "Ngày đó ở yến hội xem được kiếm thuật của tiên sinh, thật sự vô cùng kinh ngạc thán phục. Chỉ là mấy ngày sau tiên sinh không có tham dự, không biết vì sao, có chút lo lắng. Lúc này mới tùy tiện quấy rầy, kính xin tiên sinh đừng trách."

Quả nhiên, Tông Thừa Tứ âm thầm nói năng thăm dò, sau khi nhìn thấy bức tranh hô hấp trì trệ, hiển nhiên đã nhìn ra thứ gì.

Đầu tiên hắn dùng từ ngữ ưu mỹ hoa lệ tâng bốc kiếm thuật của Tông Lạc ở Bách gia yến ngày đó, sau đó quan đến sự vắng mặt của Tông Lạc trong mấy ngày qua, kì thực che dấu ý đồ thật sự, chính là thăm dò.

Tông Lạc có ba lá bài, thân phận chân thật, mất trí nhớ, mù loà.

Đối mặt với những người khác nhau, hắn sẽ đánh những lá bài khác nhau, đôi mắt mù loà chính là quân bài cuối cùng được giữ lại, trừ Ngu Bắc Châu vừa lên sàn đã không nói đạo lý lật tung toàn bộ nguỵ trang của hắn ra, ngay cả khi đối mặt với Uyên Đế, hắn cũng quyết phải giữ vững quân bài cuối cùng.

"Điện hạ lo lắng nhiều rồi, thảo dân mấy ngày nay bị bệnh nhẹ, hiện giờ đã không có gì đáng ngại."

Đối mặt với những lời nói hỏi han ẩn giấu mũi nhọn này, Tông Lạc âm thầm giao tin tức ra, nhẹ nhàng như tập Thái Cực, ngoài mặt cũng tỏ ra vui vẻ hòa thuận, ôn nhu ấm áp.

"Thì ra là thế, tiên sinh không có chuyện gì là tốt rồi."

Tông Thừa Tứ quên cả ngồi xuống, bỗng nhiên chuyển đề tài: "Ta còn tưởng ngày đó ở yến tiệc, Ngũ hoàng đệ vô tình mạo phạm, khiến tiên sinh không vui, tại đây ta xin lỗi vì sự không hiểu chuyện của hắn, kính xin tiên sinh đừng để bụng."

Tông Lạc mỉm cười: "Không có gì đâu."

Nhìn xem, thật không cùng đẳng cấp với lão Ngũ.

"Tiên sinh quả nhiên rộng lượng."

Tông Thừa Tứ thuận thế tiếp tục đề tài: "... Có lẽ lời này có chút mạo phạm, nhưng tiên sinh thật sự rất giống một cố nhân của ta."

Đâu chỉ là giống.

Ỷ vào việc Tông Lạc không nhìn thấy, ánh mắt Tông Thừa Tứ càn rỡ đánh giá người đối diện.

Thanh niên mắt quấn lụa trắng ngồi ngay ngắn trước bàn, như tùng như trúc.

Hắn khá gầy, bạch y không chút tỳ vết treo ở trên người, càng làm nổi bật làn da nhợt nhạt, có loại yếu ớt nhưng không dễ gãy. Khi ngồi lại gần, ngay cả hương hoa quế ngào ngạt khắp vườn cũng nhiễm chút mùi thuốc trầm kha, thế nhưng lại rất dễ ngửi, suýt nữa khiến người ta chìm vào trong đó.

Cứ ngồi như vậy, dường như có một cảm giác mong manh như trăng rằm trong sương thu.

Đó là sự yếu ớt mà hắn chưa từng thấy trên người Tam hoàng huynh trước khi mất trí nhớ.

Giống như trong mộng kề kiếm ngang cổ, để cho mưa lạnh nhỏ giọt xuống kiếm, thấm ướt tóc mai vạt áo khóe môi, khiến người ta... Hồn điên mộng đảo.

Tông Thừa Tứ mở quạt gấp ra, đôi mắt hoa đào ngày thường phong lưu cũng đen hơn một chút.

Trước khi tới bái phỏng, trong lòng Tông Thừa Tứ đã xác định được bảy phần thân phận của đối phương.

Một năm trước trọng thương mất trí nhớ, được Nho gia ở Bá quốc nhặt được, kiếm thật độc nhất vô nhị lại không mất đi phong thái quân tử, hơn nữa giọng nói và khí chất cũng giống y hệt...

Dù hắn cẩn trọng đến đâu cũng không thể không thừa nhận.

Vị hoàng huynh được chôn cất trong hoàng lăng truy phong Hoàng thái tử, thật ra vẫn chưa chết.

Thế nhưng lúc trở về, lại mù loà mất trí nhớ, trở thành một bình thuốc, quên sạch mọi thứ.

—-------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play