Xưa nay thanh cao cao ngạo, cho dù nằm gai nếm mật cũng chưa từng nhục chí, lúc này tinh thần đột nhiên chấn động, chưa bao giờ như lúc này, hắn hy vọng đối phương không nghe thấy những lời dâm ngôn diễm ngữ của cảnh vệ binh.
Diệp Lăng Hàn không phải không biết những tin đồn bên ngoài. Kỳ thực, cho dù hắn có nghèo túng thế nào, đường đường là Thái tử Vệ quốc, cho dù những người đó có to gan đến đâu, cũng không dám làm gì hắn, chuyện bò lên giường bọn họ truyền ra toàn là dối trá.
Nhưng mà gã kia lại bảo tin tức là do chính miệng mấy đại nhân vật nói ra, làm gì có ai nghe hắn giải thích.
Hiện giờ, Diệp Lăng Hàn chợt hối hận.
Hắn không chút suy nghĩ đã vội ra roi thúc ngựa phóng về phía cổng binh doanh.
Dù là con tin, Diệp Lăng Hàn vẫn rất kiêu ngạo.
Nhưng đồng thời, hắn cũng đủ ẩn nhẫn và đủ tàn nhẫn với chính mình. Bằng không đường đường là Thái tử một nước làm sao có thể cam tâm tình nguyện bồi rượu ca hát như vậy, chẳng qua là vì tìm kiếm một ngày Đông Sơn tái khởi mà thôi.
Hắn từng căm hận Tông Lạc biết bao, kẻ đã gián tiếp làm cho Ngu gia bị diệt, khiến hắn bị đưa đến Đại Uyên làm chất tử. Tông Lạc còn là đối thủ một mất một còn của biểu huynh Ngu Bắc Châu. Sau khi Tam hoàng tử Đại Uyên chết đi, biết được đối phương luôn âm thầm chiếu cố cho mình, tâm tình Diệp Lăng Hàn vô cùng phức tạp.
Bởi vì...... Ở vùng đất xa lạ này, đó là người duy nhất đối xử tốt với hắn.
Đứng trước quân doanh, không ai ngờ con tin Vệ Quốc lại hung dữ thúc giục con ly mã vừa mới mượn được từ quân Huyền Kỵ.
Mắt thấy sắp lao tới cổng doanh trại, nếu còn không dừng lại, đến lúc đụng vào người nào đó, không chết cũng phải tàn phế nửa người.
Cảnh vệ binh ngoài mạnh trong yếu hô to: "Dừng lại! Kẻ nào tự tiện xông vào doanh trại giết không tha!"
Nhưng mà quân mã màu đen lại không hề có ý định dừng lại.
Tiếng vó ngựa nện trên mặt đất dồn dập, giống như nhịp trống trận, dường như sắp giẫm lên người binh sĩ vừa mới nói năng ngông cuồng.
Lúc ngàn cân treo sợi tóc, quân mã giương cao vó trước, miệng ngựa rống lên.
Mọi người trước mắt hoa lên, chỉ thấy Diệp Lăng Hàn kéo lấy dây cương, nguy hiểm dừng ở trước mặt cảnh vệ binh. Hơi thở từ mũi ngựa phun vào mặt gã, khiến gã tái mặt vì sợ hãi.
Lúc này, mấy người vừa rồi hùa nhau giễu cợt cũng ngừng nói chuyện.
Một khúc nhạc đệm thị uy nho nhỏ, đủ để thấy được kỹ năng cưỡi ngựa cao siêu của con tin Vệ quốc.
Tuy rằng bị kinh hãi, nhưng về tình về lý, đối phương cũng là con tin một nước, mình lại là người nói xấu sau lưng người ta, cảnh vệ binh cho dù nóng giận cũng không dám nói gì, thậm chí còn phải cúi đầu hành lễ.
Diệp Lăng Hàn căn bản không để ý đến những người không quan trọng này.
Ánh mắt của hắn dán chặt vào người bạch y kiếm khách, mang theo khẩn trương mà chính hắn cũng không phát hiện.
"Ngươi....."
Hắn mở miệng, nhưng lại bị mắc kẹt giữa chừng.
Diệp Lăng Hàn không biết nên dùng bộ mặt gì để đối mặt với Tông Lạc, càng không biết sau khi đối mặt nên nói những gì.
Một năm qua, tâm tình Diệp Lăng Hàn vô cùng phức tạp.
Hắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
Muốn hỏi Tông Lạc vì sao không chết, muốn hỏi mắt hắn bị làm sao, muốn hỏi nếu không chết vì sao không trở về Đại Uyên, mà phải đợi đến một năm sau mới đột nhiên xuất hiện ở lãnh cung.
Thậm chí muốn hỏi hắn lúc trước vì sao lại giúp mình, vì sao phải bí mật làm nhiều chuyện như vậy, ngay cả phụ huynh thân sinh cũng đang hưởng lạc ở Vệ quốc xa xôi, chưa bao giờ có ai nguyện ý kéo hắn khỏi vũng bùn, vì sao hết lần này tới lần khác, người ban ơn cho mình lại là Hoàng tử của nước địch, dù lập trường và thân phận đều đối lập.
Vẫn luôn là hắn.
Nghe thấy tiếng vó ngựa, Tông Lạc nghiêng người, tất lụa trắng cũng ngước lên theo.
Thật lâu sau, Tông Lạc tựa hồ đột nhiên ý thức được, hắn chắp tay nói: "Vị đại nhân này đang hỏi thảo dân sao? Chuyện này.... Thảo dân cũng không rõ, vừa tỉnh lại đã như thế."
"Thảo dân?"
Diệp Lăng Hàn chợt cảm thấy hoang đường: "Ngươi đường đường là Tam thái tử Đại Uyên, vì sao phải tự xưng như thế?"
Lời vừa nói ra, xung quanh đều kinh hãi.
"Diệp công tử, lời này tuyệt đối không được!"
Học sinh vừa rồi bị biến cố dọa ngây người cũng phục hồi tinh thần lại, hít một hơi khí lạnh.
Ai mà không biết Tam hoàng tử đã hi sinh ở Hàm Cốc Quan, đến nay đã hơn một năm.
Ngay cả Tông Lạc cũng khẽ lắc đầu, lộ vẻ bất đắc dĩ: "Công tử, lời này của ngài sẽ hại chết ta đó, dù ta mất trí nhớ, quên đi chuyện trước kia, nhưng cũng không thể là vị Tam điện hạ kia được."
Chưa đến nửa nén hương, hắn đã bị kinh ngạc quá nhiều. Sau khi Tông Lạc nói mình mất trí nhớ, Diệp Lăng Hàn phát hiện những vấn đề lúc trước hắn loay hoay không tìm được đáp án, giờ đây đã thông suốt.
Đúng vậy, nếu không phải mất trí nhớ, sao có thể không trở về Đại Uyên?
Hắn chưa từng nghĩ tới khả năng người trước mắt không phải Tam hoàng tử, đừng nói giọng nói hay ngoại hình, ngay cả kiếm ý cũng giống hệt.
Đợi đã...... Kiếm ý?
"Không đúng, nếu ngươi mất trí nhớ, vì sao kiếm ý của ngươi vẫn như cũ? Ngày đó vì sao xuất hiện trong lãnh cung, cứu Bát hoàng tử?"
Diệp Lăng Hàn nhạy bén phát hiện ra lỗ hổng trong lý do thoái thác của Tông Lạc, từng bước ép sát.
Tông Lạc bình tĩnh đáp: "Ta mặc dù mất trí nhớ, nhưng vẫn nhớ được võ công của mình, cầm lấy kiếm là có thể dùng, ngay cả chính ta cũng không rõ. Về phần ngày đó ở trong cung... ta đi lạc trong Lan Đình thủy tạ, dọc đường đường không có hạ nhân, ta không nhìn thấy gì, chỉ có thể mò mẫm lung tung, may mắn gặp được Bát điện hạ dẫn đường, sau đó thấy có người khi nhục Điện hạ, ta nhất thời tức giận nên mới ra tay... Không biết đại nhân làm sao biết được chuyện này, thật là trùng hợp."
Lý do này đúng là không có kẽ hở, đừng nói Diệp Lăng Hàn, cho dù Uyên Đế phái ám vệ đi điều tra, cũng không cách nào tìm ra sơ hở.
Diệp Lăng Hàn vẫn không tin: "Nếu như vậy, tại sao trên người ngươi lại có Thất Tinh Long Uyên? Người trong thiên hạ đều biết, đây là bội kiếm của Tam hoàng tử."
Các học sinh lập tức xôn xao.
Ai cũng không ngờ, vị công tử bạch y đánh bại cuồng đồ Công Tôn Du trong Bách gia yến, làm náo động đệ tử bách gia, bội kiếm mang theo lại là Thất Tinh Long Uyên, một trong thập đại danh kiếm.
Cuối cùng cũng đến.
Tông Lạc khẽ cười trong lòng, sắc mặt vẫn bình thản như cũ.
"Thanh kiếm này khi ta tỉnh lại đã đeo bên người."
Bạch y kiếm khách nói: "Ngày vào Đại Uyên, Đại thống lĩnh đã xem qua. Sau đó Bắc Ninh Vương hồi triều, lại xác nhận một lần nữa. Có lẽ do ta may mắn có chút tương tự với vị Điện hạ kia, thật sự không đáng nhắc đến."
Trước khi Tông Lạc nói ra những lời này, Diệp Lăng Hàn cái gì cũng không tin.
Nhưng sau khi nghe đến tên Ngu Bắc Châu, ngay cả hắn cũng có chút không xác định.
Ngay cả biểu huynh cũng nói như vậy, vậy chẳng lẽ...... Thật sự là mình nhận lầm rồi sao?
Diệp Lăng Hàn giật mình nghĩ ngợi, trong lòng do dự.
Hắn rũ mắt nhìn Tông Lạc đang đứng tại chỗ.
Người kia vẫn đứng đó, tóc đen buộc cao buông xuống sau lưng, nền áo trước ngực màu xanh lá, phía trên thêu hoa văn màu vàng nhạt. Rõ ràng kiểu dáng bình thường, nhưng mặc trên người hắn lại toát lên quý khí khó tả.
Tư thái thanh cao, phảng phất như trăng rằm trong thu sương, càng tôn lên một tấc lụa trắng.
Không biết vì sao, Diệp Lăng Hàn không dám nhìn tiếp nữa.
Mới chỉ bấy nhiêu, đã chói mắt như vậy, khiến người ta nhìn nhiều thêm một cái cũng phải dè chừng.
Diệp Lăng Hàn chợt giật mình nhận ra, cho dù lúc trước căm hận Tông Lạc, nhưng thật ra trong lòng hắn, chỉ một cái nhìn thoáng qua đã để lại ấn tượng không thể xóa nhòa.
Rõ ràng hắn gặp mặt Tông Lạc không được mấy lần, thế mà khi nhắm mắt lại vẫn có thể miêu tả dáng vẻ người này trong đầu, thậm chí mỗi một sợi tóc cùng với biểu cảm rất nhỏ trên mặt, dường như đều khắc sâu vào tâm trí.
Người bình thường thật sự có thể có khí chất như vậy, kiếm ý như vậy sao?
Môi hắn mím chặt, phân phó hạ nhân đến quân doanh Huyền Kỵ gọi người.
Lần này ngay cả đệ tử bách gia xung quanh cũng nhìn không nổi: "Diệp công tử, cần gì phải như thế?Vị huynh đài này đã cực lực phủ nhận, nếu gọi Huyền Kỵ tới, chẳng phải là làm khó người ta sao?"
Kêu quân Huyền Kỵ, chẳng lẽ là muốn người ta giáp mặt phân biệt chủ cũ? Đây không phải bị điên thì là gì?
Ngay cả nô bộc cũng do dự, đang muốn mở miệng nói gì đó, lại thấy quân doanh Huyền Kỵ truyền đến một trận ồn ào.
Kỵ binh vừa mới huấn luyện đã trở về, hiện giờ đang dắt ngựa về chuồng.
Trong bãi tập kết ngựa, một binh lính Huyền Kỵ dắt theo một con ngựa chiến toàn thân trắng như tuyết, lão luyện thần tính như mây, từ trong quân doanh thong thả bước ra.
Nhìn từ xa, con ngựa này bốn vó thon dài, bờm ngựa hoa mỹ, tư thái phong lãng quan sát xung quanh, vừa xuất hiện đã thu hút ánh nhìn của tất cả học sinh binh lính.
"Nó chính là Chiếu Dạ Bạch, thú cưỡi của Tam điện hạ đúng không?"
"Tất nhiên là đúng rồi, ly mã của Huyền Kỵ nhìn kỹ vẫn có khuyết điểm. Ngoại trừ Chiếu Dạ Bạch, thiên hạ làm gì còn có bạch mã nào uy phong lẫm liệt, lại không có chút tạp sắc như thế."
Bọn họ quan sát từ xa, trên mặt tràn đầy hâm mộ.
Chiếu Dạ Bạch là con ngựa nổi tiếng trong quân mã, nếu như có nó tương trợ, săn nghệ coi như đã nắm chắc hơn một nửa cơ hội chiến thắng.
Trong lòng Tông Lạc có chút tự hào.
Chiếu dạ bạch là danh mã Tây Vực, ngày đi ngàn dặm, ngàn vàng khó cầu. Lúc Quỷ Cốc Tử tặng Chiếu Dạ Bạch tặng cho hắn, nó chỉ là một chú ngựa con còn nhỏ, là Tông Lạc từng chút từng chút nuôi lớn, nó mới có được bộ dáng bảnh tỏn như ngày hôm nay.
Mọi người ngắm nhìn danh mã, Chiếu Dạ Bạch đi theo kỵ binh lại có chút nôn nóng.
Nó cụp mắt nhìn chằm chằm bãi cỏ, móng trước đào đất.
"Sao vậy? Hôm nay cỏ ngựa không ngon sao?"
Huyền kỵ binh sờ sờ đầu nó.
Ai ngờ Chiếu Dạ Bạch vẫn luôn ngoan ngoãn quay đầu tránh đi, con mắt thật to chớp chớp hai cái, đột nhiên thoát khỏi dây cương, chạy về một hướng.
"Này, đừng chạy nữa!"
Huyền kỵ binh nhìn lòng bàn tay trống rỗng, không khỏi kinh hãi.
Chiếu Dạ Bạch ngày thường ngoan ngoãn, tính tình còn tốt hơn quân mã bình thường, cực kỳ hiểu tiếng người.
Khi Tông Lạc vẫn còn trong doanh, không cần buộc dây cương cho nó. Sau đó Tam hoàng tử chết trận sa trường, vốn tưởng rằng Chiếu Dạ Bạch cũng đi theo chủ mà đi, không ngờ vài ngày sau, nó lại tự chạy về quân doanh Huyền Kỵ.
Cũng vì vậy, nên mọi người mới còn nuôi hi vọng, các kỵ binh thậm chí còn thường xuyên tắm rửa nói chuyện với con ngựa hiểu tiếng người này, hi vọng Chiếu Dạ Bạch sẽ dẫn bọn họ đi tìm tung tích của Điện hạ.
Ngay cả Mục Nguyên Long, tướng lĩnh Huyền Kỵ hiện giờ cũng dốc lòng chăm sóc nó, không trộn lẫn nó với những quân mã khác trong quân doanh, ngay cả yên ngựa cũng tháo xuống, không chọn chủ nhân khác cho nó.
Ai cũng mong một ngày nào đó chủ nhân của nó sẽ trở về.
Cho dù họ biết, đó chẳng qua là hy vọng xa vời.
Huyền kỵ binh vội vàng đuổi theo.
Nhưng mà hai cái chân làm sao chạy nhanh hơn bốn cái chân chứ, huống chi còn là Chiếu Dạ Bạch sung mãn phi nước đại.
"Lộc cộc lộc cộc......"
Chiếu Dạ Bạch ngậm dây cương của mình, giống như một trận gió chạy tới, từ cổng quân doanh Huyền Kỵ đằng xa vọt tới trước mặt Tông Lạc, tranh công đưa sợi dây thừng trong miệng tới, chớp mắt ngoan ngoãn nhìn hắn.
Huyền kỵ binh mặc giáp đen cũng chạy như bay theo sau nó, cao giọng nói: "Thật ngại quá, con ngựa này là ngựa yêu thích của Điện hạ, vừa rồi là ta không trông coi nó cẩn thận, để nó xông vào các ngươi..."
Hắn còn chưa nói xong, đã thấy Chiếu Dạ Bạch ngậm dây cương đưa cho công tử bạch y đang đưa lưng về phía hắn, còn ở trước mắt mọi người cọ đầu vào lòng người khác.
Huyền kỵ binh: "......"
Đây là con thiên lý mã cao lãnh ngày thường sao?
Chẳng lẽ là đối phương mang theo cỏ ngựa thơm ngon, khiến cho Chiếu Dạ Bạch không thể cầm lòng được?
Bên kia, thấy Tông Lạc không để ý tới nó, Chiếu Dạ Bạch ủy khuất kêu khẽ vài câu, ngước lên cọ ngón tay Tông Lạc.
Con ngựa trắng nôn nóng đi vòng quanh chủ nhân vài vòng, sau đó nó tựa hồ ý thức được cái gì, đột nhiên khom lưng cúi đầu, hất người lên lưng ngựa, ở trước mắt mọi người bắt cóc chủ nhân, chạy về phía cổng thành.
Tất cả mọi người bị kinh ngạc bởi diễn biến này, chỉ có con tin Vệ Quốc nắm chặt dây cương.
"Cái này...... Cố công tử sao lại bị một con ngựa bắt đi như vậy?"
Ngựa không thể không nhận ra chủ.
Chiếu Dạ Bạch xuất hiện, khiến suy đoán thật giả không có gì phải lăn tăn nữa.
Đúng là hắn.
Diệp Lăng Hàn theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Tông Lạc mất trí nhớ, vậy chuyện mình chính là con tin Vệ Quốc mà các học sinh bách gia vừa bàn tán hắn còn không biết, chứ đừng nói đến chuyện để lại bất kỳ ấn tượng xấu gì.
Dù sao đối với hắn mà nói, mình hiện giờ...... chỉ là một người qua đường hết sức bình thường mà thôi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Lăng Hàn tràn ngập bồn chồn không thể hiểu được.
Có nôn nóng, mất mát, và một cái gì đó phức tạp hơn.
Cuối cùng, những thứ này chồng lên nhau, biến thành sự tự giễu nhàn nhạt.
Đương sự không hề nhớ tới ân huệ lúc trước, còn hắn lại ở chỗ này miên man suy nghĩ.
Thậm chí ngay cả một câu "Vì sao lúc trước lại chiếu cố ta" cũng không hỏi được.
Diệp Lăng Hàn nắm chặt dây cương, hai tay nhất thời trắng bệch, đột nhiên hắn giơ roi, không nói một lời quay đầu ngựa lại, đuổi theo về phía cổng thành.
Đợi đến khi hai con ngựa lần lượt rời đi, Huyền kỵ binh mới khẽ giật mình, nhìn bóng lưng đằng xa, giống như vừa mới tỉnh mộng.
Hắn đứng hình vài giây, bỗng nhiên cả người run rẩy, vội vàng chạy về quân doanh, chưa kịp bẩm báo đã lao vào võ trường.
Mục Nguyên Long đang thao luyện không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Hấp tấp như thế, ngươi đã quên hết quy củ của quân doanh rồi sao?"
Kỵ binh đứng tại chỗ, lắp bắp không nói nên lời.
"Lưu Thất, không phải ngươi mang Chiếu Dạ Bạch ra ngoài hóng gió, Chiếu Dạ Bạch đâu?"
Nhìn thấy bộ dạng mất hồn mất vía của hắn, Mục Nguyên Long càng nhíu chặt mày, buông loan đao xuống, sắc mặt nghiêm nghị.