Editor: Gấu Gầy

Vũ An Quân đứng trong doanh trại.

Dự Quốc vốn có diện tích đất đai không lớn, so với các quốc gia trước đây cũng không có gì nổi bật. Càng tệ hơn là hoàng thành cách biên giới không xa, nếu Hàm Môn quan thất thủ hôm nay, thì chỉ trong vòng ba ngày, kỵ binh Đại Uyên có thể phá vỡ hoàng thành Dự Quốc.

Sứ thần lo sợ đến mức quay cuồng: "Đại Uyên không chấp nhận cầu hoà, thái độ của Tam hoàng tử lại vô cùng kiên quyết, phải làm sao bây giờ!"

Kết quả đàm phán đã được chuyển về quốc đô, nhưng hiện tại vẫn chưa có tin tức gì, không biết Dự Vương có chịu từ trong cuộc vui hưởng lạc của mình nhìn lên một chút không.

Ngay cả nội dung đàm phán, Dự Vương cũng chỉ đọc lướt qua, đa phần giao cho cận thần xử lý. Đối với lão, miễn là có thể tiếp tục hưởng lạc, miễn là Dự quốc không bị tiêu diệt trong tay mình, dù là làm nước chư hầu cũng không có gì to tát.

Dự Vương chỉ là một kẻ hèn nhát. Năm đó, khi đề bạt Vũ An Quân, lão còn mơ ước chinh phạt các nước khác. Nhưng khi nhìn thấy kỵ binh Đại Uyên tiến quân thần tốc, san bằng bốn nước, lão nhanh chóng quỳ gối cúi đầu.

"Đại vương vẫn chưa có động tĩnh, lần này nếu không hoàn thành nhiệm vụ, lúc trở về ta phải đối mặt thế nào đây?"

Điều kiện hào phóng như vậy, Dự Vương vốn không ngờ Đại Uyên sẽ không đồng ý.

Nếu Sứ thần trở về kinh thành như vậy, không hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn sẽ bị xử tử.

Vũ An Quân trầm giọng nói: "Nếu hắn muốn chiến thì cứ chiến!"

"Chiến? Đại nhân, ngài nói thật nhẹ nhàng!"

Sứ thần nhăn mặt: "Binh lực của Đại Uyên thế nào, binh lực của Dự Quốc ra sao? Không bàn đến giao chiến trực diện, chỉ nói phòng thủ, e rằng một chút cơ hội chiến thắng cũng không có."

Đây là sự thật mà mọi người đều biết.

Không nói đến quân đội hùng mạnh như hổ của Đại Uyên, chỉ cần nói đến phương pháp quân sự cứng rắn, sau khi chinh phục các nước khác, còn hợp nhất quân binh, liên tục vũ trang cho mình.

Kể cả nước Tề mạnh hơn Dự Quốc gấp nhiều lần cũng đã thất bại dưới chân kỵ binh, huống chi là Dự Quốc? Những năm gần đây, quân đội Dự Quốc hiếm khi gặp chiến sự, quân phí bị bọn gian thần chiếm đoạt không biết bao nhiêu, quân lính trong quân ngũ đôi khi còn không đủ ăn, khi tuyển quân xa quê thì không ai muốn.

Vũ An Quân chẳng lẽ còn không biết?

Đây là một trận chiến chắc chắn thua. Từ thời khắc ra quân, chỉ có một con đường chết.

"Lão phu trước khi ra khỏi cửa đã để lại di thư. Rời khỏi hoàng thành, đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý chết, không hề hy vọng."

Vị lão tướng đã ngoài bảy mươi nhắm mắt lại, giọng nói vang vang đầy khí phách: "Không chỉ lão phu. Cả nhà Vũ gia ta trung liệt, cho dù có chết, cũng chỉ có thể chết trên chiến trường, không được làm tên đào binh hèn nhát!"

Sứ thần Dự Quốc bị ông dọa sợ, thầm mắng một tiếng trong lòng, rồi xám xịt rời đi.

Trước thời khắc tồn vong, có người lòng mang đất nước, có kẻ chỉ nuốn sống tạm.

Sau khi Sứ thần rời đi, Vũ An Quân gọi phó tướng Khánh Sinh: "Nếu đã quyết định ra trận, vậy thì nhân lúc còn thời gian, hãy đi lập chiến hào, dựng tháp canh. Nếu trong quan ải vẫn còn dân chúng thương nhân, thì hãy sơ tán sớm, không để sót người lại."

Khánh Sinh thấp giọng đáp: "Vâng!"

Không chiến mà lui mười dặm, đó là thánh chỉ đặc biệt của Dự Vương, nhằm thể hiện thành ý "thân thiện kết giao" của mình. Dù Khánh Sinh bức xúc trong lòng, cũng không thể nào công khai kháng chỉ.

Huống hồ đại nhân khi trẻ đã nhận được ân huệ của Dự Vương, thề trung thành với Vương thượng. Dù cả đời chinh chiến khắp nơi, nhưng một lòng trung thành với Vương thượng, chuyện kháng chỉ, dù thế nào cũng không làm được.

Chỉ có những người cùng là võ tướng mới hiểu, không chiến mà lui mười dặm là loại sỉ nhục thế nào.

Ngay cả đến lúc này, Vũ An Quân cũng không muốn trái lệnh.

Mấy ngày sau, vào một buổi sáng sớm, khi quân lính Dự Quốc vừa ăn bữa sáng xong, lính gác trên tháp canh liền vội vàng thông báo: "Tướng quân, quân đội Đại Uyên đã đến!"

Thời tiết trên thảo nguyên hôm nay không tệ.

So với hai ngày trước, dù trời vẫn âm u, nhưng đã tốt hơn nhiều, thậm chí ở góc trời còn có thể nhìn thấy một chút ánh sáng.

Nếu phải chiến đấu trong môi trường khắc nghiệt, trừ phi một bên muốn tập kích, nếu không thì sẽ mặc định tạm dừng, đợi đến khi thời tiết tốt hơn mới tiếp tục.

Chiến tranh cũng có quy tắc của chiến tranh, trong lịch sử quân sự không phải không có trường hợp khai chiến trong điều kiện cực đoan, kết quả hai bên đều tổn thất nặng nề, sau đó ai về nhà nấy, tốn công vô ích.

Nghe tin, Vũ An Quân lập tức lên tường thành.

Xa xa, một đội quân hùng hậu đang áp sát.

Cờ quân màu đen cao vút trong gió, trên lá cờ thêu họa tiết quỳ văn, mang đến cảm giác áp bức.

Phía trước là Huyền Kỵ, phía sau là đại quân.

Khi đi đến một khoảng cách nhất định so với cửa Hàm Môn, đội quân dừng lại.

Trước khi giao chiến điểm binh bố trận, có thể coi là lễ nghi cao nhất giữa các võ tướng.

Dù binh lực hai bên chênh lệch ra sao, thì thái độ không kiêu căng, coi trọng bình đẳng, quả thật đáng quý. Lời đồn không sai, Tam hoàng tử Đại Uyên quả nhiên là một người thanh cao như trăng sáng.

"Triệu tập quân đội, chuẩn bị nghênh chiến!"

Các cung thủ cầm cung nỏ đặt lên thành. Tất cả binh lính Dự quốc cầm vũ khí, sẵn sàng chiến đấu.

Tập hợp, điểm binh, bố trí trận địa đều diễn ra một cách có trật tự.

Trong lúc đó, quân đội Đại Uyên từ từ tiến lên phía trước.

Hai bên tướng lĩnh, một người đứng trên thành, một người đứng dưới thành, nhìn nhau từ xa.

Trận chiến sắp bắt đầu.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Sứ thần lại đến báo: "Báo - - thánh chỉ từ hoàng thành!"

Khánh Sinh không khỏi cau mày.

Bọn họ đóng quân ở Hàn Môn quan thời gian qua, ngoài việc phái Sứ thần cầu hòa, chỉ thị duy nhất của Dự Vương là lui quân mười dặm.

Sứ thần trở về cũng đã mười ngày, Dự Vương chắc chắn đã nhận được tin Đại Uyên không muốn rút quân một cách hòa bình, theo lẽ thường, những ngày này sẽ có chỉ thị mới, nhưng sau nhiều ngày không có tin tức gì, đúng vào lúc đối đầu trên chiến trường lại xuất hiện, khó làm người ta không suy nghĩ.

Trong lúc suy tư, Vũ An Quân chỉnh tề quay người, chuẩn bị tiếp chỉ.

Trên tường thành, vào thời điểm hai quân đối đầu, chủ tướng quỳ xuống nghênh chỉ, quả thật khá hoang đường.

Thái giám truyền lệnh hơi nhắm mắt lại, da mặt chùng xuống, cố ý dùng nội lực khuếch đại giọng nói, để cho hai quân đang đối địch trên Hàn Môn quan đều có thể nghe rõ.

"Hoàng thành đã ban hành chỉ dụ khẩn cấp, Đại vương nói trận chiến này sẽ không phái binh ủng hộ Hàn Môn quan, Dự Quốc tự nguyện đầu hàng."

Lời này vừa nói ra, rất nhiều binh sĩ trên mặt đầy nhục nhã, nhưng đành bất lực.

Không chiến mà hàng là kết cục khó chấp nhận nhất của người làm tướng.

Lồng ngực Khánh Sinh đập thình thịch: "Đại nhân."

Nếu có viện binh, họ còn có thể chiến đấu đến cùng. Nhưng Dự Vương lại không muốn xuất quân hỗ trợ cửa Hàm Môn, tương đương với hàng vạn quân lính sẽ chết mòn ở đây, không còn chút hy vọng.

Về mặt lý trí, đầu hàng là điều mà ai cũng mong đợi.

Người làm tướng sẽ cảm thấy nhục nhã trong lòng, nhưng binh lính dưới quyền trên có mẹ già dưới có con thơ, nên lấy đại cuộc làm trọng.

Vũ An Quân trầm mặc hồi lâu: "Đem áo giáp và Đại Hạ Long Tước Đao đến đây!"

Khánh Sinh bối rối: "Đại nhân, không thể!"

Ai cũng biết, Đại Hạ Long Tước Đao là bội đao của Vũ An Quân, tượng trưng cho cuộc đời binh nghiệp nhiều năm của một lão tướng. Thanh đao danh tiếng này và tên tuổi của Vũ An Quân gắn bó chặt chẽ với nhau, tuy hai mà một.

Vũ An Quân tuổi tác đã cao, nhưng khi chỉ huy trận chiến, ông cũng muốn mặc áo giáp cầm trường đao, đích thân ra trận.

"Có gì không thể chứ!"

Trong khoảnh khắc bị cô lập và tuyệt vọng này, Vũ An Quân lại bật cười: "Đối thủ tôn trọng lão phu như vậy, lão phu cũng phải thể hiện sự chân thành tương xứng!"

Dù cho mảnh đất tuyết này sẽ là nấm mồ của ông, nhưng chỉ cần nghĩ đến có một đối thủ tôn trọng mình, đối thủ ấy có một đội quân hùng mạnh đứng đầu trong các nước, đối chiến một cách đàng hoàng, thì trong lòng Vũ An Quân lại trào dâng niềm phấn chấn.

"Võ tướng phải chết ở trên sa trường, vì nước, vì nhà, dốc cạn giọt máu cuối cùng!"

Ông đứng thẳng lưng, mặc vào áo giáp, bàn tay già nua như rễ cây cầm chặt lấy chuôi đao.

Khoảnh khắc đó, ông không giống một lão nhân đã ngoài bảy mươi tuổi. Trong thoáng chốc, Khánh Sinh dường như nhìn thấy bóng dáng đại nhân khi còn trẻ, tung hoành khắp các quốc gia, nam chinh bắc chiến.

Giọng nói già nua vang vọng ở cổng thành: "Ai muốn cùng lão phu sống chết một trận, hãy ra khỏi thành!"

Các binh sĩ từng đi theo vị tướng già này đều đỏ hoe mắt.

Có người yên lặng cầm lấy vũ khí, đi theo sau bóng lưng đã còng nhưng hùng vĩ. Cũng có người vội vàng lùi lại, đứng yên tại chỗ như mọc rễ, chỉ nhìn như vậy.

Trong suốt quá trình này, quân đội Đại Uyên dưới chân thành đều dành cho sự quan sát tôn trọng nhất.

Mặc dù cổng thành rộng mở, rõ ràng là cơ hội tốt để tấn công bất ngờ, nhưng không có bất kỳ một người tiên phong nào manh động.

Họ lặng lẽ nhìn Vũ An Quân đứng trước cổng thành, phía sau là một số ít binh lính.

Thái giám truyền lệnh đỏ mặt: "Vũ An Quân! Vương thượng đã nói đầu hàng, ngươi đang muốn kháng chỉ sao?!"

Không ai đếm xỉa đến gã.

Thấy vậy, Thái giám cuống cuồng, nóng lòng như lửa đốt.

Nếu đầu hàng, ít nhất vẫn có thể bảo toàn mạng sống. Nhưng nếu chọc giận Đại Uyên, với tác phong của Đại Uyên, e rằng sẽ diệt sạch.

May mắn thay, cận thần đã đoán trước được điều này, từ lâu đã đoán được Vũ An Quân sẽ không dễ dàng đầu hàng, vì vậy Vương thượng còn ban một thánh chỉ khác.

"Xin các vị cứ bình tĩnh, thánh chỉ chưa kết thúc!"

Thái giám vội vàng nói to: "Dự Quốc có ý định cùng Đại Uyên mãi mãi hòa hảo, tiến cống ruộng đất, thành trì, vàng bạc, vải vóc, quy phục Đại Uyên làm chủ, đời đời làm láng giềng, đời đời cống nạp."

"Để thể hiện lòng thành, dập tắt cơn giận của đồng minh, ban cho nghịch thần kháng chỉ Vũ An Quân một chén rượu độc, khâm thử."

Lời vừa dứt, ai nấy đều kinh hãi.

Trước đó, việc đầu hàng có thể nói là do tình thế buộc phải như vậy, không thể tránh được.

Nhưng trước trận chiến, lại giết chết một vị lão tướng trung thành, da ngựa bọc thây, sẵn sàng chết trận, quả thực quá đáng đến mức tận cùng. Ngay cả Vũ An Quân, cũng không khỏi cứng người, nghĩ đến đây là đất nước, triều đình mà mình đã trung thành cả nửa đời người, nước mắt giàn giụa.

Không ngờ, ngay khi Thái giám ra lệnh cho người hầu mang rượu độc đến, một mũi tên lông vũ bay nhanh như sấm sét từ bên ngoài thành bắn tới, như thần đóng đinh vào xương tay người hầu, mạnh mẽ đánh đổ ly rượu độc.

"Mũi tên thứ nhất, giết hại trung lương."

Bên ngoài cửa ải, bạch y Hoàng tử giương cung bắn tên, cất cao giọng nói: "Nếu Dự Vương muốn đầu hàng, cũng nên đưa ra sắc lệnh tồn vong, để họ tự mình quyết định. Khi cái chết tới gần, không còn đủ dũng khí để đối mặt, kẻ làm Vương chỉ biết ban rượu độc cho trung thần, bản thân lại an nhàn hưởng thụ vinh hoa, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?"

Ngay sau đó, cung tên nặng nề được kéo ra một cách dễ dàng, dường như khoảng cách vượt qua cửa ải, chiến hào, thành tường chỉ gần ngay trước mắt, không cần tốn sức cũng có thể lấy mạng của kẻ thù ở xa ngàn dặm.

Trước khi mọi người kịp phản ứng, mũi tên thứ hai đã nhanh chóng xuyên qua vai nội thị.

Thái giám sợ hãi hét lên, lăn ra ngất xỉu.

"Mũi tên thứ hai, giúp ác làm bạo!"

Mọi người đều biết, việc Sứ thần bị thương là biểu tượng của việc xé rách hiệp định. Hơn nữa, Đại Uyên chưa bao giờ đạt được bất kỳ thỏa thuận nào với nước Dự.

Chiến!

Thái độ của Đại Uyên đã thể hiện rõ ràng.

Vũ An Quân cười to.

Càng nhìn Tam hoàng tử Đại Uyên, ông càng cảm thấy tiếc nuối.

Nếu sinh sớm hơn vài chục năm, gặp nhau trên chiến trường, dù lập trường khác nhau, nhưng chắc chắn sẽ là đối thủ hợp gu của mình.

Đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc. Phần tình cảm này, ông nhận.

Sự tôn trọng mà một võ tướng có thể đáp lại, chính là chiến đấu một trận hiên ngang.

Trong tiếng vó ngựa tung bay, lông mi Hoàng tử bạch y run nhẹ, khớp xương tay rõ ràng nắm chặt ba mũi tên, đồng thời giương cung lên dây, kéo ra một độ cong hình trăng tròn, mái tóc trắng tung bay sau gáy, không thèm nhìn mà bắn thẳng lên trời.

Liên tiếp ba mũi tên, phong tỏa mọi lối thoát trên không.

Con ưng đen tuyền bị bắn rụng vài cái lông đuôi, trên người chảy máu, mang theo nửa mũi tên, kêu thảm thiết đập cái cánh bị thương, bay về phía cách đó không xa lắm.

Sau khi bắn ra ba mũi tên, Tông Lạc không thèm ngẩng đầu nhìn, khuôn mặt lạnh lùng như chìm vào trong tuyết.

Hắn siết chặt Trạm Lư, thúc giục Chiếu Dạ Bạch tiến lên, xông vào trong thiên quân vạn mã.

"Mũi tên thứ ba, can thiệp vào việc của người khác."

Giữa núi tuyết mờ sương, góc áo đỏ trên vách đá ẩn hiện.

—-----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play