Anh và cô vừa tiến bước vào trong thì đã có rất nhiều người đến mời rượu và chào hỏi, Bảo Nhi vẫn niềm nở đáp trả lại bọn họ.

" Chào Lục tổng và Lục thiếu phu nhân " Chu Diệc Gia cầm ly rượu bước tới đứng trước mặt hai người lên tiếng hỏi.

" Chào Chu tổng " anh nhàn nhạt đáp lại.

" Chào Chu tổng " do cô không thể biết tên hết được, nên chỉ học và chào theo anh.

Chu Diệc Gia đưa mắt quan sát cô, cũng thầm khen ngợi nhan sắc của cô, lúc đưa tin hai người kết hôn thì ông ta chỉ nhìn cô qua hình ảnh nhưng bây giờ được gặp cô ở đây, vẻ đẹp của cô so với trong hình còn xinh hơn rất nhiều, đúng là trai tài gái sắc.

" Vợ của Lục tổng đây quả thật rất xinh đẹp " Chu Diệc Gia nhìn anh hết lời khen ngợi cô.

Lục Ký Minh đưa ánh mắt cưng chiều nhìn cô, không cần người khác phải khen thì anh cũng biết được điều đó.

" Chu tổng ngài quá khen rồi " cô cười tươi nói.

Ba người đứng đó nói chuyện đôi ba câu với nhau, từ xa luôn có một cặp mắt căm ghét nhìn chằm chằm vào cô, từ khi Bảo Nhi bước vào cùng anh thì tất cả mọi người đều chú ý đến cô, rõ ràng đây là sinh nhật của cô ta vậy mà Tô Nhã Tịnh lại không được một ai ngó ngàng tới, mọi ánh hào quang đều thuộc về cô, Tô Nhã Tịnh thật chỉ muốn giết chết cô để hả giận.

Vả lại cô ta thấy ghen tị khi anh và cô luôn dính với nhau như hình với bóng, tay anh lúc nào cũng đặt ở eo cô không rời.

Hai người càng tình tứ thì càng khiến lòng đố kỵ của Tô Nhã Tịnh nổi lên, bây giờ cô ta mới để ý đến cổ cô còn có cả vết đỏ kia, Tô Nhã Tịnh nghiến răng ken két, cô ta trong miệng lẩm bẩm vài câu đồ tiện nhân .

Tô Hữu Thành cùng hai người đàn ông trung niên khác từ đâu đi tới chỗ anh và cô đang đứng, ông ta thấy có góp mặt của anh thì vui mừng.

" Tuyết Nhi và con rể đến rồi à, tại sao không nói ba biết " ông ta miệng cười hớn hở, hai người kia nghe ông ta nói vậy thì vô cùng bất ngờ.

Riêng Bảo Nhi và Lục Ký Minh đều khó chịu ra mặt, anh cảm thấy không hài lòng khi nghe ông ta gọi hai từ đó, anh đã bao giờ nhận ông ta là ba vợ mình đâu, không chỉ mình anh mà cô cũng vậy.

" Lục tổng là con rể của ông sao? Tôi không ngờ ông lại có lại có rể như Lục tổng đây, ông thật có phúc đó " một trong hai người đàn ông trung niên đi cùng ông ta lên tiếng.

" Xin giới thiệu với mọi người đây là con gái lớn của tôi, Tô Tuyết Nhi, và đây là con rể của tôi " ông ta dõng dạc nói.

Tô Hữu Thành được nước lấn tới, ông ta thấy những người ở đây đều hết mực khen ngợi mình thì ông ta cũng nhân cơ hội đó mà ra oai, cái chính là để được mọi người chú ý hơn.

" Ông có con rể tài giỏi như vậy mà giấu bấy lâu nay, vậy sau này ông phải để mắt tới bọn tôi một chút đấy "
" Không dám, không dám " ông ta cười khoái chí.

Để mắt sao?
Lục Ký Minh khuôn mặt lạnh lùng nhìn ba người bọn họ, anh và cô từ nãy đến giờ vẫn giữ im lặng để mặt những người kia muốn nói gì thì nói.

Cô không ngờ là ông ta lại mặt dày như thế, còn đám người kia nữa chỉ biết hùa nhau, Bảo Nhi cô nghe những câu nói nịnh bợ đó không lọt vào tai được.

" Tô tổng à, ông có phải nhận nhầm người rồi không? Tôi tên là Nam Hoàng Bảo Nhi chứ không phải Tô Tuyết Nhi mà ông nói, còn nữa chồng tôi không thích ai tự ý gọi mình như vậy, ông nên xem xét kỹ trước khi nói, lát nữa ông, đặc biệt là vợ và con sẽ có một bất ngờ lớn đấy " cô nhếch môi cười lạnh, sau đó nắm tay anh rời đi, cô chỉ nhắc nhẹ ông ta vậy thôi, lát nữa kịch hay mới bắt đầu.

Bọn họ đang cười nói thì bị lời nói cô làm cho đứng hình, Tô Hữu Thành mở to mắt nhìn cô, trong lòng ông ta đang vô cùng nóng giận, cô làm như thế chẳng khác gì không nể mặt ông ta, còn nữa cô đổi tên khi nào? Cô thật muốn cắt đứt mối quan hệ này sao?
Khoan, bất ngờ lớn? Tô Hữu Thành khuôn mặt đột nhiên trở nên khó coi, cô muốn làm gì? Ông ta có chút lo lắng về lời nói đó của cô.

Anh đưa cô đến một góc khuất để cô ngồi xuống, Bảo Nhi không thích dự nhưng buổi tiệc nhàm chán như vậy chút nào, cô mới đứng chút thôi đã mỏi cả chân.

" Em muốn đi về ngủ, mệt chết đi được " cô ôm anh làm nũng.

" Cố gắng một chút, sắp xong rồi, lát nữa chúng ta cùng về " anh xoa đầu cô ôn nhu nói.

" Mà mẹ đâu rồi anh "
Khi nãy bà Lục có nói là đi gặp một vài người bạn ở đây, nhưng nãy giờ cô vẫn chưa thấy bà quay lại, cô đảo mắt một lượt cũng không thấy.

" Mẹ đang đến kìa "
Bà Lục từ từ tiến tới chỗ hai người, bà nãy giờ đi nói chuyện cùng những phu nhân khác, còn ông Lục thì vẫn chưa tới, bà đã chờ khá lâu rồi đấy.

" Ba con làm gì mà lâu như vậy chứ "
" Lát nữa ba tới mà, mẹ nhớ ba rồi sao? " cô cười cười trêu chọc bà.

" Con bé này, hôm nay lại dám chọc mẹ, con đó ngày càng lớn gan " bà vừa nói vừa nhéo mũi cô.

Bảo Nhi chỉ cười, sau đó ôm lấy cánh tay bà, cô biết bà Lục rất thương mình nên cô cũng chẳng lo làm bà giận, tính tình mẹ anh vô cùng dễ.

Không lâu sau đó thì bữa tiệc cũng chính thức bắt đầu, Tô Hữu Thành từng bước đi lên sân khấu, ông ta đứng phát biểu đôi lời, cô và anh hầu như chẳng để tâm tới những gì ông ta nói, Bảo Nhi đang chờ cơ hội tới thôi.

" Cảm ơn tất cả mọi người đã dành chút thời gian đến dự buổi tiệc sinh nhật của con gái tôi, sẵn đây tôi xin giới thiệu với mọi người đây là con gái tôi Tô Nhã Tịnh "
Cô ta nghe ba mình nói vậy thì cũng nhanh chóng bước lên sân khấu, cô ta hôm nay mặc chiếc váy xanh đậm ôm sát cơ thể, còn đặc biệt trang điểm có hơi đậm để làm nổi bật lên nhưng càng như vậy thì càng khiến cô ta xấu đi.

" Xin chào mọi người tôi tên Tô Nhã Tịnh!.

.

"
Cô ta chưa nói hết câu thì đèn ở đây đột nhiên tắt hết, màn hình trên sân khấu cũng tự động phát ra một đoạn video cảnh ân ái của cô ta, và một số hình ảnh kèm theo đó.

Bảo Nhi đứng đó cười lạnh.

" Đó chẳng phải là cô ta sao? "

" Tôi không ngờ một tiểu thư Tô gia lại hư hỏng như vậy "
" Đúng đó, cô ta không biết xấu hổ hay sao mà còn làm như thế "
Mọi lời xì xào, bàn tán cũng dần lớn lên, Tô Hữu Thành và Tô Nhã Tịnh thấy như vậy thì xoay người lại, cô ta trợn tròn mắt nhìn những hình ảnh đó, cô ta hoảng hốt, chân cũng sắp đứng không vững nữa rồi, là ai làm? Trong đầu cô ta liền nghĩ ngay là cô, vì ngoài cô ra chẳng ai có được nó.

" Không phải vậy đâu, tắt đi, tắt hết đi " cô ta la hét không ngừng.

Tô Nhã Tịnh nhìn về phía Bảo Nhi thấy cô đang nở nụ cười chế giễu mình thì càng khiến cô ta điên lên, Tô Nhã Tịnh nhanh chân chạy tới chỗ cô, định ra tay đánh cô nhưng lại bị Diêu Dạ bắt được và hất cô ta ngã lăn ra đất.

" Các người làm gì mà đánh con gái tôi " Nguyễn Lệ Hằng thấy con gái mình ngã thì vội vàng đỡ cô ta đứng lên.

" Là mày, chính là mày đã làm ra điều này đúng không? Tại sao hả? " cô ta lớn giọng nói.

" Phải, thì sao? Tôi muốn cho mọi người ở đây biết bộ mặt thật của cô, thế nào? Món quà đó cô thích chứ " Bảo Nhi khoanh tay trước ngực, không nhanh không chậm lên tiếng.

Nhìn bộ dạng tức điên của cô ta khiến Bảo Nhi hài lòng, chính là cô đã đưa những hình ảnh đó cho Du Võ để hắn nhờ Diêu Dạ làm, không ngờ khi lên đây nó lại sắc nét như vậy.

" Tao phải giết mày, con tiện nhân "
" Nếu cô có bản lĩnh thì cứ việc " cô cười khẩy một cái.

Tô Nhã Tịnh liếc mắt qua Du Võ và Diêu Dạ xong rồi đến anh, ai nấy đều đằng đằng sát khí khiến cô ta không sợ cũng phải sợ.

Tiếp theo đó màn hình lại hiện lên cảnh tai nạn xe của mẹ cô và một đoạn đối thoại giữa hai bên, giọng nói người phụ nữ đó không ai khác chính là Nguyễn Lệ Hằng, lúc tai nạn vừa sảy ra thì bà ta cũng có mặt tại đó.

Lại một lần nữa tất cả những người ở đây lại nháo nhào lên khi thấy cảnh đó, nhà báo thì thay nhau chụp, quay để ngày mai còn có tin hot để đưa lên.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô, chính là bà ta đã hại chết người mẹ đáng thương của cô, Bảo Nhi nhìn chăm chăm vào bà ta, tia lửa trong mắt cô cũng hiện lên.

Nguyễn Lệ Hằng mặt vẫn không biểu cảm gì, bà ta biết thế nào cũng có ngày này, nhưng cái bà ta không ngờ là cô lại có được nó, chẳng phải bọn họ đã nói là xóa sạch tất cả rồi à, bây giờ nó lại nằm trong tay cô.

Tô Hữu Thành chỉ biết đứng đó câm lặng, ông ta đã từ lâu nghi ngờ về vụ tai nạn của mẹ cô và cũng nghi ngờ luôn người vợ hiện tại của mình nhưng cuối cùng ông lại chọn cách im lặng cho qua chuyện.

Một phần ông ta muốn nắm trọn tất cả tài sản của mẹ cô, vì trước đây mẹ cô còn sống thì bà luôn luôn đứng ở vị trí cao nhất, còn ông ta mãi mãi chẳng thể so được với bà, thế nên trong đầu ông ta đã bày sẵn mưu kế để chiếm lấy tài sản đó, nhưng may mà mẹ cô chết trước khi ông ta ra tay.

Lục Ký Minh vẫn luôn nắm chặt lấy tay cô, như muốn nói là có anh ở đây, cô không cần phải lo bất cứ điều gì cả, anh sẽ đứng sau bảo vệ cô.

Nguyễn Lệ Hằng bỗng nhiên cười lớn, tiếng cười cũng trở nên mang rợ, làm cho ai nấy đều giật thót tim, nhưng cô và anh thì không, bà ta lúc này như biến thành người khác.

" Haha, nếu mày đã biết thì tao cũng không giấu nữa, là tao làm đó, là tao đã thuê người đâm chết con tiện nhân đó đấy, mày cũng may mắn thật đã bao lần thoát chết, nếu không thì mày cũng đi theo mẹ mày rồi.

Thế nào? Muốn giết tao sao? Có ngon thì giết đi, mày và con tiện nhân đó đều như nhau " bà ta vẫn thản nhiên mà thách cô.

Bảo Nhi không nổi giận cũng như không hành động gì quá đáng, cô bây giờ bình tỉnh hơn mọi khi rất nhiều, nếu bà ta đã muốn chết thì cô cho bà ta toại nguyện, cô phải lấy mạng bà ta đền tội cho mẹ cô.

" Vậy tôi sẽ cho bà toại nguyện " cô lạnh giọng đáp.

" Mang bà ta về trụ sở cho tôi " anh hiểu được ý cô thì nhìn qua Diêu Dạ nói.

" Rõ lão đại "
Từ đâu có hai người mặc áo đen đi tới lôi bà ta đi, Tô Nhã Tịnh khóc lóc chạy theo níu kéo mẹ mình thì bị bọn họ thẳng tay đẩy ngã, Nguyễn Lệ Hằng bị đưa đi mà bà ta cười như hóa điên.

Cô ta đau đớn khi nhìn thấy mẹ mình như vậy, mẹ cô ta không còn nữa vậy thì cô ta đành liều mạng này, miễn là giết được cô thì cô ta có chết cũng yên lòng, vì sự hận thù của cô ta ngày càng lớn, cô ta không thể nào để yên cho cô được.

" Tao giết mày, chết đi đồ tiện nhân "
Tô Nhã Tịnh cầm con dao cắt thịt lao nhanh về phía cô, Lục Ký Minh thấy vậy thì kéo cô về ra sau lưng mình, anh vung chân đá mạnh cô ta một cái, cả người cô ta chưa chạm tới cô thì đã bị văng ra vài mét, vì quá đau nên cô ta đã ngất xỉu ngay tại chỗ.

" Đưa đi " anh nghiêm nghị nói.

" Vâng lão đại "
Đây là kết quả cho những kẻ ngu dốt như cô ta.

Tô Hữu Thành trơ mắt nhìn vợ và con mình bị người của anh đưa đi, ngoài việc nhìn ra thì ông ta không thể làm gì khác, khuôn mặt phẫn nộ của ông ta nhìn cô, ông ta nhất định phải dạy dỗ lại đứa con bất hiếu như cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play