Du lão gia rõ ràng đang ở nhà đợi gặp mặt Đường Gia Huy và chắt của mình, ai ngờ cái ông đợi được lại là tin tức thằng cháu ngoại cùng với Đường Gia Huy gặp phải tai nạn.
Lúc nghe tin đó cũng đủ khiến Du lão gia muốn lên tăng xông, vậy mà một ông lão tựa như đang thở không nổi đó sau khi biết được tai nạn kia có khả năng là có kẻ cố ý, còn tông người xong thì bỏ trốn.

Ông lập tức cứ như hổ khỏe mạnh vùng dậy mà quát tháo, yêu cầu nhất định phải tìm ra kẻ kia.
Lần này còn kinh động đến cả chủ tịch Du và Du phu nhân cũng đều biết được, cả ông bà Lâm cũng cùng lúc kéo nhau đến bệnh viện khi hay tin con trai bị thương nặng, hiện giờ vẫn chưa tỉnh.
“Đừng lo, đừng quá lo.

Thanh Hùng chắc chắn không có chuyện gì đâu…” Du phu nhân vừa cùng với em gái chồng của mình xuống xe thì nhìn thấy xe của Du Định Thiên cũng vừa mới tới, bà hơi nghiêng mắt nhìn chồng mình, cũng thấy ông đã nhận ra con trai mà còn đang nhìn nó với cái ánh mắt vô cùng không tốt lành gì.
Du Định Thiên lúc xuống xe cũng đã nhìn thấy bọn họ nhưng hắn lại có vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, lúc này hắn quan tâm nhất chỉ có tình hình của Đường Gia Huy.

Vì vậy không trễ một giây nào đi vào trong, một đường đến thẳng khu vực điều trị riêng của Du gia.
Du phu nhân đang bận an ủi Du Tử Vi còn phải lo lắng chồng mình tức giận con trai nên phải kéo tay hắn, sợ cái gã này lại không biết nhìn tình huống, lại chạy đi chất vấn con trai mình lúc tâm trạng nó không tốt này.

Hai cha con nhà nó bản tính đều y như nhau, nếu bây giờ mà để chạm mặt thì chẳng khác nào từ cha con trở thành kẻ thù.
Bị phu nhân nhà mình giữ tay, Du Tư Nghị cũng biết bây giờ không tiện để hỏi chuyện Du Định Thiên cho ra lẽ.

Ông hừ lạnh một cái xong không quan tâm đ ến nữa, xoay đầu nói chuyện với Lâm Vũ Bách: “Mọi người đi thăm Thanh Hùng trước đi, tôi đến gặp cha trước.”
Lâm Vũ Bách gật đầu: “Được, phiền chủ tịch Du nói lại với cha một tiếng, chờ vợ chồng tôi nhìn xem Thanh Hùng thế nào rồi sẽ lập tức sang đó.”
“Người nhà với nhau, nói nhiều như vậy làm gì.” Du Tư Nghị nói một câu rồi bước nhanh đi, Du phu nhân đương nhiên không an tâm để hắn một mình đi gặp con trai, vì vậy lại nói vài câu với Du Tử Vi rồi nhanh chân đuổi theo hắn.
Tuy cùng là điều trị ở khu dành riêng cho người Du gia, nhưng Lâm Thanh Hùng cùng với Đường Gia Huy được tách ra hai nơi để điều trị.

Hai bên cha mẹ của Du Định Thiên và Lâm Thanh Hùng cứ như vậy tách ra thành hai đường, hiển nhiên là hiện giờ Du Tư Nghị cùng Võ Yến Thanh đều đã biết việc đứa nhỏ tên Đường Gia Huy kia đang mang thai con của con trai mình.
Chạy nhanh trên hành lang bệnh viện, Du Định Thiên nhanh chóng mở cửa phòng bệnh của Đường Gia Huy.

Hắn thậm chí không kịp quan tâm tới Du lão gia đang ngồi ngay ngắn trên ghế, hai tay chống một cây gậy nghiêm mặt nhìn thiếu niên trên giường bệnh.
Du Định Thiên đi tới bên giường nhìn Đường Gia Huy sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt vẫn nhắm lại như đang ngủ say.

Một chân bó bột, tay gắn ống tiêm truyền nước, trên trán cậu còn quấn một vòng băng vai trắng.

Hắn đau lòng đưa tay xoa lên gò má cậu, chân mày đã nhíu chặt đến mức sắp đụng lại với nhau.
“Thằng nhóc sắt đá cậu mà cũng biết đau lòng người ta hay sao?”
Đột nhiên Du lão gia lại lên tiếng hỏi, Du Định Thiên nghiến chặt răng không nói.

Hắn im lặng đứng bên giường cũng không ngồi xuống, không biết nên nói gì, cũng không biết nên làm gì.
Du lão gia cũng thật không thèm quan tâm đ ến cảm nhận lúc này của cháu trai mình, ông nâng đầu gậy lên lại gõ mạnh xuống đất: “Bây giờ khó chịu thì có ích lợi gì? Người của mình cũng không trông coi cho tốt, để nó phải ra nông nỗi này.”
“Ông nội.” Du Định Thiên hơi ngước mắt nhìn Du lão gia: “Ông có thể đừng lớn tiếng được không?”
Du lão gia nghe nói thì thật sự tức giận, thế nhưng ông cũng hạ giọng của mình xuống thật: “Nếu ngay từ đầu thằng nhóc cậu chịu nói ra có phải tốt rồi không? Cho dù không có cậu thì Du gia ta cũng sẽ để ý bảo vệ đứa nhỏ này, vậy mà cậu lại lựa chọn cách im lặng, ta còn tưởng cậu không thật lòng yêu thương gì người ta mới cố ý giấu giếm.

Bây giờ nhìn thấy mặt cậu như vậy chắc là đang hối hận lắm rồi chứ gì? Để cho kẻ khác lợi dụng cơ hội cậu không có mặt mà muốn hại chết nó, còn suýt chút nữa chắt của ta cũng không giữ được.”

“Ông…” Du Định Thiên khi nhìn thấy Đường Gia Huy bị thương cùng mình nằm ở đây vốn đã khó chịu, nghe ông của mình cằn nhằn còn phải nhẫn nhịn, bây giờ còn nghe thấy cái gì là có người muốn hại chết Đường Gia Huy?
Du Định Thiên hai mắt chứa đầy phẫn nộ nhìn Du lão gia, giọng nói khàn khàn cố nén tức giận: “Ông vừa mới nói đây không phải một vụ tai nạn thông thường? Là có người cố ý muốn giết em ấy?”
“Cậu vẫn chưa biết chuyện này sao?” Du lão gia ngạc nhiên.
Du Định Thiên siết chặt nắm tay đến mức gân xanh nổi lên rõ ràng, hắn nghiến răng kiềm chế nói: “Lúc đó cháu đang nói chuyện điện thoại với Gia Huy thì nghe thấy tiếng va chạm lớn, tín hiệu kết nối cũng bị ngắt giữa chừng.

Đoán em ấy xảy ra chuyện nhưng cũng không liên lạc được với Lâm Thanh Hùng, vì vậy cháu không suy nghĩ nhiều lập tức trở về, căn bản vẫn chưa biết được chuyện gì.”
Du lão gia trầm mặt, ông nhìn thấy cháu trai mình thật sự đang phải cố kiềm nén nóng giận, ánh mắt của nó rõ ràng là đang muốn giết người tới nơi rồi.

Như vậy ông có thể khẳng định thằng cháu này không phải loại đàn ông khốn nạn, không ở bên ngoài ăn bậy rồi không chịu trách nhiệm với người ta.
Ông lão thở dài một hơi: “Ta từ chỗ Dư Vân An biết được cậu đưa một đứa nhỏ tên Đường Gia Huy đến bệnh viện yêu cầu nó khám thai, còn nói cậu cố ý giấu giếm chuyện này không muốn cho người nhà biết.

Ta vì vậy mới bảo Thanh Hùng đi đón đứa nhỏ đó đến cho ta nhìn thử, ai ngờ đúng lúc đó lại xảy ra tai nạn này.”
“Là bị tông trúng trong lúc Lâm Thanh Hùng đưa em ấy đi gặp ông sao?”
Nghe ra giọng nói có vài phần oán trách của Du Định Thiên, Du lão gia nhếch mắt nhìn hắn một cái nhưng lại không thật sự quan tâm nói: “Là có người cố ý nhắm vào Đường Gia Huy đang đứng bên đường mà lao xe đâm thẳng đến, may mắn Thanh Hùng cũng đúng lúc đi tìm nó mới chặn lại được nếu không cậu còn chẳng có cơ hội nhìn thấy mặt con của mình ra đời nữa đâu.

Lúc đó còn có một cậu nhóc cũng là nghệ sĩ của Thiên Hành ở đó, cậu ta đã gặp cảnh sát và cho lời khai.”

Xem như đã hiểu khá rõ tình hình, Du Định Thiên trầm mặt không lên tiếng.

Hắn im lặng nhìn Đường Gia Huy vẫn còn mê mang chưa tỉnh, trong đầu lại suy đoán là kẻ nào muốn hại cậu, nếu để hắn biết được, hắn nhất định khiến cho kẻ đó muốn sống không được muốn chết không xong.
“Nghệ sĩ của Thiên Hành?” Du Định Thiên nhớ lại lúc đó có tiếng người hô lớn cảnh báo Đường Gia Huy, hắn đoán có thể là một trong những thành viên khác trong nhóm nhạc của cậu: “Cậu ta có nói đã nhìn thấy là ai lái chiếc xe đó hay không ạ?”
“Nếu có ta đã sớm mang nó ném xuống biển làm mồi cho cá, còn cần phải cho người điều tra hay đợi cậu chạy về hỏi như vậy hay sao?”
“Vậy…” Du Định Thiên còn muốn hỏi rõ ràng xem liệu nhân chứng có chút ấn tượng nào hay không, nhưng lúc này cửa phòng bệnh lại mở ra.

Hai người đi vào chính là cha mẹ của Du Định Thiên, Du Tư Nghị và Võ Yến Thanh.
Cuộc đối thoại trong phòng ngừng lại ở đó, Du Tư Nghị mắt lạnh nhìn con trai mình một cái rồi mới lễ phép nói chuyện với Du lão gia: “Tại thằng nhóc này khiến gây ra chuyện lớn như vậy, cha cũng vất vả suốt cả đêm qua rồi.

Hay là cha trở về trước, giao những chuyện rắc rối này cho con xử lý.

Nếu tình hình có chuyển biến, con lập tức cho người báo với cha.”
“Không cần.” Du lão gia nghiêng đầu nhìn thiếu niên trên giường bệnh: “Khi nào không đứa nhỏ kia chưa tỉnh, lão già ta không đi đâu cả.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play