“Thư Minh.”
Kinh ngạc nhìn Hòa Trí Dương đỡ lấy Hạ Thư Minh, sau đó vội bế cậu ta lên chạy ra ngoài.

Mọi người rất tự giác tách sang hai bên để cho hắn lối đi, mà ngay cả Du Định Thiên cũng không còn lên tiếng ngăn cản nữa.
Đường Gia Huy không biết Hạ Thư Minh ngất là thật hay giả, nhưng ngất cũng thật đúng lúc.

Bây giờ sự chú ý của mọi người lại chuyển hướng về phía cậu, Đường Gia Huy nghĩ hay là làm bộ ngất đi? Cậu tin tưởng Du Định Thiên cũng có thể đỡ được mình.
Không được… tình huống của cậu bây giờ rất khó nói, không thể làm ẩu.

Mà hành động giả vờ ngất này cũng rất mất mặt, cũng chỉ có thể tiếp tục diễn tiếp vậy.
Tống Triều Xuyên vẫn luôn ở một bên xem kịch lúc này mới đứng ra, hắn tươi cười với những người còn đang tụ tập xung quanh: “Không còn gì để xem nữa, mọi người cũng cứ tiếp tục cuộc vui đi.”
Người thừa kế của Du Thịnh ở đó, mà Tống nhị thiếu gia của Duy Lâm cũng lên tiếng rồi, không ai muốn thách thức thể lực của hai gia tộc Du, Tống phía sau.

Vậy nên số người còn vây xung quanh cũng tản đi, tiếp tục tận hưởng niềm vui cũng như sự lợi ích của bữa tiệc này mang lại.
“Tôi nhìn thấy cậu định đứng ra lại thu trở về rồi.” Du Định Thiên không hỏi Đường Gia Huy mà lại túm Tống Triều Xuyên ra: “Cậu nhìn thấy đúng không? Có phải Hạ Thư Minh định ra tay với Gia Huy?”
“Đúng là tôi có nhìn thấy, tuy không đơn giản là Hạ Thư Minh muốn đẩy Đường Gia Huy, nhưng mục đích cuối cùng thì vẫn chính là như thế đó.” Tống Triều Xuyên mỉm cười với Đường Gia Huy đang làm ổ trong lòng Du Định Thiên: “Cậu thế nào lại bị cậu trai nhỏ kia nhắm đến thế, là bởi vì đi đòi lại công bằng, cảnh cáo tình địch cho em trai sao?”
“Hừ” Không thèm để tâm đ ến lời nói linh tinh của Tống Triều Xuyên, chưa quen biết bao lâu mà cậu đã hiểu ít nhiều được cái tính không thể nghiêm túc quá năm phút của hắn ta rồi.
“Vẫn còn khó chịu sao?” Du Định Thiên nói: “Hay là bây giờ tôi đưa em về?”
“Không cần đâu, chúng ta đến thẳng bệnh viện đi.” Đường Gia Huy nói rất nhỏ nên chỉ có Du Định Thiên nghe được, vừa thấy vẻ mặt lo lắng của hắn thì cậu lại vội nói: “Vừa rồi tôi giả vờ thôi, không khó chịu ở đâu cả, rất khoẻ.”
“Vậy tại sao phải đến bệnh viện?”
“Tôi cũng muốn chứng minh là tại sao đây.” Đường Gia Huy nôn nóng nói: “Đừng kéo dài thời gian nữa, đây là vấn đề sống còn đấy, nhanh đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra.”
Du Định Thiên không hiểu vì sao Đường Gia Huy nói mình không khó chịu ở đâu mà vẫn muốn đi bệnh viện kiểm tra, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc lại nôn nóng của cậu, hắn không hỏi nhiều mà lập tức đồng ý: “Được, tôi bảo Quốc Giang đưa xe đến.”
Trên đường đến bệnh viện Đường Gia Huy vẫn cứ nhấp nhổm ngồi không yên, đừng thấy cậu có thể giữ bình tĩnh đấu đá với Hòa Trí Dương cùng Hạ Thư Minh như vậy mà lầm, bất cứ tên đàn ông bình thường nào cũng chẳng bình tĩnh nổi nếu có nghi ngờ mình đang mang thai đâu.
Đường Gia Huy không biết cậu để Du Định Thiên đi cùng mình như vậy có đúng hay không, nếu thật sự cậu có thai thì thế nào?
Cậu rất hài lòng với việc phát triển mối quan hệ yêu đương cùng với Du Định Thiên, nhưng nếu cậu lại mang thai con của hắn thì lại là chuyện khác.

Đừng nói cậu khó lòng tưởng tượng nổi việc mình mang thai là như thế nào, chỉ với Du Định Thiên đã nói rất rõ ràng hắn chỉ là có hứng thú với sự chung đụng cơ thể của hai người.

Cả cậu, cả Du Định Thiên đều giống nhau và ngầm thừa nhận điều này khi bắt đầu nói tới mối quan hệ yêu đương.

Vậy nếu như có một đứa trẻ xuất hiện ngay khi hai người vẫn chưa có thứ được gọi là tình yêu thì sao? Du Định Thiên có thật sự chấp nhận đứa bé này hay không?
Nếu hắn không thể chấp nhận được, cậu cũng không thể mang đứa nhỏ ra để bắt hắn kết hôn với mình như “Đường Gia Huy” được.

Vậy thì chỉ có thể tự mình nuôi mà thôi, hơn nữa còn không được phép để lộ cho người Du gia biết được.
Đường Gia Huy vẫn chưa khẳng định mình có đoán đúng về việc mang thai hay không, cũng có rất nhiều suy nghĩ cho sau này nếu như chuyện này là thật.
Thế nhưng chính Đường Gia Huy cũng không nhận ra rằng cho dù cậu có khó chấp nhận nổi bản thân sẽ sinh con đến đâu, nhưng lại chưa từng có suy nghĩ tới phải lựa chọn có bỏ cái thai đi hay không.
“Gia Huy.” Có lẽ cũng nhận ra được sự bất an của Đường Gia Huy, Du Định Thiên ngồi bên cạnh nắm lấy bàn tay có chút lạnh của cậu, giọng quan tâm nói: “Không sao đâu, có tôi ở đây.”
“Phì.” Đang rối loạn thành một cục như vậy cũng phải phì cười vì lời nói của Du Định Thiên, hắn cứ như có thể bật mode nghiêm túc bất cứ lúc nào ấy.

Cho dù không biết chuyện gì cũng có thể chắc chắn cho cậu cảm giác an toàn như vậy, chắc cũng chỉ có một mình Du Định Thiên hắn.
Thật sự vì lời nói của Du Định Thiên mà cảm thấy bình tĩnh hơn chút, Đường Gia Huy cũng không giải thích gì với hắn, dù sao một lúc nữa Du Định Thiên cũng sẽ biết thôi.

Nếu tình huống này mà xảy ra trong mấy cuốn tiểu thuyết đam mỹ mà Đường Gia Huy xem trước kia, chắc có lẽ nhân vật thụ sẽ muốn che giấu chuyện mang thai, sau đó tự bổ não một đống thứ sau đó ôm con bỏ chạy.
Nhưng cậu không muốn làm chuyện vô nghĩa như vậy, ít nhất cậu sẽ không che giấu Du Định Thiên chuyện này.

Nếu hắn chấp nhận được, cậu cũng không ngại nếu mình thật sự có thai, nhập gia tùy tục, đã đến với thế giới đàn ông có khả năng mang thai này rồi thì không trốn tránh được, cậu cũng không cần lo lắng đến chuyện Du gia sẽ tuyệt hậu chỉ bởi vì có một mình Du Định Thiên là cháu đích tôn.
Nhưng nếu Du Định Thiên dám nói không muốn thì cậu lập tức đá hắn, bản thân cậu cũng không phải không thể tự mình nuôi con.

Mà nếu đã có đứa nhỏ thì Đường Gia Huy cũng không sợ bi kịch trong tiểu thuyết sẽ tìm đến mình, nếu Du Định Thiên dám cấu kết với Hạ Thư Minh đối phó cậu.

Đường Gia Huy sẽ làm giống như đời trước của Hạ Thư Minh, mang con đến cửa nhà Du Định Thiên.
“Du tổng, cậu Đường.

Đã đến rồi.” Quốc Giang chạy thẳng xe vào lối đi riêng của bệnh viện Bách Di, sau đó ngừng lại ở trước một cửa vào vắng lặng nói.
“Đây là bệnh viện tư của Du gia.” Du Định Thiên nói rồi giúp Đường Gia Huy mở cửa xe: “Vào trong rồi tôi sẽ sắp xếp bác sĩ kiểm tra tổng quát cho em, nếu có chuyện gì cũng không cần phải lo lắng.”
“Không cần đâu, chúng ta đến thẳng khoa sản đi.”
[Cốp]
Quốc Giang vừa mở cửa xuống xe thì trượt chân, đầu đập thẳng vào cửa xe kêu một tiếng vang dội.

Ấy vậy mà chẳng có ai kể cả bản thân hắn quan tâm đ ến chỗ đau của mình, hắn vừa rồi có phải nghe lầm không? Đường Gia Huy muốn đến khoa sản kiểm tra.
Ngay cả Du Định Thiên cũng bị dọa cho ngây người nhìn Đường Gia Huy, tay đang giúp cậu mở cửa cũng đình chỉ.
Đường Gia Huy chớp mắt hai cái muốn nhìn xem Du Định Thiên có phản ứng thế nào, nhưng chỉ thấy vẻ mặt của hắn không chút thay đổi, cứ ngây ra như vậy làm cậu cũng bắt đầu nghĩ ngợi lung tung mà cảm thấy khó chịu.
Giọng Đường Gia Huy trở nên cáu giận nói: “Bỏ đi, tôi tự mình đi.”
“Đợi đã.” Thấy Đường Gia Huy muốn tự mình mở cửa đi xuống, Du Định Thiên lập tức giữ chặt tay cậu: “Em ngồi yên đó, đừng có động đậy, ngồi yên…”
Đường Gia Huy: “…”
Du Định Thiên một tay giữ chặt Đường Gia Huy cứ như sợ cậu tự ý chạy mất, một tay lấy ra điện thoại của mình, lúng túng một hồi mới tìm được số điện thoại mình muốn tìm trong danh bạ: “Alo, Lâm Thanh Hùng.

Cậu lập tức liên hệ với bác sĩ Dư cho tôi, bảo anh ta lập tức đến bệnh viện Bách Di.

Còn nữa, cuộc họp ngày mai hủy đi.

Không chỉ ngày mai… lịch trình một tháng tới của tôi để trống đi.”
Đường Gia Huy: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play