Đến khi theo hắn trở về lại biệt thự, Tô Tuệ Lâm cũng ngó lơ đi hắn mà nhanh chóng bỏ đi lên tầng.
-"Đi đâu? Tôi còn chưa nói xong."
Hắn gằn giọng gọi cô quay trở lại.
-"Anh còn muốn nói gì nữa?"
Cô vẫn đứng yên bất động trên cầu thang, không có ý định đi đến chỗ hắn.
Bây giờ cũng không còn sớm, hơn nữa ầm ĩ ở chỗ này cũng chẳng hay ho gì.

Nhậm Tử Phàm thở hắt ra một hơi cố giải tỏa, rồi cũng nhanh chóng lướt qua cô, chẳng thèm nói lấy một câu nào nữa.
Khi nãy ngửi thấy mùi hương nước hoa phụ nữ nồng nặc trên người hắn.

Cô cảm thấy khó chịu, chán ghét vô cùng.

Kể cả khi hắn lướt qua người cô cũng vậy, mùi hương chẳng mấy thiện cảm.
Khoan đã! Cô ghen sao? Ghen khi hắn gần gũi phụ nữ khác? Tô Tuệ Lâm hai má bất giác đỏ bừng, co chân vội vã ôm mặt trở về phòng.
Suốt cả buổi sáng chẳng thấy bóng dáng Tô Mộng Dao đâu, cô còn đang định tìm bà Tô hỏi thì lại nhìn thấy bộ dạng lén lút bước ra từ phòng mình.
-"Mẹ đang giấu gì sau lưng vậy?
Gương mặt lấm lét của bà chẳng giấu được mà phô ra hết trên mặt.
-"Mẹ định tìm con đó, Mộng Dao từ sáng đã không thấy đâu.

Con mau đi tìm nó đi, ở đây lạ nước lạ cái, chắc chắn lại đi lạc rồi!"
Bà Tô bắt sang chuyện khác để đánh lạc hướng của cô.
-"Đưa đây, mẹ đã lấy cái gì hả? Mẹ mau trả lại cho con đi."
Tô Tuệ Lâm không quan tâm đ ến, kiên quyết lục soát người bà Tô.

Hai mẹ con cứ thế mà giằng co qua lại, cuối cùng những món đồ trang sức, ngọc trai, đều rơi ra sàn nhà.
Không sai, bà Tô lại lẻn vào phòng để ăn cấp trang sức của cô.
-"Cái này là gì hả? Tại sao mẹ lại làm vậy hả mẹ!"
Cô đưa đôi mắt đầy thất vọng nhìn bà Tô.

Hôm trước cô đã nói không có, nhất quyết giấu đi những món đồ quý báu này.

Cứ tưởng bà sẽ vì vậy mà từ bỏ.

Không ngờ bà Tô lại tìm đến phòng cô, lục tung đồ đạc một lần nữa.
-"Mẹ lấy bao nhiêu đây thì đã là gì chứ! Đến những món đồ này con cũng ích kỷ với mẹ hay sao? Tô Tuệ Lâm, mẹ mang nặng đẻ đau sinh con ra đó."
Bà Tô vẫn không một chút tội lỗi, vẫn trừng mắt giở giọng nói lý lẽ.
-"Tiền con đã đưa hết cho mẹ, còn những món đồ này, thì nhất quyết không được.

"
Cô nhặt lại hết những món trang sức trên sàn nhà.

Bà Tô cũng không chịu thua, kiên quyết giành lấy.
-"Con đang làm gì vậy hả, mau đưa đây!"
-"Đây là đồ do ông tặng, mẹ không thể đem đi bán.

Mẹ muốn tiền chứ gì, con cho mẹ tiền."
Tô Tuệ Lâm đôi mắt đầy kiên quyết giành lại số trang sức trên tay bà Tô.
Những món trang sức này là quà cưới mà ông Nhậm đã tặng lại cho cô.

Đây là hộp trang sức mà mẹ của Nhậm Tử Phàm đã để lại, với mong muốn truyền lại cho con dâu của mình.

Cô không thể mặc cho bà Tô mang đi làm vật cược để đánh bạc.
-"Tô Tuệ Lâm, con muốn làm mẹ tức chết con mới vừa lòng đúng không? Tiền mà con đưa làm sao bì được với chỗ này hả? Hơn nữa, mẹ lấy những món đồ này thì đã thấm thía vào đâu, làm sao mà bì được với ân tình mà họ đã nợ Tô gia chúng ta? Mạng sống của ba con còn trân quý hơn gấp trăm, gấp nghìn lần kìa!"
Cô không tin vào những gì mình nghe thấy, mẹ lại có thể nói ra những lời này.

Nhậm gia những năm qua đã quan tâm đ ến nhà cô không chỉ một hai lần, ông Nhậm cứ cách vài tháng lại đến thăm cô và Mộng Dao, chẳng những thế còn giúp Mộng Dao sang Pháp du học, chuộc lại ngôi nhà, còn giúp bà Tô trả nợ cờ bạc...
-"Nếu mẹ chê tiền ít, vậy thì con cũng không còn cách nào khác.

Số trang sức này mẹ tuyệt đối không thể lấy đi."
Dưới nhà hình như Nhậm Tử Phàm đã trở về, bà Tô cũng tạm tha cho cô lần này, gác bỏ suy nghĩ khi nãy lại, liếc xéo cô một cái rồi nhanh chóng đi xuống tầng.
Nhìn thấy Tô Mộng Dao đi bên cạnh Nhậm Tử Phàm, bà Tô cũng được một phen kinh ngạc.

Hóa ra từ sáng, Tô Mộng Dao đã đi cùng Nhậm Tử Phàm ra ngoài sao?
-"Mộng Dao, con và..."
-"Hôm qua con làm rơi hoa tai, kiếm mãi cũng chẳng biết rơi ở nơi nào.

Nên anh Tử Phàm đưa con đi mua một đôi mới đấy! Mẹ nhìn này, có đẹp không?"
Tô Mộng Dao vẻ mặt đầy vui sướng, khoe đôi hoa tai mới cho bà Tô xem.

Cảnh này lại để Tô Tuệ Lâm nhìn thấy.
-"Tử Phàm, thật ngại quá! Con bé Mộng Dao lại gây phiền phức cho con rồi."
Bà Tô nhìn hắn nở nụ cười áy náy.
-"Không có gì đâu ạ, cứ xem như con cảm ơn em ấy vì tối hôm qua đã cất công hầm canh sâm."
Canh sâm? Rõ ràng hắn thừa biết thứ đó là do ai làm.

Vậy mà giờ đây lại ngang nhiên nói tên một người khác.
Nhậm Tử Phàm mỉm cười đáp lại bà Tô, nụ cười này nhìn thôi cũng đã khiến người ta thốt lên hai từ giả tạo.
Bà Tô cũng không tiện ở lại thêm nữa, đặc biệt là có những chuyện cần trao đổi với Tô Mộng Dao.

Nên đã kéo cô trở ngược về phòng, với sắc mặt không hề vui vẻ.
-"Anh đùa giỡn như thế vui lắm hả?"
Nhìn thấy Nhậm Tử Phàm ngồi trước sofa, vắt chéo chân, tập trung xem báo.

Cô lúc này không chịu được nữa mà lên tiếng hỏi.
-"Chuyện gì?"
Hắn hỏi.
-"Anh đem Mộng Dao ra, cố tình làm vậy để cho tôi thấy đúng không? Đúng là ấu trĩ hết chỗ nói."
-"Tôi chợt có hứng thú với em gái của cô, nên đưa cô ta ra ngoài mua chút đồ.

Không được sao? Tô Tuệ Lâm, cô làm chị cũng ích kỷ quá rồi, lẻ ra cô nên thấy vui khi em gái mình có người quan tâm, chăm sóc chứ!"
-"Anh không sợ người ngoài nhìn vào sẽ nói, anh là đồ không bằng cầm thú hả? Ngay cả em vợ mình cũng dám tán tỉnh."
Cô trừng mắt, nhìn hắn.
Nhậm Tử Phàm vẫn ung dung chăm chú vào tờ báo, gương mặt điển trai kia vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.

Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy một góc của tờ báo bị hắn nắm chặt đến nhăn nhúm.
-"Em vợ? Tôi chưa bao giờ xem cô là vợ, thì xin hỏi Tô đại tiểu thư, tôi lấy đâu ra em vợ vậy hả?"

Người đàn ông này sinh ra chính là dùng để chống đối lại những lý lẻ.

Bất cứ những gì qua miệng hắn đều trở nên sắc nhọn, gây sát thương vô cùng.

Khiến đối phương cho dù có cứng rắn, lý lẻ chắc chắn như thế nào đi nữa, cũng bị làm cho nghẹn họng.
Tô Tuệ Lâm cố nén nước mắt, không thể tỏ ra yếu đuối trước mắt hắn.

Ngay lúc này, cô phải để hắn nhìn thấy rõ, những gì hắn đã làm đối với cô hoàn toàn vô nghĩa.

Thứ mà hắn một đạt được, cô tuyệt đối sẽ không để hắn được như ý nguyện.

Nhưng sao lại đau lòng đến vậy, tổn thương đến mức chẳng thể nói thành lời.
-"Không chịu được hả? Không chịu được thì cút ra ngoài.

Tô Tuệ Lâm, tôi đã cảnh cáo cô rồi, là cô cố tình không nghe mà thôi."
Thấy Tô Tuệ Lâm không phản ứng gì, hắn lập tức ném luôn tờ báo sang một bên, giọng điệu gắt gỏng.
Tô Tuệ Lâm ngay sau đó cũng nhắc chân bỏ đi.

Mà hành động này lại vô tình khiến hắn cơn giận ngày một bộc phát.

Nhậm Tử Phàm bất ngờ đi đến, không cho cô kịp phản ứng đã vác cô lên vai, một mạch tiến lên tầng, mặc cho Tô Tuệ Lâm giẫy giụa, thậm chí là đánh liên tục vào người hắn, hắn cũng chẳng còn thấy đau đớn.
Cửa phòng đột ngột mở ra, rất nhanh sau đó cũng đã bị khép chặt.

Hắn không một chút thương hoa tiếc ngọc mà ném cô lên giường như ném một vật gì đó chẳng cần đến.

Cúc ở ống tay áo cũng được mở ra, tiếp đến là cúc áo sơ mi ở trước ngực.
-"Anh đừng qua đây."
Xoảng!
Tô Tuệ Lâm cố gắng bò đến góc giường, vớ phải một chậu hoa gần đó, nhanh chóng đập vỡ nó.

Cô nhặt lấy mảnh sứ kề lên cổ mình, cứ thế mà uy hiếp hắn.
-"Đừng qua đây,...!Nếu anh dám qua đây, tôi sẽ chết ngay lập tức!"
-"Được, cô chết đi.

Chết rồi lại càng tốt."
Hắn vẫn không một chút lo lắng, vẫn thờ ơ vô cảm mà công kích cô.
Bàn tay Tô Tuệ Lâm run run nắm chặt vật nhọn trong tay.

Cô chết rồi đương nhiên sẽ rất tốt, chỉ là mẹ và em gái cô chắc chắn sẽ không yên ổn.

Tuy thường ngày họ đối xử với cô chẳng ra gì, nhưng suy cho cùng họ cũng là máu mủ, là người nhà, là người thân duy nhất còn sót lại trên đời này.
Đang trong lúc còn đang chìm vào mạch cảm xúc, bất ngờ một bàn tay lao đến tước bỏ đi vật trên tay cô, hắn nhanh chóng đè cô ra giường.
-"Nhậm Tử Phàm, nếu anh dám ...!Đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh, tôi chắc chắn sẽ không th...ưm!"
Hắn hung hăng chiếm lấy môi cô một cách tàn bạo, ngấu nghiến hôn lấy chẳng cần cô phải đáp lại.
Đến khi thỏa mãn, hắn mới lưu luyến rời khỏi môi cô.

Nghĩ đến chuyện cô dùng thân thể này ở cạnh Hứa Dĩ An, Nhậm Tử Phàm lại càng trở nên giận dữ.
-"Tô Tuệ Lâm, cả đời này của cô là do tôi quyết định.

Nhậm Tử Phàm tôi còn chưa chơi chán thì bất cứ ai cũng không được bén mảng đến, và thậm chí tôi có chán ghét đi chăng nữa, cũng không ai được phép đụng vào."
Khóe mắt Tô Tuệ Lâm cũng vì thế mà ngấn lệ.

Cảm giác vừa sợ hãi vừa đau lòng cứ vay lấy cô.
Hôm đó hắn nói với Hứa Dĩ An cô chính là món đồ vật, hắn muốn vứt đi lúc nào tùy tâm trạng.

Bây giờ lại nói cô chỉ mãi mãi thuộc về hắn, số phận là do hắn định đoạt, cô chỉ được phép tiếp nhận không có tư cách và cũng không có quyền bày trừ.

Đối với Nhậm Tử Phàm mà nói, cô chẳng là một cái gì cả, chẳng cần thiết phải giữ lại, chẳng quan trọng.
Vậy mà những ngày qua, khi bên cạnh hắn, cô lại ngu ngốc nảy sinh những loại cảm xúc lạ lẫm...
Cô sai rồi, cô thật sự đã sai rồi!
Từng nút thắt trên người cô đều bị hắn cởi bỏ, từng mảng da thịt trắng nõn, mịn màng cũng bắt đầu hé lộ.

Nhậm Tử Phàm tham lam ngửi hương thơm trên người cô.

Khác hẳn với Tô Mộng Dao, mùi hương trên người cô lại cực kỳ dễ chịu, hương thơm dịu nhẹ phảng phất.
Cảm thấy có chút bất thường, hắn nâng mắt nhìn cô.

Gương mặt xinh đẹp lúc này đã giàn giụa nước mắt, thần hồn vô cảm.

Cô đã đủ đau đớn, đủ tuyệt vọng rồi, có kêu gào cách mấy chỉ làm thú tính trong người hắn càng thêm mãnh liệt hơn mà thôi.

Vậy nên, Tô Tuệ Lâm quyết định phó mặc cho số phận.
-"Mất cả hứng!"
Nhậm Tử Phàm lạnh giọng buông một câu rồi đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo, chẳng thèm nhìn đến cô thêm một lần nào nữa, nhanh chân bỏ đi.
Tô Tuệ Lâm nằm trên giường lớn, cuộn tròn người rút vào trong chăn, đến khóc cô cũng không khóc nổi nữa..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play