Căn phòng yên tĩnh phút chốc lại trở nên ầm ĩ, chỉ vì một người muốn biết quá khứ, kẻ lại truy cứu hiện tại.
Sở dĩ hắn không muốn nói cho cô biết, cũng là vì không muốn cô phải suy nghĩ.

Hồ Khả và hắn bây giờ đã là đối tác, cơ hội gặp nhau cũng rất nhiều, nếu như cô biết được quan hệ trước kia của hai người, chắc chắn trong lòng sẽ đâm ra nhiều nghĩ ngợi, không thoải mái.
Hơn nữa đối với hắn, quá khứ một khi đã đi qua chắc chắn sẽ không bao giờ nhắc tới.

Nhậm Tử Phàm lại không phải là người chìm đắm mãi trong những mảng ký ức cũ kỹ.
Không ngờ chuyện này lại gây ra khúc mắc lớn đối với cô như thế.
Còn chuyện hắn nói với Hứa Dĩ An, Nhậm Tử Phàm cũng chẳng thèm biện hộ.

Bởi lẻ, những chuyện mà hắn làm, hắn không cần giải thích.
-"Nghe thấy rồi, còn phải hỏi lại hay sao?"
Nhậm Tử Phàm lạnh nhạt đáp.
Tô Tuệ Lâm giương mắt nhìn hắn.

Câu trả lời cô đã rõ, nhưng cô vẫn cố chấp cho hắn và bản thân mình thêm một cơ hội.

Nhưng rồi lại vì câu nói của hắn mà tổn thương, chẳng thay đổi được gì.
Từ đầu đến cuối, đều là do cô ảo tượng.
Nước mắt cũng theo cảm xúc mà lăn dài trên má.

Cô nắm chặt bàn tay, đôi mắt oán hận nhìn hắn.
Đồng ý là hôm đó hắn gọi cô đến, còn việc muốn đi hay không quyền quyết định vẫn nằm ở cô, hắn không thể ép buộc.

Nhưng hắn không chấp nhận được việc cô lại ngó lơ đi lời hắn nói, chạy đến bên cạnh Hứa Dĩ An.

Hắn không cam tâm!
-"Sau này nếu để tôi biết được, cô đến tìm Hứa Dĩ An.

Tôi sẽ đánh gãy hai chân của cô.

Không tin thì cứ thử!"
Tô Tuệ Lâm đối với những lời này chỉ biết bật cười chua sót.
-"Đó là lý do tại sao mỗi khi bên cạnh Hứa Dĩ An, tôi thấy mình được trân trọng."
Nhậm Tử Phàm cũng không lấy làm tức giận.

Hắn khẽ cười, nói với giọng đầy khinh thường.
-"Trân trọng? Một người phụ nữ để làm ấm giường, một con nợ do tôi mua về.

Còn cần phải trân trọng hay sao?"
Bốp!
Tô Tuệ Lâm không kìm được tức giận, tát cho hắn một bạt tay.
-"Anh im miệng cho tôi."
Nhậm Tử Phàm liếc mắt nhìn cô một cái, không thèm nói thêm bất cứ điều gì nữa cứ thế mà bỏ đi.

Đến khi nghe được âm giọng của cô vang lên, chân hắn dường như đã bị những lời lẻ này làm cho chùn bước.
-"Nhậm Tử Phàm, đã bao giờ anh thật sự có tình cảm với tôi chưa? Dù chỉ là một chút..."
Những ngày qua, và những gì hắn đã làm đủ để chứng minh rằng trong lòng hắn thật sự có cô.

Nhưng Tô Tuệ Lâm lại cho rằng đó chỉ là lợi dụng, là cái để hắn dùng để chiến thắng Hứa Dĩ An.

Nếu đã là như thế, hắn cũng chẳng thèm giải thích.

Dù sao trong lòng cô cũng chẳng có chỗ dành cho hắn.

Hắn đã thật sự tỉnh ngộ.
-"Đáp án có sẵn, cô là người hiểu rõ nhất.

Từ đầu đến cuối đều là lợi dụng.

Tôi chưa từng yêu cô, và cũng không bao giờ xảy ra chuyện đó!"
Tô Tuệ Lâm cỏi lòng lạnh giá nhìn theo bóng lưng hắn rời đi.

Đau đớn, tuyệt vọng cùng cực khiến cô bật khóc nức nở.

Trong chuyện tình cảm, người nào yêu nhiều hơn sẽ là người thua cuộc, cô đã thua, thua một cách thảm hại.
Những ấm áp mà hắn mang đến đều là lừa gạt, vậy mà cô lại ngu ngốc tin tưởng vào tình yêu mà hắn đã kỳ công vẽ nên.

Thậm chí còn mơ tưởng đến một tương lại xa vời.

Để rồi, lại nhận lấy một câu vô tình từ hắn.
Suốt một tuần qua, cô và hắn cũng không gặp nhau.

Nhậm Tử Phàm đã ở lì trong căn nhà gỗ trên đồi.

Dường như cả hai người họ chẳng muốn nhìn thấy mặt đối phương sau trận cãi cọ hôm đó.
-"Nhị thiếu phu nhân, cô và nhị thiếu gia cứ như vậy là đang tạo cơ hội để người thứ ba chen chân vào.

Lúc đó, cô có khóc cũng muộn rồi."
Tiểu Nhu vừa nhặt rau phụ dì Hoa, vừa nhìn về phía cô đang chăm chú gọt hoa quả sốt ruột lên tiếng.
Tô Tuệ Lâm mỉm cười, dường như không bị những lời này của Tiểu Nhu làm cho dao động.
Thấy thế, dì Hoa cũng lên tiếng.
-"Tiểu Nhu, đừng ăn nói bậy bạ."
-"Ây dô, dì Hoa.

Dì suốt ngày ở dưới bếp, làm sao biết được những chuyện bên ngoài.

Chính mắt con nhìn thấy, cô gái ăn mặc lúc nào cũng hở hang kia đến tìm nhị thiếu gia đó."
Cô gái mà Tiểu Nhu nói đến chính là Hồ Khả.

Thật ra, Tiểu Nhu rất tinh mắt, lại nói rất đúng.

Hồ Khả những ngày này hay lợi dụng việc cả hai người đang là đối tác nên thường xuyên đến tìm hắn.

Nhậm Tử Phàm cũng không từ chối như những lần trước, thái độ dạo gần đây của hắn lại rất khác lạ, đối với Hồ Khả lại cực kỳ tốt.
Cuối cùng cũng không thể ngồi im lặng nữa.

Tô Tuệ Lâm trong lòng có chút lo lắng, khó chịu, nhưng không để lộ ra ngoài.

Cô vờ như không quan tâm đ ến, bâng quơ trả lời.
-"Trước kia bọn họ quan hệ rất tốt, bây giờ gặp lại đương nhiên cũng sẽ như thế.

Chuyện này có gì lạ chứ!"
Tiểu Nhu sắp bị thái độ thờ ơ lạnh nhạt này của cô chọc cho tức chết rồi.
-"Chị vẫn bình tĩnh thế cơ à?"
Tô Tuệ Lâm liếc mắt nhìn sang Tiểu Nhu.
-"Mau nhặt rau đi."
Cô nhét vào tay Tiểu Nhu rổ rau xanh mướt.

Xong rồi lật đật bỏ đi, nếu còn ở đây chắc chắn sẽ bị Tiểu Nhu ồn ào đến đinh tai nhức óc.
Nhìn thấy cô đi khỏi, dì Hoa mới mỉm cười lắc đầu.
-"Chuyện của hai người họ, nên để bọn họ giải quyết.

Người ngoài như chúng ta xen vào cũng chẳng được gì.

Trong lòng đều chứa bóng hình đối phương, chỉ là hai người họ sỉ diện và lòng tự tôn quá lớn."
Tiểu Nhu nhìn dì Hoa bằng đôi mắt đầy ngưỡng mộ.
-"Wow! Dì Hoa, dì lợi hại thật đó!"
Dì Hoa bật cười, xỉa tay lên trán Tiểu Nhu nghiêm giọng.
-"Nha đầu tinh ranh, mau nhặt rau đi."
Tô Tuệ Lâm mang theo tâm trạng không thoải mái hướng lên đồi.

Vừa đi lại vừa nghĩ đến cảnh tượng hai người bọn họ ở cùng nhau giống như những gì Tiểu Nhu vừa nói khi nãy, vẻ mặt cô cũng thay đổi.
Đi được một quãng đường, thì xa xa bóng dáng Nhậm Tử Phàm đang cùng Hồ Khả dạo quanh những luống trà.

Chẳng những thế, hắn còn chu đáo che ô cho cô ta.

Nhìn đến thôi đã thấy được ánh mắt Tô Tuệ Lâm như muốn nổ đom đóm, góc áo cũng vì cơn giận dữ của ai đó mà đã bị nhàu cho nhăn nhúm.
Hồ Khả trong lòng vui như mở hội, mắt cứ nhìn lấy hắn, môi mỏng nở ra nụ cười.
-"Tử Phàm, số trà này hong khô bằng ánh nắng mặt trời hết sao?"
Nhậm Tử Phàm khẽ gật đầu.

-"Ừ, không hẳn.

Nếu như thời tiết thất thường, thì buộc phải sử dụng đến máy móc.

Nhưng chất lượng vẫn sẽ đảm bảo, cô Hồ cứ yên tâm."
Những lời khách sao này, Hồ Khả nghe không được thuận tai cho lắm.

Cô ta nhanh chóng sửa lời.
-"Cứ gọi là Khả Khả, giống như cách mà trước đây anh hay gọi em."
Hắn nhướng mày, đảo mắt đi nơi khác, vô tình lại nhìn thấy Hứa Dĩ An cùng cô đang nói chuyện gì đó, trông điệu bộ rất vui vẻ.
-"Tử Phàm, anh sao vậy?"
Hồ Khả nhìn sắc mặt hắn có chút không vui.

Cô ta hỏi.
-"Không có gì, chúng ta qua kia đi."
Nhậm Tử Phàm nở nụ cười miễn cưỡng, chỉ tay về phía trước.
Bên này, Tô Tuệ Lâm cùng Hứa Dĩ An chuyện trò cũng rất vui vẻ.

Nhưng có lẻ đó chỉ là vẻ bề ngoài, lòng của cô đã sớm đặt hết lên người đàn ông phong lưu phía xa xa.
-"Cậu ấy những ngày qua vẫn ở căn nhà gỗ trên đồi.

Còn cô gái kia, thi thoảng cũng hay đến tìm."
Hứa Dĩ An nhìn thấy được nét mặt gượng gạo kia của cô, bèn lên tiếng đáp.
-"Sao đột nhiên lại nói chuyện này với em làm gì? Anh ta có như thế nào cũng không liên quan đến em."
Cô mỉm cười tỏ vẻ không quan tâm.
-"Thật sao?"
Hứa Dĩ An nhìn cô bằng ánh mắt dò xét.
-"Đương nhiên là thật.

Chính miệng anh ta đã nói là lợi dụng em.

Em còn trông chờ gì nữa."
Nhắc đến chuyện này, Tô Tuệ Lâm lại có chút nghẹn ngào.
-"Tuệ Lâm, cũng có thể khi đó bởi vì có mặt anh ở đó.

Nên cậu ta cố tình nói như vậy để khiêu khích anh.

Em cũng đừng n..."
Hứa Dĩ An nhanh chóng giải thích, nhưng vừa nói đc một nửa đã bị cô phản bát.
-"Không đâu."
Hôm đó chính miệng hắn đã thừa nhận trước mặt cô, còn có thể là giả hay sao?
Hứa Dĩ An khóe môi hé lộ nụ cười đầy ẩn ý, yên lặng nhìn cô.
Tối hôm nay đột nhiên Nhậm Tử Phàm lại trở về biệt thự.
Trong lúc cô còn đang loay hoay xếp lại quần áo, thì Nhậm Tử Phàm đã đẩy cửa đi vào.
-"Anh không biết gõ cửa sao?"
Cô lạnh nhạt hỏi.
Ngữ điệu này trước kia luôn là Nhậm Tử Phàm, hôm nay đột nhiên lây sang cho Tô Tuệ Lâm.

Đúng là ở cùng nhau lâu quá, nên đâm ra giống nhau.
-"Học cũng nhanh quá đó!"
Hắn đáp.
Tô Tuệ Lâm cũng không thèm bận tâm đ ến hắn, yên lặng tiếp tục xếp quần áo.

-"Tô Tuệ Lâm, lời tôi nói cô cho rằng đùa thôi đúng không?"
Âm giọng của hắn lúc này cũng đã thay đổi, cô mới phát giác được tính nghiêm trọng của vấn đề.
-"Anh nói gì, tôi không hiểu gì cả."
Nhậm Tử Phàm đưa tay ngăn lại hành động lúc này của cô, ánh mắt đầm đầm lửa giận.
-"Tôi đã cảnh cáo cô không được gặp Hứa Dĩ An, cô lại ngang nhiên đi gặp hắn."
Tô Tuệ Lâm hắt tay hắn ra khỏi, vẫn vô tư trả lời.
-"Anh không có quyền ngăn cấm tôi.

Nhậm Tử Phàm, chẳng phải anh cũng đang qua lại với người phụ nữ khác đó hay sao? À không, phải gọi là tình cũ không rủ cũng tới mới đúng."
Nhậm Tử Phàm nhíu mày, ánh mắt đen sâu thẳm cứ thế mà dân chặt lên người cô.
Người phụ nữ này, miệng mồm cũng khá hơn nhiều rồi! Hôm nay còn ngang nhiên móc mỉa hắn.
-"Phải thì đã sao? Cô biết cô và Hồ Khả khác nhau ở đâu không.

Chính là ở chỗ, cô ấy cho dù có là tình đã cũ đi chăng nữa, đến cuối cùng vẫn một lòng một dạ chờ tôi, yêu tôi.

Còn cô, chỉ là một người phụ nữ tham lam kể cả tiền lẫn tình."
Nước mắt cô tràn mi, cô quát.
-"Nhậm Tử Phàm, anh cút khỏi đây cho tôi!"
Những lời lẻ như dao cứa vào thịt này, cô không nghe nổi nữa.

Ở trước mặt cô, Nhậm Tử Phàm lại ngang nhiên kể về một người phụ nữ khác, chẳng những thế còn sỉ nhục cô thậm tệ.
Hắn nói Hồ Khả từ đầu đến cuối đều một lòng với hắn, yêu hắn.

Vậy còn cô, từ đầu đến cuối đều bị hắn dày vò cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng cô vẫn điên cuồng yêu hắn.

Trong mắt Nhậm Tử Phàm, cô chẳng bằng người phụ nữ từng chỉ vì sự ích kỷ của bản thân chấp nhận rời xa hắn.
Nhậm Tử Phàm đối với những lời xua đuổi này chẳng để vào tai.

Hắn nhanh chóng kéo lấy Tô Tuệ Lâm, ấn cô lên giường mặc cho cô dẫy giụa mà bắt đầu cưỡng ép cô.
-"Bỏ ra, anh mau bỏ ra!"
Tô Tuệ Lâm hoảng hốt ra sức kêu gào.
-"Cô là vợ của tôi, đây là bổn phận mà cô phải làm.

Còn kêu la cái gì hả?"
Hắn chế ngự hai tay cô ra hai bên giường, ánh mắt nhuộm đầy tia bực dọc, gằn giọng đáp.
-"Tôi không muốn phải ngủ với loại người dơ bẩn như anh.

Chẳng phải anh nói Hồ Khả vẫn một mực chờ anh sao? Vậy thì đi tìm cô ta...um!"
Hắn điên cuồng hôn lấy môi cô, chiếc lưỡi nóng rực của hắn cứ như thế mà luồn lách vào khoang miệng của cô, ép cô phải phối hợp.

Vừa hay tiện tay cởi bỏ chiếc váy trên người, bắt đầu sờ s0ạng khắp cơ thể của cô.
-"Sợ sẽ có lỗi với Hứa Dĩ An sao? Có cần tôi cho người gọi hắn đến, chứng kiến cảnh chúng ta đang ân ái không hả?"
Bàn tay hắn nắm chặt một bên đầy đặn của cô, bóp mạnh.

Tô Tuệ Lâm cau mày đau đớn.
-"A! Nhậm Tử Phàm, anh là cầm thú."
Tô Tuệ Lâm nước mắt giàn giụa, đau đớn cắn chặt cánh môi.
-"Hôm nay cho dù muốn hay không, cô vẫn phải nằm dưới thân tôi.

Ngoan ngoãn phục vụ tôi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play