Edited by Bà Còm in Wattpad



Cuối năm, tất cả các nhà đều bận rộn chuẩn bị ăn tết.

Từ Nhữ Nam rốt cuộc đã truyền đến tin chiến thắng, đội quân hải tặc hoành hành nơi vùng duyên hải bao nhiêu năm qua cuối cùng đã bị tiêu diệt sau hơn tám tháng, thu được tiền tài vô số, tất cả tám ngàn hải tặc sống sót đều bị thu phục. Nhữ Nam Vương Giang Chi Đạo vào kinh lãnh thưởng, mang theo tất cả công thần, trong đó thứ đệ Giang Hoài Tín là có công lao lớn nhất -- một mình thâm nhập địch doanh, chém giết đầu lĩnh hải tặc rồi phát tín hiệu tấn công doanh trại khiến cho đội quân hải tặc như rắn mất đầu, binh lính tan rã, bên ta đại hoạch toàn thắng.

Hoàng Thượng khen ngợi Nhữ Nam Vương không tiếc lời, nói hắn điều binh như thần, vui vẻ phong thưởng cho tất cả tướng sĩ có công. Thế nhưng khi hỏi đến người lập công đầu Giang Hoài Tín, lại không ngờ tiểu tử chưa quá hai mươi lại dám ở đại điện nói không cần phong thưởng, mà chỉ muốn dùng công huân này đổi lấy một đạo ý chỉ tứ hôn của Hoàng Thượng. Người hắn muốn cưới chính là Lâu gia Tam cô nương Lâu Ánh Nhu.

Câu này vừa nói ra, Hoàng Thượng nhanh chóng liếc về phía Lâu Chiến, chỉ thấy Lâu Chiến mũi mắt xem tâm vuốt râu cười. Tư thái cam chịu kia làm tất cả mọi người đều hiểu được, tế tử này cũng không phải là nửa đường đụng phải, nhìn dáng vẻ coi bộ đã sớm âm thầm định hôn. Trách không được một năm vừa qua, bất kỳ nhà nào đến Lâu gia cầu hôn hoặc là cùng Lâu gia đề cập đến hôn sự của Tam tiểu thư đều được một câu trả lời cự tuyệt, hóa ra là đang chờ đợi một người.

Lâu Chiến cùng Hoàng đế trao đổi ánh mắt, hơi gật đầu. Hoàng Thượng thấy vậy không khỏi cảm thấy buồn cười, đây là đã sớm nhìn trúng người ta, còn ở nơi này làm bộ làm tịch . . .

Một đạo Thánh chỉ tứ hôn được ban xuống, Hoàng Thượng cũng không quên phong thưởng vị công thần trẻ tuổi này, hắn lập công to lại liên hôn với Lâu gia, thế là được phong làm Đình Uy Tướng quân, ban phủ đệ Tướng quân tam phẩm, ban cho phu nhân tương lai cáo mệnh tam phẩm, mẫu thân cáo mệnh ngũ phẩm. Phần ân chỉ này lại lần nữa khiến triều dã khiếp sợ, cũng làm Giang Hoài Tín càng thêm hiểu được rành mạch ảnh hưởng của Lâu gia ở trong triều và địa vị của Lâu gia trong lòng đế vương, tức khắc cảm giác áp lực thật lớn.

Từ trước đến nay Giang Chi Đạo vẫn luôn chiếu cố thứ đệ này, Giang Hoài Tín dũng cảm xâm nhập địch doanh chém giết trùm thổ phỉ xác thật công lao to lớn khiến hắn cũng rất tự hào. Lúc trước Lâu gia muốn chiêu thứ đệ nhập môn ở rể, Giang Chi Đạo thật ra cũng tán thành, bởi vì mặc kệ thế nào thì đấy chính là an bài tốt nhất cho thứ đệ. Nhưng sau đó Lâu gia đồng ý cho thứ đệ một cơ hội chứng minh bản thân, cơ hội này đối với thứ đệ mà nói là khó có được, cho nên thứ đệ mới có thể không màng gian nguy lập công để cưới tức phụ.

*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*

Trong Kình Thương viện, Nhu tỷ nhi e lệ ngượng ngùng đứng sau lưng Trưởng Công chúa, cánh môi hơi cong lên, gương mặt lộ ra vẻ vui mừng không thể che dấu. Tiết Thần và Lý Mộng Oánh đang lựa vải, Lý Mộng Oánh cầm một cuộn gấm hoa văn rực rỡ khen: “Cuộn này nhìn rất đẹp mắt, sắc màu tươi sáng, có thể làm bộ hỉ phục cho Nhu tỷ nhi trong bữa tiệc tối.”

Hàn thị phụ họa: “Ừ, ta thấy cũng không tồi. Còn có cuộn lụa tơ tằm kia nữa, có thể làm áo ngủ, làm hai bộ một màu giống nhau, vậy mới đẹp.”

Nhu tỷ nhi xấu hổ nói không ra lời, mặt mày ửng đỏ bộ dáng thẹn thùng khiến người không nhịn được cười. Tiết Thần bèn trêu ghẹo: “Không tồi không tồi, Nhị thẩm nương nói đúng cực kỳ.”

Nhu tỷ nhi rốt cuộc nhịn không được, dậm chân oán Tiết Thần: “Đại tẩu, tại sao, tại sao tẩu cũng chê cười muội thế này . . .”

Nhu tỷ nhi vừa nói xong thì không khí trong đại sảnh càng thêm sinh động, ngay cả Trưởng Công chúa cũng nhịn không được xen vào: “Nha đầu ngốc, chê cười chỗ nào đâu chứ?”

“Nương, ngài cũng . . . Ai nha, mọi ngươi đều chọc ghẹo con, con không thèm nói với mọi người nữa!” Nhu tỷ nhi thật ngượng ngùng, cắn môi đứng sang một bên.

Từ khi Giang Hoài Tín lập công trở lại kinh thành, trong lòng Nhu tỷ nhi không thể nào ổn định được, vừa hưng phấn vừa chờ mong, thế nhưng trong bụng lại không nhịn được có chút bất an vì sắp trở thành tân tức phụ của người nào đó.

Bao thị cũng hùa theo che miệng cười: “Phải thôi, Tam cô nương được gả cho lang quân như ý, Giang Ngũ Lang vì cưới tức phụ mà có thể lập nên công tích lớn như vậy. Hiện giờ tiểu thư toàn bộ kinh thành không có ai mà không hâm mộ Tam cô nương của chúng ta.”

“Cũng không phải sao. Giang Ngũ Lang quả thật là nam tử có cốt khí, lại còn hiếu thuận. Người bên ngoài hiện tại đánh giá rất cao vị Giang Ngũ Lang này, ai cũng nói Lâu gia chúng ta có con mắt tinh tường.” Lý Mộng Oánh hiện giờ cũng đã gia nhập vào vòng quý phu nhân, thỉnh thoảng có tụ hội nên nàng nói lời này cũng không phải hoàn toàn để trêu Nhu tỷ nhi.

Rốt cuộc dưới mắt người bên ngoài, Lâu gia đi bước cờ này thật sự khiến người khó hiểu, dù sao cũng là đích nữ Lâu gia, mà người kia cũng chỉ là một thứ tử thứ phòng của Nhữ Nam Vương phủ, thân phận chênh lệch thật sự lộ rõ; thế nhưng lúc Giang Hoài Tín chưa có công danh gì mà Lâu gia lại dám hạ tiền đặt cược lớn như vậy, thật là làm người không thể hiểu nổi.

Trưởng Công chúa nhìn thoáng qua Tiết Thần chỉ cười không nói, bà chưa quên lúc trước chính nhờ tức nhi hết lòng đề cử Giang Ngũ Lang, cứ bảo hắn không phải "vật trong ao" mới có thể khiến nhi tử và Quốc Công gật đầu, bằng không chỉ dựa vào niệm tưởng mới thoáng nảy mầm của nữ nhi đối với Giang Ngũ Lang, còn không đủ để các trưởng bối đồng ý với cuộc hôn nhân này.

*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*

Hôn sự của Lâu Ánh Nhu và Giang Hoài Tín đã quyết định vào tháng sáu sang năm, ngày đã được định ra khiến hai nhà cũng yên tâm. Giang Hoài Tín được phong Đình Uy Tướng quân do Hoàng Thượng ban quan ban trạch, vì thế ở kinh thành đã có một vị trí cho mình. Tuy nói phủ đệ của quan tam phẩm không lớn, nhưng dùng cho người vừa mới thành thân vẫn là không thành vấn đề. Giang Chi Đạo có tâm tương trợ thứ đệ, chủ động giao cho năm thành sản nghiệp của Giang gia để Giang Hoài Tín có vốn liếng dừng chân ở kinh thành. Rốt cuộc hiện giờ Giang Hoài Tín đã vào triều cục, là người được Hoàng Thượng thưởng thức, lại cùng liên hôn với Lâu gia, cùng Giang Chi Đạo không những là huynh đệ cùng cha mà còn là liên khâm, giúp đỡ Giang Hoài Tín chẳng khác nào nâng đỡ Giang gia, cho nên mặc kệ như thế nào thì Giang Chi Đạo đều nên làm như vậy.

Dạo này Tiết Thần bận rộn thu xếp hôn sự cho Nhu tỷ nhi, từ chọn đồ cưới, làm giá y, đến thỉnh khách khứa phát thiệp mời, tất cả các mặt nàng đều phải bận tâm đến, thật sự bận bịu một thời gian.

Còn Lâu Khánh Vân lại càng bận rộn hơn, từ Đại Lý Tự chuyển tới Hình Bộ thì vụ án phải giải quyết mỗi ngày tăng lên rất nhiều. Lúc trước ở Đại Lý Tự cùng lắm chỉ là cơ quan phúc thẩm, rất nhiều vụ án đều không cần tự mình đối mặt; nhưng hiện giờ cai quản Hình Bộ lại không giống nhau, án lớn án nhỏ gì đều phải qua tay Thượng thư mới có thể xử. So sánh với Đại Lý Tự thì những vụ án Hình Bộ cần xem xét càng nhiều càng phức tạp hơn, mà điều làm cho Lâu Khánh Vân cảm thấy phiền toái nhất chính là, mỗi khi người nhà quan viên trong kinh phạm án là dây mơ rễ má liên lụy quá nhiều, khiến người sứt đầu mẻ trán.

Từ sau vụ ngoại tôn tử của Lễ Bộ Thượng Thư và tôn tử của Võ Hầu lần trước, trong kinh lại xuất hiện một đống án kiện cũng giống như vậy, tất cả đều là hậu nhân thế gia tranh giành tình cảm mà thành. Lâu Khánh Vân bởi vì những vụ này mà đôi khi vài ngày cũng không thể trở về.

Tiết Thần vì bận thu xếp hôn sự của Nhu tỷ nhi nên thường xuyên phải ra ngoài. Hôm nay nàng và Lý Mộng Oánh được hẹn đến một tiệm vải, nói là có vài cuộn vải mới ra. Sau khi hai người lựa chọn xong, Lý Mộng Oánh muốn qua hiệu thuốc cách vách nhìn xem, dược liệu quý báu cũng có thể đặt trong hòm xiểng mang đến phu gia. Lý Mộng Oánh gánh vác trách nhiệm thu xếp hòm xiểng nên muốn coi có thể thêm vào chút gì cũng tốt, Tiết Thần cũng không ngăn cản.

Hiện giờ Lý Mộng Oánh đã có thể một mình đảm đương một phía, vào hiệu thuốc liền chủ động cùng chưởng quầy trao đổi giá cả. Tiết Thần đi vòng vòng trong cửa hàng, cảm thấy không có gì đáng chú ý bèn nói với Lý Mộng Oánh nàng sẽ sang cửa hàng đối diện nhìn xem. Khi Tiết Thần vừa bước ra ngoài thì bị một người đụng vào ngay cửa của hiệu thuốc. Hạ Châu vội vàng tiến lên đỡ Tiết Thần, nói với người bước đi hấp tấp kia: “Đi làm sao để va chạm người khác như vậy, không phát hiện nơi này có người sao?”

Người nọ còn chưa mở miệng thì Tiết Thần đã nhận ra nàng ta, đây không phải là Thôi Tố Tâm, Thôi tiểu thư hay sao? Mẫu thân của nàng ta là Thôi phu nhân, cố nhân của Lâu Chiến. Lúc trước khi Thôi tiên sinh chết có viết thư nhờ Lâu Chiến đem hai mẫu nữ đến kinh thành, nhưng Thôi phu nhân kia lại muốn dụ hoặc Lâu Chiến, cuối cùng khi biết không có khả năng liền chủ động muốn dọn ra ngoài, sau đó vẫn luôn không có tin tức gì, Tiết Thần cũng không có ý đi tìm hiểu.

Nhưng Thôi tiểu thư trước đây là một cô nương, hiện giờ lại búi tóc phụ nhân, nhưng ở trong phủ chưa từng nghe nói Thôi phu nhân làm lễ xuất giá cho nàng!

“Ngươi là . . . Thôi tiểu thư . . .” Tiết Thần chỉ vào nàng ta, lời nói còn chưa nói xong thì Thôi tiểu thư liền cúi đầu, thần sắc hoảng loạn liên tục lắc đầu: “Không đúng không đúng, ta không phải.”

Xem bộ dáng nàng ta liền biết nàng ta đã nhận ra Tiết Thần. Tiết Thần không nói gì, chỉ là nhìn nàng ta từ trên xuống dưới đánh giá. Thôi Tố Tâm mặc xiêm y thật là hoa lệ, tuy nhiên chất liệu may mặc không phải là quá tốt, toàn thân trên dưới đều tràn ngập cảm giác diễm tục, ban ngày ban mặt nhìn thấy khiến người không có cảm tình.

Thôi tiểu thư thấy Tiết Thần không dây dưa nên cũng không hề nhìn Tiết Thần cái nào, vội vàng đi đến trước quầy lấy dược. Chưởng quầy dẫn theo Lý Mộng Oánh đi vào nội gian xem dược nên không đứng trước quầy, chỉ nghe Thôi tiểu thư nói với tiểu nhị: “Lại lấy cho ta thêm ma đằng, ghi nợ lần tới sẽ trả.”

Bộ dáng tiểu nhị không quá nguyện ý: “Lúc nào khách nhân cũng nói lần tới thanh toán, trước sau đã ghi nợ mười mấy lần, rốt cuộc khi nào mới thanh toán?”

Thôi tiểu thư nóng nảy, giận dữ nói: “Ngươi sợ cái gì, hỏi chưởng quầy các ngươi xem ta có quỵt nợ của hắn bao giờ chưa? Đừng nhiều lời, mau đưa cho ta!”

Trong ánh mắt tiểu nhị lộ ra nồng đậm khinh thường, tuy nhiên chắc cũng biết chưởng quầy đồng ý cho nàng ghi nợ lấy dược, bèn xoay người sang chỗ khác lẩm bẩm một câu: “Kỹ nữ mà làm như ngon lắm . . .”

Những lời này tuy rằng thanh âm có hạ thấp, nhưng cả Thôi tiểu thư và Tiết Thần đều có thể nghe thấy. Thôi tiểu thư muốn tức giận, nhưng khóe mắt lại thoáng nhìn thấy Tiết Thần vẫn đứng bên cạnh cửa chưa đi ra ngoài, đành phải áp xuống lửa giận coi như không nghe được. Chờ tiểu nhị bao một túi dược cho nàng ta, nàng cầm dược liền đi, cúi đầu vượt qua bên người Tiết Thần, bộ điệu không muốn liếc Tiết Thần dù chỉ một cái.

Bộ dáng làm như không quen này của nàng ta thật khiến Tiết Thần có chút khó hiểu, bèn đưa mắt ra hiệu cho Hạ Châu. Hạ Châu minh bạch, liền phái một gia phó lén lút theo sau Thôi tiểu thư. Trở lại cửa hàng, Tô Uyển đã đỡ Tiết Thần ngồi xuống ghế dành cho khách. Hạ Châu liền đi tới trước quầy, thừa dịp chưởng quầy còn chưa trở về, đưa cho tiểu nhị kia một thỏi bạc hai mươi lượng khiến tiểu nhị ngạc nhiên vô cùng. Lúc nãy hắn nhìn thái độ tiếp đãi của chưởng quầy liền biết hai vị phu nhân này là thái thái quan gia, hắn nào dám chọc vào, vội vàng cự tuyệt bạc: “Tiểu nhân cũng không dám thu, cô nương có gì cứ hỏi thẳng là được.”

Hạ Châu đẩy bạc đến trước mặt tiểu nhị nói: “Phu nhân chúng ta thiện tâm, muốn trả tiền dược ghi nợ cho người vừa rồi. Số bạc còn dư ngươi cứ lưu lại.” Ma đằng là thuốc tê bình thường, không trải qua gia công, mua về phải dùng nước sôi nấu một thời gian rất lâu mới có thể dùng, bởi vậy giá cả không phải thực quý, một lạng coi bộ cũng chỉ khoảng mấy trăm tiền mà thôi. Vừa nãy nghe tiểu nhị nói Thôi tiểu thư thiếu bọn họ mười mấy lần, tổng cộng số nợ không vượt qua năm lượng bạc, cho nên hai mươi lượng đưa tiểu nhị, hắn còn có thể kiếm lời khoảng chừng mười lăm lượng, đây chính là một món tiền kếch xù, khó trách tiểu nhị bị chấn kinh.

Tiểu nhị lúc này mới cầm lấy bạc, vẫn thập phần nghi hoặc hỏi lại: “Trả nợ cho nàng ta? Chuyện này . . .” Bộ dáng coi bộ thực khó xử , ánh mắt không nhịn được quét về phía Tiết Thần đang bình tĩnh cầm chén trà nhưng lại không uống.

Hạ Châu trừng mắt lườm hắn một cái, tiểu nhị cũng không dám nhìn nhiều, cúi đầu có chút ngượng ngùng, chỉ nghe Hạ Châu hỏi: “Bạc cũng không phải cho không, ta hỏi ngươi vài việc, ngươi cứ nói thẳng là được.”

Tiểu nhị cũng biết bạc tuyệt đối không phải cho không, việc của quan gia hắn cũng không dám hỏi nhiều, nếu phu nhân có chuyện muốn hỏi thì dĩ nhiên hắn không giấu giếm, liên tục gật đầu: “Vâng. Cô nương cứ hỏi là được, tiểu nhân có một câu giấu giếm thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống.”

Hạ Châu nhìn thoáng qua Tiết Thần, sau đó mới ghé sát vào tiểu nhị hỏi nhỏ: “Tiểu thư lúc nãy là ai, ngươi có biết không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play