Tuy
nhiên, cho đến khi thang máy xuống xuống tầng hầm, anh vẫn không trả lời cô.
Thu Du
cũng không quá khẩn trương.
Nếu
như nói thiên phú của Trần Trắc Bách vượt xa trí tuệ của người thường.
Thì có
thể nói rằng, tài năng của cô có thể là chăm sóc người khác.
Cô có
thể nhạy bén cảm nhận được, thái độ của người khác đối với cô là thích hay chán
ghét, một câu nói ra có thể nhận được phản hồi tích cực hay không.
Với ưu
điểm như này, cô như không bao giờ bị từ chối.
Cô rất
ít khi bày tỏ tâm sự với Trần Trắc Bách, chính là bởi vì không cảm nhận được
thái độ của anh.
Thái độ
của anh luôn mơ hồ trước mặt cô.
Dường
như bất cứ điều gì cô ấy nói, anh đều không muốn đáp lại.
Nhưng
hôm nay, anh lại phá vỡ khái niệm thời gian chính xác như một cỗ máy và đến sớm
hơn hai phút để đón cô.
Nó có
thể là một điều bình thường so với người khác, dù đến sớm hoặc muộn.
Nhưng
đối với một người tuyệt đối lý trí như Trần Trắc Bách, trái với quan niệm thời
gian đã quen, chẳng khác nào máy tính bị lỗi công thức thuật toán đã định,động
vật ăn thịt khác với bản năng săn mồi.
Ngoài
ra, anh và cô trong một tin nhắn điện tử, trong mắt tiết lộ cảm xúc háo hức,
cùng với hành động giúp cô đáp trả những lời phỉ báng...
Tất cả
đều cho thấy, anh không giống như cô tưởng tượng.
Tuy
nhiên, Thu Du chỉ kết hôn, chứ chưa từng yêu đương bao giờ, nên nhiều khi suy
nghĩ không chắc chắn lắm.
Không
phải là ảo giác của cô, đúng không?
Nếu là
người khác, Thu Du sẽ không suy nghĩ lung tung như vậy.
Nhưng
cô đối mặt với Trần Trắc Bách.
Thiên
tài, sinh viên xuất sắc, nhà khoa học dù là có thân phận đặc biệt, anh vẫn có
hào quang của riêng mình.
Trần
Trắc Bách đứng đầu trong ba thân phận này.
Thời
gian trôi qua, Thu Du càng hoài nghi cảm giác của mình, ngay cả ánh mắt rình mò
của anh cũng không có chút tâm tư khác.
Trước
đó, cô vẫn ngại đỗ xe ở tầng hầm vì nơi đó rất lớn, dễ lạc đường, ấy vậy mà giờ
phút này lại cảm thấy nhỏ thế không biết.
Trong
trí nhớ của Trần Trắc Bách như có một cái bản đồ tự động, hai ba bước liền tìm
được chiếc xe đậu.
Chậm
chạp chờ không trả lời, Thu Du có chút thất bại, lại có chút tức giận. Cô mang
theo chút cảm xúc thấp thỏm ngồi lên ghế phụ, nghiêm mặt thắt dây an toàn.
Còn
chưa buộc lại, bóng tối đột nhiên bao phủ xuống.
Trần
Trắc Bách vươn tay ra, giúp cô thắt dây an toàn.
Thu Du
cho rằng anh định ở trong xe trả lời câu hỏi của cô, quay đầu nhìn anh, thấy
anh nhìn thẳng về phía trước, cũng không có ý muốn nhìn cô.
Cảm
xúc thất bại và tức giận đạt đến đỉnh điểm, Thu Du nhịn không được giận dỗi
nói: "... Anh không muốn yêu en, có thể nói thẳng, không cần phải bận tâm
đến thể diện của em.. ”
Từ nhở
đến lớn cô chưa từng bị ai cự tuyệt, nhưng luôn vấp ngã ở chỗ Trần Trắc Bách,
thanh âm không khỏi mang theo vài phần ủy khuất cùng khí tức bạo phát: "Dù
sao em ở chỗ anh mất mặt cũng đủ rồi."
Trần
Trắc Bách rốt cục mở miệng: "Cái gì mất mặt?"
Thu Du
nghĩ thầm, dù sao sau khi anh cự tuyệt cô, bọn họ cũng không thể coi là vợ chồng.
Có gì, tất cả đều nói chuyện một lần cho xong ngày hôm nay.
Nghĩ
như vậy, cô nghiêm mặt, tiếp tục nói: "Lúc trước Bùi Tích đến nhà chúng
ta..."
Trần
Trắc Bách đột nhiên lên tiếng: "Sau đó?"
Ánh mắt
Thu Du thoáng nhìn thấy, ngón tay thật dài của anh gõ mấy cái vô lăng.
Anh hiếm
khi làm những hành động nhỏ như vậy, trông hơi khó chịu.
Thu Du
phỏng đoán suy nghĩ của Trần Trắc Bách theo thói quen, sau khi phỏng đoán xong,
mới nổi giận phản ứng lại, vì sao phải phỏng đoán anh đang suy nghĩ cái gì?
Dù sao
cũng ly hôn, vì sao cô không thể nói chứ?
"Lời
anh ta nói ở phòng bếp quá đáng như vậy, anh lại một chữ cũng không phản
bác." Thu Du cứng rắn nói, "Anh không cảm thấy loại hành vi này,
không khác gì những người hôm nay bàn bạc trực tiếp về chúng ta sao? ”
Trần
Trắc Bách vẫn dùng ngón tay gõ vào vô lăng: "Anh ấy nói gì ở trong bếp?"
"Em
không tin anh không nhớ rõ."
Trần
Trắc Bách lạnh giọng ra lệnh: "Anh muốn em nói."
Trong
một khoảnh khắc, giọng nói của anh có vẻ thô bạo và man rợ.
Thu Du
bị anh chọc giận, nổi giận bọc phát: "Anh ấy nói em nấu cơm khó ăn, còn bảo
anh đừng ăn cơm em làm."
"Cho
nên?’’
"Bình
thường mà nói, anh phải phản bác anh ta mới đúng, nói cho dù em làm khó ăn cũng
phải ăn." Thu Du càng nói càng tức giận, "Hơn nữa, câu nói kia của
anh ta đã vượt qua giới hạn! ”
"Là
như vậy." Trần Trắc Bách nói, kính bị đèn xe phía trước chiếu sáng hơi phản
chiếu, "Anh tưởng em cho phép anh ta vượt qua giới hạn. ”
Thu Du
mắng một câu: "Em cho phép cái rắm!"
Dứt lời,
Trần Trắc Bách bất thình lình đưa tay, nắm chặt cổ tay cô.
Bàn
tay anh lạnh đến dọa người, đặt trên cổ tay cô, quả thực giống như tay người chết
đột nhiên bắt được người sống vậy.
Cô
không khỏi rùng mình một cái, sởn tóc gáy.
Trần
Trắc Bách thản nhiên nói: "Ngày đó, anh ta cứ như vậy nắm tay em, em không
buông ra. Chẳng lẽ không phải em cho phép anh ta vượt qua giới hạn sao. ”
Thu Du
tức giận nói: "Em không nhìn đường, anh ta thuận tay đỡ em một cái!"
"Tốc
độ phản hồi của chip là được tính bằng giây. Nếu anh ta muốn nhắc nhở em rằng
anh đến, chỉ cần lên tiếng.” Trần Trắc Bách lạnh lùng nói, "Huống hồ, em
là vợ anh, cho dù đụng vào ngực anh thì có làm sao. ”
Thu Du
thống hận mình không có cảm giác giới hạn, cư nhiên vào thời điểm này tranh cãi
với anh, còn đặc biệt cảm thấy anh lúc này rất gợi cảm.
Bỗng,
Trần Trắc Bách giật mạnh.
Cô thuận
thế ngã về phía anh.
Trần
Trắc Bách không lái xe thể thao, cũng không lái xe, anh thiên về xe off-road giống
như dã thú cơ giới, giống như xe tăng hạng nhẹ vững chắc mà cứng rắn, súng tiểu
liên tốc độ bắn cao nhất đều không đập vỡ cửa sổ xe.
Không
gian ghế lái cũng rộng rãi hơn xe thể thao, không cần điều chỉnh chỗ ngồi, anh
liền đặt cô lên đùi.
Thu Du
hơi cứng đờ, càng thêm tức giận: "Anh làm gì vậy."
"Em
hỏi xong rồi thì tới anh hỏi."
"Em
căn bản không có hỏi..."
Trần
Trắc Bách một tay ôm eo cô, tay kia bóp cằm cô, không cho phép cô quay đầu lại,
giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ: "Anh có thể biết không?”
"Ngoại
trừ tay, anh ta còn chạm qua chỗ nào của em."
Những
lời này lộ ra một tia ác ý lạnh lẽo, hoàn toàn không giống như anh sẽ nói
ra.
Thu Du
cảm thấy tâm tình của anh có chút không ổn định.
Đó gần
như là không thể xảy ra.
Con
người càng thông minh, sức tính toán của bộ não càng mạnh, khả năng có thể dự
đoán được càng nhiều, khả năng mất kiểm soát cảm xúc càng nhỏ.
Lúc
trước cô không dám nói chuyện yêu đương với Trần Trắc Bách, chính là bởi vì, một
người thông minh như anh, rất có khả năng dự đoán được kết cục của họ trước cô
một bước, sau đó lý trí cự tuyệt cô.
......
Nhưng bây giờ, làm thế nào hoàn toàn trái ngược với những gì cô nghĩ.
Thấy
cô không trả lời, giọng Trần Trắc Bách chảy ra một tia nhung khí lạnh lẽo:
"Anh
có thể biết không?”
"Nói
đi."
"Em
và anh ấy chỉ là bạn bè."
"Em
thật sự cảm thấy, anh ta coi em là bạn bè sao?" Trần Trắc Bách nắm cằm cô,
hơi hơi xoay về phía sau, "Ánh mắt anh ta nhìn em, giống như là muốn ăn
em, hay nói thẳng là em thích anh ta như vậy, cho nên mới cho phép anh ta hết lần
này đến lần khác vượt qua giới hạn. Thậm chí còn mời anh ta đến nhà, để anh có
thể nhìn thấy đôi mắt của anh ta nhìn em? ”
Thu Du
nghe xong, có chút mông lung.
Theo từng
câu chữ mà anh nói ra, ánh mắt của người nhìn trộm cũng càng ngày càng âm u,
càng ngày càng vặn vẹo, giống như rơi vào dấu hiệu phát cuồng.
Dù cô
đang bị che mắt, nhưng cô tuyệt đối không thấy nhục nhã, thay vào đó là cảm
giác kỳ quái trong lòng.
Trần
Trắc Bách nói những lời này, không hề logic, quả thực giống như đang nói lung
tung.
Chuyện
gì đang xảy ra với anh vậy?
Cô muốn
quay đầu lại nhìn anh, trên tay anh lại bất ngờ dùng sức, ra lệnh: "Đừng
nhúc nhích."
Thu Du
vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cãi nhau với anh, nhưng bị anh la như vậy, trực tiếp
xua tan cơn giận dữ của cô.
Bây giờ
cả người cô đang ở giữa sự tò mò và bối rối: "Em không hiểu lắm... Ý của
anh là... ." Cô suy nghĩ một chút, đè bàn tay anh lại, cúi đầu hôn một
cái, "Không giống như những gì anh nghĩ đâu. ”
Ngón
tay Trần Trắc Bách run lên, lực bóp cằm cô cũng buông lỏng.
Thu Du
lập tức muốn tránh ra sự kiềm chế của anh.
Ai ngờ,
động tác giãy giụa của cô giống như kích hoạt cái gì đó, anh cực kỳ nhanh chóng
bắt được cằm cô, lần nữa siết chặt ngón tay.
Từ khi
bọn họ đi ra khỏi thang máy, Thu Du cũng không còn nhìn thẳng vào ánh mắt của
anh nữa.
Cô chỉ
có thể đánh giá cảm xúc của anh thông qua hơi thở, nhịp tim và nhiệt độ cơ thể
của anh.
Trong
nháy mắt anh bắt cằm cô, hơi thở nặng nề hơn rất nhiều.
Thu Du
quyết định trấn an anh trước: " Em thực sự không nghĩ mấy cái đó đâu. Em lớn
lên cùng Bùi Tích, tiểu học khi anh ấy ngồi cùng bàn với em, còn lấy kéo cắt
nát áo len của em, bỏ ốc vào ngăn kéo của em... Còn nói em rằng em có mùi nước
tiểu của ốc sên. ”
Lông
mi cô chớp chớp, khuôn mặt vô tội đến cực điểm: "Em thật sự chưa từng coi
anh ta là người khác giới, cũng không biết vì sao anh đột nhiên nhắc tới anh ta
làm gì... Nếu anh không thích anh ta gần gũi như vậy, hoặc không thích một số
hành vi của em, anh có thể nói với em trực tiếp, em sẽ chú ý. ”
Cô
không biết, giọng điệu ngây thơ thẳng thắn, chân thành và ngọt ngào của cô chỉ
càng làm cho dục vọng ham muốn của anh thêm dâng cao.
Từ khi
cô hỏi anh, có thể yêu nhau hay không, anh cảm thấy tội lỗi không thể diễn tả
được.
Rõ
ràng dọc theo đường đi anh không thèm nhìn lấy cô một cái, lại có thể đem tất cả
biểu tình rất nhỏ của cô thu vào đáy mắt.
Anh
nhìn thấy cô mỉm cười, nhíu mày, thấp thỏm, bất an, tức giận, vẻ mặt uể oải thắt
dây an toàn.
Trần
Trắc Bách rất muốn nắm cằm cô, mặt đối mặt với cô, ánh mắt đối diện với ánh mắt,
lạnh lùng nói cho cô biết, những gì cô nhìn thấy đều là giả dối.
Anh
không bình tĩnh và lý trí như vẻ bề ngoài.
Cũng
giống như bây giờ, anh không chỉ muốn cô ấy ngồi trên đùi.
Thậm
chí còn muốn cởi bỏ thắt lưng của cô ấy.
Anh chỉ
nói một vài lời thô lỗ, cô lại bảo không giống như những gì anh nghĩ.
Vậy cô
có biết, lòng ghen tị của anh cao đến mức nào không?
Bùi
Tích nắm chặt cổ tay cô trong nháy mắt, kỳ thật anh cũng không nghĩ nhiều như vậy,
chỉ muốn rút súng, nhắm vào, bóp cò.
Anh
không phải là một người sống tình cảm, nhưng cô lại có thể dễ dàng làm cho anh
phiền não, kích động, sát ý tăng vọt.
Anh
cũng không ham muốn tình dục cao, nhưng lại luôn muốn ôm lấy cô, hôn cô.
Cô
thích nhắm mắt khi hôn. Nhưng anh lại không thích ánh mắt của cô trốn ở nơi
không anh không biết được, luôn muốn bức bách cô mở mắt ra, nhìn anh thô bạo
mút đầu lưỡi cô như thế nào, nuốt nước miếng của cô.
Bên cạnh
đó, anh sẽ cố gắng để trói cả hai tay của cô bằng thắt lưng hoặc cà vạt.
Có như
vậy, anh mới có thể bắt được cô, mới có thể thỏa mãn dục vọng chiếm hữu của nội
tâm dơ bẩn của anh.
Còn có
nhiều ảo tưởng vô lý và vô sỉ hơn, anh thậm chí muốn làm ở trước mặt cô.
Cô
không biết gì cả, cô không biết gì về anh cả.
Thậm
chí không biết rằng anh đang biến thành một con thú mất kiểm soát.
Trong
trường hợp này, cô có nên yêu đương với anh?
Trần
Trắc Bách buông cô ra, giơ cằm lên ghế lái phụ, ý bảo cô ngồi xuống.
Thu Du
không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn ngồi trở về, nghiêng đầu nhìn anh.
Ánh mắt
của cô quá trong suốt, anh cảm thấy ham muốn chiếm giữ đang bắt đầu rục rịch.
Trần
Trắc Bách tháo kính xuống, tiện tay ném sang một bên, nhắm mắt lại, ấn mi tâm.
Vô dụng.
Tháo
kính ra, nhắm mắt lại, vẫn có thể nhìn thấy cô.
Giống
như lắp đặt một màn hình ba chiều trên cơ thể cô .
Trần
Trắc Bách không biết mình đang biến thành cái gì, nhưng mơ hồ có suy đoán.
Mỗi một
biến hóa trên người anh, như đang đang chuẩn bị giam cầm và ăn cô.
Ham muốn
mãnh liệt, dục vọng độc chiếm không khống chế được, năng lực giám sát cô, tăng
cường khứu giác gấp mấy trăm lần, xúc động muốn ăn tươi nuốt sống cô một cách
dã man.
Ba năm
qua, anh lẳng lặng canh giữ bên cạnh cô, không có bất kỳ ý niệm nào.
Vì vậy,
gen của anh đã trải qua một số sự thay đổi định hướng, hai trình tự DNA không
giống nhau đã được tổ chức lại, sinh lý xuất hiện một sự thay đổi hoàn toàn
trái ngược với thiên nhiên.
Nó
đang thúc giục anh, điều khiển lấy anh.
Hãy đi
săn lùng cô, chiếm hữu cô, nuốt sống cô.
Trần
Trắc Bách không đeo kính, cứ như vậy quay đầu nhìn về phía Thu Du.