Trần
Trắc Bách nhận được tin tức của Thu Du, vừa tháo găng tay vinyl xuống, đi ra khỏi
phòng thí nghiệm.
Nếu ai
đó ở bên cạnh, họ sẽ thấy rằng đây là một phòng thí nghiệm sinh hóa hoàn toàn
không tồn tại trên bản đồ vệ tinh.
Ngay cả
khi ai đó sử dụng định vị gps để đi đến đây, hướng đến đây, chỉ nhìn từ bên
ngoài, sẽ chỉ nghĩ rằng đây là một tòa nhà hoang mà thôi.
Tòa
nhà hoang tàn tạ như thế này, trong thành phố cũng rất nhiều thành phố rất nhiều,
sẽ không có người đặc biệt chú ý đến chỗ này. Ngay cả khi ai đó đột nhiên nghĩ
rằng, đi vào cuộc thám hiểm, chỉ có thể nhìn thấy các bức tường xi măng và giàn
giáo rỉ sét.
Phòng
thí nghiệm khoa học kỹ thuật sinh học có quá nhiều hạn chế, hơn nữa được lấp đầy
camera giám sát, nhất cử nhất động của nghiên cứu viên đều bị giám thị cao cấp.
Vì vậy,
anh đã dành ba năm để xây dựng phòng thí nghiệm tư nhân này.
Trong
trường hợp đảm bảo hoạt động bình thường của thiết bị trong nhà, phòng thí nghiệm
này hoàn toàn cô lập nhiễu điện từ bên ngoài, ngăn chặn sự khuếch tán bức xạ điện
từ trong nhà, là phòng thí nghiệm có hiệu quả che chắn tốt nhất hiện nay.
Công
ty không phải là không biết sự tồn tại của phòng thí nghiệm này.
Họ đã
cố gắng phá vỡ nơi này về mặt kỹ thuật và pháp lý, và thậm chí cấm anh mua một
số tài liệu thử nghiệm dưới tên riêng tư.
Nhưng
bất kể bọn họ hạn chế Trần Trắc Bách như thế nào, phòng thí nghiệm này vẫn được
thành lập, hơn nữa hoàn toàn đọc lấy danh nghĩa cá nhân Trần Trắc Bách, không bị
bất kỳ thế lực nào hạn chế.
Trần
Trắc Bách thần sắc lạnh lùng nhìn hình ảnh chiếu vào võng mạc.
Đó là
một mảnh gen mà anh vừa giải trình tự trong phòng thí nghiệm và đang trải qua một
sự thay đổi định hướng theo một cách mà con người không thể hiểu được.
Nếu bạn
coi hình ảnh này là một đoạn phim khoa học viễn tưởng, nó sẽ là một cảnh quay rất
thuyết phục nhưng đây là- gen của anh, như có ý thức, đang loại bỏ các trình tự
DNA lặp đi lặp lại cao và và loại bỏ các gen khác.
Nhưng
ngay cả những bộ phim khoa học viễn tưởng cũng không thể tổ chức lại hai chuỗi
DNA không giống nhau, và trình tự DNA của ông đã tạo ra sự tích hợp các vị trí
đặc biệt trong quá trình chuyển đổi liên kết, và một cuộc tái cấu trúc sinh học
hoàn toàn không thể xảy ra.
Nó giống
như con người đột nhiên phát triển một làn da cứng và gồ ghề của cá sấu, đó là
một điều không thể xảy ra.
Trần
Trắc Bách nhắm mắt lại.
Tất cả
các kết quả thử nghiệm cho thấy anh đang dần trở thành một con quái vật không
rõ, bệnh hoạn và không tự nhiên.
Đúng
lúc này, anh nhận được tin nhắn từ Thu Du.
[Có ở
đó không?]
Trần
Trắc Bách nhìn tin tức này, không có động tác.
Thần sắc
anh lạnh lùng bình tĩnh, trên mặt nhìn không ra bất kỳ gợn sóng nào, ánh mắt từ
tròng kính lọc xuống, khi dừng ở trên máy tính bảng, cơ hồ hiện ra một tia ý tứ
lạnh băng trào ra.
Tư
thái như vậy, tựa hồ vô luận như thế nào cũng không có khả năng cùng hai từ
"chật vật" liên quan đến nhau.
Nhưng
khi anh nhìn thấy tin nhắn của Thu Du, đích xác có vài phần chật vật.
Cũng
giống như một thời gian dài trước đây, anh đứng ở góc trường nhìn cô.
Không
ai biết rằng, với vẻ ngoài bình tĩnh của anh, anh đang tính toán xác suất yêu
cô.
Vào thời
điểm đó, cô đang tổ chức lễ hội âm nhạc của trường, ăn mặc như một người phụ nữ
thế kỷ 19, đội mũ rộng vành trên đầu và mặc một chiếc váy dài màu xanh lá cây rộng.
Trên tấm
màn lưới đen được trang trí bằng bảo thạch màu xanh lá cây tươi sáng, bao phủ một
nửa khuôn mặt của cô, vào lúc hoàng hôn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo màu xanh lá
cây.
Cô hóa
trang tạo ra một nét đẹp cổ điển thùy mị, một đôi mắt lại linh động đến, khóe mắt
cười như bay lên trên. Ý cười lưu động trong mắt cô, tựa hồ tùy thời sẽ phóng
ra.
Sân khấu
của lễ hội âm nhạc đã được xây dựng, nóng và tối như một khu rừng mưa nhiệt đới,
thỉnh thoảng lóe lên một ánh sáng màu lúa gạt.
Khắp
nơi truyền đến nhạc điện tử có tiết tấu mãnh liệt.
Mọi
người ăn mặc khác nhau, một số người ăn mặc như quý ông và quý bà thế kỷ 19, một
số người mặc punk tối, những người khác mặc quần áo búp bê phì đại và nặng nề,
và thậm chí có người giả vờ là người Da Đỏ nhảy múa trên sàn nhảy.
Bởi vì
có quá nhiều người, không khí trở nên đục ngầu và ngột ngạt.
Xung
quanh Thu Du, không khí vẫn tươi mát sạch sẽ như hoa quả.
Cô dẫn
chương trình trên sân khấu, có hai chàng trai đang thảo luận về cô.
Nhờ
hai nam sinh ồn ào, Trần Trắc Bách biết Thu Du là cô gái được yêu thích nhất lần
này, cũng biết cha mẹ cô là giám đốc điều hành của công ty độc quyền Bắc
Âu.
Nếu
như không có gì bất ngờ, cô sẽ kết hôn với Bùi Tích – người lớn lên từ nhỏ với
cô – "Bùi Tích" kia, cũng là con của một giám đốc điều hành công ty độc
quyền.
Trần
Trắc Bách thu hồi ánh mắt, không nhìn cô nữa, nhưng không rời khỏi vũ trường.
Anh đứng
ở nơi đó, đeo kính không gọng, thân hình cao ngất cao ngất, một thân bạch y đen
quần trắng thanh thoát, cùng chung quanh có vẻ không hợp nhau, rất nhanh hấp dẫn
một lượng lớn ánh nhìn.
Có người
đi tới, nửa là xem náo nhiệt nửa là ồn ào, bảo anh từ trong khay chọn một ly
cocktail.
Khứu
giác của Trần Trắc Bách trời sinh nhạy bén hơn người bình thường một chút,
thoáng cái liền ngửi ra ly cocktail trong khay cũng không thấp.
Anh cầm
một ly, ở chung quanh đột nhiên lớn tiếng động ồn ào, bình tĩnh uống hơn phân nửa
ly.
Rượu mạnh
mẽ xông lên đỉnh đầu, trước mắt anh mơ hồ trong chớp mắt.
Nhưng
bởi vì anh biểu tình trên mặt có lực khống chế rất tốt nên không lộ ra dấu vết
gì, trên mặt không có nhìn ra nửa phần say rượu —— khi trí thông minh cao đến một
trình độ nhất định, sẽ tiến vào một loại trạng thái tuyệt đối lý trí.
Anh có
thể tính toán xác suất của tất cả mọi thứ một cách cực kỳ bình tĩnh và chính
xác.
Ví dụ,
ly rượu vừa rồi, anh vừa uống, nguy cơ say rượu là 29%, nguy cơ gây ung thư là
2%;
Từ chối
uống rượu, xác suất xung đột là 49%, xác suất bị chế giễu là 51%, và toàn bộ
quá trình rất có thể xảy ra xung đột ẩu đả.
Vì vậy,
anh đã chọn để uống.
Không
biết có phải do rượu dâng cao hay không, cùng một lúc, anh nhanh chóng xây dựng
một mô hình thuật toán trong đầu, từ gen, hướng tình dục, nhân cách, gia cảnh,
sở thích, giá trị, tính toán xác suất yêu Thu Du - 2%.
Cũng
giống như uống một ly rượu vang, xác suất ung thư là tương tự.
Trần
Trắc Bách lạnh lùng giật giật khóe miệng một chút.
Lúc ấy,
anh vẫn là người bình thường, Thu Du sẽ không có khả năng yêu anh.
Sau
khi anh biến thành quái vật, cô càng không có khả năng nhìn anh với một cái
nhìn khác.
Cho
nên, anh có chút chật vật, không biết trả lời tin nhắn của cô như thế nào.
Một tuần
nay, Trần Trắc Bách vẫn luôn khắc chế nỗi nhớ nhung cô, nhưng lại tham lam nhìn
trộm nhất cử nhất động của cô như một kẻ biến thái.
Nhưng
giờ phút này, tất cả khắc chế đột nhiên sụp đổ.
Ảo ảnh
mọc lên như nấm.
Đáy mắt
anh dày đặc tơ máu, lại một lần nữa hướng ánh mắt rình mò về phía cô, mang theo
một loại cuồng nhiệt bất thường, từng chút từng chút phác họa ra bóng dáng của
cô.
Giống
như muốn dùng tầm mắt bình tĩnh mà chảy xuống, lặng yên không một tiếng động
khóa chặt cô lại.
Hơn mười
phút trôi qua, ánh mắt của người nhìn trộm không những không biến mất, ngược lại
càng trở nên càng thêm lớn mật.
Thu Du
nổi da gà.
Cô đứng
dậy và giả vờ đi rót cà phê.
Nhưng
mà, mặc kệ cô đi lại như thế nào, ánh mắt của ‘’ hắn’’ vẫn theo dõi sát sao như
hình với bóng, giống như keo dán chặt vào người cô, quả thực giống như từ một
không gian khác nhìn trộm cô.
Thu Du
không khỏi da đầu tê dại —— có khoa học kỹ thuật cao siêu như vậy, sao không đi
làm cái gì tốt, mắc mớ gì đi rình mò cô?
Ngay
sau đó, chuyện càng làm cho da đầu cô tê dại đã xảy ra.
Trong
khi uống cà phê, cổ họng cô nhấp nhô.
Ánh mắt
kia cũng theo hầu họng của cô chậm rãi trượt, giống như hai cái bóng gần nhau,
chồng chéo lẫn nhau, dung hợp lẫn nhau, hình thành một loại ôm hôn gần gũi.
Thu Du
đặt ly cà phê xuống.
Cô hít
sâu một hơi, tận lực hít thở chậm lại, bước nhanh trở lại bàn làm việc, nhưng vẫn
lộ ra một tia bối rối.
Cô
không biết phải đối phó với tình hình trước mắt như thế nào.
Báo cảnh
sát?
- Cảnh
sát thành phố không hữu ích như một phần mười nhân viên an ninh của công ty.
Nói với
bố mẹ ?
Cô sẽ
sớm được đưa trở lại Bắc Âu, nơi cô ấy trải qua một mùa dài của ngày và
đêm dưới sự giám sát của hàng trăm nhân viên an ninh.
Nói
cho Bùi Tích biết?
- Kết
quả tương tự như nói với ba mẹ cô ấy
Cô chỉ
có thể nhờ Trần Trắc Bách giúp đỡ.
Anh là
tồn tại duy nhất cô có thể yên tâm dựa vào.
Thu Du
cầm lấy máy tính, cố gắng giữ bình tĩnh lại, cố ý chậm rãi đánh chữ: Trần Trắc
Bách...
Ba từ
này vừa đánh ra, cô suy nghĩ một chút rồi lại xóa đi, suy nghĩ một lát, cố nén
xấu hổ nhắn tin: Chồng ơi, để ý em đi mà.
Sau
khi gửi đi, mặc kệ ‘’ hắn’’ có nhìn thấy hay không, Thu Du trước tiên nhìn
không nổi.
Cô ném
máy tính bảng sang một bên, hai tay che má, vành tai nóng rát đến gần như ngứa
ran.
Vì thế,
cô không chú ý tới, những từ vừa nhắn trong tích tắt, ánh mắt của người nhìn trộm
nháy mắt trở nên cực kỳ sâu tối, cơ hồ mang theo một tia cảm giác thèm ăn khiến
người ta sợ hãi.
Giống
như một kẻ săn mồi đói khát đã lâu, rốt cục chờ đến thời khắc chín mùi, hận
không thể nuốt một ngụm cô vào bụng.
Ánh mắt
của người nhìn trộm vừa lạnh vừa nóng, mang theo áp lực khủng bố, có thể tạo
hàng ngàn lỗ trên lưng cô.
Thu Du
cảm giác được ánh mắt "hắn", nhưng không thể phân biệt cảm xúc của
"hắn".
Sự
nóng bỏng xấu hổ cũng nhanh chóng đốt cháy hai lỗ hổng trên tai cô.
Ngay
sau đó, âm thanh gợi ý của gọi điện video bắt đầu.
Trần
Trắc Bách không trả lời cô, trực tiếp gọi điện video tới.
Thu Du
hoảng sợ, mặt nóng đến sắp tự bốc cháy, rất muốn cúp máy, nhưng nghĩ đến kẻ
nhìn trộm ẩn nấp trong bóng tối, chỉ có thể cắn răng, một tay che gò má, tay
kia nhận cuộc gọi video video.
Thanh
âm trầm thấp lạnh lùng của Trần Trắc Bách vang lên:
"Thu
Du?"
Thu Du
mặt đỏ tai hồng, căn bản không dám nhìn vào camera.
Trần
Trắc Bách ngừng hai giây rồi nói: "Có người động đến máy tính bảng của
em?"
Cũng
đúng, cô chưa từng gọi Trần Trắc Bách như vậy, anh sẽ cho rằng như vậy cũng
bình thường.
Thu Du
hít sâu vào, cố gắng hồi tưởng lại ánh mắt biến thái của kẻ nhìn trộm, ý đồ đè
nén sự sỉ nhục của vành tai, dùng một thái độ tự nhiên nói chuyện với Trần Trắc
Bách.
Nhưng
cô không thoát được cảm giác xấu hổ này, thẹn thùng đến kì lạ, trong cơ thể bắt
đầu một trận rét run, ý tứ nóng bỏng từng đợt từng đợt từng đợt xông lên gò má,
đổi lại là càng thêm mãnh liệt rùng mình.
Thu Du
chưa từng gặp qua loại tình huống này, không khỏi có chút thất thần.
Thẳng
đến khi Trần Trắc Bách gọi cô một tiếng, cô mới phục hồi tinh thần lại, hạ quyết
tâm cầm lấy máy tính bảng, nhìn thẳng vào.
Trần
Trắc Bách cũng dùng máy tính bảng.
Anh
hình như vừa mới từ phòng thí nghiệm đi ra, đang thay quần áo, tiện tay đặt máy
tính bảng lên bàn gần nhất.
Ống
kính từ dưới lên, nhìn về phía anh ở một góc độ chết.
Cằm của
anh ở góc độ như vậy càng thêm gọn gàng rõ ràng, ngón tay tay áo cũng bởi vậy
mà có vẻ đặc biệt thon dài.
Cắt
xong cổ tay áo, anh cầm lấy đồng hồ cơ khí, buộc vào cổ tay, kết hợp với khớp
xương cổ tay hơi nhô lên, tĩnh mạch màu xanh nhạt trên mu bàn tay, có một loại
mỹ cảm sắc bén chỉ có thể nhìn từ xa không thể chơi đùa.
Trần
Trắc Bách nghiêng người, không nhìn cô, bình tĩnh mà kiên nhẫn hỏi:
"Thu
Du, tìm anh có việc sao?"
Thanh
âm của anh trước sau như bình tĩnh, trầm ổn, cùng với đó sinh ra đối lập mãnh
liệt chính là ánh mắt nguy hiểm mà dính dính của người nhìn trộm.
"Hắn"
dường như cho rằng cô nhận video của Trần Trắc Bách là một sự khiêu khích, ném
về phía tầm mắt cô càng trở nên kịch liệt mà điên cuồng, vững vàng đóng đinh
vào người cô.
Thu Du
sợ Trần Trắc Bách cúp video, không dám nói luyên thuyên, trái tim đập liên hồi,
kiên trì hỏi:
“......
Chồng ơi, anh có thể đón em đi làm không? ”