Về đến
nhà, Thu Du ngáp ngắn ngáp dài, cởi áo khoác ra và đi vào phòng tắm.
Cô
không chú ý Trần Trắc Bách đang làm gì. Bình thường tại điểm này, anh sẽ từ xa
hướng dẫn các nhà nghiên cứu khác trong phòng khách, hoặc dựa vào ghế sofa để đọc
sách.
Ngành
công nghiệp môi giới giấy đã được phát triển rất cao, phát minh ra một loại máy
đọc giấy rất mỏng, kinh nghiệm đọc gần như giống với sách giấy, thậm chí tốt
hơn.
Nhưng
Trần Trắc Bách chưa bao giờ dùng máy đọc giấy.
Anh chỉ
đọc sách giấy.
Nhìn từ
xa, rất hiếm khi nào cô thấy anh đeo kính để đọc sách, anh thường đặt cuốn sách
trên đầu gối của mình, với một góc độ gần như nhìn kỹ, anh từ trên cao mà lật từng
trang.
Kết hợp
với ngoại hình lạnh lùng và tràn ngập tính hung hăng của anh, ngón tay khớp
xương rõ ràng, khớp xương cổ tay hơi nhô lên, anh đọc bao lâu, Thu Du có thể ngắm
nhìn anh bấy lâu.
Có đôi
khi, Thu Du thật sự không cách nào chán ghét sự lãnh đạm của anh nổi.
Anh lạnh
lùng đến mức vừa phải, mọi nhất cử nhất động đều bình thường không chút tình dục
đối với cô.
Sau
khi tắm xong, Thu Du sấy khô tóc, ngã xuống giường, vốn định duyệt web một
chút, nhưng con chip đã tắt, cô lại lười lấy máy tính bảng ra, nên đành phải nhắm
mắt lại, dần dần chìm giấc.
Trong
khi cô đang ngủ, thắt lưng đột nhiên nặng trĩu.
Trần
Trắc Bách cũng nằm xuống, một tay ôm lấy eo cô.
Thu Du
mơ mơ màng màng, một lúc lâu sau trong đầu mới nảy lên một ý nghĩ —— có đôi khi
cô sẽ "diễn kịch" cho cuộc hôn nhân hợp tác này, tất cả chỉ vì Trần
Trắc Bách có những động tác quá mức dịu dàng.
Giống
như bây giờ.
Động
tác anh ôm lấy cô, quá tự nhiên và quá dịu dàng.
Nếu
không phải bàn tay anh lạnh như băng, khiến cô có chút đông cứng, có lẽ cô sẽ
thuận thế dựa vào anh, mềm mại nằm trong lòng anh.
"Sao
nay anh ngủ sớm vậy?" Thu Du buồn bực hỏi, giọng mũi có chút nặng, nghe ra
vài phần yếu đuối.
Giống
như đang làm nũng với anh.
Cánh
tay Trần Trắc Bách đột nhiên căng thẳng.
Ngay
khi Thu Du vừa dứt lời, cô cảm thấy có một đôi môi lạnh lẽo phủ lên môi mình.
Mỗi lần
hôn môi với Trần Trắc Bách, Thu Du đều sinh ra một loại cảm giác muốn cắt ra ——
đầu lưỡi của anh lạnh như vậy, động tác hôn môi cô, vừa nóng bỏng vừa ngây ngất.
Anh giống
như đang ăn cái gì đó, áp lên môi cô, thong thả mút lấy, đến khi nước bọt sắp
tràn ra, anh mới thoáng rút khỏi môi cô, phát ra âm thanh nuốt xuống rất nặng.
Thu Du
bị anh hôn đến đỏ mặt.
Lúc
này, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của anh dán vào vành tai cô: "Hôm nay
em đã nghĩ gì, khi thấy anh liên tiếp kết nối vào con chip của em hửm?"
Ở cự
ly gần nghe thấy âm thanh của anh, giọng nói khàn khàn gợi cảm này càng thêm rõ
ràng.
Chấn động
khiến tai cô dần tê dại.
Thu Du
hoàn toàn tỉnh táo, hô hấp cũng trở nên rối loạn.
Nếu là
anh chủ động mời gọi, vậy cô sẽ không khách khí nữa. Xét về mặt trí tuệ, cô có
lẽ sẽ kém anh một bậc... Được rồi, nó kém hơn rất nhiều.
Nhưng
nếu xét về cái gì đó, họ là ngang tài ngang sức.
Thu Du
hơi nghiêng đầu, để lộ ra phần tai phía sau.
Cô ấy
có đôi má hơi tròn, trông nó rất ngọt ngào và đáng yêu. Ngoại hình như vậy nếu
kết hợp với đôi mắt tròn rũ xuống, sẽ giống như một đứa bé, non nớt, vĩnh viễn
không bao giờ lớn.
Nhưng
cô lại sinh ra một đôi mắt dài mị hoặc, đuôi mắt nhướng lên, trung hòa khí chất
thuần túy của cả khuôn mặt, lộ ra một loại thần thái thanh lệ ngọt ngào.
Mỗi lần
Trần Trắc Bách tận mắt nhìn cô, trái tim đều giống như bị móc một chút.
Không
dám nhìn.
Mỗi lần
liếc mắt một cái, anh chỉ muốn giữ chặt gáy cô, vững vàng cố định đầu cô lại,
làm cho trong mắt cô chỉ có mình hình bóng của anh.
Trần
Trắc Bách biết, những ý nghĩ này rất thô bạo, gần như không thể lý giải được.
Vì vậy,
anh luôn tránh khỏi ánh mắt của cô, để cực lực đè nén dục vọng mãnh liệt sâu
trong mắt anh.
Thu Du
không bất ngờ lắm, cô cũng không nhìn vào mắt Trần Trắc Bách.
Cho dù
một giây trước còn đang ôm hôn, anh cũng có thể cực kỳ nhanh chóng dứt ra, lộ
ra biểu tình bình tĩnh lý trí như đối chiếu số liệu thí nghiệm.
Anh
rất rõ ràng về bản chất của mối quan hệ này, vì vậy hiếm khi nào anh nhìn vào
ánh mắt của cô, đặc biệt là những thời điểm như thế này.
[ Khi
ánh mắt cả hai trao nhau, họ sẽ nảy sinh ảo giác về tình yêu với đối phương.]
Thu Du
nghĩ, không hổ là thiên tài có chỉ số IQ cao, ngay cả về phương diện tình yêu,
cũng thành thạo hơn cô nhiều.
May mắn,
cô cũng không bị mắc kẹt quá sâu.
Thu Du
nắm lấy tay Trần Trắc Bách, đặt lên đầu sau tai mình.
Giao
diện kết nối thẳng vào dây thần kinh não, và nếu ai đó buộc phải kết nối chip của
cô và đổ một lượng lớn dữ liệu rác vào não cô , cô sẽ chết ngay lập tức vì sự đốt
cháy của tế bào thần kinh.
Điều
này tương đương với việc tiếp xúc với bộ phận dễ bị tổn thương nhất dưới bàn
tay của mình.
Ngón
tay Trần Trắc Bách khẽ nhúc nhích.
Thu Du
nghiêng đầu, đôi mắt trong suốt nhìn anh, môi mỏng vừa mở vừa khép lại.
Giống
như đang đọc một câu thần chú khiến người ta điên cuồng.
Cô ấy
nói, làm đi anh. Có lẽ
cả đời này, Thu Du sẽ không dám nói thêm ba chữ này nữa.
Chip
có thể điều chỉnh hoạt động điện tế bào thần kinh, kích thích tiết dopamine, mô
phỏng cảm giác phấn khích hoặc vui vẻ, đó là một cách chơi khác của "chia
sẻ chip".
Cô cho
rằng chỉ là dopamine gấp đôi, không có gì phải sợ, ai ngờ... Hoàn toàn khác.
Lạnh
và nóng.
Một biểu
đồ topo thể hiện mạng lưới tế bào thần kinh đang nhấp nháy.
Trần
Trắc Bách lạnh lùng, yết hầu trượt lên xuống.
Cảm
giác mô phỏng rất thực tế.
Cô vừa
mới thoát khỏi làn sóng số hóa, cố gắng hết sức nổi lên mặt nước, hít sâu một
hơi, trong nháy mắt lại bị nhiệt độ chân thật làm cho lạnh đến run rẩy.
Ánh mắt
cô tan rã, cơ hồ không thể phân biệt được đâu là ảo giác đâu là hiện thực.
Cô đưa
tay lên trên.
Sờ được
chính là, gương mặt lạnh lùng mà gầy gò của Trần Trắc Bách.
Trong
thế giới ảo, cô lại bị sức nóng trên khuôn mặt anh làm cho kêu lên một tiếng.
Đến cuối
cùng, Thu Du quả thực muốn mắng một câu, trò chơi này đến tột cùng là do ai
phát triển ra vậy?
Đcm,
cũng quá biến thái rồi!
Không
biết đã qua bao lâu, Thu Du mới lấy lại tinh thần từ sự thay phiên nhau của cảm
xúc và thực cảm.
Cô giống
như vừa bị người ta vớt ra khỏi sóng triều, tóc ướt đẫm mồ hôi, cả người run rẩy,
ngay cả hô hấp cũng phập phồng lên xuống.
Cô
vươn tay, theo bản năng muốn nắm lấy tay người bên cạnh, lại vơ vào một khoảng
không.
Khoảnh
khắc mọi chuyện kết thúc, Trần Trắc Bách liền rời đi.
Không
lưu luyến chút nào.
Cho dù
Thu Du có tham gia một trăm lớp học yêu đương với Trần Trắc Bách, cũng có chút
chán ghét hành vi này của anh.
Cô kéo
một chiếc khăn mềm bông, vừa lau mồ hôi nóng, thở nhẹ, chuẩn bị chờ bản thân
hoàn toàn tỉnh táo rồi mới đi tắm rửa.
Có lẽ
bởi vì cuộc sống hiện đại nên con người ta không thể tách rời khỏi Internet, cô
chịu đựng hai đến ba giờ không lướt web, cuối cùng vẫn không thể chịu đựng được
việc mở chip.
Chỉ là
xem tin tức, hẳn là không có việc gì đi, Thu Du nghĩ.
Những
người được nuông chiều thường sẽ có một loại tâm lý như thế này, nếu họ làm tổn
thương chính mình, họ cũng sẽ làm tổn thương những người quan tâm đến họ.
Thu Du
là một bông hoa được trồng trong nhà kính, trong nháy mắt khi mở chip ra, cô lập
tức cảm thấy một loại khoái ý tinh nghịch, làm tổn thương Trần Trắc Bách bằng
cách, vui vẻ lướt web.
Lúc
này, cô nhận được điện thoại của Bùi Tích.
Thu Du
chần chờ một chút, sau đó ấn nút kết nối.
"Về
đến nhà chưa?" Thanh âm mỉm cười của Bùi Tích vang lên.
Thu Du
buồn cười nói: "Đã về tới rồi."
Bùi
Tích cười một tiếng: "Hiện tại chúng ta không phải mặt đối mặt, em có thể
tâm sự với anh này. Có chuyện gì xảy ra giữa em với anh ta vậy? ”
Thu Du
không thích nói chuyện của Trần Trắc Bách với Bùi Tích, như vậy quá không tôn
trọng anh. Nếu Trần Trắc Bách sau lưng cô nói chuyện bạn bè khác giới, cô cũng
sẽ cảm thấy cực kỳ xúc phạm, bất kể là nói tốt hay xấu.
......
Nhưng hôm nay, cô thật sự rất muôn trút bỏ tâm sự.
Muốn
trách thì trách, thái độ bình tĩnh của Trần Trắc Bách khi rời đi, quá khiến cô
chán ghét.
Chán
ghét đến mức làm cô vi phạm nguyên tắc, phải cùng Bùi Tích bàn tán về
anh.
Thu Du
suy nghĩ một chút, sau đó nhón chân rời khỏi giường, đóng cửa phòng ngủ lại, rồi
nhìn phòng vệ sinh, xác định Trần Trắc Bách không ở phòng ngủ chính, mới như kẻ
trộm hỏi:
“......
Em có thể hỏi anh một chút không, anh nghĩ sao về mối quan hệ giữa em và Trần
Trắc Bách ? ”
Bùi
Tích dừng lại vài giây: "Anh có thể nói sự thật không?"
“......
Anh nói đi. ”
Bùi
Tích nói: "Không tôn trọng."
Câu trả
lời nằm trong dự tính, Thu Du vẫn nhịn không được uể oải một phen.
"Đương
nhiên, câu trả lời này chỉ dừng ở suy nghĩ của anh. Tuy nhiên, Thu Du này, em
thử nhớ lại xem, em bắt đầu học đầu tư từ bao nhiêu tuổi? Em sẽ dùng bao nhiêu
tiền để mua chiếc váy, chi phí một bữa ăn là bao nhêu, và so sánh với
số tiền anh ta có thể chi tiêu một tháng trước khi anh ta trở thành một nhà
nghiên cứu viện công nghệ sinh học? ”
"Nếu
như không phải bởi vì anh ta vận khí tốt, trùng hợp thi đậu vào trường của
chúng ta, lại trùng hợp nghiên cứu ra thuốc ngăn chặn thần kinh, đời này em chỉ
có thể thông qua chương trình truyền hình tiếp xúc với anh ta."
Bùi
Tích dừng một chút, trầm giọng nói: "Thu Du, nói một câu không dễ nghe,
anh ta cưới em, một mặt là vì mở đường thăng chức cho mình. Mặt khác, rất có thể
là để thỏa mãn dục vọng tục tĩu bẩn thỉu của mình. ”
"Vô
luận là trước kia, hay là sau này, em vĩnh viễn là sự tồn tại anh ta không thể
với tới. Anh không nghĩ rằng với một ý nghĩ xấu xa ti tiện như vậy có thể phát
triển thành tình yêu chân thành. ”
Thu Du
có chút hối hận vì đã tâm sự với Bùi Tích.
Bùi
Tích cũng tự cho mình là người có địa vị như đại đa số mọi người trong giới,
xem thường Trần Trắc Bách xuất thân bần hèn.
Nếu
như không phải vì những người nghèo cũng hiểu về sinh học, Thu Du phỏng chừng bọn
họ hận không thể tuyên truyền lý thuyết "thượng đẳng" và "hạ đẳng"
cho toàn bộ thế giới biết.
Thu Du
rất không thích tác phong như vậy.
Nhưng
nguyên nhân cô không thích rất đơn thuần, nói ra thậm chí có chút buồn cười.
Chỉ vì
vậy, sau khi kiểm tra mức độ phù hợp kết thúc, cô và Trần Trắc Bách đã hôn nhau.
Đây là
một loại cảm giác tương đối khó hiểu, không liên quan đến tình yêu, đại khái giống
như việc sau khi đọc xong một quyển sách, lại đi đến nơi trong sách đề cập tới,
sẽ sinh ra một loại cảm giác thân cận khó hiểu, cho rằng mình so với những người
khác hiểu rõ nơi này hơn.
Cho dù
dòng thời gian bên ngoài quyển sách kém mười vạn tám ngàn dặm.
Thu Du
chính là như vậy.
Bởi vì
một nụ hôn, cô ngây thơ cho rằng mình hiểu Trần Trắc Bách hơn những người khác.
Thu Du
không muốn tiếp tục nói chuyện, cô có lệ ừ hai tiếng, đổi đề tài khác, lại cùng
Bùi Tích tán gẫu vài câu, cúp máy.
Trần
Trắc Bách tắm rửa ở phòng ngủ thứ hai.
Không
cần thiết không cần phải thay đổi chỗ ngủ, nhưng thành phần mùi hương của phòng
ngủ chính quá phức tạp —— mồ hôi, nước mắt, nước bọt, đồ dùng, cùng với khí máu
tươi vừa ngọt vừa ngấy của cô, dệt thành một tấm lưới lớn kín mít, làm gân xanh
trên trán anh xuất hiện, không thể không dời trận địa.
Lúc tắm
rửa, anh phải nhắm mắt lại, nhớ lại thí nghiệm đã làm hôm nay, mỗi một bước, từng
chi tiết đều nhớ kỹ, mới có thể tránh cho đôi mắt dài mà quyến rũ của cô xâm nhập
vào não bộ.
Bằng
không, chỉ cần một hình ảnh mơ hồ xẹt qua, dục vọng điên cuồng, công kích mạnh
mẽ lại một lần nữa bùng nổ lên.
Rõ
ràng anh cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm, nhưng lại bị kéo đến một trình độ
thuần phục đến đáng sợ.
Quá
trình bình thường* là hoàn toàn không thể đáp ứng được anh.
*Hihi làm tình kiểu bình thường khum có đáp ứng
được như cầu của anh ta, đã làm là phải mạnh bạo hihi Vừa rồi
rất nhiều lần, anh muốn bóp cằm cô, buộc cô phải ngửa đầu, lộ ra cổ họng trắng
ngần.
Anh
hoàn toàn có thể làm điều đó.
Cô
không biết, anh rất muốn cúi đầu cắn lên nó.
Ngón
tay thậm chí còn lơ đãng miêu tả một chút mạch máu trên cổ cô.
Anh muốn
uống máu của cô, tựa như một loại bản năng săn bắt nguyên thủy.
Giống
như, con chim có mỏ nhọn, đâm vào con mồi. Mãnh thú có răng sắc nhọn, muốn cắn
cổ con mồi.
Đối với
một số động vật ăn thịt, thích và ghét, sẽ cùng kích hoạt một bản năng - cắn.
Huống
chi, tình cảm của anh đối với Thu Du không chỉ dừng lại ở thích.
Giống
như một nỗi ám ảnh bệnh hoạn.
Anh biết,
nếu để Thu Du tự mình đánh giá chính mình, cô ấy sẽ không bao giờ đánh giá bản
thân qua hai từ "đơn thuần".
Nhưng
sự thật cô lại rất đơn thuần.
Theo
cô ấy, chỉ cần đọc qua rất nhiều sách, đi qua rất nhiều chỗ, tự mình tiến vào
khu ổ chuột sắp bị nước sông độc hại nhấn chìm, là sẽ có kiến thức rộng rãi.
Cô
ngây thơ đến nỗi có thể không phân biệt được "thấy nhiều" và "trải
nghiệm nhiều" khác nhau chỗ nào.
Câu từ
trong sách, dù sao cũng chỉ là câu từ mà thôi, trần hiện thực tàn khốc dù có
phơi bày ra trước mặt thì cũng không bằng cảm nhận và sờ nó.