Chu Giảo
thực sự ngạc nhiên khi Giang Liên để cô rời
đi.
Trong
quá trình giằng co với hắn, cô nhìn
có vẻ cực kỳ bình tĩnh, nhưng thực chất là sẵn sàng nhắm
súng điện từ vào thái dương của mình bất cứ lúc nào.
Vốn
tưởng rằng cô sẽ vứt đi nửa cái mạng, mãi
cho đến khi sắp chết, hắn mới để cho cô rời đi.
Không
ngờ, hắn chỉ lạnh lùng mà khủng bố nhìn chằm chằm cô hồi lâu
—— bởi vì ánh mắt của hắn quá mức đáng sợ, tràn ngập hàn ý xông về phía cô, giống
như kim thép đâm vào trong xương của cô.
Trong
vài giây, cô nghĩ hắn sẽ tháo dỡ cô, xé xác cô,
nuốt chửng cô, bỏ mặc cô bằng mọi cách tàn nhẫn và bạo
lực.
Cô
căng cả người, sẵn sàng bị hắn
bóp cổ.
Khoảnh
khắc tiếp theo, hắn rút các xúc tu chặn lối thoát.
Ngay
lúc đó, Chu Giảo bị ánh mắt của hắn làm cho
kinh ngạc.
...
Thay vì nói rằng hắn là một "vị thần" tối
cao và toàn năng, không bằng nên nói hắn là một
con thú hoang đã được thuần hóa và sau đó bị bỏ rơi.
Chu
Giảo thu hồi tầm mắt, đi về
phía thuyền thoát hiểm mà không quay đầu lại.
Tuy
nhiên, trái tim cô lại tê liệt trong giây lát, như thể cô bị ánh mắt của hắn làm cho
kinh ngạc, cảm giác chua xót và sưng tấy trực tiếp đánh thẳng vào hệ thống thần
kinh trung ương.
Cô
cúi đầu, hít một hơi thật sâu trong khi phóng thuyền thoát thân, cố gắng hết
sức để ổn định đôi tay và bàn chân yếu ớt của mình.
Cảm
giác lần này, là hưng phấn hay sợ hãi?
Đó
là cảm giác hoàn thành việc thuần hóa con thú, hay niềm vui khi để cấp trên cúi
đầu?
Lúc
này, cô đột nhiên phát hiện, tất cả cảm xúc mãnh liệt của mình mấy ngày nay,
dường như đều là vì hắn.
Không
có con mồi, chỉ còn kẻ săn mồi.
Nhưng
không có con mồi nào giống như cô, người đắm mình trong cuộc truy đuổi máu lạnh
của kẻ săn mồi đỉnh cao và tận hưởng cảm giác hồi hộp của cuộc sống treo trên
sợi chỉ.
Chu
Giảo khẽ nhíu mày.
Cô
tăng tốc độ của thuyền thoát hiểm lên tối đa, để nước bắn tung tóe và sóng nhấp
nhô.
Cô
không nghĩ về nó nữa.
Quá
nguy hiểm.
——Không
phải Giang Liên nguy hiểm, mà là mối quan hệ này
khiến cô cảm thấy nguy hiểm.
Kẻ
săn mồi và con mồi, cao hơn và yếu hơn.
"Thần" không rõ lai
lịch và người thường.
Tránh
xa hắn là sự lựa chọn đúng đắn.
Tuy
nhiên, cho dù thuyền thoát hiểm có đi bao xa, cô luôn có thể cảm nhận được lực
từ trường yếu ớt từ Giang Liên.
Giống như
hỏi cô: Ngươi thực sự có thể từ bỏ một trải nghiệm đặc
biệt như vậy sao?
Có thể tìm
thấy sự hưng phấn, phấn khích, hồi hộp và cảm giác
mãnh liệt như vậy ở người khác không?
Trên
đời này, liệu có người thứ hai có thể cùng ngươi nhảy
xuống từ tòa nhà cao 100 mét?
Gió
biển đập mạnh vào màng nhĩ của cô, làm cho tai cô ầm ầm. Cảm giác lái tàu
cao tốc kém xa so với sự phấn khích khi đối đầu với Giang
Liên.
Bất
tri bất giác, ngưỡng cảm xúc của cô đã được Giang
Liên nâng lên một con số rất cao.
Chu
Giảo nhắm mắt lại, xoay vô lăng, khởi động một làn sóng phun,
tìm một bến tàu để cập bến, cô đi thẳng đến các hộp ký
gửi an toàn công nghệ cao có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên đường phố.
Có
thể là do sợ cô xác minh xong mới hôn mê sâu, công ty đã
giữ chữ tín.
Mười
phút sau, cô nhận được 100.000 yên mới, mặt nạ quân sự, thuốc khử mùi và đồng
phục ngụy trang quang học được chuyển đến bằng máy bay không người lái.
Chu
Giảo không sử dụng chất khử mùi của công ty, ai biết trong đó
có gì.
Cô
tùy ý thu dọn những thứ này vào trong chiếc ba lô do công ty công nghệ cao
tặng, quay người thuê một chiếc mô tô, nhấn ga lái xe đến sân bay Skyline.
...
Trong
nháy mắt, hai tháng trôi qua.
Chu
Giảo định cư ở California.
Luật
pháp và trật tự ở California thậm chí còn tệ hơn ở Ngu
Thành, hầu như đêm nào cũng có trộm tìm cách đột nhập vào phòng
cô.
Một
lần, cô sắp đi làm muộn
nên đi vào một con đường tắt hiếm hoi,
đi theo hướng dẫn vào một con hẻm, nhưng vừa bước vào thì cô
đã bị bọn côn đồ bao vây.
Bọn
chúng cầm những con dao nhỏ, xà beng và dùi cui điện lấy từ
cảnh sát, nhìn cô đầy ác ý.
Một
tên mặt sẹo đi ra, nhe răng cười với cô:
"Cô em, bọn này đã tra ra em làm việc
ở đâu rồi, bọn hacker cũng tra
ra mỗi tháng em kiếm được bao nhiêu tiền."
“Bây
giờ em có hai lựa chọn, một là đem toàn bộ tiền giao ra,” Mặt
sẹo cười đến hở cả lợi, “Hai là bị bọn
tao trói đến phòng khám phụ cận,
nơi đó có bao nhiêu nội tạng khỏe mạnh, ít nhiều ——"
Gã còn chưa
dứt lời uy hiếp, Chu Giảo đã lạnh lùng cắt ngang:
"Tao chọn cái thứ ba."
Mặt
sẹo tức giận nói: "——Không có lựa chọn
thứ ba!"
Chu
Giảo nhanh chóng xoay người và bình tĩnh lùi lại, tấm lưng
của cô gần như lộ ra hoàn toàn trước mặt một trong những tên côn đồ.
Tên côn đồ
bên cạnh tưởng cô sợ hãi, lập tức phá lên cười, nhưng giây tiếp theo, bọn chúng cười
không nổi —— Khuỷu tay của Chu Giảo phóng về phía sau, đánh
vào bụng tên côn đồ phía sau.
Tên
côn đồ cảm thấy bụng như bị tảng đá nặng đập mạnh, còn chưa kịp
kêu lên một tiếng, dùi cui điện trong tay đã bị Chu Giảo
cướp đi, sau đó cả người bị cô đạp cho ngã xuống đất!
——bùm!
Tất
cả bọn côn đồ đều bị đập tan tành, đội hình bị phá vỡ.
Mặt
sẹo tức giận: "Con đĩ mặc đồ thối, hôm nay nếu không chém mày
thành trăm mảnh, lão tử về sau không
phải lộng hành trên đường này! Các
anh em xông lên!"
Chu
Giảo không nói gì.
Kỹ
năng của cô sắc bén hơn nhiều so với những tên xã hội đen được trang bị những
con chip rẻ tiền, khi cô còn làm việc
trong cục đặc biệt, cô thường sử dụng dùi cui điện và
súng ta-ser nhiều nhất nên cô như cá gặp nước.
Một
đám côn đồ cao to vạm vỡ bị cô đánh cho chảy máu,
tru lên như ma sói, toàn thân co giật.
Cuối
cùng, Scarface không thể chịu đựng được nữa - gã bị sốc
đến mức trợn tròn mắt, con ngươi gần như rơi ra khỏi hốc mắt, vội
vàng xin tha:
"Chị,
chị, bọn em nhận thua, bọn
em nhận thua! Xin tha cho bọn em... Bọn
em không dám làm phiền chị
nữa!"
Chu
Giảo gật đầu, nhưng không tắt điện giật.
Mặt
sẹo nhớ lại cảm giác bị giật, sắc mặt tái nhợt, thận
trọng hỏi: "... Chị có
phân phó gì không?"
Chu
Giảo nói, "Giao toàn bộ số tiền."
"..."
Mặt sẹo thiếu chút nữa không hiểu, thầm nghĩ cô không
phải nên là nhân viên văn phòng đỏm dáng
sao, sao lại có thể thuần
thục hơn cả bọn cướp là hắn thế.
Scarface
hỏi lại: "Ý chị là ...
để bọn em đưa tiền cho chị?"
Chu
Giảo nói "Ừ" một
tiếng: "Hoặc là đưa tiền, hoặc là đến phòng khám bên cạnh
xếp hàng, bao nhiêu tiền cũng được."
Mặt
thẹo: "........."
Gã tính ra,
bọn họ đụng phải đen ăn đen rồi.
Ngày
hôm đó, Chu Giảo đến muộn, bị ông
chủ phê bình nặng nề, còn bị trừ 500 nhân dân tệ, nhưng
cô đã nhận được 10.000 yên mới từ tay đám côn đồ nên tâm
trạng rất vui vẻ.
Điều
đáng tiếc duy nhất là cách kiếm tiền này chỉ có thể được sử dụng một
lần. Sau trận chiến này, những đám lưu manh xung
quanh cô có lẽ sẽ không dám đến gần cô nữa.
Chu
Giảo ngồi ở bàn làm việc, vẻ mặt
lạnh lùng lười nhác, đôi mắt đầy vẻ buồn chán.
Công
việc của cô không có nội dung kỹ thuật, cái
gì cũng làm, nhưng cô không được phép hiểu sâu về bất kỳ công
việc nào, giống như một công nhân tạm thời sẽ bị đẩy ra bất cứ lúc nào.
Nói
thật, cô đến làm việc ở công ty này chỉ vì điểm cuối cùng, cảm giác hồi hộp khi
bản thân sẽ rơi vào cảnh túng quẫn bất cứ lúc nào.
Không
ngờ sau khi cô làm việc được hai tháng, sếp của cô lại tốt bụng đến không ngờ,
bầu không khí giữa các đồng nghiệp cũng hòa thuận lạ thường.
Một
đồng nghiệp hỏi cô có muốn
bổ sung protein không, còn nói anh ta có một người họ
hàng làm việc trong một nhà máy chiết xuất protein từ côn trùng, anh ta có thể
mang một ít đến cho cô, đảm bảo nguyên liệu thô là
châu chấu thật.
Cô cười
từ chối.
Cứ
thế, một tuần nữa trôi qua.
Chu
Giảo mặc dù mỗi ngày nhìn qua đều rất bình tĩnh, buổi tối nằm
ở trên giường, không đến mười phút liền có thể ngủ, nhưng cô có thể
cảm giác được trong lòng có thứ gì đó đang vặn vẹo, sụp đổ.
Đã từng
trải qua lúc kích thích tuyệt vời
và thú vị, cô không muốn sống
một cuộc sống bình thường và nhàm chán nữa.
Sáng
đi chiều về, cô đứng trên đường nhìn xung quanh, hết thảy đều rất
bình tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta phát điên.
Mặc
dù các công ty khổng lồ đang ấp ủ những âm mưu to lớn, nhưng họ đang cố gắng sử
dụng chip và dữ liệu lớn để thao túng tâm trí con người,
biến họ thành nô lệ của đồng tiền, đinh vít của công ty và quá trình sống duy
nhất là vay-tiêu -làm việc-trả nợ.
Nhưng
loại âm mưu này mới nghe thì sợ hãi, đổ lên đầu mọi
người, lại là cuộc sống cực kỳ bình thường.
Nhiều
lần, Chu Giảo muốn nghỉ việc ở công ty
nhỏ, muốn trở thành lính đánh thuê hoặc cao bồi
Internet, mặc dù nó không tử tế và mức lương thấp, nhưng nó nguy hiểm và thú vị
hơn.
Nhưng
cuối cùng, cô đã kìm nén sự thôi thúc.
Không
phải vì cô nghĩ những công việc đó không
thích hợp, mà bởi vì - nó không cần thiết.
Khoảnh
khắc cô nhảy từ tầng cao nhất xuống, mặc dù thành công tròng dây thừng
lên cô Giang Liên, nhưng cũng khiến bản thân
vô cùng phấn khích.
Cảm
xúc không phải là nước, không có điểm sôi cố định.
Mỗi
một lần sôi trào là một
bước tiến cho sự phấn khích tiếp theo.
Dù
công việc của lính đánh thuê có nguy hiểm và thú vị đến đâu, nó sẽ không vượt
quá sự phấn khích mà Giang Liên mang lại cho cô.
Hơn
nữa, cho dù có lặp lại cảnh này với Giang Liên,
cô cũng sẽ không còn cảm giác sảng khoái do dòng điện đánh vào đầu dây thần
kinh.
Chưa
kể bây giờ cô hoàn toàn không nhìn thấy Giang Liên.
Nếu
không phải Chu Giảo biết, Giang Liên căn
bản sẽ không hiểu lạt mềm buộc chặt là gì, suýt nữa cho rằng hắn để cô đi
là vì đoán cô khó trở lại cuộc sống bình thường, liền kiên nhẫn chờ đợi, để cô tự
ném mình vào bẫy.
Chu
Giảo rũ mi xuống, trên mặt không có cảm xúc gì, chỉ là ngón
tay khẽ run - nghĩ đến Giang Liên có khả năng
sẽ ở trong bóng tối chăm chú quan sát cô, nhìn
thấy nhất cử nhất động của cô, trong lòng không khỏi
kích động.
Cô
biết ý tưởng đó là sai lầm, bất thường và nguy hiểm.
——Trong
trường hợp đó, lý do trốn thoát tuyệt vọng là gì?
Bởi
vì lúc đó cô rơi vào trong tay Giang Liên, thật sự có
thể mất đi nhân cách cùng tư tưởng, trở thành cái xác không hồn.
Nếu
như Giang Liên không lộ ra bộ dáng như vậy lúc
chạy trốn, cho dù cô có nhớ nhung kích thích của hắn bao
nhiêu, cô cũng sẽ không muốn nhìn thấy hắn.
Dáng
vẻ của hắn khiến cô cảm thấy chỉ cần cô dùng thêm
một chút lực, siết chặt sợi dây quanh người hắn, cô có
thể hoàn toàn thuần phục hắn.
Mấy
ngày nay tuy không mất ngủ nhưng cô luôn mơ thấy tòa nhà công ty biến thành ổ
thịt.
Nhìn
thấy cô, cái ổ thịt khổng lồ mà quỷ
dị điên cuồng vặn vẹo, tách ra những xúc tu màu đen tím, từ
trên xuống dưới hướng về phía cô, giống như một loại rắn
ướt lạnh trơn bóng, bơi về phía con mồi ngây ngất.
Đó
là một cảnh khó chịu về thể chất.
Lạnh
lùng, sền sệt, biến dạng quái dị.
Chu
Giảo tim đập loạn xạ, da đầu có chút tê dại.
Cô
giống như một người nhìn chằm chằm vào vực sâu, biết rằng đáy chưa phải là
đáy, nhưng cô vẫn bước từng bước, cố gắng nhìn rõ mọi thứ trong vực sâu đen
tối.
Sau
khi tỉnh dậy, Chu Giảo mở rèm, ngồi bên cửa sổ
và châm một điếu thuốc.
Cảnh
đêm ở California hiện ra một cảnh tượng rất kỳ lạ – một bên là những khu ổ
chuột tối tăm, cao và thấp, dòng sông chảy qua chúng lờ mờ lóe lên một màu xanh
đen độc hại; bên là những tòa nhà nhộn nhịp.
Những
ánh đèn neon lập lòe, chập chờn khắp nhà cô.
Cô
nhắm mắt lại, rít một hơi thuốc, dựa vào tường và nôn ra.
Khói
trắng tràn ngập không trung.
Đúng
lúc đó, một quảng cáo ba chiều bắt đầu phát giữa không trung, chiếu một người
đẹp Nhật Bản lòe loẹt đi ngang qua cửa sổ trong bộ kimono sang trọng.
Làn
sương trắng lập tức biến thành làn sương đầy màu sắc.
Lông
mày lạnh lùng của Chu Giảo dần trở nên mơ hồ trong
sương mù đầy màu sắc.
Cô
không muốn thừa nhận rằng cô có tình cảm đặc biệt với
Giang Liên.
Nhưng
có một điều mà cô sẵn sàng thừa nhận, và phải thừa nhận - chỉ có Giang
Liên mới có thể giúp cô thoát
khỏi cuộc sống yên bình và nhàm chán.
Hắn máu
lạnh, kỳ quặc và đáng sợ, hắn không chỉ là một sinh vật
nguy hiểm chưa biết tên, mà còn có một tên
có tính cách cực kỳ bệnh hoạn.
Hắn không
thể đoán trước, không thể khống chế, vậy mà hắn lại hấp
dẫn cô một cách mãnh liệt.
Cho
dù chạy trốn đến một thành phố cách xa tám ngàn cây số, cô vẫn có thể cảm nhận
được lực hấp dẫn đáng sợ đó, giống như có vô số sợi tơ mỏng như sợi nấm nối
liền giữa cô và hắn, nhớp nháp, ướt át và nhờn dính, không
ngừng giằng co.
Nhưng
mà, mặc dù cô rất cần hắn để phá
vỡ cuộc sống yên bình, nhưng cô sẽ không bao giờ chủ động tìm hắn, cũng sẽ
không chủ động tỏ ra ưu ái với hắn.
Quái
vật sẽ không chơi lạt
mềm buộc chặt.
Nhưng, cô sẽ.