Chu Giảo
khuyên can mãi, cuối cùng mới dỗ được Giang Liên hủy kết nối.
Ah, đầu
óc cô cuối cùng đã được bình tĩnh lại!
Chu Giảo
thở ra một hơi dài, nghĩ đến cảm giác Giang Liên còn ở trong đầu, trong lòng cô
vương vấn nỗi sợ hãi.
...Cô không thể diễn tả tốt cảm giác này.
Mặt đối
mặt nhưng trong đầu nói với nhau, mỗi khi Giang Liên trong đầu nói ra một câu,
đều sẽ khiến cho toàn thân cô lạnh buốt, kèm theo tê dại, gần giống như mắc
phải một loại bệnh sốt nào đó.
Điều này
khiến cô cảm thấy nguy hiểm.
Tiếng
chuông cảnh báo vang lên inh ỏi trong tâm trí cô.
Chính là
ánh mắt của Giang Liên càng khiến cô cảm thấy nguy hiểm hơn.
Mặc dù
hắn đã hủy liên kết như cô muốn, nhưng ánh mắt hắn vẫn quấn lấy cô.
Lạnh
lùng, tham lam, có ý thức chiếm hữu mạnh mẽ.
Nó giống
như hàng ngàn tấm lụa mỏng và dày đặc, cố gắng móc vào da thịt cô, một vòng lại
một vòng, cho đến khi cô kết thành một cái kén có thể mang theo bên mình.
Chu Giảo
không hiểu hắn muốn làm gì.
Tình
trạng này đã xảy ra nhiều lần trong ngày hôm nay.
Bất cứ
khi nào cô cảm thấy hắn đang nhìn cô như thế này là vì hắn muốn giết cô, nhưng
cô lại không tìm thấy bất kỳ sát khí nào trên người hắn.
Vậy thì
tại sao hắn lại lộ ra vẻ mặt muốn giết người đó?
Chu Giảo
nghĩ ngợi, đặt Giang Liên sang một bên, mở lại bản đồ do người bán gửi, quyết
định bẻ khóa chip tín dụng trước.
Nếu đây
là một bộ phim kinh dị, cô nên tìm cách thoát khỏi Giang Liên ngay bây giờ, một
mình đi đến cửa hàng nhỏ này, trong khoảnh khắc con chip được bẻ khóa sẽ chạy
trốn luôn, sau đó nhìn thấy Giang Liên đang đợi cô ở cách đó không xa. Không chỉ
bởi vì cô biết mình không thể thoát khỏi ánh mắt của Giang Liên, mà còn bởi vì
loại cửa hàng nhỏ này có lẽ cất giấu rất nhiều thứ từ chợ đen, không tính đến
súng, chỉ sợ là mìn hoặc tháp súng.
Cô không
thể thoát khỏi Giang Liên và một mình đi đến một cửa hàng nhỏ như vậy với những
nguy hiểm chưa biết.
Nghĩ đến
đây, Chu Giảo từ trên giường ngồi dậy.
Cô định
trực tiếp nói với Giang Liên cùng cô đến đó.
Đối mặt
với ánh mắt bất động của hắn, cô không khỏi xúc động, lại chậm rãi nằm xuống,
một tay chống má, duỗi một chân ra, chạm nhẹ vào ống quần của hắn.
Hắn vẫn
chăm chú nhìn cô, nhưng hơi nghiêng đầu, như đang hỏi ý cô.
Chu Giảo
chớp mi hai cái, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Lát nữa cùng tôi đi một chỗ được
không?”
Trải qua
mấy lần đối chất, Chu Giảo xác định hắn rất thích cô ngẩng đầu như vậy.
Thật ra
cô không hỏi vấn đề này cũng không sao, nhưng cô sợ chuyện vừa rồi sẽ có ảnh
hưởng kỳ quái nào đó đến hắn, cho nên cô muốn thăm dò hắn.
Ánh mắt
Giang Liên dời xuống, dừng lại trên chân cô.
Chu Giảo
thấy đồng tử của hắn co lại rồi giãn ra, như thể một loại cảm xúc mãnh liệt nào
đó đang kéo chúng đến cực hạn.
"Cô
..." hắn nói.
Chu Giảo
đột nhiên rất lo lắng.
Nếu như
chuyện vừa rồi hắn không bị ảnh hưởng, sau khi bị cô trêu chọc như vậy, ngược
lại lại nảy ra những ý nghĩ hỗn độn thì sao?
Cô có mị
lực.... lớn như vậy sao?
Nghĩ đến
sự mê hoặc của hắn với mùi hương của cô, cô lại trở nên bất an.
Trong lúc
nhất thời, cô hoàn toàn quên mất trước đó mình cân nhắc hơn thua như thế nào,
chỉ để lại trong lòng một loại kích động kỳ dị.
Giang
Liên bị cô mê hoặc, khiến cô rất phấn khích.
——Ngay cả
khi sự mê hoặc của hắn được trộn lẫn với ác ý, sát khí và ham muốn nguy hiểm.
Có lẽ, cô
thật sự có thể thử tiến vào trong não hắn, kích hoạt tế bào thần kinh của hắn,
có thể tìm ra điểm yếu của hắn...
Ý nghĩ
này vừa nảy ra trong đầu, Giang Liên đã hỏi: "Tại sao cô lại dùng chân
chạm vào tôi?"
“…” Chu
Giảo lạnh lùng nói: “…Anh có theo tôi không.”
Giang
Liên gật đầu.
Chu Giảo
ngay lập tức quay người xuống giường và đi vào phòng tắm, sau khi thổi bay tất
cả các xúc tu, cô đóng cửa kính mờ và bật vòi hoa sen.
Tiếng
nước vang lên.
Giang
Liên vẫn nhìn chằm chằm vào Chu Giảo.
Vẻ mặt của
hắn không có gì khác thường, nếu nhìn kỹ mới phát hiện ra, đầu và cổ hắn tạo
thành một góc rất kỳ dị, chỉ có con rối mộng mới có thể vặn vẹo đầu như thế
này.
Giang
Liên thực hiện hành động này hoàn toàn trong tiềm thức.
—— Ánh mắt của hắn không thể tách rời khỏi Chu
Giảo.
Đặc biệt
là sau khi Chu Giảo chạm vào chân hắn, hắn càng không thể rời xa cô.
Hắn không
biết ý định làm này của cô, cũng không biết hành động này có gì hấp dẫn. Nhưng
là, hắn không thể rời mắt.
Kính mờ
trong phòng tắm nhanh chóng bị nước nóng bốc khói, không thấy bóng dáng ai, chỉ
có ánh đèn ướt sũng nhỏ giọt.
Tiếng nước này, hơi nóng này, ánh sáng này.
Nó cũng
khiến hắn không thể rời mắt.
Vô số xúc
tu quấn quanh phòng tắm, duỗi ra vặn vẹo, dần dần trở nên mỏng manh như tơ
nhện, muốn chui vào, lau sạch hơi nước trên kính, lại bởi vì một loại lực cưỡng
chế nào đó mà tức giận lui ra ngoài, chỉ có thể ngửi thấy hơi thở từ bên trong
tràn ra mép cửa.
Chúng nó
muốn nhìn cô.
——Ngươi
không cho phép bọn ta ăn cô ta, ngửi cô ta hoặc chạm vào cô ta trong một thời
gian dài rồi. Giang
Liên không nói.
Hắn đứng
dậy, cởi chiếc áo khoác trên móc, mặc vào, chậm rãi cài khuy khuy áo.
Trên
tường là một tấm gương trường thọ được dán bằng giấy dính, xung quanh là đèn
neon màu đỏ đậm và xanh nhạt. Chiếc gương trầy xước phản chiếu hình dáng của
hắn, cao lớn, nghiêm nghị và lạnh lùng.
—— Tầm
mắt của hắn giống như giấy dính trên tường bẩn, dán chặt vào cửa phòng tắm cách
đó không xa.
Giang
Liên không thèm ngước mắt cài khuy khuy tay áo, tùy ý niết các xúc tu cách
phòng tắm gần nhất mấy thước, ý là —— không được. Chu Giảo
cảm thấy thoải mái hơn nhiều sau khi tắm xong.
Cô cột
tóc lại, mặc quần áo rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Trước sự
ngạc nhiên của cô, tất cả các xúc tu trong phòng đều biến mất, như thể chúng
chưa từng ở đó.
Giang
Liên đang đứng ở cửa đợi cô.
Không
biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng cô luôn cảm thấy ánh mắt hắn
nhìn cô càng trở nên kì quái, giống như một loại sền sệt nhớp nháp trơn trượt,
chảy trên da thịt cô.
Chu Giảo
bị hắn làm cho khiếp sợ, lúc đi thang máy, cô theo bản năng đứng ở vị trí xa
hắn nhất.
Tất
nhiên, ngoài đôi mắt của hắn, còn có lý do thói quen.
Rốt cuộc,
sáu tháng qua, khi cô gặp Giang Liên ở cục đặc biệt, cô luôn tránh xa hết mức
có thể.
Vốn tưởng
rằng Giang Liên chỉ là thích mùi của cô, đứng ở đâu cũng không quan trọng,
nhưng trước khi cửa thang máy đóng lại, một cái xúc tu đã túm lấy eo cô, kéo cô
đến bên cạnh một bóng người.
Giọng nói
của Giang Liên vang lên trên đầu cô: “Đừng cách xa tôi quá.”
Giọng
điệu của hắn rất nhẹ, nhưng sức mạnh của xúc tu lại suýt chút nữa bóp chết cô
thành hai khúc.
Trên trán
Chu Giảo chảy ra mồ hôi lạnh, lông mày khẽ nhíu lại, cái thang máy hư hỏng này
của khách sạn nhỏ như vậy, không đến một mét vuông, cho dù cô có đứng dựa vào
tường cũng không thể cách hắn quá xa, có cần thiết để phát huy rất nhiều sức
mạnh như vậy không?
Trong
lòng cô rất muốn đem cái xúc tu này nướng sống, nhưng giọng điệu lại yếu ớt
đáng thương:
“... Anh
làm đau tôi.”
Lời vừa
dứt, xúc tu bên hông cô liền biến mất, tốc độ cực nhanh, giống như chạy trốn.
Giang
Liên cúi đầu nhìn cô một lúc, sau đó nói từng chữ: “Tôi không dùng lực.”
Chu Giảo
yếu ớt mà xua tay: Quên đi, sinh vật dựa trên carbon chúng tôi quá mỏng manh.
Cửa hàng
bẻ chip nhỏ nằm dưới chân cầu cạn, là một nơi có phong cảnh kỳ lạ: lấy cầu cạn
làm đường phân cách, một bên là cây cỏ xanh tốt, xe cộ nối đuôi nhau không dứt,
những tòa nhà cao tầng xám xịt, một bên là bên cạnh rác chất đống như núi,
những lán lụp xụp, mương nước thải xanh thẫm lấp lóa những tia sáng đủ màu dưới
nắng.
Chu Giảo
tìm thấy chuông cửa, nhấn nó.
Ngay sau
đó, một giọng nói vang lên từ loa: "Ai vậy?"
"Khách hàng."
"Làm
ăn gì?"
"Bẻ
khóa chip tín dụng."
“5%,”
thanh âm kia nói, “Phá giải thành công, chúng tôi được 5% tiền trong card. Đồng
ý thì vào, không đồng ý thì cút.”
Chu Giảo
thấp giọng chửi thề.
Đúng là
hắc điếm.
Cô có
30.000 nhân dân tệ trong thẻ, ngoài đô la Mỹ, còn có một phần là đồng yên mới.
Bây giờ đồng yên mới có giá trị hơn đồng đô la, tương đương với việc trả cho gã
hai nghìn đô la - sao gã không đi ăn cướp đi?
"Thế
nào, nghĩ kỹ chưa?" Thanh âm kia hỏi.
“Được.”
Chu Giảo nghiến răng nghiến lợi nói: “Mở cửa ra.”
Lúc này,
giọng nói của Giang Liên vang lên bên tai cô: “Nếu cô không thích, tôi có thể
giết bọn họ.
“.....”
Chu Giảo thầm nghĩ, đừng có đổ lên đầu ta, ta thấy ngươi chỉ muốn giết người
thôi, ". . . . . . Đừng làm xằng bậy."
Chu Giảo
sợ hắn thực sự sẽ động thủ giết tất cả những người này, vì vậy cô đưa tay ra
nắm lấy tay hắn.
Giang
Liên nhìn chằm chằm vào tay mình một lúc, tựa hồ tạm thời bỏ sát khí sang một
bên, nhưng khi cô bước vào bắt tay với người bên trong, sát khí lạnh lẽo lại
bao trùm căn phòng khiến nhiệt độ xung quanh tăng cao lại giảm xuống đột ngột.
Chu Giảo
rùng mình quay đầu lại, quả nhiên hắn đang nhìn chằm chằm vào hai tay cô và
người đàn ông đang nắm kia, trong mắt dường như sôi trào địch ý sắp trào ra.
Chu Giảo
vội vàng buông tay người đàn ông ra, nắm chặt năm ngón tay của Giang Liên và
lắc nhẹ, ra hiệu cho hắn đừng kích động.
Trong
giây tiếp theo, cơ thể cô hơi khựng lại.
Cô cảm thấy lòng bàn tay Giang Liên có
một vết nứt, một chiếc lưỡi ướt át thò ra từ đó, liếm từng ngón tay của cô một
chút, không bỏ qua bất kỳ chỗ lõm hay kẽ hở nào.
Như là
bao phủ lấy mùi của người lạ trên bàn tay của cô, dường như đang cảnh báo
cô không được bắt tay với người khác.
Cái chạm
ướt át và lạnh lẽo khiến toàn thân cô nổi da gà.
Toàn thân
Chu Giảo cứng đờ, sống lưng tê dại, muốn hất tay hắn ra, lại không dám.
Có người
khó hiểu nhìn cô, cô chỉ có thể cắn răng nở nụ cười xin lỗi: "...Thật xin
lỗi, tôi có..."
Cô vắt óc
tìm một cái lý do thích hợp, hồi lâu sau mới nói: "Tôi có chứng đói khát
da thịt, không có bạn trai thì không được."
Người
xung quanh còn chưa kịp nói gì, Giang Liên đã phản ứng trước - một xúc tu lao
ra từ hư không, mang theo hưng phấn chui vào trong tay áo cô.
Chu Giảo
không cho rằng hắn sẽ hiểu câu này, thậm chí hắn còn không hiểu tại sao cô lại
duỗi chân thì làm sao hắn có thể hiểu câu này được đây? Hắn chỉ là muốn chui
vào thôi!
Cô nghiến
răng, đè xúc tu xuống, nhét trở lại vào trong vạt áo của Giang Liên.
Những
người xung quanh đã hiểu tính cách lập dị của cô, nhưng tỏ vẻ chỉ có người mở
chip mới có thể vào phòng giải phẫu.
Chu Giảo
căn bản không dám nhìn vào mắt bọn họ, dù sao từ góc nhìn của người ngoài cuộc
mà nói, hai tay của cô và Giang Liên như dính chặt vào nhau, lực lượng không
thể tưởng tượng được, người bình thường sẽ không nắm tay như vậy.
Chu Giảo
đã tốn rất nhiều công sức mới vẽ cho Giang Liên mấy chiếc bánh lớn, cuối cùng
cũng dỗ được hắn tạm thời buông tay.
Cô xoa
xoa tay đi vào phòng phẫu thuật, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ là ảo giác của
mình sao, cô luôn cảm thấy thái độ của Giang Liên trở nên rất kỳ quái.
Nếu nói
thái độ của hắn đối với cô trước đây là ở đâu đó giữa sát khí và khát vọng, thì
bây giờ tựa hồ đã thêm vào một loại chất keo để kết dính sát khí và khát vọng
lại với nhau thành một loại thôi thúc mới nguy hiểm và sền sệt.
... Bị mê hoặc bởi mùi của cô, khiến cô đứng
trên ranh giới sinh tử nhiều lần, vì vậy đừng có mà thèm ăn, muốn ăn thịt cô
đấy nhé?
Chu Giảo
càng nghĩ càng sợ hãi.
Lúc này,
cô dừng lại, lông mi hơi nhíu lại.
Cô bất
ngờ nhìn thấy một người trong "phòng phẫu thuật".
——Tạ Việt
Trạch.
Anh ta
đang ngồi sau một số màn hình, chơi xếp hình Tetris.
Tốc độ
rơi của mỗi khối đã được điều chỉnh nhanh hơn gấp ba lần, nhưng chuyển động của
anh ta vẫn dễ dàng xử lý và luôn duy trì vị trí rất thấp.
Chu Giảo
cảm thấy nếu cô không đi vào, điểm của anh ta ở góc trên bên trái sẽ đạt đến
một con số đáng sợ.
Như nghe
thấy tiếng bước chân của cô, Tạ Việt Trạch thả con chuột xuống, để khối lập
phương rơi thẳng xuống, quay đầu cười với Chu Giảo và nói: "Thật xin lỗi,
Giảo Giảo, là tôi làm chị mất việc."
Chu Giảo
không chào hỏi anh ta: “Cậu chưa chết à?”
Tạ Việt
Trạch cười khổ: “Tôi có thể giải thích.”
Chu Giảo
khoanh tay, làm động tác “mời” một cách thờ ơ và phòng thủ.
Tạ Việt
Trạch đứng dậy, đeo găng tay cao su màu xanh lam, ra hiệu cho cô ngồi xuống
chiếc ghế da lốm đốm: "Con chip tín dụng của cô bị đóng băng đúng không?
Đưa dây kết nối của cô cho tôi, tôi vừa giúp cô mở, vừa nói lại đầu đuôi câu
chuyện cho cô nghe. "
Chu Giảo
nhìn anh ta chằm chằm một hồi, giơ tay vén sợi tóc, để lộ đầu nối ra sau tai,
đồng thời rút ra một sợi cáp kết nối.
Một số
người đặt giao diện trên lòng bàn tay để thuận tiện, nhưng cô thì đặt giao diện
sau tai vì sự bất tiện.
Cô không
muốn phụ thuộc quá nhiều vào công nghệ, không muốn bị lạc lối dưới sự tiếp thị
của công ty, giống như một sản phẩm điện tử, luôn luôn trên đường nâng cấp.
“Đừng giở
trò.” Chu Giảo thản nhiên nói: “Cậu biết rõ đấy, tôi có thể dễ dàng giết cậu.”
Tạ Việt
Trạch cầm lấy dây cáp của cô, cắm vào giắc cắm của máy chủ, trầm giọng nói: “
...Tôi đương nhiên biết."
Vốn dĩ
anh ta chỉ có ấn tượng tốt với Chu Giảo, nhưng hai ngày nay, biểu hiện của Chu
Giảo hoàn toàn khiến anh ta kinh ngạc.
Nhưng mà Chu Giảo hoàn toàn không hứng thú với kiểu thực hành này.
——Bây giờ, bọn ta thậm chí không thể nhìn cô ta nữa ư?
-