Edit: Thỏ Ngọc.

Không thể không nói, những lời này của Vương Dương có lực sát thương rất lớn.

Âm thanh của cả căn phòng đều yên tĩnh lại. Những người ở gần nghe thấy được đều cố ý nhìn về phía này, bọn họ đương nhiên đều rất tò mò. Thậm chí rất nhiều người trong lòng đều mong họ ly hôn, như vậy thì chính mình sẽ có cơ hội.

Thẩm Minh Yến chậm rãi quay đầu nhìn Vương Dương.

Vương Dương vốn mỉm cười đề nghị, nhưng lại đột nhiên bị đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Minh Yến nhìn chằm chằm khiến da đầu nhất thời tê dại, tóc gáy dựng đứng, có cảm giác như bị một con thú nguy hiểm theo dõi.

Thẩm Minh Yến không mắng chửi hay tức giận. Chỉ lẳng lặng nhìn anh ta như vậy nhưng lại khiến Vương Dương trong lòng cảm thấy ớn lạnh. Là anh em cùng nhau lớn lên cùng mặc chung một cái quần, anh ta biết những lời này của mình đã dẫm lên vùng cấm của Thẩm Minh Yến.

"Tao, tao chỉ nói đùa thôi mà." Trán Vương Dương chảy ra mồ hôi lạnh, ngượng ngùng cười nói: "Đừng nghiêm túc thế."

Ngày thường tuy rằng Thẩm Minh Yến có vẻ rất bốc đồng dễ giận, là một người rất cứng đầu và dễ nổi nóng. Nhưng trên thực tế, chỉ có Vương Dương mới hiểu khi người này thực sự nghiêm túc rất đáng sợ.

Thẩm Minh Yến nhìn chằm chằm anh ta một hồi. Lúc lớp phòng bị của Vương Dương sắp bị phá vỡ thì mới mở miệng nói: "Tao không muốn nghe những lời này thêm lần thứ hai."

Vương Dương vội vàng gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Thẩm Minh Yến mới nhìn đi chỗ khác, lại cầm ly rượu đỏ lên uống. Sau khi hắn bình thường trở lại, cảm giác ngột ngạt trong phòng mới tan biến, dường như tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi uống một ngụm rượu vang, Thẩm Minh Ngôn mắng Vương Dương: "Mày m* nó đừng suốt ngày đùa cợt như thế. Cũng sắp ba mươi rồi, đến bây giờ còn không kết hôn cẩn thận về sau không còn cơ hội đâu."

Vương Dương không đứng đắn ngồi bên cạnh hắn: "Tao chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn."

Thẩm Minh Yến liếc anh ta một cái: "Đừng nói với anh mày là mày vẫn chưa quên cô bạn cấp ba đó."

Khi còn là học sinh, Vương Dương không phải loại tay chơi già đời như bây giờ. Tuy cả ngày đi theo sau Thẩm Minh Yến tác oai tác quái nhưng trong chuyện tình cảm vẫn rất nghiêm túc.

Anh ta có một người bạn gái ngầm bên nhau trong nhiều năm. Cô ấy là con gái của người giúp việc nhà họ Vương, đi học ở một ngôi trường bình thường.

Năm đó khi Thẩm Minh Yến biết chuyện này còn cười nhạo anh ta: "Nếu để mẹ mày lúc đó còn đang tác hợp mày với một cô tiểu thư nhà giàu biết thì sẽ đến đánh gãy chân cô gái nhỏ kia mất."

Vương Dương năm đó cũng xúc động nói: "Anh Thẩm, anh không hiểu cảm giác yêu một người ra sao đâu. Cho dù gia cảnh cô ấy nghèo khó không xu dính túi, nhưng trong mắt anh cô ấy là tốt nhất, anh chỉ muốn ở bên cô ấy, chỉ muốn cưới cô ấy thôi."

Thẩm Minh Yến năm đó tràn đầy sự khinh thường, mở miệng: "Ngu ngốc."

Thời thế đổi thay.

Nhiều năm sau đại thiếu gia Thẩm Minh Yến có cưới hỏi đàng hoàng, vô cùng vẻ vang cưới con trai người giúp việc nhà họ Thẩm - Giản Tang về nhà. Tiệc cưới tổ chức trong ba ngày, cả thành phố A không ai không biết.

Nhưng Vương Dương lại vẫn độc thân cho đến nay.

"Chậc"

Thẩm Minh Yến thấy anh ta trầm mặc thì nổi giận: "Nếu được làm lại, nếu tao m* nó quay lại được thời điểm còn học cấp 3, dù thế nào đi nữa tao cũng phải đi hỏi cô ấy một chút. Thằng bạn tốt của tao rốt cuộc kém cỏi chỗ nào mà không xứng với cô ấy."

Vương Dương cười cười, che đi bi thương trong mắt: "Không có chuyện gì cả, đừng nói lung tung. Chuyện tình cảm nào có chuyện xứng với không xứng. Tao lúc đấy vừa đần độn vừa kém cỏi, cô ấy rời đi cũng là chuyện bình thường."

Thẩm Minh Yến đảo mắt.

Ai biết Vương Dương lại nói: "Thật ra thì tao cũng khá hâm mộ mày. Mặc dù bình thường tao không nói nhưng Giản Tang là một người rất tốt. Năm đó cậu ấy là người có thành tích tốt nhất trường nhưng cậu ấy vẫn không ghét bỏ đám người vừa kém cỏi vừa đần độn như chúng ta..."

Thẩm Minh Yến cười càng lúc càng nguy hiểm, giọng nói của hắn như đang nghiến răng: "Vừa đần độn vừa kém cỏi?"

Vương Dương sực tỉnh. Thấy Thẩm Minh Yến đứng lên bắt đầu giãn cơ, vội vàng cười xấu hổ nói: "Đùa thôi, tao chỉ đùa thôi mà."

Thẩm Minh Yến đặt ly rượu xuống, trực tiếp xách anh ta lên. Vốn dĩ hắn cũng chán ở nơi này rồi, dứt khoát nói: "Đi sàn đấu quyền anh chơi với tao vài ván, chậm rãi cùng nhau đùa."

Vương Dương than thở trong lòng.

Đàn ông đã kết hôn không muốn chơi bời, lại cũng không để anh ta chơi bời. Cả căn phòng nhiều mỹ nữ như thế mà hắn lại muốn đi đánh quyền anh. Mấu chốt là ai mà không biết kỹ năng chiến đấu của Thẩm Minh Yến. Thế này thì ngày mai chẳng phải anh ta sẽ mất một lớp da sao?

Vương Dương khổ sở nói: "Anh à, em có thể không đi không? Em thật sự không đi được. Em biết anh dâu phớt lờ anh làm anh rất tức giận nhưng anh đừng lấy người vô tội ra trút giận chứ?".

Giờ phút này, anh ta hy vọng rằng Giản Tang có thể đến quản con quái vật này biết bao nhiêu.

Một nụ cười nguy hiểm xuất hiện trên khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Minh Yến, hắn ung dung nói: "Không được."

Vương Dương than khóc: "Vì sao chứ?"

"Bởi vì..." Thẩm Minh Yến kéo anh ta ra ngoài, không ai dám ngăn cản. Người đàn ông chậm rãi nói: "Ai bảo tao vừa đần độn vừa kém cỏi như vậy chứ."

...

Thành phố F.

Giản Tang vất vả hoàn thành tất cả các loại báo cáo và hội nghị từ văn phòng chi nhánh. Sau khi xuống lầu, trời đã tối.

Trên bầu trời đen kịt có một vầng trăng khuyết. Bây giờ đang là mùa đông, gió thổi dưới lầu rất lạnh khiến anh vô thức che miệng ho vài tiếng. Sức khỏe anh mấy năm nay không được tốt lắm. Đặc biệt là khi mùa đông tới, chỉ cần trời hơi lạnh thì rất dễ bị sốt và cảm cúm.

Đây đều là bệnh cũ của anh khi còn trẻ.

Mùa đông năm đó anh phải bôn ba khắp nơi làm việc vặt để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ. Trong một đêm tuyết rơi, anh đợi cả đêm trước nhà bố anh và người phụ nữ đó. Lớp tuyết dày gần như muốn đóng băng anh nhưng một phân tiền anh cũng không lấy được. Cũng từ sau năm đó cơ thể anh bắt đầu mắc phải những vấn đề này.

"Ring..."

Điện thoại rung lên.

Giản Tang lấy điện thoại ra khỏi túi phát hiện có rất nhiều tin nhắn chưa đọc trên WeChat. Trong đó có một số tin nhắn do Thẩm Minh Yến gửi. Đại thiếu gia trông uy mãnh nhưng các biểu tượng cảm xúc được gửi đến đều là icon nước mắt lưng tròng.

"Vợ ơi, tấm thẻ kia thật sự là do Vương Dương đưa."

"Anh không có làm thẻ, thật đó."

"Khi nào thì em về?"

【Nước mắt giàn giụa.jpg】

Khi Giản Tang nhìn thấy mấy tin nhắn này, sự tức giận trong lòng anh cũng không quá nhiều. Anh ít nhiều cũng hiểu rằng để một tay chơi già đời như Thẩm Minh Yến hoàn toàn từ bỏ đua xe, nhảy dù, những cái sở thích nguy hiểm như thế là không hề đơn giản. Ngày thường lén lút chơi vài lần, anh cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ.

Nghiêm túc mà nói thì Thẩm Minh Yến đã kiềm chế khá tốt. Ít nhất sau khi kết hôn, hắn không ăn chơi phóng đãng như trước nữa. Sau khi tan làm vẫn đúng giờ về nhà, không đến hộp đêm và mấy chỗ chơi bời lêu lổng nữa. Thực ra đôi khi Giản Tang cũng tự hỏi chính mình liệu có quá nghiêm khắc không, thỉnh thoảng cũng nên thông cảm cho chồng một chút.

Vợ chồng vốn nên quan tâm lẫn nhau mới đúng. Anh thở dài.

Nhìn thoáng qua thời gian, hôm nay vừa vặn là ngày dì bảo mẫu đến quét dọn. Vì vậy anh liền gọi điện thoại cho dì, hỏi thăm bữa tối hôm nay của Thẩm Minh Yến.

"Đinh."

Gọi được một lúc lâu sau đầu dây bên kia mới bắt máy.

Giản Tang cũng không bất mãn, vẫn rất khách khí lễ độ: "Cô à, giờ này còn quấy rầy cô thật ngại quá, cháu là Giản Tang."

"À, cậu Giản đừng bận tâm, tôi vẫn đang dọn dẹp đây." Dì cười nói: "Nhà của cậu thật ra không bẩn, từ trước đến nay đều sạch sẽ. Buổi chiều tôi đã dọn dẹp gọn gàng rồi, mấy loại quần áo mà cậu chỉ cũng giặt sạch xếp gọn trong tủ rồi."

Giản Tang trả lời: "Cô vất vả rồi ạ."

Dì vội nói: "Không có đâu, tôi nghe nói cậu đi công tác nên nghĩ là cậu Thẩm buổi tối không có gì ăn nên tôi làm một ít sủi cảo đặt trong tủ lạnh để cậu ấy ăn dần."

Giản Tang liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

Giờ này chắc Thẩm Minh Yến không còn ở công ty nữa.

Anh nghĩ đến một khả năng. Sau khi cảm ơn dì, anh liền gọi điện thoại cho tài xế. Lần này cuộc gọi được kết nối nhanh chóng, tài xế bên kia cung kính nói: "Giám đốc Giản, cậu tìm tôi có chuyện gì vậy."

Giản Tang mở miệng nói: "Không có gì đâu, tôi nghe dì nói ở thành phố A đang mưa, đường xá khó đi. Tôi vừa gọi điện thoại cho dì nghe nói bọn cậu vẫn chưa về nên hỏi một chút."

Tài xế hơi do dự, mơ hồ nói: "À vâng, không có việc gì đâu ạ, vẫn lái xe được, tôi sẽ chú ý. Hôm nay giám đốc Thẩm có cuộc hẹn cho nên còn chưa về kịp."

Ánh mắt Giản Tang khẽ nhúc nhích.

Tài xế thấy bên đó không có người nói chuyện, trong lòng cảm thấy bất an. Anh ta nghĩ có lẽ lúc Giản Tang gọi điện đã biết chuyện rồi.

Thật lâu sau.

Giọng nói của Giản Tang có chút lạnh lùng: "Nếu đến sáng mai anh ấy vẫn chưa từ hộp đêm về nhà thì nhắn tin cho tôi."

Tài xế đột nhiên cảm thấy rất áp lực. Nhưng anh ta cũng hiểu rằng nếu anh ta không hợp tác với Giản Tang thì rất có thể anh ta sẽ bị mất việc, vậy nên đành run rẩy đồng ý.

...

Ngày hôm sau.

Sáng sớm.

Mặt trời buổi sáng ở thành phố A đang từ từ nhô lên. Trên ghế sô pha trong phòng chơi bida, mặt đất ngổn ngang đầy những chai rượu đã uống cạn, còn có các loại bài và áo khoác bị ném khắp nơi.

Thẩm Minh Yến đang ngủ trên ghế sofa bị đánh thức bởi ánh nắng chói chang.

Người đàn ông mất kiên nhẫn cau mày, chậm rãi mở mắt ra. Lúc đầu còn hơi mê man, sau khi nhìn thấy trần nhà kỳ lạ lại trở nên sắc bén. Khi liếc nhìn đến Vương Dương đang ngủ trên mặt đất, hắn nhíu mày, duỗi chân ra đá: "Dậy đi."

Tối hôm qua Vương Dương lại bị đánh, còn chơi bida suýt chút nữa thua đến quần cũng mất. Lúc này mới mở hai mắt ra ngơ ngác giống như vẫn còn đang trong mộng chưa tỉnh lại, lẩm bẩm nói: "Tiểu Mai, Tiểu Mai đừng rời xa anh..."

Thẩm Minh Yến thấp giọng chửi một tiếng: "Mai cái đầu mày ấy, người cũng đi 800 năm rồi còn mai miếc gì."

Vương Dương hoàn toàn tỉnh táo lại.

Thẩm Minh Yến đã lâu không ra ngoài chơi bời, hắn từ trên ghế sô pha ngồi dậy, xương cốt kêu răng rắc, đối mặt với ánh mặt trời buổi sớm. Trên người toàn mùi rượu, trên quần áo cũng giống như vậy, nồng nặc khiến người ta đau đầu nhức óc. Cảm giác này làm cho hắn phảng phất trở lại ngày tháng ăn chơi trước lúc kết hôn.

Nhưng bây giờ, nếu Giản Tang mà ở nhà, hắn chắc đã phải quỳ trên ván giặt từ lâu rồi.

Ồ......

Cho đến bây giờ vợ vẫn chưa đi tìm mình.

Nghĩ đến đây, Thẩm Minh Yến tìm điện thoại di động khắp nơi. Cuối cùng tìm thấy điện thoại sắp hết pin trong kẽ hở của ghế sô pha. Buổi tối trước đây nếu hắn không về nhà, điện thoại của hắn nhất định sẽ bị Giản Tang làm cho nổ tung. Nhưng mà hôm nay lại không có tin tức gì làm đại thiếu gia có chút bất an.

Thẩm Minh Yến vừa nghĩ vừa gọi điện cho vợ.

Hắn vốn tưởng rằng Giản Tang phải mất một lúc mới bắt máy, nhưng hắn không ngờ tới là cuộc gọi được trả lời ngay lập tức, giọng nói bên kia hơi trầm: "Alo."

"Vợ à?" Thẩm Minh Yến có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nhặt chiếc áo khoác trên mặt đất lên, trong giọng nói mang theo ý cười: "Cuối cùng em cũng chịu nói chuyện với anh."

Giản Tang phớt lờ chủ đề này.

Anh cả đêm không ngủ, ngồi trên sô pha khách sạn từ tối đến rạng sáng nhìn đồng hồ, thấp giọng hỏi chồng mình: "Anh dậy chưa?"

Giọng nói Thẩm Minh Yến lười biếng mà trầm thấp mỉm cười: "Anh vừa mới ngủ dậy. Không phải vì rất nhớ em sao, vừa ngủ dậy là gọi cho em luôn."

Sắc mặt Giản Tang không thay đổi, chỉ nói: "Buổi sáng ở nhà có gì ăn không, anh đừng để bụng đói."

Lúc nghe thấy vậy Thẩm Minh Yến hơi ngừng lại một lúc.

Vương Dương bên cạnh muốn tiến gần nói chuyện lại bị ánh mắt sắc bén của Thẩm Minh Yến dọa sợ, đứng yên không dám nhúc nhích. Tuy chơi cả đêm, nhưng người đàn ông có gương mặt anh tuấn vẫn sợ bị vợ mình cằn nhằn, nói bừa: "Ừ, trong nhà không có gì ăn cả. Lúc sau rời giường anh bảo thư ký đi mua là được."

Đầu bên kia điện thoại, Giản Tang im lặng hồi lâu.

Nụ cười của Thẩm Minh Yến dần chìm xuống. Hắn có một dự cảm xấu.

"Lạch cạch."

Ngay khi hắn định chuẩn bị nhận sai, điện thoại bên kia đã cúp máy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play