“Hóa ra là Trưởng công chúa hỗ trợ ta, chỉ là để ngày sau ta có thể danh chính ngôn thuận lên ngôi.”
Thụy Vương nghe phân tích của Tạ Cẩn, nhớ lại quá khứ, cuối cùng xác nhận sự thật này, thật lâu sau mới lấy lại bình tĩnh, bám lấy thành bàn, kìm nén cơn tức giận cùng hoảng sợ, cuối cùng ngồi phịch xuống ghế.
Bao nhiêu năm hết lòng dạy bảo và phù trợ, hóa ra đều là giả. Đợi đến cuối cùng, quân cờ như hắn không những bị bỏ rơi, mà còn bị giết.
Bà ta độc ác như vậy!
Tạ Cẩn nhìn hắn hồn bay phách lạc, lại có bộ dạng bi phẫn không thể chịu đựng được, đúng lúc lên tiếng: “Ngài không chịu được sao? Nếu như nói cho ngài biết bệ hạ chưa bao giờ suy xét để ngài kế thừa ngai vàng, ngài chẳng phải càng khó chấp nhận hơn sao.”
Tính toán của Trưởng công chúa thực sự khiến Thụy Vương thương tâm, nhưng những gì Tạ Cẩn nói có thể coi là đòn chí mạng. Hắn đột ngột đứng lên, giận dữ quở trách: “Tạ Cẩn, đừng tưởng rằng hiện tại ngươi có địa vị cao thì có thể tùy tiện suy đoán thánh ý của phụ hoàng!”
“Phụ hoàng giao phó trọng trách cho ta trong nhiều năm như vậy, thì chắc chắn cực kỳ yêu thương ta!”
Hắn dường như cảm thấy không đủ, lại thêm một câu: “Ông ấy còn ban thưởng đích nữ của Thủ phụ nội các cho ta làm vương phi, năm ngày nữa, chúng ta sẽ thành hôn!”
Chính là tính tình này, chỉ có hai ba câu liền có thể kích động tâm trí hắn, thì có thể thành được việc gì chứ? Nếu thực sự đặt tính mạng của bản thân và gia đình lên người tên ngu ngốc này, e rằng sớm muộn cũng có một ngày thuyền hủy người vong.
Tạ Cẩn không chút giấu giếm sự coi thường đối với hắn, hoàn toàn chọc tức đối phương.
Thụy Vương muốn đánh hắn nhưng đánh không lại, chỉ có thể tức giận ném chén trà xuống: “Ta và ngươi bây giờ là cùng một cùng thuyền! Ngươi không hiến kế cho ta, lại không ngừng đả kích ta, giễu cợt ta! Ngươi vậy là có ý gì!”
Ý định giết ngươi.
Tạ Cẩn thờ ơ nói: “Đại hôn năm ngày, đến lúc đó không chỉ có bệ hạ, mà Vương hầu Đại thần trong kinh thành đều sẽ có mặt. Ngài có nghĩ rằng Trưởng công chúa sẽ bỏ qua cơ hội tốt này không? Bà ta đã tập hợp binh lực trong tay, chỉ đợi đợi đến đại lễ thành hôn là sẽ tặng cho ngài.”
“Đến lúc đó, ngài, đứa cháu ngoan là người biết nhiều bí mật nhất của bà ta, bảo đảm sẽ chết nhanh nhất.”
Thụy Vương đương nhiên sẽ không nghe lời từ một phía, Tạ Cẩn cũng biết đối phương không ngu ngốc như vậy: “Về tính xác thực của những việc ta nói, ngài có thể cử một người đáng tin cậy đi nghe ngóng. Hơn nữa, những ngày này, ngài thật sự không phát hiện ra manh mối gì sao? Cô cô của ngài, Trưởng công chúa điện hạ dù có cẩn thận đến đâu, cũng có thể để lộ sơ hở.”
Thụy Vương đương nhiên phát hiện ra, nhưng cô cô chỉ nói rằng Thái tử sợ có chuyện ngoài ý muốn khi trở về triều nên bà ta mới phòng ngừa chu đáo.
Tạ Cẩn bình tĩnh quan sát vẻ mặt của Thụy Vương, nhìn thấy ánh mắt thất thường của hắn, liền biết trạng thái tinh thần của hắn đã trở nên bất ổn: “Thái tử được phái tới tuần tra Ứng Thiên Phủ mấy ngày trước, đêm qua đột nhiên chết ngoài ý muốn trong rừng núi. Sau khi trinh sát phát hiện, liền báo tin cho ta, ta tạm thời đè xuống tin tức, đặc biệt đến đây báo trước cho ngươi. ”
“Thái tử chết rồi?” Thụy Vương trên mặt không có chút vui mừng, kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ là Trưởng công chúa ra tay?”
Hắn không có động thủ, vậy ai là người bị hiềm nghi nhất?
Tạ Cẩn khẽ gật đầu, lấy ra thẻ thắt lưng của phủ Trưởng công chúa đặt trên bàn, thứ mà Thẩm Nhiêu lấy được ở chùa Tịnh An, giờ đây lại trở nên có ích: “Đây là thứ mà trinh thám tìm thấy trên thi thể của Thái tử, nếu ngài lại không có tính toán gì thì người chết tiếp theo chính là ngài. Đến lúc đó vị trí nhiếp chính mà ta muốn cũng hóa thành bong bóng. Ta và ngài cùng trên một chiếc thuyền, ta tự nhiên không hy vọng ngài xảy ra chuyện.”
Thụy Vương nhìn thẻ thắt lưng, một hồi lâu trong lòng cũng không bình tĩnh được, lại nhìn Tạ Cẩn để trấn tĩnh lại, như có dự tính, thăm dò hỏi: “Ngươi có kế sách sao?”
Tạ Cẩn lời nói ra như sấm chớp: “Nếu bà ta muốn tạo phản bức vua thoái vị, vậy ngài nên đi theo con đường của bà ta. Đi trước bà ta một bước, mượn ngày thành hôn của mình, mưu đoạt hoàng vị.”
“Vậy ta sẽ bị hậu nhân chỉ trích!” Thụy Vương lập tức lắc đầu.
Tạ Cẩn từng bước dẫn dụ: “Ngày đó, Trưởng công chúa cũng sẽ khởi binh tạo phản, nếu như ngài không nhanh hơn một bước, thì bà ta sẽ là người lên ngôi hoàng đế. Hơn nữa, thành vua bại khấu, sử sách đều viết về người thắng lợi. Chỉ cần ngài đăng cơ đế vị, còn việc đăng cơ như nào không phải do ngài nói là được sao?”
“Thái tử chết rồi, nếu ngài không ra tay thì Trưởng công chúa sẽ lên ngôi Hoàng đế. Sự tính toán và mong chờ bao nhiêu năm cũng hóa thành hư vô, ngài thật sự cam tâm sao?”
Hắn… Đương nhiên là hắn không cam tâm! Hắn nghĩ đến vị trí này nhiều năm như vậy, làm sao có thể cúi đầu nhường đường được chứ!
Ở giữa hoang mang và không cam tâm, Thụy Vương có quyết tâm đánh đến cùng, dũng khí tìm cách thoát khỏi cái chết, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Vậy ngươi có bao nhiêu phần thắng?”
“Tất cả Cấm vệ quân và Vũ Lâm vệ ở kinh thành đều tuân theo mệnh lệnh của bệ hạ.”
Bệ hạ!
Thụy Vương dường như đã nhìn thấy vị trí mà hàng triệu người ngưỡng mộ, chỉ cách bản thân một bước, mà gần như đã nằm trong tầm tay.
Là của hắn, ai cũng không thể lấy đi!
Vào sáng sớm ngày hôm sau, phủ doãn Thuận Thiên dâng tấu báo rằng đêm qua có người phát hiện một thi thể phụ nữ dưới sông, sau khi xác nhận nhiều lần đó là Thẩm Nhiêu Hộ Bộ thị lang, trên người nàng không có bất cứ vết thương nào, chắc đó chỉ là vô tình trượt chân rơi xuống nước.
Nữ phụ thần vốn tưởng rằng tương lai tươi sáng phía trước, lại chết như thế này, thật khiến người ta thổn thức.
Hoằng Tuyên đế ban cho một trăm lượng bạc để lo tang sự, cũng không nói nhiều về chuyện này.
Thụy Vương không ngờ Tạ Cẩn làm việc lại gọn gàng không để lại dấu vết gì, đường đường là quan viên tam phẩm, quần phụ nội các, hắn nói giết là giết sao? Thật sự là thần không biết quỷ không hay, làm một cách không dấu vết.
Sau khi hạ triều, Tạ Cẩn định chuẩn bị đến cung đến Cần Chính điện yết kiến Hoàng đế, kết quả bị một quan văn mặc quan phục màu đỏ chặn lại.
Ôn Tĩnh Thành mặc y phục màu đỏ cũng khó che đậy sự thanh cao không nhiễm bụi trần của mình, chỉ là vẻ mặt trước nay vẫn luôn bình tĩnh, lúc này lại nghiêm trọng hơn một chút: “Tạ Chỉ huy sử.”
So với lúc trước phòng bị nhìn hắn, trong lòng Tạ Cẩn bây giờ không có biến động. Rốt cuộc, Thẩm Nhiêu đã bày tỏ thành ý với hắn, cũng chỉ thích mình hắn.
Không có gì phải lo lắng về người khác cả.
Ôn Tĩnh Thành nhìn chung quanh một cách cẩn trọng, xác định không có người nhàn rỗi, thần sắc mới trở nên nghiêm túc hỏi: “Thẩm thị lang thật sự chết rồi?”
“Ngươi nên đi hỏi phủ doãn Thuận Thiên về chuyện này.”
“Ngươi…” Nhìn thấy thái độ miễn cưỡng của hắn, Ôn Tĩnh Thành chỉ cảm thấy bất lực, cau mày nói: “Thẩm Nhiêu cùng người có quan hệ gì, người khác không biết, nhưng ta biết. Nếu nàng thật sự đã chết, ngươi làm sao có thể bình tĩnh như vậy!”
Ôn Tĩnh Thành nói, “Thẩm Nhiêu có đến nhờ ta một lần, khi nói chuyện về ngươi trong buổi triều sớm, nàng đã nói cho ta biết những điều hài lòng về ngươi.”
Tạ Cẩn biết đó là lúc nào, nhưng không ngờ lại sớm như vậy: “Nàng nói thế nào?”
Ôn Tĩnh Thành nghi ngờ hắn là muốn nghe lời ân ái, ánh mắt có chút phức tạp, nói: “Nàng nói với ta, có tình cảm với ngươi, ngô đồng đối đãi đến già, uyên ương cùng chết.”
Tạ Cẩn: “?”
Cái quái gì vậy? Hắn liền nghe hiểu uyên ương.
Nghĩ hắn nghe chưa đủ, Ôn Tĩnh Thành chỉ có thể tiếp tục nói: “Chỉ mong trái tim của ngươi cũng giống như của ta, không phụ ý tương tư.”
Một đại thần hấp tấp đi ngang qua nghe thấy câu này, mặt lộ ra kinh ngạc nhìn hướng bọn hắn, vội vàng giả bộ không nghe thấy ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Không thể tin được, Ôn Tĩnh Thành đô thứ sử hữu thiêm của viện đô sát thích Tạ Diêm Vương!
Ôn Tĩnh Thành: “…”
Tạ Cẩn: “…”
Tin tức về cái chết của Thẩm Nhiêu khiến Ôn Tĩnh Thành rơi vào bối rối, lại thực sự nói với hắn: “Nàng nói với ta, người là người đầu tiên nàng thích, cũng là người duy nhất nàng muốn ở bên cạnh đến suốt đời.”
“Ngươi là đối xử với nàng toàn tâm toàn ý, nàng cũng muốn đáp lại chân tình.”
“Tuy rằng ta nghĩ ngươi không xứng đôi, dù sao ngươi là cận thần thiên tử, nàng ở cùng ngươi ắt phải khốn khổ. Nhưng nàng nói con đường phía trước dù có khó khăn thế nào, nàng cũng hy vọng sẽ có một kết quả tốt với ngươi.”
Hóa ra nàng đã bày tỏ tâm ý với hắn cho người khác sớm như vậy, Tạ Cẩn tràn đầy nhiệt huyết, như thể một ngọn lửa đang bùng cháy khó có thể bình tĩnh.
Ôn Tĩnh Thành thấy hắn im lặng không nói, cũng không biết vị đại nhân này đang tính toán cái gì: “Ta với nàng là thanh mai trúc mã, kết giao nhiều năm, chỉ là quan hệ bằng hữu. Lần này chỉ muốn hỏi sự thật để ta có thể yên tâm.”