Bệnh Viện X...

"Anh đã sắp xếp được bác sĩ tiếp nhận điều trị cho LeO rồi nên không cần lo nữa nhé."_ Alex vui vẻ nói

"May quá, may mà có anh"_ Cô mừng rỡ đáp

"Nhưng.... người này có lẽ em biết đấy"_ Alex ngập ngừng

"Là ai vậy ạ?"_ cô thắc mắc hỏi

" Một lát nữa vào phòng em sẽ biết"_ Alex vừa đáp lời vừa đi đến chỗ của LeO đang chơi cùng những bạn nhỏ khác. Cô thì vẫn thắc mắc với vẻ mặt ngờ nghệch.

"LeO!!! Con trai của ba"_ Alex gọi LeO

"Dạ! Con đây ạ!" _ nghe tiếng gọi LeO chạy đến bên Alex

"Chúng ta đến gặp bác sĩ nhé con trai"_Alex nhẹ nhàng nói với LeO

"Ba Alex! Hay là chúng ta đừng đeo cái thứ này nữa được không, chúng ta đừng uống thuốc nữa được không ạ" _LeO buồn bã nói

"Không được đâu LeO, con không nhớ lúc ở Mỹ con đã như thế nào sao"_Cô nghiêm khắc nói với LeO

"Đúng rồi đấy LeO, con là Thor mà, là siêu anh hùng mà nên con phải dũng cảm lên chứ. Siêu anh hùng thì cũng có lúc phải bị mất năng lượng nên bây giờ chúng ta nạp năng lượng cho siêu anh hùng được không con trai." _ Alex nhẹ nhàng khuyên nhủ LeO

"Con không muốn đâu, các bạn ở trường mẫu giáo chả ai chịu chơi với con, các bạn bảo con là siêu anh hùng bị hỏng rồi nên lúc nào cũng phải uống thuốc"_LeO vừa nói khuôn mặt buồn hẳn

"LeO!! Ba nói này. Là còn vừa chuyển trường về nên các bạn chưa hiểu con chứ không phải các bạn không muốn chơi với con đâu, con cho các bạn thời gian nhé, ba tin là một khi các bạn đã hiểu con rồi thì sao có thể từ chối chơi với người vừa đẹp trai lại vừa ngầu như LeO của ba chứ."_Alex an ủi LeO

"Đúng rối đấy con trai nên bây giờ chúng ta đi gặp bác sĩ nhé"_ cô vừa nói vừa nhẹ nhàng ôm lấy LeO

"Vâng ạ"_ LeO lễ phép đáp

"Anh làm ba giỏi lắm rồi đấy, bây giờ anh dỗ LeO còn giỏi hơn cả em nữa rồi."_ vừa đi cô vừa khen Alex.

"Con trai anh thì anh khen thôi sao gọi là dỗ được"_ Alex mỉm cười

"Em nghĩ anh không hợp làm giám đốc bệnh viện đâu mà nên làm một người cha thật sự đi. Để LeO còn có thêm mẹ nuôi, có thêm cả em trai em gái nữa."_cô vui vẻ khuyên Alex

"Chuyện đó thì nói sau đi, giờ quan trọng nhất là sức khoẻ của LeO. Chúng vào gặp bác sĩ nhé, lần này anh sắp xếp cho em một bác sĩ khoa tim lồng ngực giỏi nhất ở bệnh viện của anh, anh cũng đã gửi toàn bộ bệnh án của LeO cho cô ấy rồi nên em không cần quá lo lắng."

"Cảm ơn nhiều nhé, Alex"_ cô mỉm cười nói

Bước phòng phòng khám cô bất ngờ nhìn về vị bác sĩ đó, hình dáng khá quen thuộc nhưng cô không chắc có đúng là người đó không, cho đến khi cô ấy quay người lại thì mọi sự suy đoán trước đó của cô đều đúng. Ngay lúc đó cảm xúc của cô bị lẫn lộn không biết nên vui hay nên buồn, cô cứng đờ người như chôn chân tại chỗ đến khi vị bác sĩ kia lên tiếng làm cô hoàng người lại.

"Thế nào không nhận ra nhau sao?" vị bác sĩ nhẹ nhàng lên tiếng

"Cậu.... Cậu..... là Bảo Vy? cô ấp úng hỏi

"Không mình thì là ai" cô ấy cười đắc ý

"Đây là người quen anh nói với em đấy" Alex nói nhỏ vào tai cô

"Chẳng phải các vị đến để khám bệnh sao?,mau khẩn trương đi tôi còn rất nhiều bệnh nhân"_ Bảo Vy nhiệt tình giục

Bảo Vy thay đổi quá nhiều, trước mặt cô bây giờ không còn là một Bảo Vy hoạt bát,đáng yêu, thân thiện nữa mà là một vị bác sĩ lạnh lùng nghiêm nghị, đôi mắt nhìn Khả Hân như chứa đựng sự oan trách nhưng cũng đầy sự nhớ thương.

"Bệnh nhân Trần Duy An, nam, 4 tuổi, tiền sử bệnh tim bẩm sinh, từng phẫu thuật thay van tim vào 2 năm trước, hiện tại tất cả các chỉ số đều bình thường nên cứ uống đúng toa của bác sĩ và luôn đeo thiết bị theo dõi nhịp tim. Jack là bác sĩ điều trị chính cho bé tại Mỹ và cũng là đàn anh của tôi, anh ấy đã bàn giao tất cả bệnh án cũng như đã nói chi tiết về bệnh của bé nên cô không cần phải lo." _cô chỉ yên lặng nhìn Bảo Vy giải thích rõ tình trạng của LeO

"Cô còn gì muốn hỏi về tình trạng của bé không?"_Bảo Vy lạnh lùng hỏi

"Cậu... cậu có khoẻ không?"_cô ngập ngừng hỏi

Nghe câu hỏi của cô Bảo Vy suýt nữa thì bật khóc nhưng vẫn giữ bình tình mà lạnh lùng trả lời

"Nếu như không có câu hỏi gì nữa thì mời cô ra ngoài lấy thuốc theo toa, tôi còn phải khám cho bệnh nhân tiếp theo"

"Khi nào cậu tan ca có thể cho mình xin ít thời gian được không?"_cô nhẹ nhàng nói

"Xin lỗi tôi không có thời gian hôm nay tôi có nhiều bệnh nhân lắm"_Bảo Vy lạnh lùng từ chối

"Bệnh nhân của em hôm nay ngoài LeO thì chỉ có một người nữa thôi, anh nghĩ hai em hãy nên nói chuyện nghiêm túc với nhau đi, anh sẽ đưa LeO ra ngoài."_Alex nói

"Anh là ai mà có quyền yêu cầu em gặp người em không muốn gặp chứ?"_Bảo Vy phản bác

"Cô là Bảo Vy đúng không ạ? Cô là bạn thân của mẹ con đúng không ạ? Mẹ con đã kể rất nhiều về cô và cũng rất nhớ cô nữa nên cô đừng buồn mẹ con nữa nhé, nói chuyện với mẹ con nhé, LeO hứa sẽ ra ngoài ngoan ngoãn ngồi đợi"_LeO ngoan ngoãn nói

Nghe LeO nói Bảo Vy lại động lòng sao lại có thể từ chối một đứa trẻ hiểu chuyện đến như vậy, Bảo Vy nhẹ nhàng xoa đầu LeO nhẹ nhàng

"Cô biết rồi cô ngoan ngoãn theo ba ra ngoài ngồi đợi mẹ nhé, cô sẽ ngoan ngoãn nói chuyện với mẹ con được không?"

Nói rồi cả hai ra ngoài để lại cô và Bảo Vy trong phòng. Một khoảng lặng trong phòng khiến cho không khí ngày càng căng thẳng,để phá bầu không khí ngột ngạt đó cô lên tiếng.

" Mấy năm nay cậu vẫn ổn chứ?"_cô quan tâm hỏi

"Có gì mà không ổn thì vẫn học tập tốt nghiệp và rồi cuối cùng là bây giờ đang đi làm thôi."_Bảo Vy lạnh lùng nói

“Cậu thay đổi nhiều quá.” – Lúc lâu sau, cô lên tiếng vẻ xót xa.

"Đúng vậy có lẽ tôi đã thay đổi thật rồi, thay đổi từ lúc cậu không từ mà biệt, bỏ lại tôi một mình với hàng vạn câu hỏi, có phải tối làm gì sai nên cậu mới đối xử với tôi như vậy không, tôi đã tự hỏi bản thân như vậy đấy."

Lời Bảo Vy như khía vào tâm can, cô thấy đau lòng, chẳng biết nói gì thêm.

Lát sau, Bảo Vy lại nói giọng mỉa mai: “Rốt cuộc cậu vẫn không thay đổi. Vẫn giả bộ cao thượng. Sao lại từ bỏ nước Mỹ vàng son mà về?”

Câu nói ít nhiều làm tổn thương Khả Hân, nhưng nghĩ lại mình cũng có lỗi. Năm xưa, cô lẳng lặng bỏ đi, năm năm bặt vô âm tín, cô có lỗi với bạn bè: “Lúc đó, mình đi vội quá…”

" Vội sao? Vội đến mức không thể chia sẻ với đứa bạn thân từ thuở bé hay sao, tôi xem cậu là người nhà còn cậu thì sao, năm năm nay bạc vô âm tính"

“Khả Hân, cậu ác quá.” –Bảo Vy dừng một lúc, lại tiếp: “Tớ không bao giờ quên phản ứng của Vũ Phong lúc đó, anh ta có cái vẻ của một người bị rơi xuống vực, mặt tối tăm, tuyệt vọng với tất cả, mất gia đình, người yêu thì bỏ đi, bệnh của anh ấy thì lại chuyển biến xấu, bao nhiêu chuyện cùng tới một lúc, chúng tôi đã rất vất vả để có thể cứu anh ấy ra khỏi khoảng thời gian đó."

Khả Hân choáng váng, chuyện đó có thật ư?

Bảo Vy không nói nữa. “Vậy ra mọi người cho rằng mình bỏ anh ta! Rõ ràng không phải thế!”- Khả Hân mỉm cười cay đắng.

Rõ ràng anh ta đã nói như vậy…Anh ta nói anh ta không muốn gặp cô, không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa. Anh ta bảo cô đi đi, càng xa càng tốt…

"Bảo Vy, cậu tin mình đi, mình nhất định sẽ giải thích rõ ràng với cậu, chuyện không như cậu nghĩ đâu"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play