Sau tết Nguyên Tiêu, trường đại học cũng đang chuẩn bị khai giảng.
Vào ngày cô đưa tiễn Thư Minh Yên đến sân bay, Mộ Dữu cũng thu dọn đồ đạc và quay trở lại Đại học A.
Mưa xuân vừa tạnh, không khí còn tràn ngập ẩm ướt.
Hoàng hôn buổi chiều xuyên qua những đám mây và phản chiếu màu đỏ của nửa bầu trời phía tây, tăng thêm một lớp vàng cho khuôn viên vốn yên tĩnh của Đại học A.
Mộ Dữu đứng ở cửa, gói chiếc ô dính nước mưa vào một chiếc túi nhựa, sau đó kéo vali vào tòa nhà ký túc xá nữ.
Ký túc xá ở tầng ba, cô vụng về leo lên với chiếc vali nặng trịch.
Còn hai ngày nữa mới chính thức bắt đầu học kỳ mới, cả tòa ký túc xá không có ai.
Mộ Dữu nghĩ rằng cô sẽ là người đầu tiên đến ký túc xá, nhưng không ngờ mới đẩy cửa vào đã cảm nhận được hơi ấm của máy điều hòa trong ký túc xá.
Bàn học của Hách Mộng Thành đã được dọn dẹp sạch sẽ, laptop của cô ấy đang bật, nhưng không có ai ở đó.
Mộ Dữu nhìn lên và thấy cô gái đang ngủ ngon lành ở giường trên.
Sợ đối phương thức giấc, Mộ Dữu đóng cửa rất nhẹ, nhưng Hách Mộng Thành, người nằm ở giường trên đã thức dậy ngay khi cô vừa bước đến bàn học.
Hách Mộng Thành dụi dụi mắt, vừa mới tỉnh ngủ, cũng không muốn nói chuyện, lười nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn Mộ Dữu đang thu dọn đồ đạc phía dưới.
Hách Mộng Thành về nhà đón năm mới, khuôn mặt rõ ràng có nhiều thịt hơn, nhưng bộ dáng của Mộ Dữu thì vẫn như cũ, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay, cằm nhọn, làn da non mịn, thực sự quá mức thanh tú và bắt mắt.
“Sao cậu không béo lên chút nào vậy?” Cuối cùng cô ấy cũng không kìm được bộc lộ cảm xúc.
Có một giọng nói lơ lửng trên đầu cô, Mộ Dữu ngây người nhìn Hách Mộng Thành phía trên.
Cô bất đắc dĩ cười cười: "Làm tớ sợ muốn chết, còn tưởng cậu chưa tỉnh dậy."
“Tớ ngủ không sâu, cậu vừa bước vào cửa thì tớ đã tỉnh rồi.”
“Cậu về trường lúc nào vậy?” Mộ Dữu hỏi cô ấy.
“Tối hôm qua.” Hách Mộng Thành duỗi tay, thấy Mộ Dữu thu dọn đồ đạc, nói: “Tớ đã giúp cậu lau bàn rồi đó.”
“Cảm ơn cậu!” Mộ Dữu buông miếng giẻ lau vừa cầm lên, cười rạng rỡ: “Sao cậu lại đến trường sớm vậy?”
Hách Mộng Thành từ bên trên trèo xuống, ngáp một cái: "Ở nhà thật nhàm chán, mỗi ngày tớ chỉ có ăn với ngủ, mẹ tớ suýt chút nữa đã biến tớ thành lợn, mục tiêu đầu tiên trong học kỳ này của tớ chính là giảm cân!"
Cô ấy lấy trong ngăn tủ ra một hộp thiếc nhỏ xinh, mở ra, bên trong là bánh nướng trứng chảy: "Mẹ tớ làm đó, ăn rất ngon, cậu mau ăn thử đi."
Mộ Dữu ăn thử một cái, đôi mắt xinh đẹp híp lại, giơ ngón tay cái lên: “Ngon lắm!”
Hách Mộng Thành đem phần còn lại để trên bàn cô: “Đều cho cậu, tớ đang muốn giảm béo nên không ăn được, trước lúc đến trường mẹ tớ đã ép buộc đưa cho tớ.”
Nơi tới đây, Mộ Dữu đánh giá cô ấy một lúc, sau đó cười nói: “Ừm, béo lên rất nhiều.”
Trước khi nhìn thấy đôi mắt hình viên đạn của Hách Mộng Thành hướng tới, cô tràn đầy khát vọng sống sót nói thêm một câu: “Có điều trông đặc biệt đáng yêu.”
—
Sau khi Mộ Dữu thu dọn đồ đạc của mình xong, đã đến giờ ăn tối.
Hách Mộng Thành nhìn đồng hồ: "Hình như tối nay ký túc xá chỉ có hai chúng ta, bây giờ chúng ta đi căng tin ăn cơm đi?"
Đúng lúc Mộ Dữu đang thay quần áo: "Được."
Đứng trước gương, cô buộc mái tóc dài xõa ngang vai thành kiểu đuôi ngựa, để lộ một nửa chiếc cổ thon thả.
Hách Mộng Thành đột nhiên đi tới, chỉ vào một bên cổ của cô: “Chỗ này của cậu bị làm sao vậy?”
Có một vết đỏ rất mờ ở đó, đặt biệt gây chú ý vì nước da của Mộ dữu rất trắng.
Mộ Dữu nhìn vào nơi đó trong gương, đã vài ngày rồi, nhưng vẫn còn dấu vết.
Làn da trên cổ dần dần trở nên nóng lên, như thể bị đôi môi nóng bỏng gợi cảm của người đàn ông lướt qua từng li từng tí.
Ánh mắt cô khẽ lóe lên, toàn thân run lên, tim đập lệch vài nhịp.
Mộ Dữu vội vàng lấy áo khoác ngoài mặc vào, kéo cổ áo lên che lại: “Hình như lúc tắm kỳ quá mạnh nên còn lưu lại.”
“Không phải cậu bảo đi ăn sao, nhanh lên, trễ chút nữa sẽ rất đông người lại phải xếp hàng.” Mộ Dữu bình tĩnh thay đổi chủ đề.
"Còn có hai ngày nữa mới khai giảng, toàn trường người cũng không nhiều lắm, sao có thể khoa trương như cậu nói?"
Dù Hách Mộng Thành ngoài miệng nói như vậy, nhưng cô ấy nhanh chóng thu dọn đồ đạc và đi đến nhà ăn với Mộ Dữu.
Nhà ăn đúng như lời Hách Mộng Thành nói, không có nhiều người.
Mộ Dữu muốn ăn lẩu chua cay, Hách Mộng Thành cũng ăn giống cô, cô ấy lấy một cái đĩa và gắp rất nhiều thịt.
Mộ Dữu cười trêu chọc: “Không phải cậu bảo muốn giảm cân sao?”
“ y da, cứ từ từ đã.”
“Đúng vậy, phải ăn no mới có sức giảm cân, nên ăn nhiều một chút.”
Không cần xếp hàng, nồi lẩu chua cay đã sẵn sàng trong tích tắc.
Hai người lấy một cái đĩa, tìm một chỗ cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.
Nhà ăn liên tục có người tiến vào, có một vài nam sinh tụ lại xung quanh Mộ Dữu và Hách Mộng Thành, ngồi xuống vị trí cách đó không xa cũng không gần.
Hách Mộng Thành nhìn qua bên đó một cái, nhỏ giọng nói với Mộ Dữu: “Dữu Tử, tớ vừa mới phát hiện ra, miễn là tớ ở cùng với cậu, ở xung quanh sẽ có nhiều nam sinh hơn. Buổi trưa hôm nay, khi tớ ngồi ở đây một mình, xung quanh lại chẳng có ai.”
Mộ Dữu dùng ống hút uống một ngụm nước trái cây, cúi đầu ăn đồ ăn của mình: "Chắc là trùng hợp thôi, bình thường tớ không có chú ý."
"Mới không phải trùng hợp đâu, trong trường không biết có bao nhiêu nam sinh hỏi tớ về cậu." Hách Mộng Thành thở dài, lầm bầm: "Có nhiều người theo đuổi như vậy, cớ sao lại không muốn kết giao? Nhưng như vậy cũng tốt, mấy người trong trường học tớ nhìn cũng không thấy ai xứng với cậu.”
Hách Mộng Thành trong lúc ăn thường thích lướt điện thoại, đột nhiên nhìn thấy một tin nhắn: "Đã có lịch học kỳ mới!"
Cô ấy nhanh chóng đăng nhập thông tin mã số sinh viên của mình để kiểm tra.
Rất nhanh, Hách Mộng Thành nhíu mày: “Học kỳ sau cũng là đại học năm ba rồi, lớp học vẫn đông như vậy?”
Chú ý tới một chuyện khác, cô ấy càng thêm sống không còn gì luyến tiếc: “Tại sao tiết kinh tế lại là tối thứ sáu, chiều thứ sáu không có tiết học nửa ngày, mà buổi tối lại có tiết học, thật ngột ngạt!”
Mộ Dữu cũng tìm thấy lịch học của mình, Hách Mộng Thành đi tới và nói: “Này, tại sao buổi tối thứ sáu cậu lại không có tiết học?”
Mộ Dữu cất điện thoại đi và tiếp tục cúi đầu ăn: "Kinh tế là môn tự chọn, học kỳ trước tớ đã lấy tín chỉ rồi."
Hách Mộng Thành nhớ lại trước đây khi Mộ Dữu tranh giành các môn học tự chọn đã kéo cô theo, cô ngại mùa đông đi học lạnh nên nói rằng đừng tranh giành, để sau hẵng tính.
Hiện giờ người ta đã học xong rồi, chỉ còn lại mình cô.
Quả nhiên.
Đã nợ thì sớm muộn gì cũng phải trả!
Hách Mộng Thành: “Tớ nhớ rõ học kỳ trước của cậu là học vào chiều thứ ba, sao tớ lại đổi thành học tối thứ sáu rồi!”
Thứ sáu!!
Tối!!!
Mộ Dữu dùng đũa tre gắp một cái đầu cá vào bát của mình và ném cho cô ấy một cái nhìn thông cảm: “Xin chia buồn với cậu nha bảo bối.”
Hách Mộng Thành: “...”
Cho đến khi ra khỏi nhà ăn, Hách Mộng Thành vẫn còn phàn nàn việc sắp xếp lớp học này không nhân đạo.
Nếu không có lớp học này, cô ấy sẽ có thể ra ngoài vui chơi cho đến thứ hai sau khi lớp học của cô ấy kết thúc vào mỗi sáng thứ sáu!
“Thời khóa biểu đã được định khi cậu chọn khóa học, sao lúc đó cậu không xem kỹ.” Mộ Dữu thở dài, sau đó an ủi cô ấy: “Nhưng đây là lớp học hai tuần một lần, cậu kiên nhẫn một chút sẽ qua thôi"
Trở về ký túc xá cũng không có việc gì làm, hiện tại tâm trạng Hách Mộng Thành không tốt, Mộ Dữu liền đưa cô ấy đến khuôn viên trường học để giải sầu.
Con đường sau cơn mưa còn ướt, lung linh mờ ảo dưới ánh đèn đường màu cam ấm áp.
Vô tình đi đến trước cửa tòa nhà hành chính, dây giày của Mộ Dữu hơi lỏng nên cô ngồi xổm xuống để buộc lại.
Một chiếc ô tô thuận lợi lướt qua hai người, cô còn chưa kịp quay đầu lại, Hác Mộng Thành đã kêu lên: "Dữu Tử, là Rolls-Royce!"
Mộ Dữu ngẩng đầu lên và thấy chiếc xe đậu ở khu vực đậu xe trước cửa tòa nhà hành chính, biển số xe là biển số mà cô biết rất rõ.
Không phải anh đang đi công tác ở châu u sao, anh trở về lúc nào?
Mí mắt cô giật giật, cô ngồi xổm trên mặt đất đến nỗi quên cả đứng dậy.
Bên ghế lái phụ, một người đàn ông mặc âu phục, đi giày da bước xuống xe, cung kính mở cửa sau.
Người đàn ông đi xuống từ phía sau có dáng người cao và thẳng, vai rộng, chân dài, mặc một bộ âu phục tối màu được cắt may cẩn thận, cổ áo cài cúc cao đến tận cổ, rất tỉ mỉ, tao nhã và phong độ.
Ánh đèn rực rỡ trước tòa nhà hành chính làm nổi bật khuôn mặt sâu và sắc sảo của anh, với chiếc mũi thẳng và đôi môi mỏng, dịu dàng và đẹp trai, giữa đầu lông mày có một luồng khí mạnh mẽ.
Đã có những người lãnh đạo nhà trường đợi sẵn ở đó, và người đàn ông đang được chào đón như những vì sao.
Hách Mộng Thành nhìn thẳng vào anh ấy: "Đó không phải là Doãn Mặc, chủ tịch tập đoàn Quân Hoa sao? Sao anh ấy lại đến trường muộn như vậy?"
Thấy Mộ Dữu im lặng, nghĩ rằng cô không có ấn tượng gì với người này, Hách Mộng Thành giải thích: “Cậu không biết Doãn Mặc sao, anh ấy đã tốt nghiệp ở trường đại học của chúng ta đó, tên của anh ấy luôn có trong danh sách những người nổi tiếng của cựu sinh viên, nói chính xác thì anh ấy chính là đàn anh của chúng ta! Học bổng của trường và hơn một nửa số tiền trợ cấp đều do anh ấy tài trợ, tòa nhà phòng thí nghiệm mới đang được xây dựng cũng do anh ấy quyên góp. Vào năm thứ nhất của chúng ta, anh ấy thậm chí còn lên sân khấu để phát biểu trước toàn thể tân sinh viên tại lễ khai giảng. Lúc khai giảng cậu cũng ở đó, cậu không nhớ sao?"
“Hình như tớ cũng có chút ấn tượng.” Ánh mắt Mộ Dữu không mặn không nhạt nhìn chiếc Rolls Royce, kéo cánh tay Hách Mộng Thành: “Bên ngoài rất lạnh, chúng ta trở về ký túc xá đi.”
Trên đường trở về, Hách Mộng Thành thường xuyên quay đầu nhìn lại: "Có nhiều lãnh đạo chờ anh ấy như vậy, quá uy phong! Cậu nghĩ Doãn Mặc đến trường muộn như vậy để làm cái gì?"
“Không biết.”
"Năm ngoái không phải trường học mời anh ấy làm giáo sư thỉnh giảng sao, anh ấy cho đến bây giờ đều không có một buổi tọa đàm nào, nếu có ngày nào đó mở tọa đàm, dù cho đặt cược cả khuôn mặt này tớ cũng nhất định phải đi!"
“...”
Khi đến ký túc xá, Hách Mộng Thành vẫn còn đang đắm chìm trong sự phấn khích khi gặp được Doãn Mặc, không thể chờ đợi gửi một tin nhắn trong nhóm ký túc xá để chia sẻ những gì đã xảy ra tối nay.
Mộ Dữu cởi áo khoác treo lên, đi vào phòng tắm rửa mặt, vài sợi tóc trên trán ướt sũng, dính vào gò má.
Ngẩng đầu thở ra một ngụm không khí, cô thoáng nhìn dấu hôn mờ nhạt bên cổ sắp biến mất.
Người đàn ông chó này đêm đó thực sự rất điên cuồng, để lại dấu vết rất lâu mới chịu phai đi. Chiếc điện thoại đặt trên bồn rửa mặt run lên.
Mộ Dữu cầm điện thoại lên và nhận được một tin nhắn WeChat đến từ “Chó đen lớn.”
“Chó đen lớn” là tên ghi chú WeChat Mộ Dữu đặc cho Doãn Mặc.
Bởi vì chó đen chính là hắc khuyển, hắc khuyển chính là Doãn Mặc.
Mỗi lần cô thấy Doãn Mặc gửi cho cô một tin nhắn với ghi chú như vậy, bộ não của Mộ Dữu sẽ tự động lọc tin nhắn của anh gửi thành: gâu gâu gâu gâu.
Sau khi chơi đủ, cô sẽ nghiêm túc đọc tin nhắn của anh.
Chó đen lớn: [Anh đang ở trường.]
Mộ Dữu không biết Doãn Mặc gửi tin nhắn này cho cô là có ý gì, đang định bỏ qua thì bên kia lại gửi một tin nhắn khác: [Anh tới đón em đến nhà của anh.]
Mí mắt Mộ Dữu giật giật vài cái, khó có thể tin được: [Đã muộn như vậy rồi, tôi phải đi ngủ!]
Chó đen lớn: [Đến chỗ của anh ngủ.]
Mộ Dữu: “???”
Người đàn ông chó này không phải nghiện thịt rồi chứ!
Khung cảnh đêm đó thoáng qua tâm trí của Mộ Dữu.
Cô còn nhớ khi say anh đã điên cuồng như thế nào.
Lúc này, một tiếng lanh lảnh điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Là chó đen lớn gọi.
Dùng đầu ngón tay ấn vào nút màu xanh lá cây, áp điện thoại lên tai, cô vẫn không thể tin được tin nhắn WeChat vừa rồi là do Doãn Mạc gửi đến: “Tin nhắn vừa rồi là do anh gửi sao?”
“Nếu không thì sao?” Giọng điệu của người đàn ông vẫn rõ ràng như mọi khi, khiến người ta cách một đầu dây Internet muốn đấm anh một cái.
“Thu dọn đồ đạc rồi xuống đây.” Người đàn ông nói một lần nửa.
Mộ Dữu không thể chịu đựng được nữa: “Anh có bị bệnh không vậy? Tại sao tôi phải tới đó ngủ với anh chứ? Đồ cầm thú! Cái đồ mặt người dạ thú!”
Im lặng một lúc: "Ông nội em nói với mẹ anh chuyện chúng ta ở cùng nhau, mẹ anh muốn gặp em, đêm nay em ở chỗ anh, ngày mai anh đưa em về."
Anh ngẫm nghĩ, như chợt hiểu ra: “Hả? Em đem những lời anh nói lúc nãy, nghĩ anh có ý gì với em à?”