“Hả?” Đồng tử Mộ Dữu bỗng chốc giãn ra, không thể tin
nhìn hộp đồ vật trong tay Doãn Mặc.
Thì ra trong hộp có nhiều gói như vậy sao? Mộ Dữu thật sự
không biết chuyện này.
Bình thường, Doãn Mặc sẽ tự mình dùng nó trong thời điểm
mấu chốt, Mộ Dữu chỉ biết thứ này được cất trong ngăn kéo ở đầu giường, cô cũng
chưa bao giờ nghiên cứu nó.
Đêm nay Hách Mộng Thành và Trách Trách ngủ ở đó, cô không
nhìn kỹ nên chỉ lấy một hộp ra khỏi phòng ngủ.
Cô nghĩ nhiều nhất cũng có ba bốn cái, nghĩ vì để anh vui
vẻ, số lượng này cô sẽ cắn răng chịu đựng.
Bây giờ nhớ lại lời vừa rồi cô nói với Doãn Mặc “Tối nay
dùng chúng đi”, nhiệt độ trên má Mộ Dữu đột nhiên tăng lên, vừa xấu hổ vừa ảo
não.
“Sao không nói gì?” Doãn Mặc giơ đồ trong tay lên, đung
đưa trước mắt cô, giọng điệu như nửa cười nửa không: “Đêm nay em định dùng hết
à?”
Trong phòng làm việc không bật đèn, Mộ Dữu không nhìn
thấy vẻ mặt của Doãn Mặc, nhưng trong lòng cô biết chắc bây giờ người đàn ông
chó này nhất định đang cười nhạo cô.
Nghĩ đến đó, mong muốn chiến thắng của Mộ Dữu dâng trào.
“Ừm.” Cô bình tĩnh trả lời, sau đó lại do dự: “Chỉ là
không biết, anh có thể làm được không?”
Lời vừa dứt, cô liền cảm giác được cơ bắp trên người đàn
ông vốn đang thả lỏng lại căng lên một chút: "Hả? Nói lại lần nữa."
Mộ Dữu nghiêm túc phân tích cho anh: “Sáng mai anh phải
dậy sớm đi làm, thời gian ngủ chỉ còn không đến năm tiếng, nếu nói một đêm có
thể làm mười lần, thời gian trung bình còn ít hơn nửa giờ.”
Cô chậc lưỡi hai cái: "Ngắn quá, nghĩa là anh không
làm được."
"Mỗi lần bỏ ra hơn nửa giờ, một đêm mười lần cũng
không hoàn thành chỉ tiêu, anh không thể làm được."
Sau khi nói xong, cuối cùng cô cũng cảm thấy như đã tìm
được chính mình.
"Vậy nên vấn đề là—" Mộ Dữu chớp mắt, khóe
miệng chậm rãi cong lên: "Chồng yêu, anh không được cái nào vậy?"
Doãn Mặc: “...”
——
Xong việc Mộ Dữu nhớ lại có chút hối hận, nhất thời miệng
lưỡi nhanh nhẹn, làm cho chó đen lớn đêm nay thật không dịu dàng, khiến cho cô
khóc lên khóc xuống.
Hai người bạn cùng phòng của cô vẫn còn ở đây, vậy mà anh
không biết kiềm chế lại một chút.
Đêm đã khuya, Mộ Dữu cuối cùng cũng không chịu nỗi nửa,
cô đẩy anh ra, khàn giọng nói: “Em buồn ngủ rồi, ngày mai anh còn phải đến công
ty nữa.”
Trên mi cô còn đọng lại những giọt nước mắt trong suốt,
yếu ớt đáng thương.
Doãn Mặc cuối cùng cũng đại phát từ bi mà buông cô ra,
dịu dàng hôn lên lông mi của cô: “Chẳng phải em muốn như vậy sao.”
Anh lắc cái hộp: "Còn mấy cái nữa."
Lúc này Mộ Dữu cũng không so đo vấn đề anh được hay không
nữa, cô vươn tay đẩy đồ vật trong tay anh ra, hờn dỗi nói: “Anh thật phiền
phức!”
Doãn Mặc cười cười, cất hộp đồ vật đi: “Được rồi, đi ngủ
sớm một chút, để dành cho lần sau.”
Ngoài phòng ngủ chính trên tầng 2, còn có một phòng vệ
sinh khác bên cạnh phòng khách.
Doãn Mặc giúp cô mặc quần áo và bế cô đi tắm rửa.
Toàn bộ quá trình Mộ Dữu đều nhắm mắt, cô ngủ thiếp đi
lúc nào cũng không biết, thậm chí không nhớ rõ Doãn Mặc đã giúp cô tắm rửa như
thế nào và bế cô trở về như thế nào.
Ngày hôm sau, Hách Mộng Thành và Trách Trách muốn bắt tàu
hỏa, Mộ Dữu bị đồng hồ báo thức đánh thức sớm, mặc quần áo và tiễn bọn họ đi.
Dì Thôi đã làm bánh sandwich trước để hai người họ mang
theo ăn trên đường.
Doãn Mặc cũng đã sắp xếp tài xế lái xe đưa bọn họ đến nhà
ga.
Hách Mộng Thành và Trách Trách thu dọn hành lý xong thì
Mộ Dữu đưa b� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.