Mộ Dữu chưa kịp rời mắt khỏi giao diện trò chuyện, Hách
Mộng Thành đã kích động chạm vào khuỷu tay cô và nhỏ giọng nói: "Trái bưởi
nhỏ, đó không phải là xe của chồng cậu sao? Anh ấy đến đón cậu à?" Mộ Dữu
cất điện thoại đi, cô liếc qua đó lần nữa.
Làm sao chó đen lớn lại có thể đến đón cô vào lúc này và
đậu ở vị trí dễ thấy như vậy được.
Nơi này là tòa nhà giảng dạy đó!
Hiện giờ là thời điểm tan học buổi chiều, các bạn sinh
viên vừa nói cười rôm rả vừa đi ra khỏi giảng đường.
Có người nhìn thấy xe của Doãn Mặc dừng ở gần đó, tiếng
xì xào bàn tán nổi lên xung quanh.
Chỉ trong chốc lát, rất nhiều người đã vây kín lối vào
khu dạy học.
Mộ Dữu không muốn có bất cứ điều gì liên quan đến Doãn
Mặc dưới sự chú ý của nhiều người như vậy, bằng không về sau cô sẽ bị bàn tán
không ngừng.
Chuyện giữa cô và Lục Kỳ Châu vẫn thường được người khác
nhắc đến.
Xét từ sự nổi tiếng của Doãn Mặc trong trường, tình hình
sẽ còn tồi tệ hơn.
Cô lôi kéo vài người bạn cùng phòng bên cạnh, làm lơ
chiếc xe đó đi: "Chắc anh ấy có việc, chỉ là anh ấy đậu xe ở đây, trong đó
cũng không có ai đâu. Thôi đi căn tin ăn cơm đi, tớ đói bụng quá"
Chiếc Rolls-Royce kia dừng lại ở hướng họ đi đến nhà ăn,
vốn bọn họ định đi nhanh đến phía trước.
Nhưng còn chưa đi tới, thì cửa sau bất ngờ mở ra, thứ đập
vào mắt đầu tiên là một đôi giày da bóng loáng, phía trên là một cái quần tây
bao lấy đôi chân rất dài, mông hếch cao.
Lên trên nữa, là một chiếc áo sơ mi trắng với kiểu dáng
khá đẹp.
Không biết Doãn Mặc nói gì với tài xế phía trước, chiếc
xe đã bị tài xế lái đi, những người khác vẫn ở yên tại chỗ.
Ánh mắt thâm trầm đó hướng về bên này, nóng rực như thiêu
đốt, khiến người ta khó có thể phớt lờ.
Tim Mộ Dữu đập lỡ đi vài nhịp, trực tiếp bỏ qua anh, cô
cắn răng tiếp tục đi về phía trước, trên mặt giả vờ như không có chuyện gì mà
nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng: “Lát nữa các cậu định ăn gì? Nói cho tớ
mấy món để chọn với"
Hách Mộng Thành và Đồng Lạc Dao đều biết Doãn Mặc đang đi
ở phía sau, rất nhiều học sinh chậm rì rì đi theo để hóng chuyện.
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời quên trả lời.
Lúc này, Mộ Dữu nghe thấy một giọng nam lười biếng phía
sau: “Hai năm nay ở nhà ăn của trường có món gì ngon không?”
Mộ Dữu sửng sốt, Doãn Mặc đã sải bước đi tới, tự nhiên
tham gia cuộc trò chuyện giữa bọn họ: “Khi còn đi học, có món cá viên ngâm dấm
rất ngon, bây giờ còn không?"
Mộ Dữu: "..."
Không khí xung quanh đông cứng hai giây, thấy Mộ Dữu
không nói gì, Đồng Lạc Dao cười đáp: " Có cá viên ngâm giấm, trái bưởi nhỏ
thường hay ăn món này nhất."
Hai má Mộ Dữu hơi nóng, cô liếc xéo Lạc Dao một cái, khóe
mắt thoáng nhìn thấy Doãn Mặc bên cạnh.
Vừa lúc anh nhìn sang, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, khóe
miệng cong lên một vòng cung như có như không: “Vậy ăn cái này đi, cho anh mượn
thẻ cơm được không?”
Hôm nay, chó đen lớn này định làm cái quái gì vậy? Xung
quanh có rất nhiều bạn học vây xem, để bạn cùng phòng biết quan hệ của hai
người thì thôi đi, nhưng đây là trường học, đừng hòng nắm thóp cô!
Ngay khi cô đang chửi thầm trong lòng thì ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.