Kết thúc trận đấu ngày hôm nay, Mộ Dữu và mọi người thu dọn xong hiện trường. Cô lê thân thể có chút mệt mỏi, bản thân ghé căn tin mang theo phần cơm tối trở về ký túc xá.

Mở cửa ra, ba người bạn cùng phòng đều ngồi vây quanh ở bên nhau xem Gameshow.

Kể từ lần Đồng Lạc Dao bị ốm phải nhập viện, bầu không khí trong ký túc xá vô cùng hòa thuận, ba người bọn họ bắt đầu dính lấy nhau.

Mọi người nghe thấy tiếng động đồng thời quay đầu nhìn lại, Mộ Dữu nở một nụ cười chào hỏi.

Hách Mộng Thành thấy cô một tay xách theo cơm, một tay ôm bụng, vội vàng đứng lên: “Dữu Tử, cậu bị sao vậy?”

Thoạt nhìn sắc mặt Mộ Dữu có chút tiều tụy: “Kỳ sinh lý, hơi đau một chút, không sao đâu.”

“Vậy uống chút nước đường đỏ đi.” Đồng Lạc Dao vội vàng bưng nước đường đỏ của mình tới, rót nước nóng vào cốc cho cô.

Mộ Dữu ngồi xuống ghế trên, hai tay tiếp nhận lấy ly nước, nhiệt độ ấm áp chạy dọc theo lòng bàn tay truyền đến: “Cảm ơn.”

Trách Trách khó chịu hỏi: “Hàng tháng cậu đều không cảm thấy đau? Lần này là bị làm sao?”

Mộ Dữu thật sự không có thói quen bị đau bụng kinh.

Cô nhỏ mồ côi mẹ từ bé, trong nhà khó tránh khỏi sơ suất, những năm còn nhỏ cô ấy thường xuyên bị đau bụng kinh. Uống thuốc bắc điều trị cũng không có tác dụng mấy, sau khi sinh Điềm Điềm mới khá hơn một chút.

Bởi vì bản thân đã phải chịu đựng những điều khổ sở như này, cho nên Mộ Du Vãn đặc biệt chăm sóc Mộ Dữu về mặt này, sợ rằng Mộ Dữu phải chịu khổ giống cô ấy.

Thân thể Mộ Dữu vẫn luôn được Mộ Du Vãn chăm sóc rất tốt, chỉ cần bản thân không tự đi tìm đường chết, cô sẽ rất ít khi bị đau bụng kinh.

“Buổi chiều ở sân thể dục xảy ra chút chuyện, chạy tới chạy lui nên đổ mồ hôi, sau đó uống chút nước đá nên cảm thấy hơi khó chịu.”

Lúc ấy cô đã quên mấy ngày gần đây là kỳ sinh lý, nếu sớm biết thì đã không uống ly nước đá kia.

Từng cơn đau thắt ở bụng, Mộ Dữu bưng ly uống một ngụm nước đường đỏ, mang theo vị ngọt ấm áp chảy vào trong bụng, cảm giác so với vừa rồi đỡ hơn nhiều.

Thấy ba người bọn họ vây lấy mình, cô bất đắc dĩ cười cười: "Các cậu tiếp tục xem chương trình của mình đi, tớ không sao, chỉ là hơi đói, ăn cơm tối rồi sẽ không sao."

Cô chỉ ngón tay lên hộp cơm trên bàn khi nãy đã mang về.

Hách Mộng Thành vỗ vỗ bả vai cô: “Vậy cậu ăn xong thì nghỉ ngơi một chút. Đại hội thể thao rất bận mà đúng không, bằng không ngày mai 3 bọn tớ đi làm tình nguyện viên cho các cậu?”

Đồng Lạc Dao và Trách Trách cũng nhìn qua, tỏ vẻ bản thân có thể.

Mộ Dữu nói: “Ngày mai là ngày cuối cùng của đại hội thể thao, sau đó liền nghỉ, các cậu không đi mua vé để về nhà sớm sao?”

“À đúng rồi.” Trách Trách nhớ lại, “Chiều mai tớ phải bắt chuyến tàu cao tốc.”

Đồng Lạc Dao nói: “Nhà tớ gần, ngày mai tớ đi cùng cậu.”

Mộ Dữu cười gật đầu: “Được thôi.”

Cô xua tay: “Được rồi các cậu tiếp tục xem đi, không cần phải để ý tớ.”

Sau khi uống nước đường đỏ, rồi ăn chút đồ nóng, Mộ Dữu mới cảm thấy toàn thân dường như sống lại.

Trước đây, cô bị đau bụng đổ mồ hôi, toàn thân khó chịu. Cô thay quần áo rồi vào nhà tắm tắm.

Mặc bộ đồ ngủ ra khỏi phòng tắm, Hách Mộng Thành 3 người bọn họ đã xem xong chương trình, lúc này đang ngồi lướt điện thoại.

Hách Mộng Thành nhìn sang hỏi: “Dữu Tử, rất nhiều người trong trường đều cho rằng cậu và Lục Kỳ Châu đã sớm kết giao, bài viết trên diễn đàn đều đang thảo luận sôi nổi, hai người không định thanh minh sao?”

Gần nhất một ít xã đoàn trong diễn đàn thường xuyên nhắc tới cô và Lục Kỳ Châu. Trước đây hai ngày, mấy người bạn cùng phòng đã hỏi, Mộ Dữu cũng nói sự thật với bọn họ.

Ba người đều biết quan hệ của cô và Doãn Mặc, quan hệ của cô với Lục Kỳ Châu cũng không cần lừa dối nữa.

Mộ Dữu ngồi ở trước bàn chăm sóc da, không để bụng nói: “Tớ cảm thấy như vậy cũng khá tốt, bởi vì tên nhóc Lục Kỳ Châu kia, tớ hiện tại đi thư viện, trong túi nhận được số lượng thư tỏ tình đều ít hơn so với trước kia.”

Trước kia mỗi lần Mộ Dữu đi thư viện tự học, lúc trở về trong túi luôn có thư tình lung tung, gần đây hiếm khi ít đi rất nhiều.

Đồng Lạc Dao cười cô: “Lấy em trai làm lá chắn, chỉ có cậu mà thôi. Có điều, Doãn Mặc không biết quan hệ của cậu và Lục Kỳ Châu, cậu không sợ anh ấy biết sẽ hiểu lầm sao.”

Mộ Dữu chăm sóc da xong, bò lên trên giường nằm: “Doãn Mặc là loại người bận rộn có trăm công ngàn việc, cậu cảm thấy anh ấy sẽ là rảnh rỗi không có việc gì làm nên xem diễn đàn trường học của chúng ta sao?”

“Đúng ha, xem ra do tớ suy nghĩ nhiều.” Đồng Lạc Dao nhún vai, cũng cầm quần áo đi tắm rửa.

Mộ Dữu nằm xuống, thuận tay kéo màn che lên.

Nằm trên giường tùy ý lướt di động, click mở Weibo, nhận được rất nhiều tin nhắn lời khen truyện tranh cô vẽ đẹp.

Từ lúc cô và Truyện tranh Ôn Noãn ký hợp đồng, tác phẩm được xuất bản trên trang web của họ, có đề cử, với sự giới thiệu của trang web, mức độ nổi tiếng thậm chí còn cao hơn trước và số lượng người hâm mộ trên Weibo của cô cũng càng ngày càng tăng.

Mộ Dữu xem hết từng tin nhắn một, bởi vì quá nhiều tin nhắn nên chỉ chọn trả lời vài tin.

Đến khi thoát, cô nhìn thấy hot search phía trên giao diện Weibo.

Trong đó có một chủ đề hấp dẫn ánh mắt cô: # Yêu thầm là thất tình khi chưa bắt đầu đã kết thúc #

Trong lòng Mộ Dữu nặng nề một chút, ngón tay chậm rãi click mở.

Ở phía dưới chủ đề, có không ít người kể lại bản thân đã trải qua yêu thầm như thế nào.

@ Cherry bé nhỏ không ngọt LKF: # Yêu thầm là thất tình khi chưa bắt đầu đã kết thúc # Tôi với cậu ấy là bạn học cấp 3, tôi ngồi bàn trên, cậu ấy ngồi phía sau tôi. Cậu ấy rất trắng, dáng thì cao, đi thi lúc nào cũng đứng đầu.

Khi đó tôi thường xuyên hỏi bài để tiếp cận cậu ấy, bàn tay cầm bút của cậu ấy rất đẹp, tôi cứ nhìn chằm chằm rất lâu, sợ cậu ấy phát hiện ra nên giả vờ như đang suy nghĩ nghiêm túc. Thỉnh thoảng cậu ấy phát hiện tôi mất tập trung, cậu ấy sẽ luôn lấy bút gõ vào đầu tôi và hỏi tôi, tại sao cậu lại ngẩn ngơ? Lần sau thi không tốt cũng đừng khóc.

Người ta nói hai người có cảm tình với nhau sẽ có thần giao cách cảm, lúc đó cảm giác của tôi là cậu ấy cũng nên thích tôi một chút.

Sau này, tôi đã cố gắng hết sức để được nhận vào cùng trường đại học với cậu ấy, ngày nhập học tôi đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh đoàn tụ với cậu ấy. Ngay lúc tôi tràn đầy kỳ vọng vào cuộc sống đại học của những ngày tiếp theo, tôi đã nhìn thấy cậu ấy nắm tay một cô gái ở cổng trường, mỉm cười thật dịu dàng…

Vào lúc đó, tôi chạy trốn và cuối cùng cũng hiểu ra, mộng tưởng của tôi đã kết thúc.

……

Mộ Dữu lướt xuống đọc từng người một, rất nhiều người chia sẻ kinh nghiệm tình yêu bí mật của họ và trái tim cô ngày càng trở nên nặng nề.

Một hình ảnh mà cô không muốn nhớ lại hiện lên trong tâm trí cô.

Giọng nói của Trách Trách từ ký túc xá truyền đến: “Hôm nay hot search trên Weibo rất thú vị, các cậu có từng yêu thầm chưa?”

Hách Mộng Thành nói: “Yêu thầm chán lắm, nếu là tớ, tớ sẽ yêu một cách công khai.”

Đồng Lạc Dao đang tắm rửa, Trách Trách ngẩng đầu nhìn về phía giường của Mộ Dữu: “Dữu Tử đâu?”

Màn giường bị kéo, nhưng người phía trên không có phản ứng.

Hách Mộng Thành "Hừ" một tiếng, hạ thấp giọng nói: "Dữu Tử ngủ rồi, cậu ấy gần đây rất mệt mỏi, chúng ta giữ yên lặng, đừng quấy rầy cậu ấy."

Mộ Dữu có thể nghe được Hách Mộng Thành cùng Trách Trách nói chuyện, nhưng không có trả lời.

Cô đặt điện thoại xuống, lẳng lặng nằm trên giường nhắm mắt lại, những trải nghiệm được người khác chia sẻ trên Weibo gợi lên những suy nghĩ đã đóng bụi bấy lâu nay trong lòng cô.

Trong đầu hiện lên, là gương mặt thanh tuấn của Doãn Mặc.

Mặc dù cô và Doãn Mặc không phải là người xa lạ từ khi còn nhỏ, nhưng trên thực tế, bọn họ thậm chí còn chưa nói được vài câu trước năm lớp 12 cấp 3.

Anh luôn mang đến cho mọi người cảm giác lạnh lùng và xa cách, Mộ Dữu có thể hòa đồng với tất cả bạn bè xung quanh của chú nhỏ, nhưng duy nhất không dám đến gần anh.

Nhớ lần cô bị chú nhỏ dẫn đến Trường Hoàn, khi đến nhà Doãn Mặc, cô vẫn có chút thận trọng, đeo cặp sách sau lưng, đến dựa vào lưng ghế sô pha cũng không dám.

Tình cờ, ngày hôm đó chú nhỏ rất bận rộn, vì vậy chú ấy đã để dành thời gian giao cô cho Doãn Mặc, rồi vội vàng đi trong vòng hai phút sau khi nghe điện thoại.

Doãn Mặc tiễn chú nhỏ đi, đóng cửa rồi quay lại nhìn Mộ Dữu đang ngồi trên ghế sô pha.

“Muốn uống nước không?” Anh xoay người đi tới bình nước, rót cho cô một ly nước ấm.

Mộ Dữu nhìn ly nước anh đưa cho, mím môi dưới: “Em không khát.”

Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn giống như một học sinh ngoan.

Doãn Mặc nhét ly nước vào tay cô, nhẹ nhàng nói: “Uống đi.”

Giọng nói của anh không có tức giận mà là giả bộ, cả người Mộ Dữu khẽ run, hai tay ngoan ngoãn bưng uống mấy ngụm nước.

Sợ rằng anh sẽ tức giận nếu không uống hết ly, Mộ Dữu hít một hơi sâu, định uống hết ly nước qua kẽ răng cắn chặt.

Doãn Mặc thấy phản ứng này của thì cô buồn cười, giơ tay ngăn cô lại: “Không khát thì uống ít đi, anh cũng không bảo em uống hết.”

Ly nước đặt ở trên bàn trà, anh nghiêng đầu nhìn cô: “Em sợ anh như vậy?”

Mộ Dữu rũ mi xuống, ngón tay thon dài xoắn xuýt quần áo, thẳng thừng phủ nhận: “Không, không có.”

Phòng khách lại rơi vào im lặng.

Doãn Mặc phát hiện bản thân thật sự không có duyên với trẻ con, bé gái ngày thường đối với Phương Khải Hạ và Nam Hằng đều vừa nói vừa cười, còn khi ở trước mặt anh lại bị dọa thành bộ dáng rụt rè này.

Trông anh hung dữ lắm sao?

Anh dựa vào lưng vào ghế sofa, hơi cau mày.

Anh không nói gì, Mộ Dữu chỉ lặng lẽ ngồi ở đó, sống lưng thẳng và không nhúc nhích.

Khoảng cách giữa hai người rất xa, xung quanh tràn ngập sự xa lạ.

Chiếc đồng hồ treo tường kêu tích tắc, từng giây từng phút trôi qua.

Không biết qua bao lâu, Doãn Mặc lại quay đầu nhìn cô, trầm giọng nói: "Nhỏ ——"

Doãn Mặc vốn nghĩ gọi cô là trái bưởi nhỏ giống với Mộ Du Trầm, sau lại nghĩ hiện tại trẻ nhỏ rất nổi loạn, có thể sẽ không thích từ “Nhỏ” trong tên của mình.

Anh dừng một chút, sau đó đổi từ: “Từ nay về sau gọi em là Dữu Dữu nhé?”

Cô gái chậm rãi ngẩng đầu lên, hàng mi mắt con quạ thật dày và dài khẽ chớp mấy cái, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, được ạ.”

Cô véo một góc váy bằng ngón tay cái và ngón trỏ, móng tay cô được cắt tỉa gọn gàng, có màu hồng tự nhiên.

Đột nhiên Doãn Mặc đứng dậy, nửa ngồi xổm trước mặt cô, hai tay tùy ý đặt trên đầu gối hơi cong, quai hàm xinh đẹp mịn màng hơi nhếch lên: “Anh đã hứa với Mộ Du Trầm sẽ chăm sóc em thật tốt, anh sẽ giữ lời hứa của mình. Căn phòng đầu tiên ở phía đông là phòng chính, đã thu dọn đồ đạc ra, em ở nơi đó. Từ giờ, ở đây sẽ gi�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play